Chương 384: Kết thúc phó bản
Hạ Nhạc Thiên thu hồi ánh mắt xoay người bước tiếp.
Cho dù những quỷ học sinh đó vẫy chào cậu vì nguyên nhân gì, thì ở phó bản kế tiếp chưa chắc sẽ gặp lại.
Lúc năm người đi đến cổng trường, Hàn Mai Mai đột nhiên nói: "Sau khi tôi ra khỏi lớp học, phát hiện có thể sử dụng điện thoại trong Không Gian Bao Vây, khi đó tôi nhận ra chúng ta đã chọn đúng đường sống."
Đám người Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc lắng nghe.
Hàn Mai Mai tiếp tục nói: "Tiếp đó, tôi có đi thăm dò các lớp học khác, phát hiện những học sinh trong phòng khác mặc đồng phục không giống chúng ta, vì thế tôi đã đi hỏi bảo vệ về lớp học này."
Hàn Mai Mai chỉ về phía người bảo vệ khoảng chừng 5-60 tuổi: "Ông ấy nói trong trường học không có lớp học này, bởi vì năm năm trước, toàn bộ học sinh bao gồm giáo viên chủ nhiệm đều đã chết."
Bùi Anh lộ vẻ kinh ngạc: "Toàn bộ học sinh?"
Hàn Mai Mai gật đầu, "Đúng vậy, toàn bộ."
Từ lúc Hàn Mai Mai phát hiện những thi thể bên ngoài thôn làng trong thế giới trò chơi, cô đã bắt đầu nghi ngờ những phó bản này không chỉ xuất hiện trong mấy tháng gần đây.
Ngược lại.
App game kinh dị này đã xuất hiện rất rất lâu về trước, có lẽ là khi nhân loại bắt đầu xây dựng nền văn minh, lúc ấy nó đã xuất hiện dưới một hình thức đặc biệt đáng sợ nào đó.
Hơn nữa từ những thông tin trao đổi với Hạ Nhạc Thiên trước đó, điều này làm cho Hàn Mai Mai nhận ra, cư dân trong mỗi thế giới đều có suy nghĩ và tư duy của mình.
Thế giới này rất khác những thế giới trước.
Sau khi Hàn Mai Mai ra khỏi lớp, cô lập tức lấy bùa vàng ra đề phòng, nhưng đi một đường dài, lại không hề gặp chuyện khủng bố nào.
Quan trọng nhất là, cô đã tìm thấy điện thoại trong Không Gian Bao Vây, giao diện trò chơi cũng bắn ra nhiệm vụ lần này.
[Lớp Học Tử Vong]
[Giới thiệu nhiệm vụ: Người chơi sẽ trở thành học sinh trong lớp học tử vong, bắt đầu một tiết học đáng sợ, hãy sống sót rời khỏi trường học.]
[Nhiệm vụ yêu cầu: Sau khi vào lớp, điện thoại của người chơi sẽ tạm thời bị thu hồi, trong lớp học, học sinh không thể mang điện thoại.]
[Nhiệm vụ khen thưởng: 20 điểm]
[Điểm tích luỹ: Căn cứ vào biểu hiện của người chơi mà tiến hành thống kê cho điểm.]
Sau khi biết được nhiệm vụ là sống sót rời khỏi trường học, Hàn Mai Mai không còn khẩn trương nữa, nhân lúc chưa hết thời gian tìm hiểu về thế giới này.
Cô tin tưởng đám người Hạ Nhạc Thiên nhất định có thể sống sót ra khỏi lớp học.
Lúc này là thời gian lên lớp, trường học to như vậy lại không có nhiều học sinh, Hàn Mai Mai tìm được bảo vệ trông trường.
Đối phương híp mắt đánh giá Hàn Mai Mai, nói: "Cô bé không phải học sinh trường này phải không i?"
Giọng điệu rất chắc chắn.
Hàn Mai Mai nhìn người đàn ông trung niên chừng 50 tuổi, không hỏi vì sao đối phương biết được, mà là nhắc tới lớp học.
