Lúc Tạ Trản khó chịu Phồn Tinh thường xuyên nhìn về phía hắn, lão đại ngồi ở dưới đài cũng đang rất ghét bỏ hắn ––––

Ai, đóa hoa nhỏ này thật chẳng đáng yêu chút nào.

Hát thì lạc nhịp, vũ đạo không ăn ý, rap nghe thật là dở. Tuy rằng lúc hắn khoa tay múa chân nhìn rất cố gắng, nhưng mà vẫn giống vịt con đang tập bơi trong nước.

Chỗ hơn người duy nhất chỉ có khuôn mặt kia.

Lại nói đến Tạ Trản, dung mạo còn muốn đẹp hơn Thẩm Anh Bác mấy phần, mà Ngọc Phồn Tinh sở dĩ không coi trọng hắn, chủ yếu vẫn là bởi vì ngũ quan của hắn thật sự rất cân đối hòa hợp, nhưng mà cả người lúc nào cũng tản ra khí tức u ám, khiến cho vài phần mị lực đó cũng không cánh mà bay.

Còn có, ai lại muốn thích bạn trai nhìn lên còn đẹp hơn cả mình?

Đây cũng là lý do nhan khống Ngọc Phồn Tinh chỉ thích Thẩm Anh Bác mà không thích Tạ Trản.

Vấn đề là cô không thể nuôi dưỡng những đóa hoa nhỏ khác, Phồn Tinh sau khi phát triển chỉ số thông minh đã học được phiền muộn.

Cô ưu sầu nhìn thoáng qua Tạ Trản.

Sau đó lại ưu sầu nhìn sang những tiểu thịt tươi khác.

Càng thêm phiền muộn gục đầu xuống, nói với Sưu Thần Hào một câu khiến nó cả kinh --

"Nhị Cẩu, chỉ có thể đợi, nuôi dưỡng đóa hoa nhỏ Tạ Trản thật tốt, sau đó mới có thể, đi nuôi những đóa hoa nhỏ khác." Để cho hắn học thật tốt, để cho hắn học được phấn đấu cố gắng, để cho hắn không sa đọa, sau đó đi nuôi người khác.

Sưu Thần Hào: WTF? ? ?

Ngươi còn học được thay đổi thất thường?

Hội trường lớp tự nhiên sân khấu cũng rất lớn, sân khấu của cấp A và cấp F huấn luyện hoàn toàn không cùng một phương hướng.

Thẩm Anh Bác hơi hơi nhíu mày, hắn ở trên sân luyện tập, ngẫu nhiên sẽ hướng ánh mắt ẩn ý đến Phồn Tinh, nhưng mà toàn là làm chuyện vô ích, cô căn bản không có nhận được!

Quả thật là mù mắt rồi!

Ngược lại hắn lại phát hiện, cô thỉnh thoảng sẽ nhìn sang bên sân của đám cấp F cặn bã đó.

Điều này khiến cho Thẩm Anh Bác trong lòng không vui, nhưng lại có thêm mấy phần thấp thỏm khẩn trương. Hắn rất hiểu loại phụ nữ như Ngọc Phồn Tinh, cô nhìn trúng hắn không phải vì hắn có sức hút hơn người, mà là vì mặt của hắn.

Cô là một kẻ nhan khống không hơn không kém, nhìn thấy chàng trai nào lớn lên đẹp trai liền dễ dàng sa ngã u mê vào!

Hắn tự nhận ở tổ tiết mục này tuyệt đối không có ai thể so được với hắn, nhưng mà, hắn lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhất là cái tên Tạ Trản kia --

Nếu Ngọc Phồn Tinh nhất thời mù mắt, nhìn trúng Tạ Trản, đó không phải là cho tên phế vật kia có cơ hội xoay người?

Trong lòng có nỗi lo lắng, cho nên hơn phân nửa sự chú ý của Thẩm Anh Bác đều đặt ở trên người Phồn Tinh, chỉ cần vừa thấy cô vừa nhìn về sân khấu của cấp A, liền nháy mắt đưa tình cho cô một cái.

Số lần thật sự nhiều đến mức lão đại cũng không thể làm lơ được, nghiên đầu khó hiểu hỏi

"Nhị Cẩu. . . Hắn vì sao, cứ luôn nhìn ta mà chớp mắt?" Đây là, ám chỉ cái gì nha?

Lão đại yên lặng học hỏi chút tiểu thuyết nhìn trộm từ chỗ Nhị Cẩu, nháy mắt, là đang ám chỉ, trong lòng có nai con đang chạy loạn. Errrr, trong lòng có nai con chạy loạn, thành ngữ, cô sẽ dùng.

Sưu Thần Hào không chút do dự bôi đen tất cả người một chút, 【 Mắt của hắn bị tật. Không chỉ mình hắn, những cái tên thường xuyên chớp mắt gì kia đều có tật. Cái này chứng tỏ tố chất thân không tốt, sau này rất dễ bị mù. 】

Sưu Thần Hào lúc này hồn nhiên không biết, Chiến Thần đại nhân nhà nó sau này cùng sẽ một giuộc với đám yêu nghiệt đê tiện này.

Anh --

Nó thật sự chỉ là muốn hố người khác, trước giờ không nghĩ tới hố người nhà, anh!

Cameraman ở sân khấu cấp A tập trung hình ảnh trên người Thẩm Anh Bác, nhận thấy hôm nay hắn không ở trạng thái tốt liền vội vàng dời máy đi. Người nào đắt tội được người nào không, bọn họ tất nhiên hiểu được.

Mà ở sân cấp F thì lại không có thức thời như vậy.

Cameraman cơ hồ 360° không góc chết hướng về phía Tạ Trản mà ghi hình, thu lại đủ loại trò hề của hắn, để tổ hậu cần cắt nối biên tập.

Cố gắng không có, cái gì cũng không có, trong ngoài điều lộ ra tố chất kém cỏi.

Vốn dĩ tổ tiết mục tính toán để hắn làm bia ngắm kéo tỉ lệ người xem, tự hắn không biết cố gắng phấn đấu, vậy thì tự nhiên có nhiều scandal.

Tạ Trản vốn dĩ còn miễn cưỡng cố gắp tập một chút, chăm chú nhìn lão sư vũ đạo tập nhảy.

Nhưng nhìn máy ghi hình bốn phía xung quanh, lại nhìn lão sư phía trước máy móc khô khan chỉ đạo thì chậm rãi chán nản ––

"Tạ Trản, cậu đang làm gì vậy? Có thể nghiêm túc một chút được không, đừng có cần kéo chân của đoàn đội. Cậu nhìn xem cũng là huấn luyện như nhau, đồng đội của cậu làm rất tốt, chỉ có mỗi một mình cậu là còn chưa luyện được cơ bản. Lấy trình độ của bản thân để kéo mọi người lại, chẳng lẽ cậu không biết xấu hổ sao? "

Tạ Trản trong lòng cảm thấy thất bại.

Không ai có thể hiểu loại cảm giác thất bại này.

Chính là rõ ràng là cùng nhau học tập cùng lúc, nhưng ngươi chính là thua kém người ta, không thể bắt kịp tiến độ với mọi người.

