Oán khí!

Tức giận!

Phẫn hận!

Hung lệ!

Trong nháy mắt mạnh mẽ bạo tạc ra.

Tựa như một mãnh thú Viễn Cổ, đến bước đường cùng lựa chọn đồng quy vô tận với thế giới, khiến cho pháp tắc của thế giới này không ngừng chấn động.

Tiểu thế giới là dựa vào pháp tắc mà vận hành, vạn sự vạn vật đều tương sinh tương khắc, có trật tự phải tuân theo. Đặc điểm lớn nhất chính là ổn định, làm sao lại xuất hiện loại thần thú hung tàn như này!

Phát điên liên chính mình cô cũng không bỏ qua!

"Đây là nơi nào áp?" Trước mắt là một không gian màu hồng nhạt, cái gì cũng có, tất cả đều là một màu hồng nhạt dễ thương. Chỉ duy nhất chuỗi kẹo hồ lô đặt trên bàn sofa đó là một màu đỏ tươi.

Phồn Tinh cầm lấy một cây, liếm một chút.

Sưu Thần Hào nơm nớp lo sợ: 【 Ta chuẩn bị một không gian cho ngài, sau này cách khe hở của mỗi thế giới ngài đều có thể ở đây nghỉ ngơi! Tiểu thư Phồn Tinh đáng yêu xinh đẹp lại lương thiện, ngài có thích không? 】

Ba ba, ngươi có vui vẻ không? ? ?

Sưu Thần Hào liền chỉ thiếu nước quỳ xuống.

Sợ rồi, nó thật sự sợ rồi!

Không có Chiến Thần đại nhân làm đùi vàng trong cuộc sống, nó liền như đứa trẻ cô nhi. Nhìn thấy ai cũng muốn quỳ xuống gọi ba ba, nhất là lúc đối mặt với Phồn Tinh --

Lúc đầu nó chỉ coi cô là đồ ngốc.

Sau này phát hiện cái này lại là một tên phúc hắc, mà bây giờ, là một kẻ điên!

"Vui vẻ." Kẹo hồ lô rất ngon, Phồn Tinh tâm tình cực kỳ tốt, "Nếu như, còn có cái khác ăn, càng vui vẻ hơn."

Sưu Thần Hào run rẩy, lão đại đây là đang ám chỉ chút gì sao?

【 Có có, ngài sau này tới đây, khẳng định có! 】 Muốn cái gì đều cho, chỉ cần không cần mạng chó của nó, coi như muốn Chiến Thần ba ba của nó cũng đều cho!

Nam nhân nha, hi sinh chút nhan sắc, làm sao gọi là chịu thiệt?

Đây chẳng qua là sử dụng tài nguyên hợp lý mà thôi.

Phồn Tinh đếm trên đầu ngón tay tính toán: "1 thêm 1, lại thêm 1, ta có, 3 điểm chỉ số thông minh đây!"

Sưu Thần Hào: 【. . . 】 Cười không nổi, lúc 1 điểm chỉ số thông minh, ngươi coi Thích Hà là dê để chăn thả. 2 điểm chỉ số thông minh, ngươi học xong thần chắn sát thần, phật chắn giết phật, tâm không để ngươi toại nguyện, ngươi cũng có thể giết chết chính mình. 3 điểm chỉ số thông minh. . . Ngươi còn muốn làm cái gì?

Nó nơm nớp lo sợ đem Phồn Tinh đưa vào kế tiếp thế giới, trong lòng gần như là vỡ vụn--

Nó rất sợ a!

Hoàn toàn không biết sẽ phát sinh cái gì!

Lúc Phồn Tinh tỉnh lại, mặt liền rất đau.

Lão đại phồng quai hàm một chút, xác định là má phải đau, hơn nữa răng còn có chút lung lay.

Ai, đánh mặt cô?

Răng hỏng rồi.

Đánh mặt không sao, răng không thể động được, nếu không ăn cái gì cũng không ngon.

Lão đại ánh mắt tối sầm lại, cực kì rất không vui, bĩu bĩu môi, sợ tới mức Sưu Thần Hào bạo khóc, không muốn không muốn.

Nó vẫn còn là trẻ nhỏ, chuyện ở thế giới trước đã khiến nó sinh ra bóng ma trong lòng. Khiến nó luôn có ảo giác, a, đồ ngốc này không vui, cô có phải hay không muốn đưa tay ra một tay móc tim ra? ? ?

Sưu Thần Hào sợ tới mức nhanh chóng đem một tia ý thức nội dung cốt truyện nhét vào trong đầu Phồn Tinh trong, nhận nội dung cốt truyện, đừng tức giận, thế giới này rất tốt đẹp!

Thế giới này mảnh vở linh hồn của Chiến Thần đại nhân, là một tên vô danh gọi là Tạ Trản.

180 tuyến vô danh, năng lực nghiệp vụ không được còn chạy tới tham gia chương trình tìm kiếm ngôi sao nam, không có năng lực còn muốn bước chân vào giới giải trí.

Tính tình kém, năng lực thấp, không coi ai ra gì, lại thích ganh tỵ!

Từ nhỏ lớn lên trong một hoàn cảnh khiến hắn trở thành một thanh niên thiếu đạo đức, thiếu kiến thức, ánh mắt thiển cận, thật là. . .

Khiến cho người ta chán ghét!

Cho dù là người thường, đều chọc cho người ghét bỏ, huống chi là ở trong giới giải trí một nơi hơi sơ xuất sẽ bị phóng đại mọi khuyết điểm.

Đây không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là, hắn còn rất biết tìm đường chết --

Không tìm chết, làm sao có thể như vậy điên cuồng đi oán hận nam chính Thẩm Anh Bác của thế giới này?

Tạ Trản kia thật là giống như chó dại thoát dây cương, một tiết mục, nói năm câu thì bốn câu rưỡi đã oán hận hắn!

Bên ngoài tiếc mục, phàm là có thể oán hận Thẩm Anh Bác, hắn đều giống như anti-fan, sống chết cắn không buông.

Không biết, sợ là sẽ cảm thấy hắn cực kỳ mến mộ Thẩm Anh Bác!

Cứ như hắn một đại nam nhân, chán ghét một người trừ oán hận hắn bên ngoài ưu mỹ, lại không có lý do khác khiến người ta sống không được, chết không xong.

Cái này rất rõ ràng, chính là vừa xuẩn vừa ra vẻ.

Ai có thể thích hắn được?

Lại nói Thẩm Anh Bác, đây tuyệt đối là nam nhân được thiên đạo yêu thích nhất.

Xuất thân bất phàm, gia thế ưu việt, tuy rằng không tính là đứng đầu, nhưng so trên không bằng, so dưới có dư. Nhà hắn là gia tộc thứ hai trong tứ đại thế gia của thành phố Giang Nam, ít nhất ở Giang Nam, ai thấy cũng phải một gọi tiếng Thẩm thiếu.

Hơn nữa cái gia thế này, vẫn là lúc hắn tham gia Nam Đoàn, có được rất nhiều fans ưu ái, mới 'Trong lúc vô ý' phát hiện ra.

