* Cấm reup dưới mọi hình thức. Hãy tôn trọng công sức của editor.*
___________________________________________
"Cô muốn cái gì từ tôi? " Tạ Trản hỏi.
Muốn ngủ với hắn?
Xem hắn như con chim hoàng yến mà nâng niu yêu quý, đến khi tìm được người vừa ý hơn thì ném cho hắn một khoảng tiền để hắn cút?
Phồn Tinh nghĩ ngợi.
Cô muốn nhiều thứ lắm!
"Chờ ta, liệt danh sách, sẽ nói cho ngươi biết."
Nuôi chim hoàng yến, muốn lấy cái gì trên người hắn mà phải liệt kê danh sách?
Đây là người sao?
Cô là đang nhìn xem bộ phận gì trên người hắn, đến lúc thì sẽ lấy xuống?
Mặc dù Tạ Trản lúc đồng ý rất là thoải mái, nhưng trên mà trong lòng hắn lại không hề bình tĩnh như vậy.
Có thể bởi vì là người gặp bất hạnh trong tình cảm gia đình, đời này có lẽ chỉ có thể đắm chìm trong đau khổ tuyệt vọng. Muốn sa ngã nhưng không thể sa ngã triệt để, muốn giãy giụa nhưng lại không có cách gì để phản kháng, không một chút ánh sáng, không chút hy vọng.
Cho nên chỉ có thể vùng vẫy trong vũng bùn tuyệt vọng.
Chỉ có thể một bên buôn thả bản thân như thế này, lại một bên lại tự cười nhạo bản thân thấp hèn vô sỉ.
Tạ Trản giây phút này cảm thấy lão đại vốn dĩ quy tắc ngầm với hắn là bởi vì muốn làm những chuyện không thể miêu tả với hắn.
Song khi Phồn Tinh đưa cho hắn một danh sách bên trên ghi danh mục chật kín, Tạ Trản mới biết được mọi thứ không có đơn giản như thế ----
"Ta có thể cho tiền, cho tài nguyên, cho ngươi tất cả, muốn gì có đó. Cho nên là, ngươi cũng phải trả giá, cũng phải thỏa mãn yêu cầu của ta." Hôm sau Phồn Tinh nghiêm trang nói với Tạ Trản.
Nhưng mà lão đại dù sao cũng chưa từng học qua cái gì là sức mạnh của ngôn từ, cho nên những lời này nghe làm sao cũng rất là quai quái.
Tạ Trản nhìn xuống thân thể của Phồn Tinh, lại cúi đầu nhìn xuống mình.
Cố tình tỏ ra tà mị mà nở một nụ cười đáng khinh, "Đương nhiên, cô không phải là kim chủ của tôi sao? Thỏa mãn cô là nghĩa vụ của tôi. Cô yên tâm, tôi không phải là loại nhìn được mà xài không được."
Phồn Tinh ghét bỏ nhìn hắn một cái.
Phảng phất đang nói: Khoác lác cái gì vậy chứ? Bản thân như nào không tự mình nhận ra?
"Nga, vậy ngươi phải nhớ kỹ, lời ngươi vừa nói đấy. Đừng bỏ dở nửa chừng, hiểu chưa?" Lão đại lại nghiêm trang nói.
Nhưng mà không làm gì được, quan hệ của cô với Tạ Trản, người bình thường nhìn vào cũng không thể thấy bình thường được.
Vì thế Tạ Trản suy nghĩ lệch lạc cũng vô cùng lợi hại, thậm chí còn cảm thấy lão đại là đang nói chuyện ' mạnh bạo ' với hắn.
A, người phụ nữ này là đang xem thường hắn?
Bỏ giữa chừng?
Loại chuyện này có thể bỏ giữa chừng được sao?
Tạ Trản cười lạnh nói: "Cô yên tâm, chỉ cần cô có thể hết lòng tuân thủ giao kèo, bất luận thế nào, cô cũng sẽ khiến cô vừa ý."
Phồn Tinh lấy từ trong túi ra hai tờ giấy đưa cho Tạ Trản, " Được, vậy ta chờ biểu hiện của ngươi nha.
Sau khi nhìn rõ trên giấy viết cái gì, gân xanh của Tạ Trản điên cuồng giật.
Danh sách của kim chủ tràn kín hai tờ giấy--
Nhảy múa phải đẹp hơn Triệu Minh Nhất.
Ca hát phải hay hơn tiểu ca ca cao gần ơt cấp A.
(PS: Không chỉ muốn hát ngôi sao nhỏ, còn muốn hát hí khúc, tốt nhất là kịch hoàng mai. )
Rap cũng phải giỏi nha, muốn lãnh khốc cool ngầu, không được lạc nhịp.
Lúc vén áo lên, cũng phải giống như các đạo sư, có nghệ thuật, nhìn đẹp mắt.
Muốn học được bán manh, tốt nhất là giống như tiểu ca ca Tề Thiệu, mặc quần áo thỏ bông bán manh, cười rộ lên còn xinh đẹp đáng yêu hơn hắn, không thì, không hài lòng nha.
Sau khi tham gia xong cuộc thi tranh tài, thì đi học nấu ăn. Nhất định phải làm được rắn xào, ớt xào cay, ngẫu nhiên phải làm canh rắn.
Huấn luyện bản thân, nhìn thấy châu chấu và ong vò vẽ không được sợ hãi, có thể bắt chúng về, chiên dầu --
...
Phần còn lại, sau này nghĩ tiếp, lại thêm.
Tạ Trản thật là ngu người luôn rồi, trong đầu toàn là dấu hỏi
? ? ?
Cô lại vẫn muốn sau này thêm tiếp nữa, đây là đang nói tiếng người sao?
"Đây là yêu cầu của cô? " Tạ Trản có chút không thể tin hỏi ngược lại.
"Ưm, đúng vậy nha. . . Chứ không thì sao nữa?" Lão đại đặc biệt đương nhiên, hùng hồn gật đầu.
Nhị Cẩu nói, quy tắc ngầm hắn, không nhất định là làm chuyện xấu hổ.
Mà là cho hắn lợi ích, sau đó khiến hắn làm cho cô vui vẻ.
Cô thích thích tiểu ca ca hát hay, tiểu ca ca nhảy đẹp mắt, còn có tiểu ca ca rap lợi hại, thêm tiểu ca ca vén áo lên không phải thịt mỡ, cùng với tiểu ca ca nấu ăn ngon...
Bởi vì muốn thật sự quá nhiều, lại không thể nuôi dạy cho đóa hoa nhỏ hết tất cả, khiến cho cô rất không vui.
Nếu, đóa hoa nhỏ Tạ Trản đều biết hết những cái kia
Cô sẽ rất vui vẻ.
Sưu Thần Hào thật là trong lòng đau xót.
Ngươi vui vẻ, vậy ngươi có nghĩ tới ba ba của ta có vui sướng hay không?
Ngươi không có!
Da mặt của Tạ Trản đều co giật hết.
Hắn có thể nói hắn cũng đã làm xong chuẩn bị đi hiến thân?
Có thể nói đêm qua hắn đã suy nghĩ trằn trọc cả đêm, tìm kiếm những lý do sa đọa cho bản thân?
Ngọc Phồn Tinh, con mẹ nó cô có phải bị bệnh hay không?
Tạ Trản không nhịn được xúc động muốn chửi thề với cô, cái này mẹ hắn là một giao dịch dơ bẩn bình thường sao?
Nhưng mà lão đại còn cố tình nghiêm trang cỗ vũ cho hắn:" Phải cố gắng áp, để khiến ta vừa lòng, ta có thể, trả thêm tiền. "
Tạ Trản: ...
Hắn cảm giác mình cứ như là nhân viên làm công, ông chủ nhà máy đang cổ vũ hắn, để hắn có thể cố gắng, làm việc càng thêm chăm chỉ.
Nếu như hắn dũng cảm hơn ----
Hai chữ ' cứ như ' kia có thể xóa đi được rồi.
Tạ Trản có loại cảm giác cười không nổi, trong lòng đang loạn cào cào, thậm chí còn có chút tức giận.
Lão tử cũng đã cảm thấy bị cô ngủ cũng không quá thua thiệt, thế mà cô chỉ muốn lão tử ca hát nhảy múa làm trò cho cô xem? Còn cái làm đầu bếp gì kia nữa, cô đây là đang chơi tôi sao!?
Phồn Tinh về nhà một chuyến, hai vợ chồng Ngọc Trường Thịnh và Tần Nhị vừa mới ký kết được một hợp đồng lớn, lại bắt đầu thăm dò hỏi tình hình của cô và Thẩm Anh Bác.
Hai vợ chồng cũng đã làm xong chuẩn bị tác chiến trường kỳ
Trù tính mỗi lần con gái về nhà sẽ kể cho cô một tin đồn xấu về Thẩm Anh Bác.