Bởi vì người ta có căn bản, mà ngươi thì lại không, cho nên ngươi chỉ có thể là kẻ bị bỏ lại phía sau!

Thất bại sau đó liền là cam chịu.

Trong lòng cười lạnh, còn có chút tự giễu --

Tạ Trản, ngươi xem ngươi phản kháng làm cái gì? Rõ ràng biết bản thân không thể ra mắt được, dù sao cũng chỉ là một hòn đá kê chân, làm nổi sự tồn tại của người khác, việc gì phải phản kháng chứ?

Biểu hiện càng lúng túng vụng về, mới phù hợp với yêu cầu của tổ tiết mục, không phải sao?

Người khi bắt đầu cam chịu, thật đúng là thần tiên khó cứu.

Phồn Tinh rất rõ ràng phát hiện ra, Tạ Trản sau khi bị khiển trách, động tác trở nên mất tập trung, lộ ra một cỗ lười nhác.

Vừa rồi, tựa như vịt con tập bơi.

Bây giờ thì chính là vịt con trôi theo nước.

Khác biệt chính là--

Vừa rồi là một chú vịt con đáng yêu.

Lão đại một khắc đó, ánh mắt thật là sáng như đuốc, hơn nữa còn hình dung rất là độc ác!

Yên lặng lôi tập vở màu hồng trong lòng ra, bắt đầu ghi chép: Đóa hoa nhỏ Tạ Trản, không thể, phê bình.

Bị phê bình, hắn sẽ khó chịu, sau đó càng xấu.

Sưu Thần Hào thiếu chút nữa giận quá hóa cười.

Thật con mẹ nó vịt ngụp nước!

Mắng ai đó?

Thái độ luyện tập của vịt ngụp nước Tạ Trản càng thêm không chú ý, về sau lão sư đơn giản là lười quản giáo hắn, chỉ là để cameraman quay lại quá trình luyện tập của hắn, dù sao hậu kỳ cắt nối biên tập sẽ không để cho hắn trải qua ngày tháng tốt lành.

Đến khi trời tối, tất cả mọi người đều đã đi nghỉ ngơi.

Phồn Tinh đi ngang qua phòng tập nhảy, phát hiện Tạ Trản đang ở bên trong luyện tập.

Nhìn ra tay chân của hắn thật sự rất là cứng nhắt, chỉ có thể luyện tập những động tác căn bản mới đầu, nếu tập những động tác phức tạp hơn sẽ bị luống cuống.

Trong phòng tập cũng chỉ có một mình hắn, tập một lần lại một lần, cho đến khi toàn thân đều là mồ hôi, nhưng mà bởi vì không có thiên phú vũ đạo bẩm sinh, tập luyện đến cuối cùng, vẫn là so ra kém với người ta.

Lão đại nghiêng đầu, lẳng lặng Tạ Trản bên trong.

Không phải nhìn lén.

Rõ ràng cô là quang minh chính đại mà nhìn, chẳng qua là do đóa hoa nhỏ không tự mình phát hiện được mà thôi

Tạ Trản có chút táo bạo lấy tay đánh vào đầu mình một cái, tựa hồ là không rõ bản thân tại sao lại vô dụng như thế?

Sau khi kiệt sức, rốt cuộc mới chịu lê chân tiến về phía ký túc xá đi ngủ, kết quả quay người lại thấy Phồn Tinh đang nhìn mình.

Mặt của Tạ Trản tối sầm.

Chỉ cần là người có liên quan đến Thẩm Anh Bác, hắn đều không có hảo cảm tốt đẹp gì.

"Cô nhìn lén tôi!" Tạ Trản trong lòng mẫn cảm với lòng tự trọng khiến hắn nháy mắt suy nghĩ rất nhiều ác ý, đây là đang cười nhạo hắn sao ?

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Phồn Tinh một cái, lão đại xoa xoa ngón tay, trong lòng đang suy tính --

Err, lại trừng cô nha.

Có muốn bị ghi tên vào sổ đen?

Suy nghĩ hồi lâu, vẫn là không ghi vào sổ đen.

Dù sao, cũng là đóa hoa nhà mình nuôi, có thể ít so đo với hắn một chút.

Đợi sau này hắn tốt lên, rồi bắt nạt lại hắn!

"Không nhìn lén." Lão đại nghiêng đầu nhìn Tạ Trản, bản tính ham mê sắc đẹp của Ngọc Phồn Tinh ít nhiều cũng ảnh hưởng đến lão đại, cô hất đầu, nhìn chằm chằm vào Tạ Trản, sau đó tâm trạng khó hiểu chuyển biến tốt lên. "Là quang minh chính đại nhìn, hì hì."

Tạ Trản liếm liếm môi, mang theo chút cảm giác sa đọa mê hoặc nói, "Làm sao, nhìn trúng tôi sao?"

Phồn Tinh: ". . ."

emmmm. ..

Thái độ hiện tại của đóa hoa nhỏ, cái này thật không theo lẽ thường gì cả, cô không biết đây là ý gì .

Theo lý mà nói, hắn hẳn là để lại cho cô một ánh mắt khinh bỉ, sau đó ưu nhã quay người rời đi.

Ừm, ưu nhã, cô hình như lại mới học một cụm từ mới.

"Muốn bao nuôi tôi?" Tạ Trản âm dương quái khí nhìn Phồn Tinh, sau đó đến gần cô, giảm thấp thanh âm, có chút mê hoặc nói, "Vứt bỏ Thẩm Anh Bác đi, tôi sẽ để cô bao nuôi tôi, thế nào? "

Lão đại ngây ngẩn.

Chiêu thức của Tạ Trản quá ngang tàng, mặc dù Phồn · Lão Đại · Tinh hành động cũng rất là bá đạo, nhưng cô cuối cùng cũng chỉ là não suy nghĩ ngang tàng, là đứa trẻ ngây thơ đơn thuần, kinh nghiệm trải qua cũng rất ít. Đối mặt với người vui giận thất thường như vậy, Phồn Tinh rất là sửng sốt, yên lặng bắt đầu lật giở tiểu thuyết của Nhị Cẩu.

Bá tổng.

Trích tiên.

Anh trai ấm áp ngọt ngào.

...

Hình như, đều không có giống với Tạ Trản.

Cho dù là chưa phát triển chỉ số thông minh, hay là đã phát triển chỉ số thông minh, Phồn Tinh đều không có vướng mắc như bây giờ.

"Nhị Cẩu." Lão đại lựa chọn sự trợ giúp từ bên ngoài.

Sưu Thần Hào lúc ấy liền ôm bụng cười một trận, làm như nó thật sự biết mấy chuyện này đấy.

Nó không biết!

Cho nên không lên tiếng!

"Không muốn bao nuôi tôi thì cách xa tôi một chút! Chỉ cần là kẻ có liên quan với Thẩm Anh Bác điều khiến tôi ghê tởm!" Tạ Trản hung tợn nói.

Ha ha, thật nghĩ hắn xem trọng cô sao?

Hắn sẽ nhìn trúng loại phụ nữ mù quáng này?

Hắn chính là muốn cho Thẩm Anh Bác ngột ngạt mà thôi.