Càng dẫn tới một đám nữ fans gào thét --

A, không trở về nhà kế thừa gia sản hàng trăm triệu!

Có tài hoa, lại có nhan sắc, lại vẫn như vậy cố gắng, đây rốt cuộc là thần tiên tiểu ca ca từ phương nào?

Thẩm Anh Bác gần như là một đêm nổi tiếng, sau khi tham gia Nam Đoàn xong, trở thành ngôi sao nổi tiếng.

Sau đó liền --

Phồn Tinh nghiêng đầu.

Mở ra con đường lập hậu cung.

Là, có ý gì?

Ngọc gia yêu kiều -- nhan khống Đại tiểu thư, Thẩm gia ngang ngược tùy hứng nhưng trên giường rất phóng đãng -- em gái, Thẩm gia thành thục quyến rũ phóng đãng -- mẹ nuôi, thục nữ tỉnh thành thế gia bề ngoài ôn nhu động lòng người, nhưng trên giường tất tất tất --

Phồn Tinh vẻ mặt ngây ngẩn.

Trong đầu chỉ còn lại "Tất -- "

Loại miêu tả mịt mờ này, siêu khó hiểu, lão đại không hiểu.

Sưu Thần Hào chống nạnh, vì lo ngại cho thế giới trong sáng của mọi người, nó đem tất cả tin tức không hài hòa thay thế hết, mệt chết lão tử!

Gì? Thay đổi xong, xem không hiểu? (⊙_⊙)?

Sưu Thần Hào: 【. . . MMP! 】

Cô là cái tên ngốc đầu óc chỉ có 3 điểm chỉ số thông minh!

Sưu Thần Hào ở trong lòng bao biện cho Phồn Tinh.

Giúp cô cũng không có cái gì, dù sao quan tâm đồ ngốc, mỗi người đều có trách nhiệm.

Nếu bao biện còn chưa đủ, Sưu Thần Hào lại tự tiêm cho mình một liều thuốc mạnh--

Cô không chỉ là cái đầu óc ngốc, còn mẹ nó là tên dám móc tim mình ra!

Trong nháy mắt đó, Sưu Thần Hào không tình nguyện bình phục lại. Bắt đầu cam tâm tình nguyện chỉnh lý nội dung cốt truyện cho Phồn Tinh, quyết định đem nội dung cốt truyện phân tích, nhào nặn, sau đó lại chính miệng truyền lại cho cô.

Dù sao nó rất sợ, chứng kiến một màn móc tim đó, nó sợ là đã sinh ra bóng ma tâm lý cả đời.

【 Đại khái chính là như vậy. . . Thẩm Anh Bác kia, hắn là con nuôi của Thẩm gia. Bởi vì là con nuôi, cho nên hắn không có cảm giác an toàn, muốn có càng nhiều quyền lực. Hắn đi tham gia chương trình Nam Đoàn kia, tiến vào giới giải trí, chính là muốn mượn quan hệ của giới giải trí, đem quan hệ kinh doanh của thương nghiệp xâu chuỗi lại, củng cố địa vị của bản thân. 】

【 Ngài nghe có hiểu không? 】 Sưu Thần Hào hỏi dò.

Lão đại trong ánh mắt đều là ngôi sao nổ lóe tóe, suy nghĩ của bọn họ, rất phức tạp a!

Nhưng mà sau khi tăng 2 điểm chỉ số thông minh, cô đã học được giả vờ hiểu!

"Ưm. . . Hiểu."

【 Đây là thế giới giới giải trí, hơi có chút hỗn loạn, quan hệ nam nữ, tương đối phóng khoáng. 】 Sưu Thần Hào dùng hết từ ngữ để miêu tả, 【 Hơn nữa, Thẩm Anh Bác là một nam nhân có một hệ thống nuôi dưỡng bá tổng, cho nên, liền có rất nhiều nữ nhân quỳ gối dưới quần tây của hắn hầu hạ, đại khái cũng khoảng. . . Mười mấy hai mươi cái. Cuối cùng có danh phận thì khoảng bảy người. . . 】

Chỉ số thông minh của lão đại có tăng là không sai, nhưng mà cái nội dung cốt truyện này cũng bắt đầu chậm rãi vượt quá mức bình thường rồi!

Coi như Sưu Thần Hào phân tích, nhào nặn mà nói, Phồn Tinh cũng phản ứng hồi lâu --

Kỳ thật Thẩm Anh Bác coi như là cường đoạt vận mệnh của người khác, vốn dĩ kiếp trước của hắn chỉ là một tên côn đồ không cha hông mẹ, ở đầu đường xó chợ không chịu tiến thủ.

Nhưng sau khi trói buộc được hệ thống Nuôi Dưỡng Bá Tổng, hắn có được cơ hội sống lại một đời.

Lúc còn nhỏ sau khi được nhận nuôi một đoạn thời gian, dùng kế sách bẩn thỉu cướp mất vị trí con trai của người ta, thành công mở ra bước đầu Nuôi Dưỡng Bá Tổng.

Lúc đầu là bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên hệ thống Nuôi Dưỡng Bá Tổng Nuôi không làm được cái gì, chỉ có thể tạm thời án binh bất động, cho đến khi Thẩm Anh Bác trưởng thành.

Lưu manh, cho dù là sống lại một đời, vẫn là một tên không chịu tiến thủ.

Nhất là sau khi hắn có được sự giúp đỡ của hệ thống, không tốn bao nhiêu công sức trở thành Thẩm thiếu, vốn dĩ trong lòng đã không chịu cố gắng tiến thủ, lại càng thêm phóng túng bản thân.

Hắn cũng đã có hệ thống hỗ trợ, vận khí đã tốt đến mức nghịch thiên, việc gì phải đi học mấy cái quản lý doanh nghiệp gì kia?

Hắn xuất hiện nơi nào, liền tự động phát ra cỗ mị lực mê hoặc lòng người, cho dù là trinh tiết liệt nữ cũng không chống đỡ được.

Vì sao phải nhọc long đi học mấy cái ngôn ngữ gì kia, học quản lý xí nghiệp, học nhiều như vậy để làm cái gì?

Giới giải trí mới là con đường nhanh chóng thuận tiện nhất!

Chờ hắn đứng trên đỉnh của giới giải trí, trong tay nắm nhiều quan hệ rồi, tùy tùy tiện tiện mở công ty, đều có thể trở thành bá tổng người người ngưỡng mộ.

Huống hồ, hệ thống Nuôi Dưỡng Bá Tổng, chỉ là muốn hắn thu hoạch tình cảm của phụ nữ mà thôi, cũng không muốn hắn ở phương diện lĩnh vực doanh nghiệp này làm ra bao nhiêu thành tựu.

Thẩm Anh Bác dưới sự giúp đỡ của hệ thống, một đường phát triển cực kỳ thuận buồn xuôi gió.