Cứ như thế chậm rãi tích tụ lại, lâu dần khắc ghi vào trong đầu cô.
"Phồn Tinh, con có còn nhớ, lúc nhỏ con từng chơi đùa với em gái Thẩm Anh Bác, chính là đứa trẻ tên Thẩm Gia Viện kia?" Ngọc Trường Thịnh sở dĩ cảm thấy tên nhóc Thẩm Anh Bác này không đáng tin, cũng là bởi vì trông hắn không hiểu được hiềm nghi.
Hắn cũng không phải là con trai ruột của Thẩm gia, vậy mà cũng không hiểu được phải giữ khoảng cách với Thẩm Gia Viện.
Lúc mười lăm mười sáu tuổi vậy mà còn chơi trò hôn môi với Thẩm Gia Viện mười hai tuổi.
Lần đó Thẩm gia tổ chức yến hội, Tần Nhị vô tình đi dạo trong vườn hoa Thẩm gia bắt gặp được.
Người đã đi nửa đời người, tuổi cũng không ít nữa, nhìn thấy cảnh tượng đó--
Chậc, thật là cay mắt!
May mắn chỉ là đứa nhỏ chơi đùa, nếu không Tần Nhị có thể ghê tởm đến chết.
Nhưng mà Tần Nhị lại không cứ như thế nói thẳng với con gái nhà mình, dù sao đứa nhỏ tuổi tác cũng chưa có tới hai mươi nữa.
Chuyện giữa nam nữ để bà ta phải nói rõ ràng với đứa nhỏ, thật sự rất là ngại ngùng!
Ha ha, ngại ngùng--
Emmmm, vợ chồng Ngọc Trường Thịnh hoàn toàn không biết, con gái nhà mình tuy còn nhỏ, nhưng mà đã làm kim chủ của người ta!
Tần Nhị chỉ có thể đổi góc độ, "Lúc trước hai đứa chơi với nhau quan hệ không được hòa thuận lắm. Thẩm Anh Bác lại thương em gái như thế, nếu như con thật sự muốn ở với hắn, vậy con nhất định phải hỏi hắn lỡ như con và em gái hắn nổi xung đột, vậy hắn sẽ chọn bên nào? "
Ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, gừng vẫn là càng già càng cay.
Hai vợ chồng Ngọc Trường Thịnh cũng không nói xấu thẳng Thẩm Anh Bác, chỉ đơn giản đào chút hố cho hắn.
"Hắn nếu như là do dự, cái này chứng tỏ đây là tên đàn ông không có trách nhiệm. Hắn nếu như đứng về phía em gái, sau này khẳng định cũng sẽ không đối xử tốt với con. Nếu có thời gian, con cứ đi hỏi Thẩm Anh Bác đi."
Đào hố cho ngươi chết thằng nhóc thối tha này!
Đây quả thực là vấn đề có thể so với câu hỏi thế kỷ, 'nếu em và mẹ của anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?'.
"Không cần hỏi hắn." Phồn Tinh hao hết sức chín trâu hai hổ bóc tôm, chậm rãi đem cái chén nhỏ chất đầy thịt tôm.
"Phồn Tinh, chỉ là hỏi hắn một chút mà thôi, cũng không phải vấn đề to tát gì." Tần Nhị cũng thật là tiếc rèn sắt không thành thép.
"Không muốn hỏi, lười nói chuyện với hắn." Lão đại tỏ vẻ đây là vấn đề rất lớn.
Người kia, đầu óc cứ là lạ, lại thích tự mình đa tình, cô hoài nghi hắn muốn ăn đồ ăn của cô.
Tần Nhị nhạy bén cảm thấy được sự bất thường trong lời nói, "Phồn Tinh, con và Thẩm Anh Bác dạo này thế nào ?"
"Con và hắn, không có quan hệ." Lão đại thốt ra một câu long trời lở đất.
Khiến cho Ngọc Trường Thịnh và Tần Nhị kinh ngạc trăm miệng một lời hỏi, "Con và Thẩm Anh Bác đã chia tay?"
Đôi vợ chồng này trong vấn đề tình cảm của con gái, ai cũng vô cùng bác quái.
"Vâng."
"Làm sao lại chia tay?" Lại trăm miệng một lời.
Phồn Tinh buông đũa, xoa xoa ngón tay, "emmmmm. . ."
Sưu Thần Hào cảm thấy, cô nhất định là cảm thấy cái lý do trên răng dính rau quá vô sỉ rồi.
Nếu không cô bày ra một bộ mềm mại đáng yêu như vậy để làm gì?
Vấn đề là, cô lúc đó nói với Thẩm Anh Bác là một dạng đứng đắn vô cùng!
Chỉ số thông minh 3 điểm? ? ?
Đây là loại chuyện người có IQ 3 điểm làm ra được ư?
Nó thậm chí cảm thấy, thật ra cô là biết rõ đây là gạt người, rõ ràng là cố ý!
Cái này là ma quỷ!
"Biến dạng, không thích." Đối mặt với thúc giục của vợ chồng Ngọc Trường Thịnh Phồn Tinh trả lời.
Đối với tật xấu nhan khống của con gái nhà mình, hai vợ chồng đương nhiên biết rất rõ, nhưng vẫn là cảm thấy chuyện này rất không đơn giản.
Biến dạng?
Chẳng lẽ là. ..
"Thẩm Anh Bác bị hủy dunh?" Ngọc Trường Thịnh trong lòng vui vẻ, A Di Đà Phật, ông trời có mắt, "Làm sao lại hủy dung? Cái chương trình giải trí gì kia, lại có thể nguy hiểm như thế? "
". . . Không hủy dung."
Không hủy dung? Vậy làm sao biến dạng?
Ngọc Trường Thịnh và Tần Nhị hai mặt nhìn nhau.
Sau đó thấy con gái nhà mình lại có thể học được thở dài, thoáng có chút bất đắc dĩ.
Phảng phất như là đã nhìn thấu thế sự, còn có chút thổn thức.
"Hắn, trên răng lại có, dính rau xanh biếc. Biến dạng, ai, con đối với hắn, rất thất vọng." Ngữ điệu kia, cùng với loại 'Cha đối với nó rất thất vọng, không muốn nói thêm, lại càng đau lòng'.
Ngọc Trường Thịnh nhìn nhìn Tần Nhị, phát hiện bà xã cũng đang cả mặt khó hiểu nhìn lại mình.
Hai vợ chồng còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng nhìn lại Phồn Tinh khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, buông mi nhắm mắt tỏ vẻ suy sụp.
"Tinh Tinh. . ." Con này là đang tùy tiện lấy lý do nha.
Nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt trở lại, bởi vì Phồn Tinh bĩu bĩu môi, nhìn vô cùng ỉu xìu.
"Con thất tình, không mấy vui vẻ, cho nên, không nên hỏi nha."
Bộ dạng ỉu xìu này, chính là dáng vẻ bị tình cảm làm tổn thương, Tần Nhị vội vàng nói: "Được được được, mẹ không hỏi nữa." Chia tay là tốt rồi, chỉ cần sau này không có liên quan gì đến Thẩm Anh Bác là được!
Ngươi xem con gái bà nhăn mặt giống hệt như nết nhăn trên sủi cảo, liền biết trong lòng rất khổ sở.
Vẫn là không đề cập tới chuyện đau lòng.
Tuy rằng lý do chia tay rất. . . Kỳ quái, nhưng mà cũng có thể là Phồn Tinh đứa nhỏ này bị Thẩm Anh Bác làm tổn thương, cho nên mới tùy tiện tìm lý do thì sao?
Băng dày ba thước, trái tim của phụ nữ chết cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Sưu Thần Hào thật thiếu chút không giữ được bình tĩnh--
Cô chỗ nào rất khổ sở?
Cô rõ ràng đã bắt đầu học giả vờ đóng kịch!
Có vài người trước mặt ngươi khác thì tỏ vẻ đau buồn tổn thương.
Sau lưng nhanh chóng hỏi nó: "Nhị Cẩu nha, Nhị Cẩu, ta vừa rồi biểu hiện thật tốt đúng không?"
【 Ngân Phồn Tinh tiểu thư, cô. . . 】 Mẹ nó lương tâm của cô không đau sao? !
"Ta cảm thấy, ta khả năng là, càng ngày càng thông minh." Phồn Tinh nghiêm trang nói với Sưu Thần Hào.
Sưu Thần Hào trong lòng ha ha cười .
Cũng không phải, vì không ngừng nghe người ta lải nhải, ngươi vậy mà đã học được giả vờ đóng kịch.
Con mẹ nó!
Sưu Thần Hào bây giờ trong lòng đau như cắt.
Nó hoàn toàn phân không rõ được cái hành động ngày đó của Phồn Tinh, rốt cuộc là học được trong tiểu thuyết của nó, hay là bởi vì sau khi phát triển IQ cho nên khai thông bản tính ma quỷ của cô.