Tạ Trản sau khi nói xong, hùng hổ muốn đẩy Phồn Tinh một cái sau đó rời đi.

Nhưng mà hắn đã đánh giá cao thể lực của mình rồi

Tạ Trản khí thế ngút trời cứ như thế đâm sầm vào bức tường là Phồn Tinh đứng ở cửa. Vấn đề là hắn từ nhỏ không được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ, là một tên yếu gà gầy teo yếu ớt, thật sự không thể so được với lão đại vững chãi mưa gió không động --

Chỉ nghe thấy 'Rầm' một cái.

Tạ Trản xô vào vai của Phồn Tinh, sau đó bị dội ngược lại bước loạng choạng mấy bước, đầu còn bị đập vào cánh cửa bên cạnh.

Khung cảnh diễn tả sinh động hình tượng cái gì gọi là "xấu hổ muốn chết "!

Giây trước còn là tiểu yêu tinh rù quyến xinh đẹp động lòng người, giây sau liền gặp tình huống mất mặt như vậy, tức giận đến mắt đều đỏ au.

Đơn giản là quay người đối diện với cánh cửa, quay lưng lại với Phồn Tinh.

Chỉ vươn ra một ngón trỏ: "Cô cút đi! Nhanh lên! Nếu không tôi sẽ đánh cô!" Mắt thật sự là đỏ lên rồi, nếu không phải Phồn Tinh đang đứng ở đây hắn nhất định sẽ giậm chân.

Mẹ, cái gì cũng muốn chống đối hắn!

Muốn làm màu lại bị vả mặt, cuộc sống này còn có thể sống nữa hay không? !

Tạ Trản đỏ cả mắt.

Khuôn mặt ửng đỏ.

Sau đó cổ cái cũng bắt đầu biến đỏ.

Tức giận.

Phồn Tinh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tạ Trản, nhìn gò má của hắn bắt đầu phiếm hồng, sau đó lan tới cổ. Vươn móng vuốt nhỏ của mình ra, gãi gãi đầu, nha, thật đáng yêu.

Đáng yêu, khiến cho người ta. ..

Muốn bắt nạt.

Ý nghĩ ma quỷ ở trong lòng chậm rãi nảy mầm, thậm chí không tự chủ lộ ra một nụ cười mờ nhạt.

Quả nhiên, đóa hoa nhỏ mà cô nuôi, so với những người khác, vẫn là đáng yêu hơn một chút.

Mặc dù mang tà tâm đen tối, nhưng ở bên ngoài vẫn là một bộ dáng thanh thuần ngoan ngoãn đáng yêu, cho nên nụ cười kia của Phồn Tinh, mới không khiến cho người ta cảm thấy cầm thú như thế!

Thích nhìn bộ dạng xấu hổ của đóa hoa nhỏ.

Thích xem đóa hoa nhỏ tức giận, bộ dạng tức giận đến mặt đỏ bừng lên.

Hì hì!

Tạ Trản chờ Phồn Tinh đi rồi, mới tức giận đá một cước vào cửa, còn chửi một câu: "Hừ!"

Vốn dĩ cảm thấy Ngọc Phồn Tinh kia ngu xuẩn muốn chết, còn mê trai, cho nên mới muốn trêu đùa cô một chút. Kết quả không nghĩ tới, mình lại tự khiến bản thân mất mặt như vậy!

Hắn tức giận như vậy, cơ hồ vẫn còn nghe thấy được âm thanh mình bị dội ngược ra loạng choạng va vào cửa!

Phồn Tinh ngồi ở trên bồn cầu, đếm ngón tay hỏi Sưu Thần Hào --

"Nếu, một người nha, có đôi khi, rất đáng ghét. Có đôi khi, thật đáng yêu. Có đôi khi, không thích nói chuyện. Có đôi khi, rất thích nói chuyện, nhưng sẽ khiến người, không vui. Có đôi khi, rất cố gắng, nhưng mà ngay lập tức, lại không chịu nỗ lực. Đây là, người nào?"

Đây là câu dài nhất mà Phồn Tinh nói được, rất đứt quãng. Nhìn ra cô là đang học nói câu dài.

Rất là ưu thương, Sưu Thần Hào bỗng dưng cảm thấy hơi đau lòng.

【 Đây là bệnh thần kinh. 】 Sưu Thần Hào không chút do dự trả lời.

Thuận tiện còn nhắc nhở thiện chí: 【 Gặp loại người này, tốt nhất cô nên tránh xa một chút. Kẻ điên giết người, không phạm pháp.]

"Nga." Lão đại cái hiểu cái không, "Ngươi nói là, đóa hoa nhỏ Tạ Trản, bị bệnh sao?"

Sưu Thần Hào lúc ấy liền cả đầu dấu hỏi

? ? ?

Làm sao cứ cảm giác nó đang cầm kịch bản chịu ngược?

【 Cái đó tất nhiên là không phải!】 Sưu Thần Hào lập tức phản bác, không có tiết tháo tự vả mặt, 【 Hắn không có bệnh, hắn chỉ là tính cách hơi thất thường một chút. 】 Nó còn có thể nói ba ba nhà mình có bệnh sao? Có thể sao?

"Nga. . ." Phồn Tinh chậm rì cho Sưu Thần Hào một đợt bạo kích, "Ý của ngươi là, hắn là đồ thần kinh, không phải bệnh thần kinh."

【. . . 】 Ta không phải, ta không có, cô đừng nói bậy!

Phồn Tinh get được khả năng nắm bắt trọng điểm, thật là max điểm.

Sưu Thần Hào bất luận nói với cô cái gì, đều không thể sửa đúng lại suy nghĩ đầu tiên của cô.

Lúc lão đại ngồi ttrong phòng vệ sinh, có người đi vào.

Hơn nữa còn là vội vội vàng vàng kiềm chế đi vào -- phòng WC bên cạnh.

Âm thanh phát ra, hình như còn có con trai?

Đây là toilet nữ, con trai vào toilet nữ, còn có loại hành động này sao?

Loại hành vi khiến tam quan của lão đại bị phá vỡ, cho nên Phồn Tinh chuẩn bị đứng dậy, lại tiếp tục yên lặng ngồi xuống ...

Cô muốn biết, vì cái gì?

Lòng hiếu kỳ khiến cho lão đại càng ngày càng thông minh!

Toilet bên cạnh truyền đến âm thanh rầm rì, hơn nữa còn là hai đạo thanh âm xen lẫn vào nhau, một nam một nữ, tựa hồ nói chuyện đặc biệt vội vàng --

"Từ tỷ, Từ tỷ. . . Em thích nhất chính là chị, người ta chưa từng thích một người như thế."

"Không phải còn nghĩ thông đồng với Ngọc tiểu thư sao, hả?" Thanh âm phụ nữ nghe vào có chút tang thương, còn mang theo chút ít tiếng nói nhiễm thuốc lá, đặt cạnh âm thanh con trai hoàn toàn không cùng một độ tuổi. "Còn bắn tim về phía Ngọc tiểu thư, tôi đều nhìn thấy. . ."