Chú bảo vệ lắc đầu than một hơi: "Lớp học đó 5 năm trước đã từng xảy ra một chuyện kì lạ, tất cả học sinh bao gồm cả giáo viên trong đó đều chết."
"Toàn bộ?" Hàn Mai Mai xác nhận một lần nữa.
Bởi vì, trong lớp rõ ràng chỉ có giáo viên và lớp trưởng là quỷ, những học sinh khác nhìn giống người hơn một chút..
Bảo vệ nói chắc nịch, "Năm đó xảy ra chuyện lớn như vậy, nên trường học đã thiết kế lại đồng phục, bộ đồ trên người của cháu chính kiểu dáng 5 năm trước."
Hàn Mai Mai khựng lại, hỏi: "Vậy trước đó nữa thì sao?"
Bảo vệ cẩn thận ngẫm nghĩ, vẫy vẫy tay, "Không nhớ rõ, nếu không phải học sinh trường học thì mau đi ra ngoài đi."
Hàn Mai Mai nói: "Tôi đang đợi người, tan học chúng tôi sẽ cùng rời khỏi trường."
Bảo vệ gật đầu, cũng không làm khó Hàn Mai Mai.
Mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Hàn Mai Mai nhanh chóng chạy về phía lầu hai, tụ hội với đám người Hạ Nhạc Thiên vừa đi ra.
"Sao có thể? Những học sinh kia chẳng lẽ......" Trái Kiwi nhớ tới hành động cử chỉ, cảm súc sống động của mỗi học sinh, vẫn không thể tin được.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu: "Hàn Mai Mai nói đúng."
Mọi người lập tức nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên nói chuyện lúc nãy cậu nhìn thấy qua cửa sổ lầu hai cho mọi người, Trái Kiwi hít một hơi, da đầu tê dại.
"Trước tiên rời khỏi trường học đã." Trần Đỉnh nói.
Đến cổng trường, ánh mắt Hạ Nhạc Thiên nhịn không được bay lên đầu tóc Trần Đỉnh, Trần Đỉnh cũng yên lặng đánh giá Hạ Nhạc Thiên.
Hai người vì không để địa ngục tổ chức người phát hiện nên đều thay đổi phong cách, một người biến thành thanh niên đeo mắt kính bình thường đến nỗi nhạt nhoà.
Một người khác, từ tinh anh xã hội biến thành tóc đỏ nổi loạn mang phong cách Punk.
Hai người bình tĩnh dời mắt.
Hàn Mai Mai nói: "Nhân lúc này thông báo cho mọi người một chuyện, sau này nhất định phải cẩn thận, hiện tại có rất nhiều người chơi gia nhập tổ chức Địa Ngục, tổ chức Linh Dị cũng tràn vào không ít người."
Mọi người nghiêm túc gật đầu.
"Chờ sau khi chúng ta rời khỏi thế giới này, xếp hạng sẽ tăng lên vài bậc, nhiệm vụ này chúng ta hoàn thành rất tốt." Hàn Mai Mai gằn từng chữ: "Tuyệt đối phải cẩn thận."
Mọi người lại hẹn xong thời gian tham gia trò chơi lần sau, lúc này mới lần lượt ra khỏi cổng trường, trong giây lát đều bị quy tắc thế giới đá ra khỏi trò chơi.
Hạ Nhạc Thiên chớp mắt, phát hiện mình ngồi đang ngồi trên ghế công viên, nơi xa là con đường mòn nhỏ nhìn không thấy điểm cuối, Hạ Nhạc Thiên chậm rãi đứng lên, nhìn quanh tìm kiếm Thích Lệ Phi.
*
Chương 388: Cãi nhau
Hạ Nhạc Thiên đi dọc theo lối mòn, hai bụi cây ven đường dần dần mở rộng thông suốt, một mặt hồ lóng lánh sóng nước hiện ra trước mắt.
Bên bờ có một con thuyền nhỏ.