Phàm là nữ nhân mà hắn coi trọng, cho dù là thiên kim tiểu thư gia thế ưu việt, thật sự sẽ chết tâm tư, quỳ gối dưới chân hắn mà hầu hạ, Vì hắn mà điên, vì hắn mà cuồng, tựa như là thiêu thân lao đầu vào biển lửa, thậm chí cung không biết là vì cái gì!

Một đám phụ nữ kiêu ngạo hơn trời kia, thậm chí cũng đồng ý chung chồng với người khác.

Nhưng mà ngoại trừ Ngọc gia Đại tiểu thư Ngọc Phồn Tinh.

Ngọc thị là gia tộc đứng đầu trong tứ đại thế gia ở thành phố Giang Nam này, Ngọc Phồn Tinh đại tiểu thư này, tuy rằng. ..

Nhan khống, mê trai, không làm việc, đầu óc không tốt.

Nhưng mà cô rất được yêu thương!

Ngọc gia cũng chỉ có một đứa con gái này, đó chính là nâng trong lòng bàn tay, dốc hết toàn bộ sức lực mà cưng chiều.

Cô cũng là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất ở bên cạnh Thẩm Anh Bác khi hắn còn chưa có mở hậu cung thu phụ nữ. Lần đầu tiên gặp mặt, chính là nhìn trúng mặt của Thẩm Anh Bác.

Nhìn mặt, nhưng lại rất chung thủy.

Nói là nhan khống, liền thật sự chỉ nhìn mặt, cho dù là thân hay tâm, cũng chưa một lần nhìn qua.

Ngươi để cô cùng những người khác cùng chung một chồng?

Vậy thời gian mà cô nhìn mặt, không phải ít đi rất nhiều! ?

Thẩm Anh Bác đời này trước giờ cũng chưa từng bị nghẹn khuất như vậy, không thể ở bên ngoài trái ôm phải ấp thì thôi đi, đằng này Ngọc Phồn Tinh kia lại cứ như chày gỗ, ái mụi ám chỉ cái gì cũng không được. Cố tình là Ngọc thị còn áp Thẩm thị một cái đầu, hắn mới phải vất vả đi lấy lòng cô.

Cũng vì đời này ở trên người Ngọc Phồn Tinh nghẹn khuất nhiều như vậy.

Chờ hắn hấp dẫn phụ nữ đủ nhiều, tài sản và quan hệ tích góp đã lớn vượt qua Ngọc gia, chuyện đầu tiên chính là trở mặt khai đao với Ngọc Thị--

Ngọc Phồn Tinh cuối cùng kết cục mười phần thảm thiết, cô vốn là một người thích cái đến cực điểm, lại bị Thẩm Anh Bác hủy dung, đau khổ vô cùng.

Về phần quan hệ của Tạ Trản và Thẩm Anh Bác...

Tạ Trản sở dĩ chết cũng không buông Thẩm Anh Bác, đương nhiên cũng không phải không có nguyên do.

Dù sao cũng một người là con riêng của Thẩm gia, một người là con nuôi của Thẩm gia.

Hơn nữa Tạ Trản sẽ có loại tính tình khiến người chán ghét như vậy, cũng không thoát khỏi liên quan với Thẩm Anh Bác--

Mẹ của Tạ Trản, thích giàu sang, yêu tiền tài cơ hồ trở thành bệnh.

Bà ta cho rằng sinh ra một đứa con trai rồi, liền có thể mẹ quý bằng con, thành công thay đổi cuộc đời, bước vào cổng lớn của Thẩm gia.

Nhưng mà phụ nữ giống bà ta, trên đời này có bao nhiêu?

Điều cho rằng mình mang thai rồi, sẽ từng bước từng bước đến được cuộc sống giàu sang phú quý.

Mà trên thực tế, bọn họ không biết là, một tên đàn ông không giữ mình trong sạch, bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ vì ông ta mà sinh con, chỉ là một đứa con riêng mà thôi, ai lại đi để ý?

Sau khi bà ta sinh Tạ Trản, không thực hiện trách nhiệm của một người mẹ thì thôi đi.

Vậy mà còn muốn xem hắn như cây rung tiền, lần lượt mang theo Tạ Trản còn nhỏ đến trước cổng của Thẩm gia cầu tình.

Đứa trẻ cho dù tuổi còn nhỏ, kỳ thật cũng đã hiểu cái gì là tự ti. Bị mẹ bắt quỳ trước cửa, bị tất cả mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, nhận hết cười nhạo của người đời, trong những ánh mắt đó toát ra sự chế nhạo, nhạo báng, khinh thường, ác ý, triêu đùa, mỗi một cái đều khắc thật sâu trong lòng của Tạ Trản.

Run rẩy nắm thật chặt góc áo của mẹ, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.

Nhưng mà lại bị mẹ không chút do dự đẩy ra --

"Mày đúng là phế vật! Tao tại sao lại sinh ra mày chứ? Vô dụng chết đi được! "

"Mày làm sao không khiến cho cha ngươi thích ngươi một chút chứ? Mày sống để làm cái gì? Mày một chút tác dụng cũng không có!"

"Tạ Trản, tại sao mày không đi chết đi?"

Là kẻ xuất phát ở dưới đáy xã hội, tất cả mọi người đề xem ngươi như con kiến mà đối xử, cho dù ngày thường có phô trương bản thân có bao nhiêu lương thiện, đều sẽ nhịn không được tiến lên đạp ngươi một cái, thỏa mãn khát vọng méo mó của bản thân.

Tạ Trản chính là ở trong hoàn cảnh méo mó đen tối này mà trưởng thành.

Ngay từ lúc đầu, mỗi một lần mẹ hắn mang hắn đến Thẩm gia, nói dẫn hắn đi tìm cha, hắn đều sẽ ôm một chút may mắn và chờ mong. Hy vọng cha ruột của hắn, có thể đưa hắn ra khỏi vũng bùn này.

Cho đến khi--

Thẩm Anh Bác triệt để đánh nát khát vọng và chờ mong của hắn.

Đều là đứa nhỏ cùng trang lứa, hắn giống đứa ăn mày, mặc một bộ đồng phục không phù hợp với bản thân, sợ hãi rụt rè, cái gì cũng không dám làm, khiến người chán ghét không muốn để lộ ra ben ngoài.

Mà đối phương là mặc âu phục định chế làm thủ công, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã cẩn thận tỉ mỉ, ở trên cao nhìn xuống hắn, giống như đang nhìn một vũng bùn nhão.

"Ha, hóa ra là con riêng của cha. Đó chẳng phải con chuột sống trong ống cống, mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời sao? Thật là kinh tởm. Ngươi vậy mà vẫn không biết xấu hổ xuất hiện ở Thẩm gia, ai cho ngươi dũng khí?"

"Rác rưởi chính là rác rưởi, bất luận xuất hiện ở chỗ nào, cũng sẽ ô nhiễm đến mọi thứ xung quanh. Quản gia, đem đổi bộ ấm trà kia cùng toàn bộ thảm, ta không có thói quen sử dụng đồ bẩn."

"Ta là con nuôi của cha, ông ấy đồng ý nuôi dưỡng một đứa nhỏ không có máu mủ, cũng không muốn ngươi. Ngươi biết cái này là có ý gì không?"