Người con trai kia nhanh chóng hôn lên, hồi lâu mới tách ra, "Từ tỷ, đó đều là hiệu quả trên vũ đài, em đối với chị trong lòng còn không hiểu sao?"

"Được rồi, yên tâm, tôi sẽ để biên tập cắt nối nhiều khung cảnh cho cậu, sợ hãi như vậy làm gì? "

Từ tỷ hiển nhiên đối với loại lời nói trung thành như vậy hoàn toàn không để trong lòng, loại chuyện gặp dịp thì chơi này cô đã làm không biết bao lần, mấy lời hoa ngôn xảo ngữ làm sao để ở trong lòng?

"Cậu nếu thật có thể thông đồng được với Ngọc tiểu thư, tôi cũng không phải loại người sẽ đi đoạt tiền đồ của người khác. Đó là vận khí của cậu, đến lúc đó nhớ đề bạt tôi một chút."

Ăn dưa ăn được lên đầu của mình.

Phồn Tinh trừng mắt nhìn, emmmm, tiếp theo, có phải là sẽ có đóa hoa dại đáng yêu, vô tình gặp được cô, tiếp cận cô, muốn khơi gợi sự chú ý của cô, sau đó làm hại đóa hoa nhỏ cô nuôi - Tạ Trản?

Đừng hỏi cô làm sao mà biết được.

Nhị Cẩu ( tiểu thuyết), dạy

"Nhưng mà, tôi cũng khuyên cậu vẫn nên là sớm từ bỏ đi. Ngọc tiểu thư là của Thẩm Anh Bác, người không nên mơ tới thì đừng cố trèo lên, nếu không tự bản thân gặp họa. . ."

Tấm ngăn toilet vang lên âm thanh bang bang, kỳ thật Phồn Tinh còn muốn biết bên cạnh rốt cuộc là đang làm cái gì?

"Từ tỷ. . . Chị yên tâm, em là người thông minh nhất." Âm thanh của cậu con trai kia nghe vào là lạ, "Em nói thích chị nhất, thật sự không phải là nói dối. . . Ngọc tiểu thư, nào có hăng hái mãnh liệt như chị... "

Âm thanh của hai người thở gấp đến lợi hại.

Phồn Tinh yên lặng đạp lên nắp bồn cầu, trèo lên vách ngăn, ló đầu ra như cái đỉnh miếu, lẳng lặng nhìn xuống.

Dù sao từ cái góc độ này, cũng không thể nhìn thấy loại chuyện không thể miêu tả nào.

Lúc Từ tỷ cảm thấy hưng phấn vui vẻ, vô ý ngẩn đầu lên, ánh mắt chạm vào Phồn Tinh phía trên --

"A! ! !"

Một tiếng thét chói tai.

Âm thanh kia, muốn có bao nhiêu kinh hãi thì có bấy nhiêu.

Cố tình người khởi xướng còn rất bình tĩnh, nằm bò trên đó như con gấu trúc, hoàn toàn không chút xấu hổ khi bị phát hiện lén lút nhìn người khác hành sự.

Không có ai hiểu loại kích thích quần chúng ăn dưa đối diện với đương sự này.

Hơn nữa, nếu thật sự là ăn dưa trước mặt người ta vậy thì cũng không đến mức dọa người. Nhưng mà người nằm bò trên trần nhà hóng chuyện, còn là ở toilet nữ ban đêm, ai mà chịu nổi?

Sự tồn tại của lão đại, phảng phất đang tỏ vẻ --

Nếu hai ngươi tìm kiếm kích thích, vậy thì kích thích đến cùng đi.

Hai người chịu kinh hãi dựa sát vào nhau, không dám động đậy sợ lộ ra chút gì.

Phồn Tinh nằm trầm mặc nnhn hai người một lúc lâu, nhưng mãi cũng không nhìn rõ được cái gì, đành phải thu đầu về lại, chậm rãi mở cửa toilet rời khỏi.

Động tác dứt khoát thong dong như nước chảy mây trôi này khó hiểu khiến cho người ta cảm thấy hốt hoảng.

"Từ tỷ. . . Chị nói. . . Cô ta là có ý gì?" Không nói một lời, cứ như vậy mà đi?

"Làm sao tôi biết được?" Sống ba bốn mươi năm, cô ta có thể nói là chọn duyệt người vô số, nhưng mà chưa từng trải qua tình huống xấu hổ như vậy! Quan trọng không phải bị người bắt gặp, mà là bị người trèo lên tường nhìn trộm, vẻ mặt của đối phương còn quỷ thần khó lường.

Vị Ngọc tiểu thư kia, cũng chỉ là một cô gái vừa mới trưởng thành thôi, phản ứng đó là làm sao...

Không khỏi quá mức bình tĩnh.

Cô không lo lắng người khác phát hiện rồi uy hiếp, ngược lại sợ hãi loại không nói không rằng, tựa như bom hẹn giờ, tùy thời có thể bị nổ tung!

Sắc mặt hai người xanh xám một hồi, trong lòng lo sợ bất an.

Sợ Phồn Tinh sẽ không để ý làm lớn chuyện, đến lúc đó hủy đi tiền đồ của bọn họ.

Nhưng mà bọn họ ngàn vạn cũng không nghĩ tới, lão đại cũng không phải là người qua đường Giáp Ất Bính gì, sẽ không làm mấy chuyện tầm thường vô vị đó...

Lão đại thích ở những chuyện bình thường nhỏ nhặt, học được những tri thức bổ ích.

"Nhị Cẩu, đóa hoa nhỏ Tạ Trản hỏi, ta có phải là muốn quy tắc ngầm với hắn." Sau khi trải qua chuyện Tạ Trản tức giận đến đỏ mắt kia, level đáng yêu của đóa hoa nhỏ trong lòng lão đại tăng lên không ít.

Sưu Thần Hào: 【. . . 】 Nó có loại dự cảm chẳng lành.

"Quy tắc ngầm với hắn, chính là làm với hắn, chuyện vừa nhìn thấy kia sao?" Đáng tiếc, không nhìn được rõ ràng, sau này, cũng muốn tới nhà vệ sinh nhiều một chút.

Sưu Thần Hào thật là. ..

Con mẹ nó !

Van cầu cô, làm người đi!

Loại chuyện này làm một lần là đủ rồi! Làm nhiều thêm vài lần, cô có biết sẽ dọa cho bao nhiêu chàng trai xấu hổ muốn chết?

【 Chẹp. . . Cũng không đúng. 】 Sưu Thần Hào không am hiểu nói dối, đối với loại vấn đề này nhanh chóng đưa đáp án, nhưng mà rất nhanh lại bắt đầu mạnh mẽ giải thích.

【 Tuy nhiên cũng không phải như thế! Cô nghe ta từ từ giải thích -- 】

【 Quy tắc ngầm, dùng giải thích tương đối học thuật một chút mà nói, chính là quy tắc giấu diếm bên trong, không để cho người biết. Bởi vì nó là loại quy tắc không phải đại đa số mọi người đều dùng, cho nên mới có cái tên này. Nói cách khác, cũng không đại biểu nó không tốt. ]

Cũng không chứng tỏ nó hoàn toàn xấu!