Một tên ngốc, nếu như là trời sinh đã xấu xa rồi, vậy thì chỉ có thể xem vận khí của ai không tốt mà bị hố thôi.
Nhưng mà cô lại biết cách ngụy trang, tự phủ lên tấm áo đường ngọt ngào dễ thương, che đi bản chất xấu xa của mình.
Thế thì chính là hố ai chết người đó!
"Công lao, là của Nhị Cẩu. Ta muốn, cám ơn Nhị Cẩu."
Nếu không phải Nhị Cẩu chỉ dạy mà nói, cô không biết chiêu này.
Lúc trước cô hỏi Nhị Cẩu chuyện xấu hổ là cái gì, cô đều đã chuẩn bị tập vở ghi chép, thế mà Nhị Cẩu lại diễn kịch, sau đó trốn đi.
Học tập, không thể bỏ dở giữa chừng.
Trong mắt, điều muốn tiếp thu thêm tri thức.
Không thể để người khác dạy ngươi cái gì thì ngươi chỉ bị động tiếp nhận cái đó. Mà phải là, suy một ra ba!
Đừng hỏi cô vì sao hiểu nhiều đạo lý như vậy, cô lại không chỉ là nhìn lén tiểu thuyết của Nhị Cẩu, sách đứng đắn, cô cũng nhìn.
Kiêu ngạo. jpg
Sưu Thần Hào nếu như có tay, nó nhất định phải đánh bản thân hai cái bạt tai.
Cho ngươi tiện!
Cho ngươi diễn kịch!
Vật cực tất phản!
Nó thật là trăm tính ngàn tính cũng không tính được, tên ngốc này vậy mà học được suy một ra ba!
Ngọc Trường Thịnh và Tần Nhị tự mình ấn định, nhất định là do tên Thẩm Anh Bác kia không an phận bắt nạt Phồn Tinh.
Nếu không mọi người đều nói thiếu niên không biết mùi vị sầu tư, Phồn Tinh trước kia lạc quan như vậy, bây giờ lại tinh thần ủ ê như thế.
Không phải bị tra nam thương tổn, thì còn có thể là vì cái gì?
Vì chuyện này mà vợ chồng Ngọc Trường Thịnh đối toàn bộ Thẩm gia đều không có hảo cảm gì.
Bắt nạt con gái của chúng ta đúng không?
Vậy chúng ta ở trên thương trường chơi chết Thẩm gia các ngươi.
Công việc làm ăn của Thẩm gia xuống dốc không phanh.
Ta chống mắt xem thằng nhóc khốn kiếp Thẩm Anh Bác kia làm sao có thể yên vui qua ngày?
Thẩm Anh Bác hiện tại cũng không thể đoán được, cái gì gọi là " Vạn sự khởi đầu nan, sau này sẽ càng cực khổ"!
Hắn bây giờ đang buồn bực không thôi, bị 'Hệ Thống Nuôi Dưỡng Bá Tổng' trong đầu làm phiền cực kỳ.
Âm thanh tang thương mà lại ngang ngược kia vẫn ở trong đầu hắn không ngừng kêu gào: "Nhanh lên, nhanh nhanh nắm được người phụ nữ đó trong tay! Ta có thể cảm nhận được, hương vị ngon ngọt của cô ta, cô ta có thể khiến ta càng trở nên mạnh hơn nữa, hơn nữa ngươi cũng sẽ có được nhiều lợi ích!"
Hắn bị đá ngay dưới mắt của mọi người, hơn nữa còn là vì cái lý do không mở nổi miệng kia, chỉ thiếu chút không chết vì tức!
Kết quả là hệ thống đáng chết này lại cứ xát muối lên vết thương của hắn, để hắn đi làm lành với Ngọc Phồn Tinh, trong thời gian ngắn khiến cô thích hắn?
Nó nằm mơ giữa ban ngày à?
Hắn ta hiện tại hận không thể bóp chết Ngọc Phồn Tinh!
Trước đây hắn cứ nghĩ đả kích lớn nhất của một thằng đàn ông, là nói hắn ta không được. Nhưng mà sau khi gặp Ngọc Phồn Tinh, hắn mới biết là rau xanh chết tiệt này!
Hắn bây giờ đã có tình huống bắt đầu kén ăn.
Nhưng mà sự thật chứng minh, trên đời này không có ai là không cong lưng uốn gối đi xu nịnh kẻ khác.
Sau khi bị hệ thống dụ dỗ một phen, Thẩm Anh Bác cảm thấy bản thân là một thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã được nhận định sẽ làm được đại nghiệp. Tục ngữ nói rất hay, trời giao trọng trách cho ai thì sẽ thử thách kẻ đó, nằm gai nếm mật--
Hắn có được hệ thống, lại có thể trọng sinh trở lại, đây chắc chắn là vận mệnh tuyệt đối của nam chính!
Nam chính bình thường đều sẽ gặp khó khăn vất vả thậm chí là nhục nhã, nếu không thì làm sao có thể đi vả mặt lại?
Sau khi hệ thống dụ dỗ một hồi, Thẩm Anh Bác lại lần nữa cháy lên hứng thú với Phồn Tinh.
Ở trong lòng âm thầm quyết định, đợi sau khi có được Ngọc Phồn Tinh trong tay, hắn ta nhất định phải dạy dỗ cô một phen mới được! Nếu như cô thức thời một chút, thì hắn sẽ để lại bên người.
Nhưng mà nếu cô không biết điều, vậy hắn sẽ để cho cô biết cái gì gọi là thương tâm muốn chết!
Cho nên nói kẻ muốn tìm chết ai cũng ngăn không được.
Nếu như Thẩm Anh Bác nếu là im lặng tự biết bản thân, Phồn Tinh nói không chừng sẽ bỏ mặt hắn. Đợi sau khi mình nuôi xong đóa hoa nhỏ rồi mới thực hiện cái tâm nguyện ' Khiến cho hắn điên, khiến cho hắn cuồng, để hắn đau lòng muốn chết".
Nhưng hắn cứ mặt sức nhảy nhót như thế, vậy thì lão đại chỉ có thể trước thực hiện tâm nguyện đó.
Nhưng mà nói đi tìm chết, Thẩm Anh Bác cũng chỉ có thể xếp thứ hai.
Vị trí thứ nhất làm sao cũng không đến lượt hắn--
Tạ Trản mới là kẻ nhận được danh hiệu kiếm chuyện số một.
Một tuần đầu sau khi xác định quy tắc ngầm, Tạ Trản còn nhiệt tình mười phần.
Cái bản tính càn rỡ kia, tựa như trong lòng có một tiểu nhân đang chống nạnh kiêu ngạo: A, lão tử bây giờ người có kim chủ chống lưng, sau này muốn hô mưa gọi gió như thế nào cũng được, vả mặt nghịch tập, để mọi người quỳ xuống nhận sai!
Cho nên phải lấy lòng kim chủ ba ba-- Phồn Tinh.
Tạ Trản thận trọng cẩn thận dựa theo danh sách trên đó, cố gắng làm tốt chức nghiệp của một con chim hoàng yến.
Vấn đề là. ..
Kim chủ nhà ai lại khó phục vụ như vậy hả!?
Làm chim hoàng yến mà cũng phải biết đọc rap?
Mẹ của hắn là Tạ Như Nhân vốn là một người phụ nữ không nên thân, bất cận nhân tình, lúc trước vì mẫu bằng tử quý cho nên mới sinh hắn ra, kết quả lại bị chặn lại ở cửa. Vì cuộc sống, cho nên đã không ngừng qua lại với những kẻ có tiền. Lớn tuổi sắc suy lại càng làm đến không thèm kiên nể.
Từ nhỏ Tạ Như Nhân đã dạy hắn làm như thế nào để lấy lòng Thẩm Liên Thành, như thế nào cười nịnh nọt, như thế nào là không biết xấu hổ.
Thoáng cái lớn lên một chút, Tạ Như Nhân thấy hắn là một tên phế vật không có tác dụng gì, cho nên để hắn làm tên sai vặt chạy việc cho bà ta và nhân tình.
Dưới cái tuổi thơ như vậy, hắn cũng không thể nào phản kháng được, chỉ có thể học một chút nhìn sắc mặt của người ta, để ít bị đánh một chút.
Ca hát, khiêu vũ, rap, thể thao đều không phải là thứ hắn am hiểu.
Từ bé hắn đã không được cung cấp đủ dinh dưỡng, có thể ít vận động thì sẽ lười biếng, nếu không sẽ dễ tuột huyết áp.
Hắn hỏi Phồn Tinh mỗi tháng muốn 100 vạn, đó là hắn sư tử mở há miệng, muốn thử làm một lần xem tiền như rác. Nhưng mà thực ra hắn từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy nhiều tiền như thế.