Tạ Trản nhỏ tuổi đứng ở một góc, nhéo nhéo góc áo, đôi môi mở ra, ngập ngừng cẩn thận hỏi: "Ý như thế nào?"

"Hừ, cái này chính là, cha thật sự rất không thích ngươi thứ dơ bẩn này. Ngươi có được huyết mạch của ông ấy, đối với ông ấy mà nói, đây chính là một chuyện rất mất mặt. Ha ha, con riêng, chính là thứ dơ bẩn, ai lại sẽ thích chứ, phải không?"

Từ trước tới nay, chưa từng có người sẽ ác ý nồng đậm như Thẩm Anh Bác như vậy, bức người đến máu chảy đầm đìa.

Tuy rằng có rất nhiều người sẽ chỉ trỏ hắn, nhưng mà chưa có ai như hắn, nhìn thẳng vào mắt của Tạ Trản, dùng giọng điệu ác độc đó nói cho hắn--

Ngươi là thứ dơ bẩn!

Ngươi là thứ khiến người ta chán ghét không muốn nhìn!

Ngươi chính là con chuột chui ra từ trong cống thoát nước, chính là loại sẽ vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng!

Có như một tầng ân oán như vậy, Tạ Trản gần như là đến chết cũng không buông tha cho Thẩm Anh Bác!

Tạ Trản tính tình không tốt.

Chán đời, cô độc, lại còn rất nóng nảy, oán hận.

Hắn hận lên ngay cả chính mình cũng hận, hoàn toàn không hiểu được yêu thương là cái gì?

Hắn không phải là cố ý cùng Thẩm Anh Bác đi tham gia Nam Đoàn. Thẩm Anh Bác lại có ba phần là cố ý, sau khi nhìn thấy Tạ Trản trong đoàn, hắn liền lập tức phái người giúp hắn đi đăng ký.

Con chuột bẩn thỉu mặt dù không đáng để lộ ra bên ngoài, nhưng mà lúc cần thiết, cũng có thể trở thành một viên đá lót đường rất tốt.

Cũng chính là bị tác động ở cùng một tổ tiết mục với Thẩm Anh Bác, Tạ Trản bị đen đến mức không còn lành lặn, lộ ra tất cả khuyết điểm, thành rkhiến Thẩm Anh Bác nổi bật lên là một người ôn nhu lễ độ, anh tuấn lại giàu có.

Tạ Trản sống hai ba năm ngắn ngủi, đều là giãy dụa trong tuyệt vọng.

Cuối cùng, tồn tại tựa như một nắm bùn dơ bẩn, sau đó cũng lặng lẽ mà chết đi.

Phồn Tinh vừa tỉnh lại, sở dĩ sẽ cảm thấy đau mặt, là bởi vì vợ chồng Ngọc gia biết cô coi trọng đứa con nuôi của Thẩm gia Thẩm Anh Bác kia, nhưng lại u mê bất chấp, sau đó đánh cô một cái tát, muốn cô tỉnh táo lại một chút.

Ngọc Trường Thịnh có thể đem doanh nghiệp của Ngọc gia đến vị trí đứng đầu tứ đại thế gia của thành phố Giang Nam, chính là dựa vào thủ đoạn thâm độc và ánh mắt nhìn người.

Thẩm Anh Bác kia, bên ngoài nhìn giả vờ cực kì hoàn hảo, nhưng Ngọc Trường Thịnh nhìn qua liền biết thằng nhóc này rất tà môn!

Đối nhân xử thế, sợ nhất chính là nhân tâm bất chính.

Con gái mình ở cùng một chỗ với loại người này, bị lợi dụng làm đá kê chân thì thôi đi, nhưng chỉ sợ là gây thương tổn đến chính mình.

Nhưng cố tình. ..

Cô lại ngây ngây ngốc ngốc thích cái mặt đó, ôn hòa thương lượng với cô, vậy mà cái gì cũng không nghe.

Đứa con gái này từ nhỏ đã rất cố chấp,  phàm là chuyện đã nhận định rôi, liền sẽ quật cường vô cùng, chết cũng không chịu sửa đổi! Ông ta dưới cơn nóng giận mới đánh cô một cái tát, để cô bình tĩnh lại!

Phồn Tinh nhìn nhìn trong gương.

Mặt sưng lên rồi.

Răng còn lung lay nữa.

Nếu là có kẻ bắt nạt cô, vậy thì chặt tay hắn.

Nhưng mà cái này không phải bắt nạt, mà là dạy dỗ. Cái này... không dễ làm lắm.

Lão đại nghiêng đầu, đếm trên đầu ngón tay tính nhiệm vụ của thế giới này: 1, bảo vệ thật tốt đóa hoa nhỏ, không để mọi người bắt nạt hắn. Ừmm. . . Có thể ngoại trừ cô, hì hì. 2, bắt nạt cái tên người xấu Thẩm Anh Bác kia để cho hắn điên, để cho hắn cuồng, để cho hắn đau khổ không thôi. 3, Ừm, không có, hết rồi~

Sưu Thần Hào: ? ? ?

Nó cảm thấy thế nào cũng rất là lạ, hình như lẫn vào thứ gì đó rất kỳ kỳ quái quái?

'Có thể ngoại trừ cô' là cái khỉ gì?

Tăng thêm 1 điểm chỉ số thông minh, cô có phải là lại mở khóa mạnh não suy nghĩ kỳ quái nào rồi?

Trong lòng Sưu Thần Hào rất quặng thắt , cứ có cảm giác. . . Ngân Phồn Tinh tiểu thư, hình như càng ngày càng ma quỷ!

Nó thậm chí đều cảm thấy, cô không phải chỉ số thông minh có vấn đề, mà là não suy nghĩ có vấn đề, trải qua một thế giới, cho cô mở khóa một cái não suy nghĩ cong quẹo 18 vòng.

Cái này mẹ nó nếu tiếp tục mở khóa, cô sẽ trưởng thành loại ma quỷ gì đây?

Hiện tại chính là giai đoạn Thẩm Anh Bác tiếp cận Ngọc Phồn Tinh, Ngọc Phồn Tinh sau khi nhìn thấy mặt hắn, chính là nhất kiến chung tình. Chương trình Nam Đoàn đã dừng việc quảng bá truyền hình. Ngọc Phồn Tinh vì muốn mỗi ngày có thể ngắm trai đẹp, liền ở tổ tiết mục kiếm một chân.

Đây cũng là chuyện khiến Ngọc Trường Thịnh giận tím mặt, đứa con gái mà ông ta ngàn kiều vạn sủng, vì một đứa con trai mà đi làm chuyện hạ thấp thân phận này!

Nhưng mà tất cả mọi người ở tổ tiết mục đều biết, đây là Ngọc gia Đại tiểu thư, cũng không dám thật sự phân công việc gì cho cô. Nhưng mà Ngọc Trường Thịnh vẫn là rất tức giận, giận cô không biết tự yêu thương bản thân!