Cho nên đừng có nghĩ tầm bậy, hiểu chưa! !

Sưu Thần Hào thận trọng cẩn thận trải nệm cho lừa dối tiếp theo của mình, nhưng mà nó quên mất là lời nói của nó quá dài, bộ não của lão đại không load kịp.

Hơn nữa đáng giận nhất là, tên ngốc này lại còn đúng lý hợp tình nói với nó, "Nhị Cẩu, nói tiếng người nha, không thì, nghe không hiểu."

Sưu Thần Hào: 【. . . 】

Quá khó khăn!

Nó thật sự rất khó khăn!

【 Chẹp, câu trước nghe không hiểu thì thôi. 】 Sưu Thần Hào bị buộc bất đắc dĩ thả chậm tốc độ nói, âm thanh phát ra còn mơ hồ cảm thấy một chút tuyệt vọng bất lực cùng chút đáng thương, 【 Cô chỉ cần hiểu, quy tắc ngầm với hắn, có thể là làm chuyện vừa rồi, cũng có thể, là làm chuyện khác. 】

"Ưmm... Chuyện khác gì?" Phồn Tinh chuyên chú học hỏi, thuận tiện lôi tập vở hồng từ trong lòng ra, chuẩn bị ghi chép.

Sưu Thần Hào toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ tiết tháo của Chiến Thần đại nhân, cho nên...

emmmm, vô tri vô giác mà đào cho Tạ Trản một cái hố thật to.

【 Thật ra bao nuôi cũng giống như là một cuộc giao dịch. Ví dụ như chuyện vừa rồi , người phụ nữ kia muốn làm chuyện xấu hổ với chàng trai kia, mà cậu ta lại muốn người phụ nữ đó dùng quan hệ để giúp đỡ mình, cho nên hai người họ đã giao dịch với nhau. ]

【 Mà cô, là muốn Tạ Trản có thể làm một đóa nhỏ ngoan ngoãn, nỗ lực phấn đấu, không biến xấu, không xa đọa. Cho nên cô cái này, làm giao dịch với Tạ Trản, không nhất định phải cùng hắn làm chuyện xấu hổ kia. Cô có thể đốc thúc hắn trở nên càng tốt, để cho hắn càng đáng yêu, càng ngoan ngoãn, càng có thể khiên cho cô vui vẻ. 】

"Nga." Phồn Tinh cái hiểu cái không.

Sưu Thần Hào cho rằng cô nghe hiểu được, kết quả cô bất ngờ hỏi lại một câu, "Nhị Cẩu, ta muốn biết, chuyện xấu hổ, cụ thể là chuyện gì."

Sưu Thần Hào: 【. . . 】 Bất ngờ không kịp đề phòng, đã gãy cổ.

Lúc ấy vẻ mặt rất là ngây ngẩn.

Trong đầu toàn là, ta là ai? Ta ở đâu ? Ta làm sao trả lời loại vấn đề này?

Nhưng mà Sưu Thần Hào dầu gì cũng đã gặp qua sóng to gió lớn, nghẹn lại một lát liền thắt chặt cổ họng, bắt đầu hắng giọng trả lời, giọng điệu có chút không vui: 【 Ai nha, cô thật là phiền quá đi, người ta cũng có biết đâu! Không nói nữa, đi đây! 】

Sau đó nhanh chóng lặn xuống mất tăm.

Phồn Tinh như có điều suy nghĩ, nga, thúc giục hắn, trở nên càng ngoan, càng có thể khiến cho cô vui vẻ.

OK.

Cô thích những đóa hoa dại nhảy múa đẹp mắt khác, hát hay, rap cũng hay nữa, lại còn biết bắn tim. Bắt tim bên trái xong lại bắn tim bên phải, còn có bắn trên đầu.

Đều có thể, khiến cô vui vẻ.

Đóa hoa nhỏ nhất định phải học tập, tiểu hoa dại rất là đáng yêu, hơn nữa mỗi một người điều đáng yêu một kiểu.

Đồ ngốc, mới hai cái chọn một.

Tiểu Tinh Tinh thông minh, cả hai điều lấy!

Phồn Tinh thản nhiên gật gật đầu, ừm, đều muốn.

Sưu Thần Hào bây giờ không biết những suy nghĩ loạn xà ngầu kia của cô, nếu nó biết không chừng sẽ nhảy dựng lên mắng người: Con mẹ nó chứ! Ta nói không phải ý đó! Vui vẻ của ngươi không thể thiết lập trên đau khổ của ba ba!

"Ta bây giờ, phải làm, có phải là phủi sạch quan hệ với Thẩm Anh Bác? " Phồn Tinh vừa ăn bữa sáng, vừa hỏi Sưu Thần Hào.

Ưmm, bắt cá hai tay, là tra nữ.

Đừng hỏi cô làm sao mà biết được, Nhị Cẩu, dạy.

Sưu Thần Hào lúc trước kiên quyết giả chết, không dám lộ diện.

Trong lòng nghĩ, qua một hai ngày chắc là an toàn rồi đi?

Lại nói, vấn đề này liên quan đến ba ba Chiến Thần nhà nó, vẫn phải là lên tiếng một chút--

【 Ừm, tốt nhất phủi sạch quan hệ. Giới giải trí rất phức tạp, ngươi không cùng Thẩm Anh Bác cắt đứt quan hệ, Tạ Trản sẽ rất là ủy khuất. 】

"Nhị Cẩu, ngươi ở đó nha." Phồn Tinh thình lình ném cho Sưu Thần Hào một quả bom, "Chuyện xấu hổ, ngươi vẫn chưa trả lời ta."

Sưu Thần Hào: ? ? ?

Ta con mẹ nó. ..

Thứ nên nhớ ngươi không nhớ, không nên ngươi nhớ ngươi lại nhớ kỹ đến thế! Chỉ số thông minh của ngươi, có thể dùng trên chính sự được không?

"Làm nũng, không thể giải quyết vấn đề." Phồn Tinh nghiêm trang chỉ bảo nói.

Sưu Thần Hào: 【. . . 】 lão tử không có! Đó là làm nũng sao? Đó rõ ràng là tùy cơ ứng biến!

"Hơn nữa, ghê tởm ta, ta sẽ đánh ngươi nga."

Sưu Thần Hào lúc ấy thiếu chút nữa, đau đến muốn chết.

Đây là lời mà người nói sao?

Tức giận nha, làm sao lại thành ra như này, nói bá tổng thích tiểu bạch ngọt, cái này nào có phải đãi ngộ mà nó nghĩ tới!

Bên ban tổ chức phụ trách khâu ăn uống, dù sao kinh phí lẫn quy mô cũng rất lớn, cho nên đồ ăn ăn cũng rất là ngon.

Phồn Tinh buổi sáng có thể uống hai ly sữa đậu nành, ăn thêm ba cái bánh bao dưa chua với một chén mì.

Hơn nữa lão đại ăn cái gì cũng rất có cảm giác nghi thức ăn uống, đầu tiên chuẩn bị một cái dĩa, đem nhân bánh bao tách ra bỏ vào trong đó, sau đó uống miếng sữa đậu nành cho thấm cổ họng. Sau đó ăn bánh mì chấm nước dùng cùng với mì, sau khi ăn xong, sữa còn dua sẽ cầm vừa đi vừa uống.