Tổ tiết mục mỗi tháng cho hắn một ngàn, hắn đã thấy hắn đã phát tài.
Vì muốn kiếm thật nhiều tiền, hắn mỗi ngày đều vô cùng chăm chỉ luyện tập. Mọi cực khổ, chán ghét lúc trước đều bỏ sang một bên.
Nhưng hắn thật sự căn bản cũng không có, khả năng lĩnh ngộ ở phương diện này thật sự rất hạn chế, cố gắng học tập đến vậy nhưng kết quả thật sự không đi đến đâu cả.
Mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn giờ, đem hết sức lực đổ vào luyện tập, qua một tuần rồi nhưng ca hát chỉ miễn cưỡng không lạc nhịp, vũ đạo cunhx chỉ mới đuổi kịp tiết tấu, rap thì nghe chẳng khác gì vịt rống..
Mộng tưởng nghịch tập đánh mặt của Tạ Trản sau một tuần lặng lẽ vỡ nát
Quả nhiên hắn thật sự chỉ là phế vật.
Một kẻ vô dụng không làm được cái gì.
Cho dù có cơ hội chuyển mình trước mặt, hắn cũng không có khả năng để nắm bắt được, trong thời gian ngắn thay đổi bản thân.
"Tối nay tôi có chuyện muốn nói với cô. " Tạ Trản lúc đi ngang người Phồn Tinh hạ giọng nói nhỏ.
Hắn thật sự cảm thấy bản thân không đi lối tắc được.
Những mục tiêu mà kim chủ đề ra kia đơn giản là tham khảo từ những kẻ giỏi nhất trong « Con Đường Bất Phàm ».
Muốn hắn đạt được hết căn bản không có khả năng!
Tạ Trản đương nhiên hiểu được cái này.
Hơn nữa hắn đã quá mệt mỏi!
Hắn cũng đã đắm mình, đồng ý làm con chim hoàng yến để cho người ta nuôi nhốt rồi, nếu đã quyết tâm sa đọa, vậy thì sa đọa đến cùng đi.
Hắn cũng không ngại làm tiểu bạch kiểm --
"Tôi chờ ở văn phòng của cô." Tạ Trản nói xong liền nhanh chóng rời đi, không có ai nhìn thấy hai người nói chuyện.
Phồn Tinh có phòng nghỉ trong văn phòng, sau khi kết thúc một ngày quay tiết mục, Tạ Trản lặng lẽ tới đây.
Đầu tiên tắm rửa một cái.
Dùng loại sữa tắm mà lão đại sử dụng, hít thật sâu một hơi, sau khi tắm rửa xong lại tự ngửi bản thân ---
Nam nhân, ngươi thật sự rất thơm!
Thuận tiện còn tự khoe khoang trong lòng một chút.
Trình độ tự luyến của ngươi quả nhiên đã thăng lên một cấp bậc mới.
Hắn cứ nghĩ đi ôm đùi kim chủ đã rất là xa ngã rồi, không ngờ tới bây giờ bản thân còn muốn sa đọa đi làm tiểu bạch kiểm cho người ta.
Làm tiểu bạch kiểm cũng thôi đi, hắn vậy mà lại tự đi tự luyến bản thân nữa...
Ừm, có thể, rất tốt, không nói chuyện cũng có thể cho 98 điểm!
Phồn Tinh đứng ở cửa phòng.
Trừng trừng mắt nhìn.
Emmmm...
Có phải là phương thức mở cửa của cô không đúng?
Làm sao lại có người không mặc đồ nằm trên giường của cô?
Tư thế nằm của Tạ Trản vô cùng quyến rũ, rù quyến đến độ Sưu Thần Hào trong lòng cũng nhịn không được chửi con mẹ nó với hắn, nó từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy tên đàn ông nào vô liêm sỉ như vậy, tên đàn ông đó còn là Chiến Thần đại nhân nhà nó!!!
Không thể nào!
Nó phải bình tĩnh, phải xác nhận một chút mới được, mảnh vỡ linh hồn của Chiến Thần đại nhân có thật sự ở trên người của Tạ Trản hay không?
Nó không tin!!
Đây chắc chắn là đồ giả!
" Cô thấy có hài lòng không?" Vành tai của Tạ Trản đã đỏ bừng lên, nhưng lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh vô cùng.
Nhìn đi nhìn lại vẻ ngoài của Ngọc Phồn Tinh kỳ thật cũng rất dễ nhìn.
Dáng người rất tốt, nơi cần có đều có, lồi lõm đều đủ.
Tạ Trản, bình tĩnh đi! Nếu phát sinh chút gì với cô ấy, ngươi cũng không có thiệt thòi!
Tối hôm nay hắn nhất định phải biến cô thành kim chủ thật sự của mình, chứ không phải kẻ bàng quang đứng bên cạnh!
Hơn nữa bị cô huấn luyện thành như vậy, hắn thế nào cũng muốn giáo huấn cô một phen!
Sau khi nghe giọng nói của Tạ Trản, lão đại phát hiện, nha, cái khung cảnh kỳ quái này, là cái gì vậy?
Cái mũi nhỏ nhọ nguậy, ngửi ra được mùi hương quen thuộc, nhưng lại rất nồng đậm.
" ...Ngươi có phải lén trộm sử dụng sữa tắm của ta? " Phồn Tinh cẩn thận ngửi lại thêm lần nữa, khẳng định mình không nhận sai.
Cái gì?
Tạ Trản nháy mắt ngây người.
" Cái đó rất quý, lần sau nhớ dùng ít một chút. " Cái này là do cô lén lút lấy từ trong phòng tắm của mẹ ra, bởi vì cô rất thích mùi hương trên người Tần Nhị. Tần Nhị cũng thật rất muốn đánh con nhóc không biết tốt xấu này một trận, bảo sao bà ta mới dùng một nửa, lại phát hiện bình sữa tắm yêu thích biết mất tiêu rồi.
Tạ Trản:"..."
Bây giờ hắn rất không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng còn có chút muốn chửi thề!
Không phải, mẹ nó cô có thấy lão tử hoàn mỹ tuyệt đẹp như vậy không? Thấy lão tử bày ra tư thế tuyệt sắc như vậy, không phải là nên nghĩ đến làm chút gì sao?
Vậy mà phản ứng đầu tiên của cô lại là sữa tắm rất quý.
Ngươi nhìn đi, bộ dạng kia của cô cứ như đang nói, " Chậc, mặc sữa tắm rất là quý, nhưng mà nhìn lại ngươi là người của ta, cho nên ta sẽ không bắt đền. " Dáng vẻ không biết làm thế nào, còn có chút nhẫn nhịn.
Rốt cuộc là sữa tắm quan trọng, hay là ông đây quan trọng?
Tạ Trản thiếu chút nữa nhịn không được hỏi ra miệng.
Không hiểu làm sao, hắn có cảm giác nếu thật sự hỏi ra miệng, hắn có khả năng sẽ tự rước lấy nhục...
" Hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn nói." Mặc kệ vụ sữa tắm đi, hắn thế mà lại phải đi lăng tăn những chuyện như vậy?
" Chuyện gì? " Trên người hắn hương thơm nồng đậm như vậy, khẳng định đã dùng không ít sữa tắm quý giá của cô, cô còn tưởng hắn đến đây là để dùng ké phòng tắm của cô đây.
" Tôi cảm thấy giao dịch của chúng ta không công bằng. " Móa nó, hình như nhiệt độ điều hòa có chút thấp, Tạ Trản rùng mình một cái, nhưng vẫn tỏ vẻ trấn định.
Nếu không thì có thể làm sao?
Bây giờ chạy đi mặc đồ sao?
Không thể được!
" Cái giao dịch kia hoàn toàn không có lợi ích gì cho cô, ngược lại là tôi chiếm tiện nghi nhất. Ta từ trước đến nay đều không thích mắc nợ ai, bởi vì nó không công bằng với cô, cho nên ta muốn bù lại. "
Tạ Trản nói còn rất đàng hoàng.
Nhưng mà lão đại chỉ bằng một câu đã đâm cho hắn một nhát sâu tận tim--
" Nhưng mà, ngươi có cái gì? "
Không có gì nha!
Còn muốn bù lại, bù lại cái đầu ngươi.
Miệng của đàn ông, toàn là gạt người, Nhị Cẩu dạy.
Sưu Thần Hào bây giờ có muốn giãy giụa cũng không giãy được nữa, được rồi, nhìn đi, cái nồi này cũng tới lưng của nó rồi. Cho dù là nồi của nó hay không, cuối cùng nó vẫn phải gánh.
" Tôi... " Hừ, đúng là đồ ngốc mắt mù, Tạ Trản giận đến muốn cắn người, " Cô nhìn ta như vậy, thấy thế nào? "
Mẹ nó!
Cái điều hoà chết tiệt này!