Sau khi phát sóng tập đầu tiên, Tạ Trản đã là dựa vào thực lực của bản thân, thu hút tất cả hỏa lực--

Tạ Trản cái này mẹ hắn quả thực là cái không hơn không kém drama king, sau khi lên sân khấu, liền ném cho Thẩm Anh Bác một cái liếc mắt, rồi sau đó ở trước ống kính, không chút nào che giấu phát ra một tiếng cười lạnh.

Hỏi hắn đi tới tham gia chương trình này, là muốn thực hiện ước mơ gì.

Câu trả lời của hắn là, ta muốn kiếm miếng cơm ăn.

Hỏi hắn có tài năng gì, ca hát khiêu vũ rap mục nào tương đối am hiểu một chút.

Câu trả lời của hắn là, ta chưa từng học qua, cho nên cái gì cũng không.

"Cho nên ý của ngươi là, sau này sẽ ở thật là cố gắng, để mọi người chờ mong màn lột xác của ngươi sau này?" Nhân viên phỏng vấn có hơi chút lúng túng giúp giảng hòa nói.

Nhưng mà tình thương của Tạ Trản thật sự là thấp đến không nỡ nhìn, "Không phải. Ta sẽ học, nhưng mà không cần phải mong chờ cái gì, ta sẽ không nhất định học được tốt."

"Nhưng mà cậu có thể cố gắng nha! Chỉ cần cố gắng, liền nhất định có thể học được tốt."

Tạ Trản: "Thôi đi, đừng có nói loại lời cỗ vũ tinh thần kiểu này. Ai nói cố gắng là có thể có kết quả ?"

"Nhưng mà không cố gắng là nhất định sẽ không có kết quả, chẳng lẽ không đúng sao?" Nhân viên phỏng vấn cũng bị so đến mức tức giận.

Tạ Trản lúc này lại hỏi ngược một câu, "Ha, ta lúc nào nói với cô ta sẽ không cố gắng?"

Nhân viên phỏng vấn là một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học, gặp loại xà tinh như này, tức giận đến đỏ con mắt.

Tạ Trản cười nhạo một tiếng, cà lơ phất phơ chấm dứt phỏng vấn.

Hắn chính là một người như vậy, hắn sống không được thoải mái, liền không muốn để cho người khác cũng thoải mái. Hắn không chịu được thống khổ, không tin trên đời này có thiện ý, liền sẽ đem tất cả ác ý trong lòng phóng thích ra bên ngoài.

Giống với một kẻ muốn đồng quy vu tận với thế giới!

Phồn Tinh nhìn « Con Đường Bất Phàm» kỳ đầu tiên xong, nghiêng đầu, nghịch nghịch ngón tay.

Sưu Thần Hào vừa nhìn bộ dạng mặc kệ sự đời này, nhất thời có loại dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên --

"Tạ Trản, thật sự, không đáng yêu nga." Lão đại tiếp tục trầm mê với tiểu thuyết của Nhị Cẩu, bắt đầu trầm mê với tiết mục văn nghệ, còn đếm trên đầu ngón tay kể mấy nhân tuyển hợp mắt mình, "Tề Thiệu, thật đáng yêu nga. Triệu Minh Nhất, khiêu vũ, thật đẹp mắt. Lý Dương Tư, tay, rất đẹp, hì hì. Còn có, giọng hát của ca ca kia, cũng dễ nghe."

【 Phồn Tinh tiểu thư phẩm vị cao tuyệt, cử chỉ ưu nhã, xinh xắn đẹp lòng người, ngài cũng không thể quên mục đích cuối cùng của chúng ta là cái gì! 】

Ngươi là vì Chiến Thần đại nhân của ta mà đến, ngươi tỉnh táo một chút coi, có tiết tháo một chút, không thể bị hồ ly tinh khác dụ chạy mất!

【 Trong sách nói rất hay, không quên sơ tâm, phải thủy chung. Chúng ta phải nhớ thật kỹ lý do xuất phát ban đầu, không thể bởi vì phong cảnh ven đường, mà quên mất đường về. 】

Phồn Tinh nghiêng đầu: "Ừ? Nhị Cẩu, trong sách, không phải nói, hoa nhà không thơm bằng hoa dại?"

Sưu Thần Hào lúc ấy liền ngây người .

Dựa vào, ngươi mà cũng hiểu?

Mẹ nó ngươi rốt cuộc là đã nhìn lén bao nhiêu quyển tiểu thuyết của lão tử?

Đây rốt cuộc là từ nơi nào học được? ? ?

Phồn Tinh dọa đủ rồi, mới chậm rì nói, "Nhiệm vụ thứ 3, đem đóa hoa nhỏ Tạ Trản, nuôi đáng yêu một chút."

Nhị Cẩu, thật ngốc.

Cô dọa nó, nó cũng không nhìn ra được, ngốc chết đi được.

Cho dù người khác co đáng yêu, đều là người khác, đóa hoa nhỏ, mới là cần cô nuôi dưỡng.

Sưu Thần Hào cảm giác mình bây giờ ăn dưa cũng không ngon, xem tiểu thuyết cũng không được, làm cái gì trong lòng cũng sợ hãi. Dứt khoát thành thành thật thật tự bế, nó liền lo lắng đi. ..

Tên ngốc này chỉ có 3 điểm chỉ số thông minh, nếu không để ý sẽ đi coi trọng người khác, vứt bỏ không để ý Chiến Thần đại nhân của nó !

Anh, nó quá khó khăn!

Phồn Tinh thừa dịp Sưu Thần Hào không chú ý, xâm nhập vào tâm trí của nó, yên lặng móc ra mấy quyển tiểu thuyết giới giải trí mà nó đã xem qua --

« Con Đường Bất Phàm ».

Được xem là tiết mục Nam Đoàn đứng đầu trong nước, vì những tiểu thịt tươi từ đây đi ra đều là những nghệ sĩ nổi tiếng toàn quốc, trở thành Nam Đoàn có lượng theo dõi cao nhất.

Thẩm Anh Bác ở ký túc tập thể chờ sau khi tắt camera, liền lập tức trở về phòng của mình.

Nói nhảm, hắn dù sao cũng là thiếu gia Thẩm gia, làm sao có thể cùng những người khác chen chúc vào một cái cái ký túc xá?

Trước ống kính, cùng lắm cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi. Sau ống kính, Thẩm Anh Bác hắn nên sống như thế nào thì vẫn là trải qua như vậy. Về phần có thể có người truyền ra bên ngoài, tạo thành dư luận bất lợi đối với hắn...

Xin hỏi có ai dám làm?

Là muốn đắc tội Thẩm gia sao?

Không, phải là đắc tội Thẩm gia và Ngọc gia.

Dù sao hiện tại, hắn và Ngọc Phồn Tinh là quan hệ yêu đương trai gái.

Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng đợi đến lúc trưởng thành, cái hệ thống Nuôi Dưỡng Bá Tổng kia cuối cùng có cơ hội dùng.