Mỗi ngày đều như thế, trình tự không bao giờ thay đổi!

Kết quả buổi sáng hôm nay, quá trình làm bị lộn xộn.

Bởi vì có người quấy rầy lão đại ăn sáng, vốn dĩ dung lượng não chỉ lớn như vậy, bị người khác cắt ngang liền đoản mạch --

"Phồn Tinh, mấy ngày sao không ăn sáng với anh?" Thẩm Anh Bác bưng khay cơm, không mời mà tự đến ngồi đối diện với Phồn Tinh.

Sau khi nhìn rõ đồ ăn trên bàn, còn tự mình đa tình hỏi lại một câu :" Phồn Tinh, đây là...em chuẩn bị cho anh? "

Mấy ngày nay cường độ luyện tập dày đặc đến đòi mạng, hắn cũng thôi không tiếp tục cố gắng mắt đi mày lại với Phồn Tinh.

Không nghĩ tới, cô đối với hắn lại động lòng như thế, vậy mà giúp hắn chuẩn bị bữa sáng.

Người trẻ tuổi, lời nói với hành động thật là mâu thuẫn!

Phồn Tinh cảm thấy được có người mơ ước đồ ăn của mình, theo bản năng lúc ăn nhân bánh, lập tức bỏ phần vỏ vào nhai luôn.

Phảng phất sợ bị người đoạt.

Vỏ bánh bao không chấm nước mỳ, sau khi nhai xong, khó nuốt thật sự

"Không phải." Phồn Tinh không chút do dự vả mặt cho một cái.

Đóa hoa nhỏ mơ ước đồ ăn của cô, cô khẽ cắn môi suy nghĩ, còn có thể nhịn được.

Tiểu hoa dại mà nói. . . Thực xin lỗi, không thể được

Mà Thẩm Anh Bác. ..

Đến tiểu hoa dại cũng không được tính!

Thẩm Anh Bác nghẹn, động tác sạch sẽ lưu loát phủ nhận kia, thật là khiến cho người ta không có cách nào nói tiếp.

Cứ như là, hắn là một tên đa tình si ngốc vậy, mà ở trong mắt Ngọc Phồn Tinh, hắn còn không có quan trọng bằng bát mì kia.

Là ảo giác sao?

Nhất định là ảo giác!

Thẩm Anh Bác một chút cũng không hoảng hốt, mạnh mẽ ổn định bản thân.

Cảm thấy Phồn Tinh là đang lạt mềm buộc chặt với hắn, phụ nữ nha, không phải đều là như thế sao?

Rõ ràng là muốn gần gũi thân mật một tí, lại nhất định phải giả bộ rụt rè cao ngạo, chỉ cần ngươi đừng từ bỏ cứ tiến tới, liền có thể thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ.

Không quan trọng.

Hắn đồng ý thỏa mãn hư vinh của cô.

"Còn giận anh sao?" Thẩm Anh Bác thấp giọng trấn an nói.

Bên cạnh hai người không có ai ngồi, dù sao mọi người điều biết quan hệ của Thẩm Anh Bác với Ngọc Phồn Tinh, không ai ngu lại tự đi gây phiền phức cho mình.

"Thật sự là tập luyện rất là mệt, mấy hôm nay mới không thể ở với em, Phồn Tinh, tha lỗi cho anh có được không?"

Vừa nói vừa như có như không đưa tay nắm lấy tay của Phồn Tinh.

Vừa chạm vào, hệ thống trong đầu Thẩm Anh Bác kêu lên hưng phấn: "Chuyện gì thế này? Vì sao linh hồn này lại khiến người say mê như thế? Nhanh lên, khiến cô ta yêu ngươi! Sau khi cô ta yêu ngươi, ngươi có thể lấy càng nhiều giá trị tình cảm của những người khác! "

'Hệ thống Bá Tổng Nuôi Dưỡng' cũng không biết là bị cái gì kích thích, đột nhiên liền trở nên vội vàng hấp tấp.

Làm ồn đến khiến Thẩm Anh Bác đau đầu.

Lão đại bàn tay nhìn bàn tay đặt trên tay mình không chút do dự đánh mạnh một cái.

Thẩm Anh Bác trong lòng không vui.

Hắn vẫn cảm thấy bản thân là thiên chi kiêu tử, lại dựa thủ đoạn thay thế được người khác, trở thành con nuôi của Thẩm gia

Đã một bước thay đổi vận mệnh của bản thân, đương nhiên chính là được trời xanh chiếu cố.

Hắn đồng ý thỏa mãn lòng hư vinh của cô, nhưng mà đối phương cũng phải biết thức thời mới được.

Nếu không biết chừng mực mà nói, hắn sẽ mất hứng!

"Phồn Tinh, đừng tức giận, em thông cảm cho anh. Làm ngôi sao là giấc mộng của anh, anh không có khả năng bỏ dở nửa chừng, cũng không có khả năng dựa vào thân phận của anh, mà nhận lấy đãi ngộ đặc biệt. Cho nên nên lúc huấn luyện, vẫn phải là huấn luyện."

Thẩm Anh Bác lắc lư khuôn mặt to của hắn trước mặt Phồn Tinh

Hắn biết cô thích nhất chính là khuôn mặt anh tuấn này của hắn!

Hắn cũng thích giương mặt này của cô, mắt mũi thanh tú thanh thuần vô lại, ngũ quan tịn xảo, mềm mại căng mịn cứ như là tiểu thiên sứ.

Hẹn hò lâu như vậy, hắn còn chưa nếm thử mùi vị của cô.

Thẩm Anh Bác ngẫm lại liền cảm thấy tâm động ý tuyệt: "Phồn Tinh, nếu được. . . Đêm nay anh đến văn phòng của em?"

Trong văn phòng của cô có phòng ngủ, cái gì cũng có.

Nếu như muốn xảy ra chút gì đó, nơi đó lại rất thích hợp.

"Đến phòng làm việc của ta, làm gì? " Phồn Tinh nhíu mày hỏi ngược lại.

Người này ánh mắt là lạ, là bị bệnh thần kinh?

Làm em.

Thẩm Anh Bác thiếu chút nữa thốt ra một câu đùa giỡn như vậy.

Trong lòng còn có chút không vừa ý với Phồn Tinh, loại vấn đề này thật chẳng dễ để nói như vậy!

Nhất định phải nói rõ ra sao?

Giả bộ cái gì chứ, hắn cũng không tin cô không biết ý của hắn là như nào!

"Phồn Tinh anh là đàn ông, anh cũng có nhu cầu, mà em cũng có. Chúng ta đã ở cùng nhau hai tháng, đây là lúc để phát triển thêm một bước nữa. Thời gian này anh không thể ở bên cạnh săn sóc em, cho nên tối nay anh sẽ bù đắp lại."

May mắn xung quanh không có ai, nếu không thì lời này thật khó mà nói ra miệng.

Lão đại yên lặng nhìn, cẩn thận thăm dò, trong đầu đều là dấu hỏi.