Mẹ nó lạnh quá!
Lão bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.
Tạ Trản lúc đầu còn rất là ngượng ngùng, nhưng mà nghĩ tới mình muốn được ra mắt thì phải thông thạo mấy món đồ chơi ca hát vũ đạo đọc rap rồi còn nấu ăn linh tinh lang tang. Trong nháy đó chút ngượng ngùng kia đều bay sạch.
Phồn Tinh :???
Sưu Thần Hào thật là muốn điên rồi.
Nó ở trong không gian chuẩn bị cho Phồn Tinh điên cuồng nhảy lên nhảy xuống, tựa hồ như đang lên cơn.
Điên cuồng la hét, hận móng vuốt của mình không dài ra thêm chút nữa, vặt sạch lông của nó đi.
Không có đạo đức! Phát rồ! Vật đổi sao dời! Hạ lưu vô sỉ!
" Trông cũng ...tạm được. " Giọng điệu của lão đại vô cùng miễn cưỡng.
Tạ Trản lúc đó liền...
???
Nói tiếng người sao?
Tạ Trản thật sự bị cái điều hoà này thổi đến ngu người rồi, ngay cả tức giận cũng không xong, lạnh đến mức hắn bắt đầu che mình lại.
Tư thế đó thật sự rất là không có ưu nhã, nhìn thế nào cũng có chút kinh sợ.
Trước khi Tạ Trản tức giận làm trời làm đất, Phồn Tinh yên lặng lấy ra một tấm áp phích, đưa tới trước mặt hắn, chậm rãi nói :" Tạ Trản, ta cảm thấy, ngươi rất yếu, vẫn là... bồi dưỡng trước đi. "
Yếu đuối, giống như con gà nhỏ bị nhổ sạch lông trên ngươi, run rẩy không thôi.
Cô cảm thấy, mình một quyền là có thể đánh chết một tá!
Trên tấm áp phích là hình ảnh của một anh trai cơ bắp lực lưỡng.
Tạ Trản cảm thấy mình là đang bị vũ nhục!
Hăn tức giận đến khí huyết dâng t, toàn thân đều muốn nổ, vén mềm nhảy ra muốn lao tới chỗ Phồn Tinh.
Kết quả mặt sàn rất trơn, hắn mới bước được hai bước đã loạn choạng, sau một cái chớp mắt trời đất đảo nghiên, hắn lấy một tư thế sét đánh không kịp bưng tai ---
Nằm sấp xuống sàn.
" Đùng" một tiếng rõ to.
Sợ tới mức Phồn Tinh giật mình bước lùi lại hai bước.
May quá, không đụng trúng cô.
Mũi đau.
Mặt đau.
Ngực đau.
Nửa người dưới đau.
Chỗ nào chỗ nào cũng đau hết.
Thở ra một hơi đau nhói, Tạ Trản thật là nhân sinh không gì luyến tiếc.
Tựa như con cá khô một nắng, nằm bò trên sàn nhà giả chết, như thế nào cũng không muốn động đậy.
Hắn có thể cảm giác được một cỗ nhiệt cuồn cuộn từ mũi chảy ra. Nếu có thể hắn cũng muốn chảy máu mũi chết cho rồi.
Mặt mũi của hắn đã mất sạch rồi, hắn bây giờ rất muốn chết!
Phồn Tinh cũng rất là ngây ngẩn, Tạ Trản rất trắng có chút giống người bị bệnh bạch tạng, nhìn xuống người nằm rạp dưới sàn, lão đại đại khái cảm thấy --
. . . (⊙_⊙). ..
Hình như. . . Trông cũng rất được.
"Ngươi đứng lên đi, không mặc quần áo, sẽ cảm lạnh." Tạ Trản nằm sấp trên sàn khoảng hai phút, Phồn Tinh lặng lẽ ngáp một cái, biểu hiện muốn nhanh chóng đi ngủ.
"Không đứng!" Tạ Trản ồm ồm nói, "Để tôi chết!"
Không chết cũng vô ích!
Làm cái gì cũng không được, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, hắn sống có lợi ích gì?
Nếu đã như thế, vậy thì để hắn chết ở đây luôn đi!
Lão đại cực kỳ vô tình, may mắn là tiểu yêu tinh không biết trong lòng cô nghĩ cái gì, nếu không khẳng định sẽ tức giận nhảy lên mắng người.
Lại ngáp một cái.
Phồn Tinh khom lưng ngồi xổm xuống, đưa tay chọc chọc eo của Tạ Trản.
Cả người Tạ Trản run rẩy.
Cô lại chọc thêm mấy cái.
Tạ Trản tức giận không nhịn được nữa gào lên : "Cô đừng có chọc tôi! Ngứa!" Lão tử sợ ngứa! Đồ đại móng heo!
"Ta đỡ ngươi đứng lên nha." Phồn Tinh nhịn không được cười hì hì, nghiêm trang đem niềm vui của mình thành lập trên nổi đau của người khác.
Tạ Trản cũng không muốn đứng.
Dù sao hắn cũng muốn mặt.
Nhưng mà hắn thật thực là rất lạnh!
Lúc còn nằm trên giường, tốt xấu gì còn một phía không bị lạnh. Bây giờ phía trước là mặt sàn trơn bóng, phía sau điều hòa thổi vù vù, quả thực lạnh thấu tim --
Vì thế ấp a ấp úng hóp bụng cúi thấp đầu, để mặc Phồn Tinh tùy tiện đỡ hắn dậy.
Sự thật chứng minh, đả kích không chỗ nào là không có
Cô dùng một tay!
Làm thế nào chứ!? Cô vậy mà chỉ dùng một tay là đã có thể nhất bổng nâng hắn lên!
Cứ như hắn thật sự là một tên yếu gà vậy.
Nếu như có thêm chút tự tin nữa, 'cứ như' kia có thể xóa đi rồi!
Tạ Trản chịu tổn thương, mặc kệ để Phồn Tinh làm gì thì làm.
Phồn Tinh đỡ hắn tới giường, dùng chăn bọc kín hắn lại, nhìn chút máu dính trên mặt hắn.
"Chảy máu mũi nha." Thật đáng thương, giống như đóa hoa nhỏ cần được bảo vệ che chở.
Tạ Trản: . . . Giận đến không muốn nói chuyện.
Phồn Tinh giúp Tạ Trản lau sạch máu, biểu cảm rất chăm chú nghiêm túc.
Tạ Trản thẳng vào mắt cô, đôi con ngươi trong ven không nhuốm tạp chất, tinh khiết sáng ngời.
Lúc nhìn hắn, không có khinh thường, không có cười nhạo, cũng không có cao cao tại thượng, chẳng bận tâm hắn vừa nhảy nhót như một tê hề.
Ngay cả hắn cũng thấy bản thân thật đáng thương, nhưng cô một chút cũng không có ý gì.
"Vì sao?" Tạ Trản đột ngột hỏi.
"Ừm?" Phồn Tinh đối diện với hắn, mang đôi mắt tò mò nhìn về phía Tạ Trản.
"Vì sao không cần tôi?"
Tạ Trản là người không có cảm giác an toàn nào, vốn dĩ hắn hôm nay tới tự mình muốn làm chuyện này, thứ nhất là vì hắn không tin tưởng bản thân có thể thực hiện những yêu cầu kia của cô. Thứ hai là vì hắn lo lắng, hắn lo sợ không tin Ngọc Phồn Tinh cho hắn nhiều lợi ích thế đơn thuần chỉ muốn hắn tiến bộ mà thôi.
Vất vả lắm hắn mới nhìn thấy một tia hy vọng trong đầm lầy tăm tối.
Hắn không muốn sau khi bản thân gửi gắm hết hy vọng vào Phồn Tinh, mà cô khi đã chơi đùa hắn chán chê rồi, lại lần nữa đẩy hắn vào vực sâu vạn trượng.
Cho nên hắn tự mình đến ngủ, muốn giữa hai người có thể có nhiều thứ liên quan đến nhau.
Ít nhất, hắn có thể có nhiều cảm giác an toàn hơn.
" Vì sao không cần tôi? " Tạ Trản cố tình muốn câu trả lời.
Loại vấn đề tình cảm yêu thích này, đối với lão đại đã là quá sức rồi.
Cho nên quyết xin viện trợ của Nhị Cẩu : Nhị Cẩu, Nhị Cẩu, phải trả lời như nào?
Cũng không muốn bị xin viện trợ - Sưu Thần Hào :...
A!
Quá khó khăn!
Nó quá khó khăn!
Nó còn độc thân nha, làm sao lại muốn xin tư vấn tình cảm từ nó chứ?
[... Cô nói với hắn, cô hiện tại không thích hắn như thế này.] Sưu Thần Hào cũng thật là một Nhị Cẩu thê thảm, suy nghĩ nửa ngày mới tìm ra được một đáp án.
