Khiến cho Tần Tư Cổ cảm thấy đau lòng là, bởi vì hắn không sớm tìm muội muội về. Báu vật nhà hắn, tiểu muội muội đáng yêu mềm mại của hắn, vậy mà cùng cẩu nam nhân đính hôn ước --

"Đóa hoa nhỏ, thi xong, ta đi đón hắn."

Khoa cử kết thúc buổi chiều cùng ngày, Phồn Tinh ôm điểm tâm ra cửa.

Tức giận đến Đại công tử a, trong lòng thật lạnh thật lạnh.

Đó chỉ là một tên thôn phu quê mùa thôi, cứ xem như hắn có tài năng hơn người, có thể cao trung Trạng Nguyên, thì cũng chỉ là một tên nhà quê không hơn không kém. Chỗ nào xứng đôi với muội muội kim chi ngọc điệp nhà hắn?

Hơn nữa cô lại còn đi đón hắn thi xong?

Hắn có tài đức gì?

Hắn xứng sao! ! !

Tần Tư Cổ mang theo Tần Tư Ngọc, đi theo Phồn Tinh ra cửa, từ người hầu, đến thủ vệ thị vệ đều có thể cảm giác được thế tử đang tức giận.

Từ Thụy Khanh từ trường thi ra mỏi mệt không chịu nổi, sau đó liền gặp được Phồn Tinh.

Nói mỏi mệt biến mất, nhất định là giả.

Nhưng trong lòng ngọt như mật, là thật sự.

Hắn bước nhanh về hướng Phồn Tinh, thậm chí hoàn toàn bỏ quên một ánh mắt hung tợn bên cạnh.

Hắn đưa tay ra, muốn ôm Phồn Tinh vào trong lòng, kết quả đến nửa đường, xuất hiện một người ngăn giữa hắn và Phồn Tinh. May mắn hắn dừng lại kịp thời, nếu không --

Không thể nghĩ! Không thể nghĩ! Quả thật xấu xa!

Từ Thụy Khanh nhất thời sắc mặt không tốt, tại sao lại là người Tần Quốc Công phủ?

Bọn họ có xong hay không?

Đầu tiên là Tam công tử, rồi sau đó là Đại công tử, Tần Quốc Công phủ như thế nào lại ra toàn công tử không có chút liêm sỉ?

"Tại hạ nhớ rõ, các hạ là Tần Quốc Công phủ Đại công tử, không biết có gì sao?" Kỳ thật Từ Thụy Khanh nghĩ khí thế bức người một chút, để cho hắn tự trọng.

"Ở đây có nhiều người nhìn, ngươi tôn trọng muội muội của ta một chút!"

Đối với nam nhân ý đồ xấu xa với muội muội trước mặt mình, Tần Tư Cổ rất trực tiếp.

Oán giận được Từ Thụy Khanh vẻ mặt mộng bức.

Hắn chỉ tham gia khoa cử mấy ngày mà thôi, làm nào cảm giác giống như bỏ lỡ chuyện lớn gì rồi?

"Ý của các hạ là, để ta từ bỏ hôn ước với tiểu nương tử?" Từ Thụy Khanh quả thực nhịn không được cười lạnh.

Mời hắn đến Tần Quốc Công phủ, sau đó lấy thái độ ân uy và cứu giúp, khiến hắn từ bỏ Phồn Tinh?

Mặc dù đối phương là công tử thế gia đại tộc, nhưng Từ Thụy Khanh biểu hiện được bình tĩnh thỏa đáng.

Công tử thế gia đại tộc thì như thế nào?

Tần Quốc Công phủ thì làm sao?

Hắn muốn lấy được người, cho dù là mất mạng, cũng nhất định phải lấy được!

Chỉ là chuyện duy nhất khiến hắn cảm thấy có chút thất bại là, vận khí nương tử nhà hắn --

Thật là khiến người ta tuyệt vọng!