Thích Lệ Phi đang ngồi ở đó, trầm ngâm nhìn mặt trời nơi xa.
Hạ Nhạc Thiên chạy từng bước nhỏ tới.
Thích Lệ Phi lập tức quay đầu nhìn cậu, khoé môi lộ ra ý cười, duỗi tay về phía Hạ Nhạc Thiên, "Lên đi, mặt trời sắp lặn rồi."
Hạ Nhạc Thiên lên thuyền ngồi xuống, cùng Thích Lệ Phi nhìn chân trời ráng đỏ, chợt không nhịn được tò mò: "Em vẫn luôn rất tò mò...... Bên ngoài vũ trụ có hình dạng như thế nào?"
Thích Lệ Phi nói: "Bên ngoài thế giới này là một góc vũ trụ, vũ trụ không có điểm cuối, tồn tại vô số quy tắc thế giới, mỗi thế giới lớn nhỏ khác nhau."
Ít ỏi nói mấy câu, đã làm Hạ Nhạc Thiên cảm thán tận đáy lòng: "Nhất định rất đồ sộ."
Thích Lệ Phi nghiêng đầu: "Phải, nhưng nhìn lâu rồi cũng sẽ cảm thấy bình thường."
Hạ Nhạc Thiên nghĩ thầm cũng đúng, giống như lúc cậu mới vào trò chơi, thấy quỷ sẽ toát mồ hôi lạnh, bắp chân run rẩy.
Nhưng về sau càng hoàn thành nhiều nhiệm vụ, cậu càng bình tĩnh hơn, không còn vì lệ quỷ đột nhiên xuất hiện mà hoảng loạn nữa.
Đương nhiên, không chỉ mình cậu.
Bùi Anh, còn có Trần Đỉnh, bao gồm tất cả người chơi không muốn chết, đều sẽ kiên cường không ngừng rèn luyện bản thân ngày một mạnh hơn.
Sống sót là một điều cực kỳ xa xỉ.
Hạ Nhạc Thiên lặng lẽ cầm tay Thích Lệ Phi, năm ngón xen kẽ, siết chặt, cảm nhận độ ấm của đối phương, mọi áp lực mệt mỏi trong lòng đều lắng xuống ,cùng với quyến luyến không nỡ rời.
Mỗi một lần ở bên Thích Lệ Phi, cậu đều mong ước thời gian có thể dừng lại.
Thích Lệ Phi vẫn nghiêm túc nhìn phong cảnh nơi xa, bàn tay hắn vững chắc bao lấy tay Hạ Nhạc Thiên, mềm nhẹ nhưng ngập tràn kiên định, như đang đáp lại trái tim xao xuyến lúc này của Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên nhịn xuống trái tim đang nhảy nhót, ra vẻ rụt rè nhìn hoàng hôn nơi chân trời.
Cho đến khi tia ráng đỏ cuối cùng chớp tắt, những vì sao bắt đầu gọi nhau trên nền trời đen thẳm.
Mặt hồ ban đêm trở nên lạnh lẽo.
Hạ Nhạc Thiên đang định lấy áo khoác trong không gian ra, thì một vật mềm mại ấm áp đã phủ lên đầu cậu: "Mặc vào đi."
Hạ Nhạc Thiên cũng không ngượng ngùng, mau chóng mặc vào, lớp áo mỏng nhưng xua tan cơn rét lạnh, lòng cậu cũng ấm áp theo.
"Vậy anh không lạnh sao?" Hạ Nhạc Thiên hỏi.
Thích Lệ Phi lắc đầu: "Không lạnh, muốn lên bờ không?"
"Ừm."
Thuyền đã theo dòng trôi tới giữa hồ, Hạ Nhạc Thiên đang chuẩn bị cầm lấy mái chèo thì Thích Lệ Phi ngăn lại: "Không cần phiền phức như vậy."
Hắn dứt lời, nhẹ nhàng gõ gõ mạn thuyền.
Thấy con thuyền tự động di chuyển về phía trước, Hạ Nhạc Thiên ngạc nhiên nhìn hắn: "Đây cũng là năng lực của anh sao?"