Nha.
Lão đại get được câu trả lời, lập tức quay đầu nói với Tạ Trản.
Hiện tại Sưu Thần Hào còn thật không biết được, nó tùy tiện tìm giúp cho Phồn Tinh câu trả lời, lại vô tình đào cho Tạ Trản một cái hố thật to, cái hố đó còn là loại rớt xuống rồi cũng bò không lên nổi. Tạ Trản vốn là tiểu yêu tinh không có chút cảm giác an toàn nào, nó để Phồn Tinh nói cô bây giờ không thích hắn như thế này, cho nên khiến hắn sau này cũng không có bao nhiêu tin tưởng vào bản thân...
Tạ Trản sắc mặt tái nhợt, " Vậy cô thích loại người như thế nào? "
Không thích hắn như thế này, nhưng vẫn muốn nuôi hắn, đây là làm sao?
" Ta thích, hát hay, nhảy đẹp, rap thật ngầu, trên bụng có cơ, biết võ thuật... " Phồn-thật fangisl đu idol-Tinh nói ra những loại mà mình thích, càng nói càng hăng, thao thao bất tuyệt.
Cô gái nhỏ cứ như đại móng heo, đối với những thứ tốt đẹp đều thích hết.
Nhưng mà loại thích này cũng chẳng phải chân tâm gì.
Cô nói thích hát hay, nhảy đẹp nhưng cũng không nói cụ thể là ai. Nói cách khác, thích của cô chính là có thể mỉm cười tủm tỉm trước mặt ngươi, sau đó cũng có thế thuận tay cho ngươi một đao...
" Nhưng mà ta, không thể nuôi hết bọn họ... Cho nên, ngươi phải biết hết, tất cả. " Cuối cùng Phồn Tinh kết luận.
Tạ Trản:...
Im lặng nửa ngày, sắc mặt càng ngày càng xanh xám.
Mẹ nó, lão tử còn tưởng cô còn nặng tình với Thẩm Anh Bác, cho nên mới quyết định chung thuỷ với hắn.
Kết quả lại là cô đại móng heo như vậy, nuôi không hết nên muốn tự mình bồi dưỡng ra?
" ...Tôi cảm thấy, phải thêm tiền ." Tạ Trản bị cái ly do vượt quá hiểu biết của hắn làm nghẹn cả nửa ngày mới thốt ra lời, cuối như tên trộm nhỏ thành thật nói ra nguyện vọng của mình.
" Ngươi muốn, bao nhiêu? " Phồn Tinh hỏi ngược lại.
Sau đó hai người ngươi một câu ta một câu, thảo luận vấn đề tiền bạc này hăng say cực kì.
Sưu Thần Hào trợn mắt cẩu.
Một tên quấn chăn, một tên ngồi xếp bằng.
Bên này nói, tôi cảm thấy yêu cầu của cô hơi nhiều, cho nên hoàn thành xong một yêu cầu thì phải trả tiền.
Bên kia nói, được.
Bên này nói, tôi luyện hát đến cấp A, cô phải trả tôi 50 vạn.
Bên kia nói, được.
Hai người các ngươi vì sao không đắp chăn bông nói chuyện phiếm?
Cuối cùng sau khi bàn bạc hết phần thưởng yêu cầu, Tạ Trản mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Trước khi ra khỏi phòng còn quay đầu nhìn thoáng qua Phồn Tinh đang đếm đếm ngón tay ghi chép ---
A, thật là một cô ngốc nhiều tiền.
Hắn muốn bao nhiêu tiền, cô cũng điều đồng ý. Cũng thật thiệt thòi hắn là một con người thành thật, nếu gặp phải tên tham lam nào đó, khẳng định sẽ bị hố một số tiền rất lớn!
Nghĩ đến nếu như là kẻ khác, trong lòng Tạ Trản có chút không vui.
Nhưng mà nhanh chóng xóa nó ra khỏi đầu óc, hắn đương nhiên hiểu, tuyệt đối không được động lòng.
Hắn là một bãi bùn nhão, hơn nữa còn là vũng bùn bốc mùi tanh tưởi, không nên nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Nhân lúc cô còn chút hứng thú với hắn, kiếm một khoảng tiền để sau này sống tốt là được rồi.
Phồn Tinh cảm thấy, đóa hoa nhỏ này không đáng yêu lắm, chỉ cần hướng cho hắn con đường chính đạo để hắn đi là được rồi.
Tạ Trản nghĩ, chỉ cần coi Phồn Tinh là cái máy ATM là được. Sau khi kiếm được một khoảng thì phải nhanh chóng rút ra, không được lún quá sâu.
Hai người ai cũng nghĩ sẽ không thể kéo dài được.
Nhưnh mà tình cảm ai có thể nói trước được--
Có vài người nhìn không hợp nhau, nhưng cuối cùng lại dây dưa cả một đời.
Sau khi nói chuyện với Phồn Tinh, Tạ Trản ngược lại là có nhiều hơn mấy phần động lực.
Tiền là động lực duy nhất của tiểu yêu tinh.
Nhất là loại chỉ cần cố gắng là có thể nhận phần thưởng của kim chủ, đây thật là động cơ lâu dài cho Tạ Trản!
Hát không hay? Luyện!
Nhảy không đẹp? Luyện!
Không có cơ bụng? Luyện!
Hơn nữa tiểu yêu tinh làm trời làm đất này, bình thường thật đúng là tên thần kinh hết thuốc chữa, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, oán hận người ta còn rất là lợi hại. Nhưng mà gầy đây, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm giác được Tạ Trản bất thường--
Hắn bỗng nhiên bắt đầu học được cúi đầu.
Dù sao hắn cũng không có bất cứ thiên phú nào, muốn học được thật tốt thì phải đi cầu viện người khác.
Hắn vì thỉnh giáo người khác một ít kỹ xảo, thế mà cúi đầu làm cháu trai, đỏ mặt đi hỏi người ta.
Đưa tay không đánh mặt cười, nhất là tổ tiết mục « Con Đường Bất Phàm » này muốn dùng Tạ Trản tăng lượng người xem, thêm nhiều đề tài.
Tạ Trản thái độ không tốt, bọn họ có thể nhân cơ hội bôi đen hắn.
Nhưng mà tiết mục và tổ đạo sư cũng những thí sinh khác cũng không thể xa lánh hắn, nếu không dư luận sẽ chuyển mũi giáo.
Vì thế đạo sư chỉ có thể dạy, lại càng phải nghiêm túc chỉ bảo Tạ Trản!
Đến lúc đó nếu hắn thể hiện vẫn vô dụng như cũ, thì càng có nhiều người đến chỉ trích chê bai hắn, xem hắn như đổ phế vật kéo chân mọi người. Đồng thời cũng khiến cho những nhân tài trong chương trình càng thêm nổi bật.
Thứ ba tuần sau.
Tạ Trản được xét duyệt từ cấp F tăng một cấp lên cấp E.
Tổ tiết mục mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng --
"Trương đạo sư, Tạ Trản kia nửa tháng qua mỗi ngày ngủ chỉ ngủ hai ba giờ. Một lòng một dạ huấn luyện như vậy, lại chỉ được xét duyệt như thế, tôi thấy cái này không ổn lắm. "
Hơn nữa hắn tựa hồ dốc hết sức lực luyện tập, cực kì chuyên chú luyện ca hát, tập nhảy, đọc rap, lúc cảm thấy chán nản sẽ đi hít đất.
Cái này mẹ hắn. ..
Không dễ bôi đen!
Hắn không đi gây chuyện với người khác, không có thái độ xất láo, biểu hiện kính cẩn kính trên nhường dưới, cái này thì bôi đen kiểu gì!
"Cùng lắm cũng chỉ như cấp E mà thôi, có chỗ nào không ổn?" Tổng đạo diễn cũng không để ở trong lòng, "Trên đời này có bao nhiêu thiên tài, liều mạng cố gắng luyện tập có thể đạt được kết quả tốt. Nhưng mà Tạ Trản, ta thấy tuyệt đối không phải là loại thiên tài đó. "
Trương đạo sư cũng cảm thấy như vậy, đây thật không phải là khinh thường Tạ Trản.
Mà là Tạ Trản quả thật không có loại thiên phú này, không có tư chất cao như vậy.
Khoảng thời gian nửa tháng từ cấp F tăng lên cấp E, kỳ thật cũng chỉ là rác rưởi ăn hại biến thành rác rưởi mà thôi. Càng lên cao lại càng khắc nghiệt.
Hơn nữa danh sách ra mắt cũng đã ấn định xong rồi, hắn có cố gắng thêm nữa cũng làm được cái gì?
Cũng sẽ không có phần của hắn.