Không ai biết,  hơn mười năm qua hắn có bao nhiêu ham muốn. Trong thương thành của hệ thống, bày biện đủ loại thứ tốt, như là ' hào quang vừa gặp đã yêu', 'hào quang thân sĩ phong độ', 'khứu giác của thiên tài thương nhân', 'một đêm ba người'. Chỉ cần mua được, hắn không cần tốn nhiều sức lực, liền có thể có được đủ loại năng lực.

Nhưng mà cố tình, chính là phải dùng giá trị tình cảm để mua!

Hắn một tên nhóc chưa thành niên, làm sao có được giá trị tình cảm trai gái này?

Cho nên muốn thì muốn, cái gì cũng không làm được.

Nhưng mà hiện tại không giống vậy, hắn có thể giống như quả cầu tuyết, trước bắt lấy một nữ nhân. Sau đó sẽ mua các loại đạo cụ, có được nhiều phụ nữ hơn.

Ngẫm lại...

Liền cảm thấy hạnh phúc.

Ngọc Phồn Tinh, chính là người đầu tiên.

"Hệ thống, theo lý mà nói, Ngọc Phồn Tinh hiện tại hẳn là đã thích ta, vì sao ta còn không có được giá trị tình yêu ?" Nhìn số '0' cực đại ở không trung, Thẩm Anh Bác khó hiểu cảm thấy không vui.

"Độ hảo cảm đạt tới 80, mới có thể chuyển hóa thành giá trị tình cảm. Nói cách khác, lúc độ hảo cảm không đạt 80 điểm, ngươi sẽ không đạt được bất cứ giá trị tình cảm nào. Chỉ có lên 80 điểm, trị số hảo cảm mới có thể chuyển hóa thành giá trị tình cảm. 100 điểm hảo cảm, tức 100 điểm giá trị tình cảm ."

Âm thanh của hệ thống Nuôi Dưỡng Bá Tổng, nghe vào giống như một ông lão tang thương, cũng không phải là loại âm lạnh băng lãnh của công nghệ điện tử cao cấp.

Thẩm Anh Bác tham lam quét mắt vào trong thương thàng --

Khiến phụ nữ vừa gặp đã thích, chỉ cần 50 điểm tình cảm.

Một đêm ba người, 30 điểm tình cảm.

Một đêm bảy người, 70 điểm tình cảm.

Khí độ nho nhã, 25 điểm tình cảm.

Những thứ kia đều không tính là đặc biệt cao, chỉ cần có một nữ nhân thích hắn, yêu hắn, vậy hhắn liền có thể nhanh chóng đem quả cầu tuyết lăn to lên!

Ngọc Phồn Tinh, hắn nhất định phải có được!

Trừ người của cô, hắn còn cần Ngọc gia giúp đỡ hắn, để cho hắn có cơ hội tiếp xúc được càng nhiều phụ nữ chất lượng cao.

Bởi vì hệ thống này cùng rất giống hắn, ánh mắt còn rất khắt khe.

Cũng không phải phụ nữ thích hắn là được, phải trải qua sàng lọc của hệ thống, xác định là loại chất lượng tốt thì mới được.

Đối với chuyện này, Thẩm Anh Bác cũng không có gì ý kiến gì .

Kỳ thật như vậy cũng tốt, dù sao hắn cũng không phải trạm thu nhận phế vật. Tiếp xúc với những nữ nhân tầm thường vô vị, đối với hắn mà nói quả thực là tra tấn to lớn.

Nếu là hệ thống buộc hắn phải coi trọng phụ nữ hắn chướng mắt, đó mới là thống khổ nhất!

Tạ Trản nằm ở trên giường.

Ký túc xá đã tắt đèn.

Hắn mở mắt, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Trong lòng liền rất rối rắm, luôn luôn cảm giác hình như mình đã làm sai cái gì rồi.

Hôm nay giống như lại tức giận với đồng bạn, kỳ thật người ta hình như cũng không nói gì, chỉ là trong lúc vô ý hỏi hắn một câu, trong nhà là làm gì, nhưng mà hắn chính là nhịn không được tức giận.

Tức giận liền tức giận, đến lúc đêm khuya vắng người, lại sẽ không tự chủ được bắt đầu hối hận --

Tạ Trản toàn thân phảng phất đang ở trạng thái phân liệt, một mặt là thiên sứ, một mặt là ma quỷ. Sau khi đắm mình lôi kéo người khác cùng nhau không vui, lại bắt đầu chán ghét chính mình, cảm giác mình làm sao lại hư hỏng như vậy. . .

Tạ Trản, ngươi tại sao lại là kẻ khiến người ta chán ghét như vậy chứ?

Ngươi xem chuyện ngươi làm, có ai sẽ thích ngươi?

Tạ Trản, Tạ Trản, ngươi thật là hết thuốc chữa rồi.

Ngươi không chỉ khiến bản thân ngươi không tốt, ngươi còn muốn để cho người khác cũng dính đến cảm xúc tiêu cực của ngươi.

Giống như Tạ Như Nhân nói, tại sao ngươi không đi chết đi?

Vô dụng như vậy, ngươi làm sao không chết sớm một chút? Bây giờ trưởng thành rồi, đã bắt đầu sợ cái chết, lúc nhỏ vì sao không chết đi?

Tạ Trản mở to mắt mãi cho đến bốn giờ sáng mới đi ngủ.

Sáu giờ thức dậy, tinh thần của mọi người đều phấn chấn, duy chỉ có hắn, nhìn qua trạng thái tinh thần không được tốt.

Lúc Ngọc gia dùng bữa sáng.

Phồn Tinh khuôn mặt in dấu tay xuống lầu ăn cơm, Tần Nhị đau lòng cực kỳ, trừng mắt nhìn Ngọc Trường Thịnh một cái, ông nhìn ông đánh con gái thành cái gì rồi!

Ngọc Trường Thịnh chột dạ chốc lát.

Quả thật xuống tay hơi nặng.

May mắn Phồn Tinh đứa nhỏ này, từ nhỏ không ghi thù, vấp ngã xuống đất một cái, chỉ cần để một tấm hình thật đẹp trước mặt, cũng sẽ quên luôn khóc.

"Phồn Tinh, ngày hôm qua cha sai rồi, cha không không nên ra tay đánh con."

Ngọc Trường Thịnh yêu thương con gái không phải là cưng chiều, mà là đem cô đặt ở ngang hàng với bản thân, tôn trọng đối phương.

"Cha sai là vì không nên đánh con, nhưng mà con cũng sai rồi, sai ở chỗ nói chuyện với trưởng bối quá ngang bướng. Chỗ này con có hiểu không?"

"Ưm. . . Vâng."

Kỳ thật Phồn Tinh không phản ứng kịp, ở trong đầu chậm rãi tiêu hóa lời này.

Nhưng mà, trong tiểu thuyết của Nhị Cẩu, nhận sai, là phải nhanh chóng làm.

"Sau này cha sẽ khắc chế tính tình của mình, mà con cũng phải đúng giọng điệu nói chuyện của mình. Con cảm thấy thế nào?" Ngọc Trường Thịnh dò hỏi.

Phồn Tinh yên lặng từ lôi tập vở hồng nhỏ trong lòng ra.

Cô thích, phương thức nói chuyện như này.