Thích Lệ Phi thoáng ừ một tiếng.
Hai mắt Hạ Nhạc Thiên sáng lấp lánh: "Sao trước đó không thấy anh dùng qua?"
Nói thật thì, chỉ cần là người, sâu trong máu đều mong muốn có pháp thuật thần kỳ, có thể tay không tạo ra cánh cửa không gian, còn có thể tự động chèo thuyền, không khác gì thần tiên trong thần thoại cả.
Có lẽ...... Ở thời cổ, NPC trong trò chơi này đã bị cổ nhân nhận nhầm thành là thần tiên.
Vì lẽ đó mà lúc xưa có rất nhiều câu chuyện thần tiên yêu quái ùn ùn không dứt, rồi lại mai danh ẩn tích khi thời đại công nghệ mở màng.
Thế giới hiện đại ngày nay, mọi người đều cho rằng vốn không có thần tiên yêu quái.
Vậy nên trò chơi này cũng bắt kịp thời đại.
Về phần lệ quỷ......
Cảm xúc tiêu cực của con người chính là nguồn dinh dưỡng sinh sôi nảy nở của quỷ, chỉ cần nhân loại chưa diệt vong, quỷ vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Cho nên mới yêu cầu Trò Chơi Tử Vong cân bằng thế giới hiện thực, bảo vệ thế giới hiện thực không bị ăn mòn.
Nhưng, yêu quái thì sao?
Trên thế giới thật sự có sinh vật này sao?
Từ khi tiếp xúc trò chơi tới nay, Hạ Nhạc Thiên nghĩ mình đã từng nhìn thấy sinh vật này trong thế giới hiện thực.
Chính là con mèo đen không rõ lai lịch kia.
Sức mạnh của nó vẫn là bí ẩn, chỉ biết lúc nó đối phó với lệ quỷ cấp Quỷ giới thật sự rất nhẹ nhàng.
Vậy nó là yêu quái sao?
"Suy nghĩ chuyện gì?" Thích Lệ Phi đột nhiên lên tiếng.
Hạ Nhạc Thiên a một tiếng, phát hiện thuyền đã cập bờ, Thích Lệ Phi đã đứng ở trên bờ vươn tay với cậu.
Hạ Nhạc Thiên vội vàng mượn lực của đối phương lên bờ, sau đó mới nói: "Không có, chỉ là đang nghĩ đến chuyện Bug trò chơi."
Không biết Thích Lệ Phi tin hay không, hắn ừ một tiếng, sau đó nói: "Thi đấu xếp hạng gần kết thúc, tỷ lệ Bug xuất hiện sẽ càng cao."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu đồng ý, "Em nhất định sẽ cẩn thận 100% khi tham gia trò chơi."
Thích Lệ Phi gật đầu, nhìn vào mắt Hạ Nhạc Thiên, "Tôi biết, tôi cũng tin tưởng em có thể."
Hạ Nhạc Thiên mỉm cười, chủ động nắm tay Thích Lệ Phi, lôi kéo đối phương chạy chậm một đoạn đường.
Dưới đèn đường, tóc Hạ Nhạc Thiên bị gió thổi tán loạn, nhưng nụ cười rực rỡ chói mắt của cậu, lại khắc họa một hình ảnh thật sâu trong lòng Thích Lệ Phi.
Đi không bao xa, Hạ Nhạc Thiên bỗng ngửi được mùi xiên nướng, lập tức tăng tốc kéo Thích Lệ Phi đi qua.
Đây là một phố ăm vặt rất náo nhiệt, đủ loại mỹ thực làm Hạ Nhạc Thiên hoa cả mắt.
Cậu đã quên lần cuối mình ăn xiên nướng là khi nào.
Chẳng qua, không biết Thích Lệ Phi có thể ăn được không, nhìn Thích Lệ Phi không hề dung hợp với phố ăn vặt huyên náo mùi vị hỗn tạp này, đúng là hai thế giới.