Thắt mắc--

Ta, có nhu cầu gì?

Phát triển thêm một bước, là cái gì?

Bồi thường, là. . . Bồi thường cái gì cơ?

Sưu Thần Hào sợ cô không để ý sẽ bị tên cẩu nam nhân đó lừa.

Tuy rằng nó không muốn Chiến Thần đại nhân gặp họa, nhưng mà nó cũng không thể nhìn cô bị tên khốn này lừa gạt.

Vì thế nhắc nhở thiện cảm: 【 Đừng tin hắn, hắn muốn buổi tối làm chuyện xấu hổ với cô đó. 】

Lão đại lúc này phản ứng rất nhanh, "Hắn nói, hắn có nhu cầu, ta cũng có. Vậy là, nhu cầu làm chuyện xấu hổ? Vì sao, ta không có, cảm thấy loại nhu cầu này?"

Sưu Thần Hào lúc ấy thật là. ..

Lại mẹ bị đánh lại một cái!

Nó làm sao biết được cô vì sao không cảm thấy có loại nhu cầu này chứ? ? ?

Van cầu cô làm người đi, vấn đề này vượt mức bình thường rồi!

"Ngươi muốn, tối nay, cùng ta làm chuyện xấu hổ?" Phồn Tinh hỏi Thẩm Anh Bác.

Thẩm Anh Bác nghẹn một hồi.

Cụm từ kia, rõ ràng là đại biểu cho ngượng ngùng, vì sao thẳng thắng nói ra khỏi miệng lại xấu hổ như vậy?

Hắn ta rõ ràng là kẻ lão luyện, thế mà vẫn cảm thấy xấu hổ.

"Ừm." Thẩm Anh Bác kiên trì gật đầu.

"Nha, ta không muốn ." Phồn Tinh chém đi chặt sắt hùng hổ cự tuyệt.

Nhanh đến mức Sưu Thần Hào nhịn không được nghi ngờ cô là đang gài bẫy Thẩm Anh Bác.

Phải không?

Trong lòng Sưu Thần Hào có chút nghi hoặc, hẳn là mhông phải. . . đi.

Thẩm Anh Bác nói chuyện còn cố ý hạ giọng, nhưng Phồn Tinh thì không có a.

Trong nhà ăn có không ít người mơ hồ nghe được chút ít, cho nên vụng trộm vểnh tai nghe chuyện.

Nhưng mà Thẩm Anh Bác đã không muốn để ý tới người khác nghe hay không nghe được thấy, bởi vì Phồn Tinh lại thả cho hắn một quả bom còn lớn hơn.

Không chỉ không đồng ý, cô còn muốn chia tay!

"Ta muốn chia tay với ngươi." Phồn Tinh nói thẳng.

Không thể bắt cá hai tay, sẽ bị gọi là tra nữ.

Không thể ngoại tình, sẽ biến thành bạch tuộc.

Đừng hỏi nàng làm sao biết được, Nhị Cẩu dạy cho .

Vô tình, nồi trên người Sưu Thần Hào không biết từ khi nào bắt đầu một nhiều.

Thẩm Anh Bác lúc này đứng bật dậy, thất thố hỏi, "Vì sao?"

' Hệ thống Nuôi Dưỡng Bá Tổng' trong đầu Thẩm Anh Bác vẫn không ngừng kêu la, " Không được, ngươi nhất định phải khiến cô ta yêu ngươi, cô gái này, thứ mỹ vị chết tiệt này, ngươi nhất định phải có được! "

Ngay lúc chạm vào cô, nó đã bắt đầu hưng phấn.

Hơi thở trên người cô rất đậm đặc, khiến nó không ngừng phấn khích.

Chưa bao giờ có!

Lúc trước Thẩm Anh Bác tiếp cận cô gái này, nó hoàn toàn không cảm thấy kinh hỉ như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chia tay, cần lý do. . . nha?

Phồn Tinh dừng một chút.

Dù sao lão đại cũng chưa từng chia tay bao giờ, lúc này Thẩm Anh đang khí thế ngất trời từng bước áp sát cô:" Tại sao? Nói cho anh biết tại sao?"

"Bởi vì. . ." Phồn Tinh gãi gãi đầu, chỉ số thông minh của cô không cao, rất khó ứng phó với tình huống đột ngột phát sinh.

Nhưng mà, não suy nghĩ của lão đại đã bù đắp cho sự khiếm khuyết của chỉ số thông minh.

Nhìn thấy trên hàm răng của Thẩm Anh Bác còn dính rau xanh, Phồn Tinh liền nghiên đầu, " ... Răng của ngươi, dính rau xanh, rất xấu xí. "

Sưu Thần Hào: ! ! ! Cô là ma quỷ sao?

Thẩm Anh Bác: ? ? ? Cái này mẹ hắn cũng là lý do?

Những người khác không cẩn thận nghe được: . . . Trên răng của Thẩm Anh Bác thực sự có rau xanh? Muốn nhìn một chút!

"Ta thích, người đẹp mắt. Trên răng dính rau xanh, khó coi, cho nên chia tay. " Phồn Tinh thản nhiên gật gật đầu, ừm, lý do này không tồi.

Cho mình 100 điểm.

Lôi tập hồng ra bắt đầu ghi chú: Chia tay, sẽ bị người hỏi lý do. Lý do. . . Nghĩ không ra, có thể tùy tiện tìm.

Thẩm Anh Bác thật là tức đến đòi mạng, đây là lý do có lệ gì vậy chứ?

"Em cứ như vậy có lệ với anh?" Cô có phải là đã có tên đàn ông khác? Ả đàn bà lẳng lơ ong bướm này!

Phồn Tinh yên lặng lấy gương ra để đối diện với Thẩm Anh Bác.

"Lấy rau ra, rồi nói chuyện." Để Thẩm Anh Bác nhìn rõ cọng rau trong giương kia, sau đó Phồn Tinh cất giương lại, đưa tay che mắt, " ... Cay mắt tay. "

Thẩm Anh Bác trong lòng vừa giận vừa thẹn.

Tức giận muốn mắng Phồn Tinh, nhưng mà nghĩ đến cọng rau trên răng mình liền vội vàng ngậm miệng lại.

Xung quanh đã có không ít người rục rịch di chuyển, muốn tới gần nhìn xem Thẩm Anh Bác.

Loại lý do chia tay này từ trước đến nay chưa từng nghe qua, thật là khiến người ta ôm bụng phì cười.

Mẹ nó, người ta hỏi ngươi vì sao chia tay bạn gái cũ?

Ngươi có dám nói ra loại lý do này không?

Tuy rằng rất muốn cười, nhưng mà người xung quanh vẫn liều mạng nhịn lại.

Lỡ như bị Thẩm Anh Bác ghi hận, vậy thì xong đời!

Chỉ có tiểu yêu tinh Tạ Trản, bưng khay cơm nghênh ngang đi qua, phốc phốc một cái cười thành tiếng đặc biệt càn rỡ.

Hắn nhìn thoáng qua Phồn Tinh, sau đó mắt trợn trắng.

A, phụ nữ.