Hắn thật vất vả cảm giác mình có thể xứng đôi với cô, không cần phải ăn cơm mềm ăn đến khó coi như vậy, kết quả cô lại xuất hiện ra cái thân phận thiên kim tiểu thư Tần Quốc Công phủ.

"Ừ." Tần Tư Cổ lười biếng che giấu.

"Từ công tử khổ đọc nhiều năm, tham gia khoa cử, chắc hẳn cũng là hy vọng có thể trở nên nổi bật. Nếu như đồng ý giải trừ hôn ước mà nói, chờ Từ công tử tiến vào triều đình, Quốc Công phủ có thể trợ giúp ngươi."

Cẩu nam nhân, vừa nhìn liền tâm tư thâm trầm!

Làm sao xứng đôi với muội muội của hắn?

Tiểu Tinh Tinh không nên gả cho ai cả, tốt nhất là để ở trong Quốc Công phủ, nuôi cô một đời!

Kết quả Từ Thụy Khanh chỉ là không mặn không nhạt nói: "Vậy thế tử nghĩ sai rồi, tại hạ khổ đọc nhiều năm tham gia khoa cử như vậy, cũng không phải hi vọng trở nên nổi bật. Chỉ là hi vọng khảo công danh, lấy vợ sinh con mà thôi. Nói cách khác, ta là vì lấy vợ sinh con, mới thi đậu công danh."

Lời này, nghe như thế nào cũng rất là khiêu khích.

Phảng phất đang nói, thế nào, ngươi còn muốn uy hiếp ta? Nếu ta không từ hôn, thì để cho tiền đồ của ta gặp trắc trở?

Ta không để ý tiền đồ, ta chỉ muốn cưới tiểu nương tử, sinh đứa nhỏ mập mạp!

Ngươi có thể làm khó dễ được ta?

"Ngươi. . . Ngươi đừng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!" Tần Tư Cổ cũng hoàn toàn không nghĩ tới, tên này lại cứng mềm không ăn.

Cho vàng bạc, hắn không cần.

Uy hiếp hắn, hắn cũng không nghe.

Phảng phất, liền chỉ cần Phồn Tinh.

Tuy rằng muội muội của hắn đáng yêu, xinh đẹp, tựa như tiểu tiên nữ. Nhưng cô ngốc ngơ ngác, Tần Tư Cổ tỏ vẻ không tin, cái này vừa nhìn liền biết là cẩu vật bạc tình, khẳng định là không thể tình cảm nặng sâu với muội muội hắn được.

Nhất định là muốn lừa gạt Tiểu Tinh Tinh ngốc nghếch ngơ ngác để giành được nhiều lợi ích hơn.

Từ Thụy Khanh chỉ là đơn giản nói : "Tại hạ từ trước đến nay không uống rượu, nương tử không cho."

"Ngươi. . ." Âm thanh của đại công tử a, lành lạnh.

Vừa hận Giản Hân Hân và Tần Phồn Nhi ở sau lưng hại người, lại hận bản thân không thể sớm tìm Phồn Tinh về.

Càng hận tên cẩu vật trước mắt này, lại xát muối lên vết thương của hắn!

"Ai, nghiệp chướng a!"

Tần Tư Bách thậm chí còn có chút đau lòng cho Từ Thụy Khanh, nhìn tư thế bao che cho con này của đại ca, tên này ngày sau sợ khó sống rồi.

Hắn liền lặng lẽ trốn ở cách đó không xa nhìn.

Có chút khó xử đối Nhị ca nhà mình nói: "Tiểu ma nữ này thật sự là muội muội ruột? Nó lúc trước đánh đệ, đệ đã thề sau này nhất định phải gọi nhiều mấy tên thị vệ, ấn nó xuống đất đánh một trận thật mạnh. Nhị ca, huynh cảm thấy lời thề này của đệ, có thể thành hiện thực được?"

Tần Tư Ngọc nhìn cái tên ngốc không biết sống chết này, hỏi ngược lại: "Đệ vì sao tới bây giờ không đi gặp muội muội?"