Sau này có đứa nhỏ, cô cũng có thể.

Sưu Thần Hào lúc ấy thật là. ..

MMP? ? ?

Ngươi là một tên ngốc, làm sao có đứa nhỏ được?

Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, tỉnh táo một chút, không có dã nam nhân cho ngươi đâu!

"Đã hiểu, cha." Lão đại nhu thuận đáng yêu lại rụt rè.

Ngọc Trường Thịnh thở dài, ông ta thật sự không muốn hai cha con nảy sinh xung đột, nhưng mà cái tên Thẩm Anh Bác này, ông ta quả thật không vừa ý.

Vẫn là thăm dò một chút: "Phồn Tinh, người so với Thẩm Anh Bác đẹp hơn có rất nhiều. Cha sau này đi yến tiệc mang theo con, con có thể nhìn thấy rất nhiều chàng trai so với Thẩm Anh Bác càng tốt đẹp hơn, con đừng tốn quá nhiều tâm tư với hắn."

Biết con gái không ai bằng cha, nghĩ lại xung đột tối qua.

Ông ta là dùng phẩm hạnh cùng tính cách để ngăn cản Phồn Tinh, cho nên cô nghe không vào, vẫn phải là từ chỗ cô coi trọng mà xuống tay.

"Ừ được. "Phồn Tinh gật gật đầu, "Con hiểu rồi. "

Cô là muốn nuôi dưỡng đóa hoa nhỏ, không phải hắn.

Ngọc Trường Thịnh thở một hơi nhẹ nhõm.

A, hoàn hảo, coi như nghe lời.

Sau này đi nhiều yến hội, gặp gỡ càng nhiều người tuấn mỹ, không chừng hứng thú với Thẩm Anh Bác sẽ phai nhạt.

Nhưng mà lúc này Ngọc Trường Thịnh tuyệt đối không nghĩ tới chính là, đứa con gái mình cưng chiều, lại cho ông ta một kinh hỉ --

Hứng thú với Thẩm Anh Bác thật là đã tiêu tán, nhưng mà vấn đề là, cô lại càng coi trọng một tên xà tinh hơn, càng không dễ thuyết phục!

Ăn sáng xong, tài xế đưa Phồn Tinh đến tổ tiết mục « Con Đường Bất Phàm». Cái này là tổ tiếc mục được người đầu tư nhiều nhất là thế giao với Ngọc gia. Ngọc Phồn Tinh ở tổ tiết mục tổ lấy một chức vụ cũng chỉ là chuyện một câu nói.

Hơn nữa cái này chức vị còn không thấp, là một giám chế.

Bố trí một Văn phòng, còn có phòng nghỉ.

Mỗi ngày trừ xem mặt, thì chính là nghỉ ngơi.

"Ngọc tiểu thư."

"Ngọc tiểu thư. . ."

Người gặp cô đều sẽ cùng cô chào hỏi một chút, Phồn Tinh hơi hơi ngẩng đầu, một đường trả lời--

"Ừm." Chào.

Phồn Tinh siêng năng, đem lời chưa nói xong ở trong lòng bổ sung hết.

Hơn nữa lão đại suốt hai ba ngày qua, không có động tác nào, chính là mở đôi mắt hạt châu to tròn không ngừng quan sát xung quanh. Ở trên người này dừng lại một chút, ở trên người kia nhìn lâu hơn một tẹo.

Khiến cho Sưu Thần Hào trong lòng, thật lạnh thật lạnh.

Luôn luôn hoài nghi cô có phải đang ngắm nhìn tên mặt trắng nào đó, sau đó, muốn u mê bất ngộ mà leo tường!

Nhìn ai cũng giống như nhìn dã nam nhân, luôn cảm thấy kinh hồn táng đảm, sợ Chiến Thần ba ba nhà mình cứ như vậy bị người ta vô tình vô nghĩa vứt bỏ.

【 Nói sẽ che chở Chiến Thần đại nhân của ta thật tốt đâu? 】 Sưu Thần Hào không kềm chế được thúc giục.

Ba ngày!

Ngươi có dấu hiệu sẽ đi bảo vệ cho Chiến Thần ba ba nhà ta sao?

Không có!

Ngươi chỉ lo nhìn cái tên Tề Thiệu đáng yêu kia, thưởng thức cái tên Triệu Minh Nhất khiêu vũ kia, còn có ngắm tay của Lý Dương Tư rất nhiều, vậy mà lại đào ra nhiều hơn mấy cái tường. Tỷ như cái ca ca hát hay, nhảy đẹp kia!

Lương tâm của ngươi không đau sao?

Sưu Thần Hào cơ hồ khóc lóc kêu gào lên án.

"Hắn, trừng ta." Lão đại nói là ba ngày trước, cô lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Trản, tiểu yêu tinh thích trợn mắt trắng kia, biết không ít quan hệ giữa cô và Thẩm Anh Bác, cho nên cho cô một cái ánh mắt sắc bén, "Không đáng yêu, ta muốn mặc kệ hắn."

Sưu Thần Hào nghẹn một hồi lâu, mẹ nó, thực ra tốc độ phản ứng của ngươi chậm như vậy, có phải là vì tất cả chỉ số thông minh của ngươi là dùng để mang thù?

【. . . Không phải là trừng mắt nhìn ngài một chút nha, ngài là muốn mặc kệ bao lâu? 】

"Đại khái. . ." Phồn Tinh vươn tay trái ra, xòe năm ngón tay trắng nõn, "Năm ngày."

Rồi sau đó lại không có ý tốt cười cười, "Nhưng mà, ấn trên mặt đất, đánh một trận mà nói, liền không cần mặc kệ, hì hì."

Lại là một tràng cười quỷ dị, cười đến mức khiến Sưu Thần Hào thật là --

Bạo khóc!

Anh, nó lúc trước vì sao lại hấp tấp hậu đậu như vậy, nhanh nhảu trói buộc một tên khốn nạn như này? Nó vì sao không cẩn thận một chút, cẩn thận hơn một chút, xác nhận thân phận rồi hẵn trói buộc.

Trói buộc là tiểu thư Ngân Minh Châu, liền sẽ không đến mức như vậy a!

Anh!

Quá khó khăn!

Nó quá khó khăn!

"Hơn nữa, ta lại, học tập thật tốt." Phồn Tinh nghiêm trang từ dưới đáy bàn, lấy ra một ly trà sữa, mỗi ngày chỉ mua ba ly, buổi sáng một ly, buổi chiều hai ly, vui vẻ.

Sưu Thần Hào: 【. . . 】 Ngươi là cùng người ta học uống trà sữa sao? MMP!

Cô thật sự là tốt xấu gì cũng đều học tất!

Ăn uống kỹ thuật đánh bạc chơi bài, đã  học xong hai loại trước, hai loại sau, nó cảm giác đã bắt đầu học tập rồi.

Khả năng là thế giới sau, cùng thế giới sau nữa là có thể học được?

Nhưng mà khiến Sưu Thần Hào không nghĩ tới chính là, học tập của lão đại, không cần ngày sau a, cô. ..