Nhìn ra Hạ Nhạc Thiên chần chờ, Thích Lệ Phi nói: "Gọi thêm một tá bia đi."
Hắn vẫn chưa uống qua bao giờ.
Hạ Nhạc Thiên lập tức nghe lời, "Ok."
Hai người chọn bàn trống ngồi xuống, người phục vụ lập tức đi qua chờ hai người chọn món , Hạ Nhạc Thiên gọi mấy món mình thích ăn, sau đó chờ Thích Lệ Phi chọn.
Thích Lệ Phi không thèm nhìn menu, nói thẳng: "Món gì cũng có thể, không ăn kiêng, kêu thêm một phần giống em là được."
Hạ Nhạc Thiên trả menu lại cho phục vụ, sau đó hỏi Thích Lệ Phi: "Vậy kêu trước một tá bia? Không đủ lại kêu thêm."
"Có thể."
Người phục vụ hoàn toàn không phát hiện phong cách của Thích Lệ Phi không hợp với phố ăn vặt, chỉ lịch sự mỉm cười rời khỏi.
Thực khách xung quanh đều đang cặm cụi ăn, thường thường nói chuyện cười to, không khí náo nhiệt vui sướng, tràn ngập hơi thở nhân gian.
Hạ Nhạc Thiên chậc lưỡi trong lòng, đúng là khó tưởng tượng đây chỉ là sẽ là thế giới trò chơi mà "sự tồn tại không thể nói" kia tạo ra.
Những cư dân địa phương này sớm đã là một nắm cát nằm dưới bia mộ ngoài thế giới hiện thực.
Mà linh hồn của họ, lại dùng một phương thức khác để tiếp tục sống, thế giới này chân thật với họ.
Ai có thể nói những thế giới được sáng tạo ra là giả?
Chỉ là, nếu những thế giới này đều do vị sáng thế thần kia tạo ra.
Vậy thế giới hiện thực thì sao?
Hạ Nhạc Thiên ngây người một hồi, đến khi phục vụ đưa bia lại mới đột nhiên bừng tỉnh, gật đầu với người phục vụ: "Cảm ơn."
Người phục vụ rời đi không bao lâu lại đem một phần xiên nướng đã chín đến.
Thích Lệ Phi rót bia cho Hạ Nhạc Thiên, tùy ý hỏi: "Vừa suy nghĩ gì vậy?"
Hạ Nhạc Thiên do dự: "Không... có gì."
Cậu không biết chủ đề về thế giới hiện thực có khiến Thích Lệ Phi không thoải mái hay không, bởi vì đối phương chỉ có thể sống trong trò chơi.
Thích Lệ Phi buông đũa, hỏi: "Liên quan đến thế giới thực sao?"
Hạ Nhạc Thiên không đọc được chút cảm xúc gì trên mặt Thích Lệ Phi, cậu vội vàng lắc đầu phủ nhận, lại giục Thích Lệ Phi mau nếm thử xiên nướng.
Thích Lệ Phi nghe vậy cũng không tiếp tục truy hỏi, hai người yên tĩnh ăn uống, thỉnh thoảng lại nói mấy câu.
Đến khi thực khách xung quanh đi hơn phân nửa, Hạ Nhạc Thiên đã mơ mơ màng màng uống hết vài lon bia, trước mắt bắt đầu xuất hiện bóng chồng.
Thích Lệ Phi biến thành hai, sau đó nhập lại thành một.
"Đừng...đừng lúc ẩn lúc hiện." Hạ Nhạc Thiên lúc lắc ngón tay, nói: "Em sắp không nhìn rõ mặt anh rồi."
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng như cá chết của Thích Lệ Phi, Hạ Nhạc Thiên lại nhịn không được cười khúc khích.
Đến bây giờ cậu vẫn không tin được mình thế mà lại cùng Thích Lệ Phi yêu nhau.
Nhân sinh có đôi khi kỳ diệu vậy đấy.