"Đừng xem tường kỹ xảo edit, chỉ cần muốn bôi đen thì cuối cùng vẫn có thể làm được." Tổng đạo diễn không chút để ý mà nói, "Hơn nữa tính cách của Tạ Trản vốn dĩ không tốt đẹp gì, hắn có thể giả vờ nửa tháng, một tháng, nhưng có thể giả vờ một năm? "
Bọn họ chính là loại tồn tại nghiên tay gọi gió úp tay gọi mưa, uy quyền đến như vậy.
Không muốn kẻ nào được ra mắt, thì sẽ khiến kẻ đó không thể xuất đầu lộ diện!
Mặc dù Tổng đạo diễn khẳng định chắc nịch như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là đi báo cáo một chút cho Thẩm Anh Bác.
Dù sao đại thiếu gia Thẩm hình như không thích Tạ Trản, chuyện có liên quan đến Tạ Trản, ông ta vẫn nên báo cáo lại một chút.
Thẩm Anh Bác không kiên nhẫn khoát tay, "Chút chuyện lông gà vo tỏi thì đừng có nói với ta. Ta cho ông nhiều tiền như vậy, chút chuyện cỏn con này cũng làm không được thì đúng là ta nhìn lầm người rồi. Ta mặc kệ Tạ Trản bình thường cố gắng như thế nào, mặc kệ hắn vùng vẫy phản kháng ra sao, nhưng đến cuối cùng hắn phải làm đá lót đường cho ta."
"Cho nên chính là bất luận hắn làm cái gì, Tạ Trản vẫn phải là đá lót đường của ta, ông hiểu chưa?"
___________________________________________
* Cấm reup dưới mọi hình thức. Hãy tôn trọng công sức của editor. *
Thẩm Anh Bác thật là rất phiền phức.
Nếu như hắn muốn lôi kéo tình cảm của Ngọc Phồn Tinh mà nói, làm sao còn tâm tư đi đối phó với đứa con riêng Tạ Trản kia?
Nhưng hắn ở chỗ Phồn Tinh ăn trái đắng, như thế nào cũng không có được tình cảm của cô, ' Hệ Thống Nuôi Dưỡng Bá Tổng' lại mẹ hắn như bị động kinh vậy, liều mạng cường điệu hóa với hắn đây là một mỹ nhân cực phẩm, hắn nhất định phải nắm được cô trong tay.
Hắn cũng sắp bị cái hệ thống chó chết kia làm phiền đến phát điên!
Con người vốn có tâm lý phản nghịch, mỗi ngày đều có kẻ thủ thỉ bên tai ngươi khiến ngươi phải có được người phụ nữ kia...
Mẹ nó hắn không phiền sao ?
Nhất là. ..
Thẩm Anh Bác sợ rằng hắn sẽ bị ám ảnh rau xanh cả đời! !
Đã gần hết một tháng rồi, nhưng hắn vẫn không thể đụng vào đồ ăn chay.
'Trên răng của ngươi dính rau', tựa như ma chú, mỗi lần hắn ăn cái gì cũng sẽ bất giác nhớ tới.
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra hắn đã béo thêm một vòng.
Tổ quay phim đã ám chỉ hắn, nếu như còn mập thêm nữa, thì không thể ăn ảnh được. Rất mất hình tượng.
Tức giận đến Thẩm Anh Bác --
Một lũ phế vật, chẳng lẽ còn không biết kiếm một thợ ảnh chỉnh photoshop cho hắn?
"Ngươi còn do dự cái gì? Vì sao còn chưa có hành động? Ngươi còn muốn có hậu cung ba ngàn nữ nhân, sở hữu vô số mỹ nhân, đi lên đỉnh cao nhân sinh?"
Mẹ nó! Cái hệ thống chết tiệt này.
Thẩm Anh Bác không nhịn được mà nói, "Để ta nghĩ ! Để ta suy nghĩ thêm chút nữa! Ngươi cho ta hhai ngày, ta sẽ nghĩ ra biện phát hòa giải với Phồn Tinh."
Lúc đó, Phồn Tinh đang bưng khuôn mặt nhỏ nhắn, lắc lắc lư lư dựa vào ghế xem chương trình động vật.
Cô đang xem là kênh nông nghiệp --- phương pháp thiến heo đực đơn giản hiệu quả nhất.
Sưu Thần Hào hoàn toàn không biết, loại khẩu vị tạ nham này, làm sao có được.
Cứ như thế mà thành thục XXX, khiến cho nó ghét bỏ cái dây anten nhỏ của thú cưng. Làm một hệ thống thú cưng đáng yêu, nó rất là khinh bỉ đám heo bị hoạn kia...
Trên TV là đủ loại anten thú cưng với hình dạng màu sắc khác nhau.
Phàm là người bình thường, tuyệt đối sẽ không thể nhìn nổi loại đồ vật này.
Nhưng mà cố tình là Phồn Tinh xem rất la vui vẻ.
Hơn nữa người ta hướng bên kia chạy, cô sẽ nghiên đầu qua.
Tấm lòng theo đuổi thật là, cực kì nghiêm túc.
Sưu Thần Hào nhìn nhìn nhịn không được ngáp một cái rõ dài, nó không phải đồ ngốc!
Nó chỉ là muốn là muốn xem một chút, cái tiết mục nhàm chán vô vị này có thể tiếp tục đến khi nào?
Nhưng mà nó quá khó khăn!
Ngồi lâu như vậy, thế mà cái thứ đầu óc ngốc nghếch này vẫn không có dấu hiệu kết thúc. Nhìn một chút, nó thật là không phân biệt cái đoạn vừa rồi có phải bị lặp hay không nữa đây.
Sưu Thần Hào cảm thấy, nó phải làm chính sự, nâng cao tinh thần --
"Cái tên Thẩm Anh Bác kia, ta cảm thấy ngươi bây giờ vẫn là phải nghĩ biện pháp đối phó hắn."
Dù sao số mệnh của Thẩm Anh Bác có thể nói là tốt nhất ở thế giới này.
Cho dù là hắn bị vấp ngã ở chỗ Phồn Tinh, nhưng mà số mệnh của hắn lại tốt đến nghịch thiên, phụ nữ đối với hắn tựa hồ có loại hấp dẫn khó nói thành lời.
Làm không tốt cũng sẽ có mệnh phụ phu nhân gia tài cơ nghiệp đồ sộ chống lưng cho. Ví dụ như mẹ nuôi và em gái nuôi nhà Thẩm gia kia...
Hắn muốn dựa vào phụ nữ để làm giàu mà nói, kỳ thật cũng không xem là rất khó khăn.
Ngẫm lại con nhóc Ngân Phồn Tinh chuyên gia gây chuyện này, Thẩm Anh Bác khẳng định đã có lòng muốn trù chết cô.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương!
Sưu Thần Hào phân tích, nhào nặn, từng chút đem lợi hại phân tích cho Phồn Tinh thật rảnh mạch.
Nhưng mà lão đại xem TV xem đến gà gật rồi, nghe Sưu Thần Hào chíp chíp meo meo bên cạnh liền bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn, nửa chữ cũng không lọt.
Lưu luyến không rời mà chuyển về chương trình TV, dây anten thú cưng ngừng lại một chút, Nhị Cẩu ở bên cạnh quấy rầy, cô không thể tập trung được.
Kênh nông nghiệp đang phát là --
'Một con dao nhỏ đã dễ dàng hoạn tử một con gà trống' .
Phồn Tinh thật sự rất có quy hoạch.
Dây anten cục cưng là đùa cho cô vui vẻ, cho nên phải tập trung xem.
Kênh nông nghiệp là dùng để học tập tri thức, cho nên có thể không cần tập trung.
Nhưng mà sau khi không tập trung rất nhiều, cô sẽ yên lặng lấy tập hồng trong người ra, bắt đầu ghi chép những tri thứ chưa từng tiếp xúc qua----
Cư như là sau này có thể dùng tới được.
Sưu Thần Hào cảm thấy, nó nếu như tự tin một chút nữa, hai chữ ' cứ như ' kia có thể bỏ được rồi!
Nó đã bắt đầu vì Chiến Thần ba ba nhà nó mà cảm thấy giữa hai chân phát lạnh.
Hiện tại Sưu Thần Hào cảm thấy lo lắng cho Chiến Thần đại nhân như vậy, bởi vì cảm thấy cô khẳng định sẽ xài lên người đàn ông duy nhất bên cạnh lão đại.
Hoàn toàn không có nghĩ đến người khác. ..
"Thẩm Anh Bác, không đáng yêu, vì sao, bọn họ thích hắn?" Phồn Tinh có chút tò mò hỏi.
Là không đáng yêu nha.
Hắn lúc biểu diễn, không chuyên tâm, không chăm chú, không có như những tiểu ca ca khác khiến người thích.
Điểm này, Phồn Tinh thật đúng là oan uổng Thẩm Anh Bác.
Dù sao não suy nghĩ của cô cũng không giống với người khác.