Chỉ cần một chút, đi toilet một cái, liền mưa dầm thấm lâu --

【. . . Học tập cái gì? 】 Ta tin ngươi có quỷ, ngươi chính là mở miệng gạt người!

"Học tập, làm một người, một người có chỉ số thông minh bình thường." Phồn · rất có quy hoạch · Tinh đúng lý hợp tình nói, "Tăng trưởng chỉ số thông minh rồi, cho nên, phải biểu hiện được càng thông minh. Để cho người khác, cũng biết, ta phát triển."

Sưu Thần Hào cảm giác trước mắt mình là một mảnh tối đen.

Phát triển cái gì?

Đầu óc ngươi nổi từ dưới đáy lên mặt nước sao?

【 Ngân Phồn Tinh tiểu thư, xin thứ cho ta thông báo cho ngài một sự thật đau buồn, cho dù là 1 điểm chỉ số thông minh, hay là 3 điểm chỉ số thông minh, đều không phải là chỉ số thông minh của người bình thường. 】

1 điểm chỉ số thông minh và 3 điểm chỉ số thông minh, chênh lệch không lớn, có nghĩa không có thay đổi.

Cho nên ngươi tỉnh táo một chút, đừng có cần ảo tưởng!

Chỉ số thông minh của ngươi không hề cao!

Người có thể có tự tin, nhưng mà tuyệt đối không thể tự tin mù quáng, ngươi hiểu không?

"Nhưng mà, có thể, giả vờ bình thường áp." Phồn Tinh rất cố chấp.

Sưu Thần Hào cho rằng cô là lúc đối mặt với người bình thường thì rất xấu hổ, cho nên tâm tâm niệm niệm muốn dung nhập vào cuộc sống của người bình thường đi.

Kết quả, ngay sau đó liền chỉ nghe thấy vị cô nãi nãi này nói: "Chỉ có 3 điểm chỉ số thông minh, giả vờ làm người bình thường, đem bọn họ đều lừa gạt. Chứng minh bọn họ, so với ta còn ngốc, hì hì."

【. . . 】 Sưu Thần Hào thế nhưng cảm thấy không phản bác được.

Dung lượng đại não nhỏ, nhưng lại có đại ác ý, cái này mẹ nó thật sự là không hơn không kém ma quỷ!

Ngươi nói ngươi rốt cuộc là vì sao nha, rõ ràng là đồ ngốc, ngươi lại vẫn muốn gây đào hố người khác, đây là không phải là quá phận sao?

"Nhị Cẩu, ngươi vừa rồi đối với ta, thái độ rất tệ. Đem ngươi ghi lên sổ đen, sau này phải ngoan nha." Phồn Tinh không chút do dự từ trong lòng lôi ra sổ đen, đem Sưu Thần Hào ghi lên.

【 Ghi lên sổ đen, sau đó thì sao? 】 Sưu Thần Hào ngược lại là muốn biết, cô có thể đem làm gì mình.

"Sau đó. . ." Phồn Tinh nghiêng đầu, "Tất nhiên là không bảo vệ đóa hoa nhỏ, khiến cho ngươi cũng không vui."

MMP!

Ngươi khẳng định là cái quỷ!

Nghe đi, đây là lời mà người nói sao?

Ỷ vào bây giờ không có tình cảm với Chiến Thần ba ba của ta, cho nên không kiêng nể gì bắt nạt hắn, đây là chuyện một đồ ngốc có thể làm được sao?

Phồn Tinh đắt ý ngồi ở dưới sân khấu.
«

Con Đường Bất Phàm » tập đầu tiên có 200 thí sinh tham tuyển, hậu trường Nam Đoàn tiến hành phân tổ, từ A đến F sáu cấp, cấp A 10 người, cấp B C D mỗi cấp 30 người, cấp E cấp và cấp F phân biệt 50 người, cộng lại đủ 200 người.

Mỗi một tháng tiến hành một lần thi đấu, đào thải 30 người.

Tháng thứ 6 cuối, loại bỏ 180 người xong, sẽ lại trải qua ba tháng khảo hạnh toàn quốc.

Cũng chính là do mọi người bầu phiếu, cam đoan tuyệt đối công bằng.

Đến cuối cùng còn lại 7 ngươi thành đoàn, trở thành đoàn đội đứng đầu Nam Đoàn.

Một chương trình tiêu tốn của cải như vậy, tới đây tham tuyển, khẳng định đại đa số đều là người có dã tâm, cho nên thực lực không kém. Dĩ nhiên, cũng có Tạ Trản loại này chuyên môn dùng để tăng tỉ lệ người xem.

Hắn mặc dù ở cấp F, nhưng mà hắn có độ nổi tiếng!

Khiến người ghét như vậy, cũng không phải là người bình thường có thể gánh được.

Cho nên không ngoài ý muốn, tổ tiết mục  cho hắn đi đến tháng thứ sáu, vắt kiệt mọi giá trị của hắn, thu hút tất cả hỏa lực của người xem, lại đó đào thải hắn.

Lão đại có ghế da chuyên dụng, ngồi ở dưới sân khấu, thoải mái hơn bất cứ ai, còn ngồi phía trước kháng đài xem các tiểu ca ca thể hiện sở trường.

Cảnh tượng kia, liền như --

Giống như hậu cung mở tuyển tú.

Một cái hoang dâm vô đạo tiểu hoàng đế, đang tự hỏi tiểu yêu tinh nào có thể gợi đươc hứng thú của mình .

Tạ Trản nhìn những đồng bạn cấp F của mình, trong mắt đều là trào phúng, từ lúc cô gái kia xuất hiện, bọn họ cứ như khổng tước phát tình.

Vén áo, lộ cơ bụng.

Ném mị nhãn, bắn tim.

Khi thì hôn gió, khi thì liếm môi.

Cho rằng như vậy liền có thể gợi được sự chú ý của Ngọc Phồn Tinh, một bước lên trời, thuận lợi thăng tiến sao?

Ha ha, những người này thật là quá đơn thuần, người ta sớm đã mù rồi, còn có thể nhìn được đàn ông ngoài Thẩm Anh Bác sao?

Hắn tới chỗ này, chính là kiếm chút phí quảng cáo thôi.

Đã cùng tổ tiết mục bàn tay bạc rồi, mỗi tháng một vạn, tiếp tục bảo trì cái trạng thái này, chen ngang giễu cợt mọi người thì lại tính giá khác.

Dù sao cũng là không xuất đươc ra bên ngoài, hắn cũng không quan trọng.

Người khác mắng hắn không cố gắng cũng được, mắng hắn người người đều ghét cũng được, mắng hắn cả nhà đều chết cũng được, chỉ cần có tiền, cái khác đều không quan trọng.

Lại nói, thật sự có thể mắng nhà hắn chết không yên thân--

A, vậy ta cũng thật cảm ơn!

Chỉ có duy nhất khiến cho hắn có chút khó chịu là, ánh mắt của Ngọc Phồn Tinh kia, cứ ngẫu nhiên dừng lại ở trên người hắn, nhìn cái gì vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play