Hạ Nhạc Thiên đã nghĩ rằng mình sẽ độc thân cả đời, trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm mãi cho đến thời khắc tử vong.
Nhưng app trò chơi thần bí này đã thay đổi cuộc đời cậu, tuy rằng nó đem đến rất rất nhiều nguy hiểm, nhưng bên cạnh đó, cậu cũng có được sức mạnh cường đại.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, cậu tìm được một người bạn trai 100 điểm không có nhưng, người đàn ông này nếu sống trong thế giới hiện thực, nhất định sẽ là một người cực kì ưu tú, đến mức Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên...
Có lẽ cậu nên cảm ơn trò chơi này, cảm ơn vị thần vĩ đại không biết tên kia, làm cậu có thể quen biết Thích Lệ Phi, hiểu nhau và yêu nhau, cho dù... kết quả có lẽ không phải là happy ending.
Chờ đến ngày cậu qua cửa trò chơi, hai người sẽ không thể gặp lại.
Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên sắp không thở nổi, cậu lại đổ bia vào miệng, ánh mắt mê mang nhìn Thích Lệ Phi, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Nhưng đối với Thích Lệ Phi, tiếng thì thầm này chẳng khác gì loa bên tai.
"Nếu...... Nếu như không cần lựa chọn, không cần lựa chọn thì tốt quá."
Tròng mắt Thích Lệ Phi loé lên cái gì đó không rõ, chỉ nghe hắn nhẹ giọng, "Lựa chọn gì?"
Hạ Nhạc Thiên nghiêng đầu, tư duy bị cồn làm tê liệt, say khướt nói: "Không, không nói cho anh."
Thích Lệ Phi cười khẽ: "Em say rồi."
Hạ Nhạc Thiên lập tức chối: "Em không có say, em có thể uống tiếp."
Thích Lệ Phi thở dài một cái.
Hạ Nhạc Thiên đứng bật dậy, "Anh không tin, em chứng minh cho anh là em không có say."
Cậu lảo đảo vài bước, đá rớt vài vỏ lon rỗng bên chân, làm thực khách xung quanh nhíu mày liếc qua.
Hạ Nhạc Thiên càng cố gắng thẳng người, thì càng đi xiêu xiêu vẹo vẹo, Thích Lệ Phi bất đắc dĩ đứng dậy đuổi theo.
Nhân viên phục vụ vội hô: "Chờ một chút, còn chưa trả tiền......"
Bóng dáng Thích Lệ Phi đã sớm biến mất, ngay sau đó một luồng sáng xanh mơ hồ bao phủ nhân viên phục vụ, làm người này xoá sạch đoạn ký ức lúc nãy.
Xiên nướng và bia còn dư lại trên bàn cũng bị xoá sạch, cứ như chưa bao giờ xuất hiện.
Mọi người vẫn bận rộn như cũ, không ai chú ý tới một màn này.
Dù sao thì, thần linh ai lại mang theo tiền làm gì.
Thích Lệ Phi đỡ lấy con ma men vẫn đang kiên trì chứng minh mình không uống say, nói: "Tôi tin em, em vẫn chưa say."
Hạ Nhạc Thiên lúc này mới dừng lại, tiếp tục lèm nhèm: "Em đã... hức, đã nói em không có say."
Chứng minh xong chuyện này, Hạ Nhạc Thiên bắt đầu căng mắt nhìn xung quanh, như là đang tìm gì đó.
Thích Lệ Phi nói: "Tôi đỡ em tìm chỗ ngồi."
Hạ Nhạc Thiên ngờ ngệch trong chốc lát, ngoan ngoãn gật đầu.
Thích Lệ Phi ngứa hết cả tim gan, hắn rất ít thấy dáng vẻ này của Hạ Nhạc Thiên, theo bản năng nhỏ nhẹ dụ dỗ, dắt Hạ Nhạc Thiên qua ghế công cộng ngồi xuống.
Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu, cố gắng dựa vào chút ánh sáng mơ hồ để nhìn rõ mặt Thích Lệ Phi, lẩm bẩm: "Thấy không rõ mặt anh."