Giỏi thay đổi lại vô tình vô nghĩa, lý do chia tay này thật là buồn cười chết mất.

Nhưng mà khiến cho Thẩm Anh Bác mất mặt như vậy, thật là khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.

Thẩm Anh Bác từ trước đến nay nào đã chịu nhục nhã như vậy chứ, hắn tức giận đùng đùng rời khỏi nhà ăn.

Lúc này Tạ Trản hoàn toàn không biết, sau khi chia tay Thẩm Anh Bác lão đại sẽ chuyển lực chú ý sang hắn --

Hắn hôm nay tập luyện rất thoải mái vui vẻ, bình thường thì sắc mặt âm u không vui nhưng tiểu yêu tinh chanh chua, nhưng hôm nay tinh thần đặc biệt phấn chấn.

Nhưng mà buổi tối bị Phồn Tinh chặn lại ở cửa phòng huấn luyện, đó lại thật không vui tí nào.

Hắn không phải chán ghét Phồn Tinh.

Hắn là chán ghét mọi người!

Bất luận kẻ nào đứng trước mặt hắn, hắn cũng nhịn không được đi ghét người ta, cảm thấy đối phương là đến xem hắn làm trò cười.

Phồn Tinh đứng ở giữa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hắn, hắn căn bản không thể luyện tập được, nhưng mà trực tiếp đi ra ngoài, hắn lại nhớ tới cảnh tượng mất mặt lần trước, Tạ Trản lại tức giận không muốn nói chuyện.

"Ngươi có nói, chia tay Thẩm Anh Bác, ngươi sẽ ở bên ta."

Bước đầu tiên, cắt đứt quan hệ với Thẩm Anh Bác, không biến mình thành bạch tuộc, đã xong.

Cho nên, có thể bắt đầu nuôi dưỡng đóa hoa nhỏ.

Tạ Trản bị câu nói long trời lở đất này đập cho mặt mày ngây ngẩn.

Nghe ý này, đây không phải là buổi sáng vừa mới chia tay, buổi tối đã muốn đến quy tắc ngầm với hắn?

Cô không có mặt mũi à?

"Cô muốn bao nuôi tôi?" Tạ Trản tựa vào tường bất cần đời nhìn Phồn Tinh. Đứa con gái bởi vì răng dính rau mà chia tay với Thẩm Anh Bác, bây giờ lại muốn thông đồng với hắn, chậc, thật là máu lạnh vô tình.

" Đừng nói như vậy, không dễ nghe. "
Cái gì mà bao nuôi với không bao nuôi, rõ ràng là muốn đôn thúc ngươi trở nên càng tốt đẹp, "Đúng vậy."

Tạ Trản cười nhạo một tiếng, "Cho nên cô có thể cho tôi cái gì?"

Phồn Tinh trả lời vô cùng trôi chảy, "Ngươi muốn, ta đều có thể cho!"

Quá trôi chảy, cho nên Sưu Thần Hào bắt đầu lật giở tiểu thuyết trong kho của nó.

Nó có lý do hoài nghi, đồ ngốc này lại xem trộm tiểu thuyết của nó!

Quả nhiên --

« Phu Nhân Bá Tổng Mang Thai Chạy Trốn. »

'Bà xã, thứ em muốn anh đều có thể cho! Bao gồm trái tim của anh, mạng của anh , hay tất cả tài sản của anh!'

Con mẹ nó! Ngươi cầm nhầm kịch bản rồi, có biết không hả! ?

"Tôi muốn tiền." Tạ Trản nhướn mày, "Rất nhiều tiền, mỗi tháng ít nhất 100 vạn."

Phồn Tinh không chút do dự gật đầu, "Có thể."

"Tôi muốn tài nguyên, điện ảnh, phim truyền hình, đều muốn."

Phồn Tinh tiếp tục gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề.

"Tôi muốn bắt nạt Thẩm Anh Bác." Tạ Trản lặp đi lặp lại nhiều lần thử thăm mấu chốt của cô gái này, nhưng mấu chốt của cô rốt cuộc là cái gì?

"Được." Phồn Tinh cũng không tỏ vẻ cự tuyệt, càng thậm chí còn có chút hưng phấn.

Tạ Trản nghẹn nghẹn, điểm mấu chốt của cô, có phải là không có điểm mấu chốt?

Đối phó với bạn trai cũ, vui vẻ như vậy sao?

Độc nhất là lòng dạ phụ nữ!

Lão đại gật đầu rất nhanh, bất ngờ gật đầu theo thói quen, "Hết rồi sao?"

Tạ Trản cảm thấy có khả năng là do bản thân nghèo túng cho nên đã hạn chế khả năng tưởng tượng của hắn.

"Cô thật sự biết tôi đang nói cái gì?" Đáp ứng thoải mái như vậy?

"Đương nhiên biết." Phồn Tinh đúng lý hợp tình nói. Cô lại không ngốc, đương nhiên nghe hiểu được, "Cho nên, có được không?"

Tạ Trản cười nhạo một tiếng, "A. . ."

Tiểu yêu tinh liếm liếm môi, mang theo lạnh nhạt mà tà khí.

Kia tư thế, giống như thiếu gia nghèo túng, mặc dù sống cực khổ giống như cún, nhưng không vẫn không cho phép người khác khinh nhờn mình.

Sưu Thần Hào âm thầm cảm khái.

Quả nhiên không hổ là Chiến Thần đại nhân nhà ta, đối mặt loại hấp dẫn này chỉ cười thanh lãnh, một chữ 'a' đại biểu cho phẩm chất cao ngạo của ngài, biểu đạt cho cường quyền tiền tài cũng không thể mua chuộc hắn, đại biểu ý chí hắn không thèm ngó tới loại giao dịch dơ bẩn này!

Sưu Thần Hào cùng đặc biệt theo đuổi tiểu yêu tinh, trong lòng còn làm một tập viết tiểu thuyết.

Sau đó nghe thấy tiểu yêu tinh Tạ Trản nói: "Được."

Tất nhiên là đồng ý, vì sao lại không đồng ý? Có thể bán mình được nhiều tiền như vậy, thật là chuyện tốt đời này hắn không nghĩ tới.

Một câu đồng ý nhanh chóng lưu loát lại dứt khoát như vậy, thật là đại biểu cho nam nhân sa đọa, biểu đạt ý chí quyết tâm ăn cơm của Tạ Trản, có nghĩa là Chiến Thần đại nhân đã mất đi trung khuyển là nó! ! !

Sưu Thần Hào thương tâm muốn chết!

Còn bị ba ba vả mặt, nó sau này muốn bỏ làm fan Chiến Thần đại nhân, còn muốn quay lại giẫm lên một cái!

"Vậy thì, vui vẻ hợp tác." Phồn Tinh nghiêng đầu.

Rất hài lòng, đóa hoa nhỏ đã có tiếng cũng có miếng đi vào lãnh địa của cô.

Có thể, muốn dạy như thế nào, thì dạy như thế đó.

Sưu Thần Hào: . . . Ta hoài nghi cô lại lái xe, nhưng mà không dám khẳng định.

******

Mik lại lặn tiếp đây :> hẹn ngày tái ngộ :333

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play