Lão đại nhìn trúng những tiểu ca ca đáng yêu kia là do bọn họ cứng rắn bày ra thực lực của bản thân.
Nhưng mà những fan chạy theo Nam Đoàn kia, người ta là nhìn đến những tiểu ca ca trên thâ phát ra mị lực nha!
Nói cách khác thay vì nói lão đại thích tiểu ca ca nào, không bằng nói lão đại thích nghe người ta ca hát nhảy múa...
Một con nhóc không hiểu tình cảm!
Thẩm Anh Bác xét về hạng mục nào, cũng không phải là kẻ giỏi nhất. Bởi vì tất cả tinh lực của hắn đều tập trung vào thể hiện bày ra mị lực của bản thân.
Cái này theo Phồn Tinh liền thành --
Errr, ca hát vũ đạo rap tất cả đều không được. Hơn nữa lúc vén áo cũng không có cơ bụng.
Rác rưởi!
Về phần ngươi nói đóa hoa nhỏ Tạ Trản mà cô nuôi dưỡng, so ra còn kém hơn Thẩm Anh Bác.
Lão đại yên lặng không một tiếng động sờ tới dao để bên cạnh, ngươi nói lại lần nữa xem...
Sưu Thần Hào: 【. . . 】 Lại hỏi nó vấn đề tình cảm, nó trở mặt rồi đấy!
Nó làm sao biết vì sao Thẩm Anh Bác có nhiều phụ nữ thích như vậy chứ? Cứ như là người trước vừa đổ người sau liền xông lên?
【. . . Tình cảm, có đôi khi chính là như vậy, không có đạo lý. 】 Sưu Thần Hào cũng thật khâm phục bản thân, có thể tùy cơ ứng biến như thế.
A, nó thật là thông minh đến chết mất.
Thật là càng ngày càng thích bản thân í!
"Nha, tên đó, rất phiền phức." Phồn Tinh như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Cảm thấy cái này cứ như. . . Nuôi heo.
Trên núi nuôi một con heo đực, lại thêm rất nhiều heo mẹ.
Heo mẹ phải mấy tháng mới sinh heo con, nhưng mà heo đực, mỗi ngày đều có thể.
Nếu như muốn trên núi không có heo, vậy cũng chỉ có thể giết heo.
Giết heo mẹ mà nói, nhiều lắm, sẽ mệt chết.
Cho nên. ..
Lão đại ý tưởng dần dần bắt đầu ma quỷ hóa, nhưng mà Sưu Thần Hào hoàn toàn không biết gì cả.
Nó còn cảm thấy Phồn Tinh như vậy không nói một lời, hẳn là bị làm khó rồi.
Quả nhiên, nó nói rồi, cũng chỉ có IQ 3 điểm mà thôi, chẳng lẽ còn muốn lên trời sao?
Nhìn đi, lúc bị làm khó, vẫn sẽ bí thôi!
Chờ một chút, đợi nó vận dụng bộ não thiên tài của nó nghĩ ra một biện pháp thật tốt để giải quyết. Đến lúc thích hợp nhảy ra cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng, là có thể lập uy, có thể khiến cô sau này nghe lời hơn một chút ——-
A, nó quả nhiên là đứa nhỏ thông minh!
Nhưng là nó hoàn toàn không nghĩ tới, có ít nhóc con gấu lên, bền ngoài im lặng không một tiếng động, nhưng trong lòng đã mở ra phương thức suy một ra ba.
Dùng tri thức vừa học đó, hoạn từ heo đực đến gà trống--
Ưm, hình như là có lý.
Phồn Tinh nghiêng đầu, cô phảng phất, thật sự là càng ngày càng thông minh.
Nói đến heo. ..
Lão đại sờ sờ bụng.
Sau đó gọi cho mình chút đồ ăn.
Sưu Thần Hào yên lặng oán thầm: Ăn ăn ăn, ăn nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng thành heo!
Không phải chỉ mỗi Sưu Thần Hào cảm thấy Phồn Tinh ăn rất nhiều, nhân viên công tác của « Con Đường Bất Phàm » tiết cũng cảm thấy như vậy.
Cô mỗi ngày sẽ tới muộn, ngoại trừ ăn ba bữa đúnh giờ ở nhà, cơ hồ mỗi ngày sẽ gọi đồ ăn hai lần.
Không phải gà chiên thì chính là trà sữa.
Có đôi khi quá phận cô còn gọi luôn một nồi lẩu!
WTF? ? ?
Vẫn là người sao?
Những thí sinh tham gia Nam Đoàn kia mỗi ngày đều luyện tập mệt như chó, nhưng bên này Ngọc tiểu thư lại tốt vô cùng. Tựa như đại gia ngồi ở phía dưới chậm rãi ung dung nhìn người ta biểu diễn cũng không tính đi, vậy mà lại phát động công kích của mỹ thực!
Một đán con trai trên này mỗi ngày vì bảo trì vóc dáng lẫn hình ảnh trước ống quay, chỉ dám ăn chút rau xanh salat.
Lúc tinh thần phiêu dạt trên mây, đột nhiên ngửi được mùi hương của gà chiên hoặc là mùi lẩu, đó thật là luyện ngục ở trần gian.
Dĩ nhiên, ở giữa hàng loạt thí sinh kia ngoại trừ đại thiếu gia Thẩm gia.
Cũng không biết là vị thiếu gia này cảm thấy bản thân sẽ được ra mắt là chuyện ván đã đóng thuyền rồi hay không. Mỗi ngày ba bữa không phải thịt cũng là thịt, nhìn thôi cũng đủ thấy mập ra hai vòng.
Con gái người ta trên mặt có chút thịt còn xem là mũm mĩm đáng yêu.
Nhưng ngươi là một thí sinh ở Nam Đoàn tương lai còn được ra mắt, trên mặt có thịt thế kia thật không sợ bị gọi là đại gia sao.
Nhưng mà không có biện pháp đắc tội.
Lúc trước thợ quay phim cũng không phải chưa từng nói với Thẩm thiếu, cũng chỉ bâng quơ một câu--
Thẩm Anh Bác cũng không biết là bị đạp trúng cái chân đau nào, lập tức thẹn quá giận, chửi ầm lên. Sau đó để hậu kỳ chạy đi photoshop cho hắn một phen, tổ hậu cần mệt đến bở hơi tai, tay đến bây giờ vẫn còn gầy như chân gà!
Tạ Trản liều mạng huấn luyện rất nhiều, cũng sẽ lặng lẽ đem ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía Phồn Tinh.
Nhìn những tên đàn ông khác không ngừng nháy mắt, bắn tim, mi gió mà trong lòng không nhịn được cười lạnh.
Ha ha, một đám ngu ngốc.
Cô có thể để ý các ngươi sao?
Cô coi trọng là lão tử!
Mị nhãn của lão tử so với mấy người ẩn tình đưa tình hơn gấp nhiều lần, động tác bắn tim so với các ngươi càng tốt hơn, bây giờ vén áo lên còn có hai khối cơ bụng!
Một đám hồ ly tinh không biết trời cao đất dày, không kẻ nào biết tự lượng sức mình.
Cho nên nói người quả thật không nên sa đọa, một khi đã bắt đầu, mất hết liêm sỉ rồi thì cái gì hắn cũng có thể làm.
Cũng không biết Tạ tiểu yêu tinh còn nhớ hay không, trước đó khi nhìn thấy người ta nháy mắt bắn tim vén áo, trong lòng hắn toàn là cảm giác khinh bỉ người ta.
Lúc ấy còn nghĩ, ha ha, vì một đứa con gái thế mà không còn tiết tháo. Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ làm loại chuyện mất mặt này đâu! Đời này cũng không thể!
Lúc này mới. . . Qua bao lâu a!
Vật đổi sao dời, vô đạo đức, phát rồ!
Lúc đó, Phồn Tinh vừa ăn một tay múc chao ăn một bên hút trà sữa, sau khi uống hết trà thèo thói quen ăn trân châu dưới đáy cốc.
Tạ Trản nháy mắt nửa ngày, cô đâm trân châu nửa ngày.
Đặc biệt kiên nhẫn, một lần chọc xuống, rồi sau đó đưa lên miệng ăn một miếng.
Khiến cho Tạ Trản lúc ấy liền. ..
Mẹ nó!
Cái tên đầu gỗ không hiểu phong tình này, thật là tức chết hắn!
Cuối cùng sau khi chọc hết trân châu rồi, lão đại mới ngẩn đầu lên tiếp tục thưởng thức biểu diễn --
Có người mượn động tác cuối cùng của vũ đạo mà đưa tay lên đầu bắn tim, sau đó còn chậm rãi hôn gió một cái về phía Phồn Tinh.
Chết tử tế mà không muốn, Tạ Trản nhìn một vòng.
Chết tử tế mà không muốn, lão đại còn nghiêng đầu cười cười.