Thích Lệ Phi còn chưa làm gì, Hạ Nhạc Thiên đã đứng lên, cả người sắp nhào vào lòng Thích Lệ Phi.
Thích Lệ Phi nhanh chóng ôm eo Hạ Nhạc Thiên, "Cẩn thận."
Hạ Nhạc Thiên như con gấu túi bám chặt người Thích Lệ Phi, đem trọng lượng toàn thân đè ép lên, hơi thở nóng rực xen lẫn mùi bia thổi lên cổ Thích Lệ Phi, thì thầm: "Có anh ở đây, em sẽ không ngã đâu."
Lời nói nhập nhèm lúc say của Hạ Nhạc Thiên như bàn tay cào ngứa trái tim Thích Lệ Phi.
Thích Lệ Phi mỉm cười: "Em nói đúng, có tôi ở đây, sao có thể để em ngã được."
Hạ Nhạc Thiên cười ngu, gương mặt góc cạnh của Thích Lệ Phi dưới ánh trăng càng thêm tuấn mỹ, làm Hạ Nhạc Thiên không nhịn được kéo đầu đối phương lại gần mình.
Nếu là bình thường, cho dù là Hạ Nhạc Thiên có dùng hết sức cũng tuyệt đối không xê dịch được Thích Lệ Phi.
Nhưng mà, ai bảo Thích Lệ Phi tự nguyện cơ chứ.
Hạ Nhạc Thiên nhón chân chủ động dâng môi mình cho Thích Lệ Phi, đôi mắt mở tròn xoe, như muốn nhìn Thích Lệ Phi thật kỹ.
Eo lưng Thích Lệ Phi đột nhiên căng chặt, tim đập rộn ràng...
Hạ Nhạc Thiên hờn dỗi vòng tay qua cổ hắn, vụng về nhưng cuồng nhiệt đòi một nụ hôn.
Cổ Thích Lệ Phi chuyển động lên xuống, hắn dùng sự kiên nhẫn vượt xa người thường kéo Hạ Nhạc Thiên lại, giọng nói cũng trầm xuống: "Bây giờ chưa đến lúc, chờ em thông quan rồi nói."
Hạ Nhạc Thiên: "......"
Như bị tạt một gáo nước lạnh, kéo cậu ra khỏi cơn say mèm trong chớp mắt, tức giận cùng tủi thân lập tức trào lên, "Tại sao không được?"
Thích Lệ Phi nói: "Yêu đương ảnh hưởng chơi trò chơi."
Hạ Nhạc Thiên càng nổi điên: "Yêu đương không hề ảnh hưởng trò chơi, cho dù ảnh hưởng, lúc này anh cũng không nên đẩy em ra."
Cậu vẫn luôn vì tương lai của hai người mà đau đầu, muốn tìm ra một biện pháp đẹp cả đôi đường .
Cho nên những lúc bên cạnh Thích Lệ Phi đều rất quý trọng.
Thích Lệ Phi thấy Hạ Nhạc Thiên ủ rũ đau lòng thì luống cuống trong chốc lát, sau đó giải thích: "Tôi hy vọng em chuyên tâm trò chơi thật tốt, những ngày tháng sau này của còn dài."
"Tương lai còn dài?" Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm hắn: "Thật sự sẽ có sao? Anh có nghĩ tới chuyện lỡ như em chết ở trò chơi tiếp theo không? Lúc đó liệu anh có hối hận vì đã đẩy em ra không?"
Thích Lệ Phi im lặng một lúc mới nói: "Tôi tin tưởng em có thể thông quan trò chơi, cho dù không thể, tôi sẽ dùng cách của tôi để cứu em."
Giọng điệu của Thích Lệ Phi không giống như đang pha trò
Hạ Nhạc Thiên hít một hơi để dịu bớt lửa giận trong lòng: "Cứu em? Người chơi tử vong sẽ bị trò chơi xóa bỏ, cho dù anh có quyền lên tiếng, chẳng lẽ anh có thể làm cho vị sáng tạo trò chơi này thay đổi quy tắc sao?"