"Bởi vì đại ca nói sợ đệ thô tục, dọa tới muội muội."

"Đệ cái gì cũng không có làm, đại ca đã chê đệ thô tục rồi. Nếu đệ muốn động thủ với muội muội, đệ cảm thấy đại ca có phải là chê đệ mệnh dài?"

Tần Tư Bách: ". . ." Anh một chút khóc thành tiếng, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân tựa hồ rất không có giá trị gì.

Tần Tư Cổ một lòng nghĩ đả bổng đánh uyên ương, nhưng đại công tử từ trước đến giờ là văn thần điển hình phát hiện, hắn vậy mà . ..

Tranh luận không thắng được Từ Thụy Khanh!

Hắn nói cha mẹ chưa định hôn ước, Tần Quốc Công phủ không đồng ý cuộc hôn sự này. Từ Thụy Khanh tỏ vẻ ân dưỡng lớn hơn trời, Mộc Lão Tam đã đồng ý.

Hắn nói Tiểu Tinh Tinh nếu đã cứu cẩu vật nhà ngươi, vậy ngươi liền nên để cô làm một thiên kim tiểu thư thật tốt, không nên mơ ước mỹ mạo và gia thế của cô. Từ Thụy Khanh tỏ vẻ, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, từ xưa đến nay chính là đạo lý này. Hắn một nghèo hai trắng, không có vật ngoài thân, chỉ có một người này, nếu là không báo ân, lương tâm hắn bức rứt không thôi.

A phi!

Cẩu nam nhân!

Ai thèm muốn lấy thân báo đáp của ngươi?

Cuối cùng, Từ Thụy Khanh cũng không làm quá mức, khiến cho anh vợ tức giận đến vỗ bàn xong, chậm rãi ung dung nói: "Đại ca không phải là lo lắng ta rắp tâm không tốt, về sau đối đãi tệ bạc với nương tử. Lại cảm thấy ta tiền đồ trước mắt không có, sợ ủy khuất nương tử."

"Không bằng như vậy, nếu ta lần này có thể thi được trên tam giáp, liền tới quý phủ cầu thân. Đợi ta vào triều, có thành tựu rồi, sẽ cùng nương tử thành thân. Cứ như vậy, cũng sẽ không ủy khuất nương tử. Đại ca cảm thấy như thế nào?"

Cái này coi như là nói tiếng người.

Tần Tư Cổ sắc mặt thoáng dịu đi, lại lập tức bùng nổ.

Đại ca?

Ngươi kêu ai là đại ca?

Ngươi có măt mũi không?

"Nếu đại ca và trên dưới Quốc Công phủ trên dưới cố ý không đồng ý mà nói, kỳ thật ta cũng không ngại đi gõ trống cung Đăng Văn."

Đăng Văn Trống vừa vang lên, biểu trưng có thiên đại oan khuất, người gõ trống trước tiên nhận 50 hình trượng.

Sau đó bệ hạ tự mình thẩm tra xử lý.

Cái này thật sự là nhận 50 trượng, thì làm sao làm muội phu cho hắn?

Hắn chính là không cam lòng nhìn tiểu áo bông thật vất vả tìm được, nhanh như vậy bị sói ngậm đi, vì thế nhìn Từ Thụy Khanh không vừa mắt, liều mạng làm khó hắn mà thôi.

Cũng không tính toán hạ tử thủ, đem sói thật sự hố thành chó a!

"Cũng được." Tần Tư Cổ ra vẻ suy tư hồi lâu, rồi sau đó gật đầu đáp ứng.

Qua đoạn thời gian, bảng vàng công bố.

Tất cả mọi người đều rất cảm khái, quả nhiên thiếu niên anh tài, năm nay Trạng Nguyên lang tuổi tác vậy mà trẻ như vậy. Nghe nói bệ hạ mười phần thưởng thức văn chương hắn viết, ở trên thi đình chính miệng khen ngợi. Đủ thấy sau này tiền đồ tựa cẩm!

Chỉ có Giản Hân Hân, trong lòng càng ngày càng khó chịu.

Tuy rằng nàng ta sớm ngấm ngầm chuẩn bị kỹ càng cho Quỳnh Lâm Yến, nhưng vẫn là khó hiểu thấp thỏm bất an.

Nhìn đi, quả nhiên có một số việc vẫn là ở phương hướng của đời trước mà tính toán, Từ Thụy Khanh vẫn là đã đậu được Trạng Nguyên. Vậy còn những chuyện khác thì sao, cũng không nằm trong khống chế của nàng ta, dựa theo kiếp trước mà tiến hành?

Không biết vì sao, Thái hậu gần đây tựa hồ không muốn gặp nàng ta.

Thiệu Huyền Viễn giống như cũng có phiền toái quấn thân, xử lý công sự, bình thường mà tương đối cứng nhắc, bệ hạ tựa hồ cũng không có coi trọng như lúc trước vậy.

Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai xót?

Giản Hân Hân thật sự không nghĩ ra được.

Chỉ có thể sử dụng loại lý do bệ hạ và Thái hậu đều quý nhân bận chuyện để thuyết phục mình, không cần phải miên man suy nghĩ.

Nếu là lão đại ở chỗ này mà nói, sợ là muốn đếm trên đầu ngón tay nói cho nàng ta biết, nha, ta xuất hiện hai lần, đào cho ngươi hai cái hố, là chỗ này xảy ra sai lầm.

Hơn nữa Giản Hân Hân có chỗ không biết, có một số việc thật sự là có thể thông qua kinh nghiệm kiếp trước của nàng ta mà tránh né, nhưng tránh né cũng không đại biểu sẽ tốt. ..

Kiếp trước, Thiệu Huyền Viễn là Ngũ hoàng tử không được sủng ái lại trở thành người thắng cuộc sau cùng. Là bởi vì hắn trong cuộc sống của hắn không được yêu thương quan tâm, ma luyện tâm trí. Ở lúc bị mỗi người khinh thị, nuôi dưỡng chiêu hiền đãi sĩ tính tình khiêm tốn. Hơn nữa hắn tự biết nhà mẹ hèn mọn, chỉ có tự thân phấn đấu, lấy tấm chân thành đến cảm động người thật sự có bản lĩnh đến đỡ hắn.

Mà kiếp này --

Nhờ có Giản Hân Hân giúp hắn xuất hiện trước mặt Thái hậu.

Nhưng tương tự cũng là bởi vì Giản Hân Hân, để cho hắn từ tuổi nhỏ đến thiếu niên, không có được sự tôi luyện khắc nghiệt, không khiến hắn sinh ra loại cảm giác cấp bách áp lực không cố gắng không chăm chỉ thì chỉ có con đường chết. Cũng liền không thể kích phát ra tiềm năng của Thiệu Huyền Viễn, loại năng lực bình thường mà tương đối cứng nhắc, không coi là kinh diễm.

Lúc trước có Thái hậu ngẫu nhiên ở trước mặt hoàng đế nhắc tới hắn, hoàng đế đối với đứa con không thu hút mới có chút ấn tượng.

Nhưng theo sau Thái hậu không hề đề cập nữa, tự nhiên lão hoàng đế có mười mấy hoàng tử công chúa lớn nhỏ, ông ta sẽ không đi để ý kẻ phải trong có năng lực trác tuyệt nhất, không phải mẫu tộc cường thế nhất, mẫu phi cũng không phải phi tần được sủng ái trong hậu cung...

Tục ngữ nói rất hay, không sợ ngươi là kẻ kém nhất, chỉ sợ ngươi là người bình thường nhất.

Ở chính giữa, rất dễ dàng bị người lãng quên!

Giản Hân Hân đều cho rằng, kiếp trước Thiệu Huyền Viễn ở trong hoàn cảnh xấu như vậy, đều có thể leo lên ngôi vị hoàng đế. Kiếp này có nàng ta, con đường đế vương tự nhiên có thể càng thêm thuận lợi!