Hạ Nhạc Thiên tham dự càng nhiều trò chơi thì càng hiểu được toàn bộ thế giới bị quy tắc điều khiển.
Quy tắc áp đảo tất cả sức mạnh.
"Em say rồi, về nghỉ ngơi trước đã." Thích Lệ Phi nói.
Hạ Nhạc Thiên sụp bả vai xuống, cũng cảm thấy rất mệt, cậu không có ý trách cứ Thích Lệ Phi, chỉ là mấy ngày nay cậu nhồi nhét rất nhiều tâm sự trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn không kiểm soát được: "Xin lỗi anh, lúc nãy em hơi nóng giận."
Thích Lệ Phi lắc đầu: "Không sao, tuy rằng vị thần sáng tạo trò chơi cũng không thể vi phạm quy tắc, nhưng chỉ cần thi đấu xếp hạng kết thúc, em có thể dùng khen thưởng để cứu người chơi em muốn cứu."
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên ngẩng đầu.
Thích Lệ Phi nói vậy là có ý gì?
Thích Lệ Phi chậm rãi mỉm cười, nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Xả ra bớt áp lực có cảm thấy nhẹ lòng hơn không? Trở về ngủ một giấc đi, tôi sẽ vĩnh viễn ở cạnh em."
Hắn chậm rãi che kín đôi mắt Hạ Nhạc Thiên, "Ngủ ngon."
Ý thức Hạ Nhạc Thiên dần dần mông lung, cuối cùng chìm vào bóng tối.
Toàn bộ thế giới vẫn tiếp tục vận chuyển.
Hạ Nhạc Thiên cảm giác mình đã ngủ một giấc ngon lành, cậu thoải mái ưỡn người thì đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội mở mắt ngồi dậy.
Cậu đang nằm trong phòng mình, thời gian vẫn dừng lại lúc cậu vào trò chơi, chênh lệch nhiều nhất ba giây.
Sao lại thế này?
Hạ Nhạc Thiên còn chưa kịp nghĩ lại thì có người gõ lên cánh cửa đang mở rộng, Bùi Anh nhìn cậu vẫn đang ngồi trên giường, nói, "Vương Tiểu Minh, tôi cảm thấy những lời Hàn Mai Mai nói không đơn giản như vậy."
Nàng lộ ra vẻ mặt suy tư, muốn cùng Hạ Nhạc Thiên cẩn thận thảo luận chuyện này.
Lúc trước trong trò chơi không tiện nói.
Cho nên sau khi rời khỏi trò chơi, nàng mới nhanh chóng tìm Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu với Bùi Anh: "Có lẽ cô ấy nghi ngờ có người của Tổ chức Địa Ngục nằm vùng trong Tổ chức Linh Dị."
Bùi Anh không nhịn được lo lắng, "Tuy rằng không phải tất cả người chơi của Tổ chức Linh Dị đều là người tốt, nhưng nếu thật sự có người của Địa Ngục nằm vùng thì liệu Hàn Mai Mai có gặp nguy hiểm không?"
Hạ Nhạc Thiên an ủi: "Nếu cô ấy đã nhắc nhở chúng ta chuyện này, chứng tỏ cô ấy cũng biết được, đợi lát nữa tôi sẽ hỏi lại cô ấy."
Bùi Anh gật đầu, sau đó lại hỏi: "Có muốn ăn gì không? Trước khi vào trò chơi tôi có nấu cháo, giờ ăn là được."
Hạ Nhạc Thiên đứng dậy, không có chút di chứng sau khi say rượu nào: "Được."
******
Editor: Xin lỗi các bạn nhiều, hứa là Tết full truyện mà làm được, trước Tết mình bị sốt một trận tơi bời, mấy mồng Tết cũng không đi đâu chơi. Xin lỗi đã làm các bạn thất vọng. Chúc năm mới vui vẻ, mình sẽ cố đẩy nhanh tiến trình edit