Nhưng mà, khác biệt nhân sinh, không có điều tương tự.

Cho dù là cực khổ, có khi cũng là một loại lịch lãm.

Quỳnh Lâm Yến, để Từ Thụy Khanh phạm phải sai lầm lớn, chọc tức giận thánh thượng.

Giản Hân Hân đem tất cả tinh lực đều mưu tính ở đây.

Cảm thấy chỉ cần loại bỏ được Từ Thụy Khanh, nàng ta sau này liền có thể không cần lo trước lo sau --

Nàng ta cũng không mong có thể giết được Từ Thụy Khanh, dù sao lúc trước thuê người đánh gãy tay của Từ Thụy Khanh, vẫn không tìm được cơ hội, càng không nói đến là giết hắn. Hắn trước mắt là tân khoa Trạng Nguyên, như như là giết hắn, khẳng định rất nhanh tra được trên người nàng ta.

Nàng ta chỉ cần hủy đi tiền đồ của Từ Thụy Khanh là đủ rồi!

Cha nàng là một võ quan cấp thấp, trong nhà là thứ nữ vì chính thất mà chịu nhiều đau khổ. Bình thường không được sủng ái gì, lại chịu đủ ủy khuất, tâm tâm niệm niệm lo lắng sẽ bị đưa đi gả làm thiếp cho người ta.

Thứ nữ địa vị hèn mọn, lại không muốn làm thiếp như mẹ của nàng, vậy thì...

Trả giá thật đắt đi!

Tỷ như nói mất thanh danh, gả cho Trạng Nguyên đương triều.

Lưng đeo chán ghét của phu quân gả vào nhà, về phần sau này có thể trải qua ngày lành tháng tốt hay không, cùng Giản Hân Hân nàng ta có quan hệ gì?

Giản Hân Hân muốn, là thứ nữ kia ở trên Quỳnh Lâm Yến mượn cơ hội tiếp cận Từ Thụy Khanh, sau đó chỉ chứng Từ Thụy Khanh khinh bạc nàng. Đến lúc đó, liền tính bệ hạ tiếc tài không giết hắn, đối với hạng người khônh phân rõ trường hợp bại hoại như vậy, sau này cũng sẽ không trọng dụng!

Cũng đừng nói nàng ta không từ thủ đoạn, hại cả đời cô nương người ta.

Vạn tiểu thư nàng, là tự nguyện nha!

Nhất là lúc gặp được Từ Thụy Khanh vị tân khoa Trạng Nguyên này, vậy đơn giản lòng tràn đầy vui vẻ. Phảng phất cũng đã có thể tưởng tượng đến bộ dạng mình sau này vì vị Trạng Nguyên anh tuấn tiêu sái kia mà sinh con dưỡng cái.

Quỳnh Lâm Yến.

Từ Thụy Khanh không có đi hàn huyên với các sĩ tử khác, mà là ngồi ở dưới một thân cây, hơi hơi nhếch môi, nhìn mảnh y phục lộ ra ở chạc cây.

Tần Tư Cổ liền tính ngăn cản hắn, không cho hắn gặp Phồn Tinh thì như thế nào?

Còn không phải là hắn tự tìm cơ hội tới?

Ở lúc ngón tay Từ Thụy Khanh chậm rãi gõ bàn đá, vẻ mặt thích ý vô cùng, trước mắt thình lình xuất hiện một nữ tử duyên dáng lượn lờ --

"Từ trạng nguyên." Vạn Khả Viện trước khung cảnh phong hoa tuyết nguyệt và Trạng Nguyên ưu tú, có hơi chút câu nệ.

"Có chuyện gì?" Từ Thụy Khanh trên mặt tươi cười lãnh đạm.

"Ta có một chuyện, muốn cùng Từ trạng nguyên thương lượng. Việc này liên quan đến tiền đồ của Từ trạng nguyên ngày sau, kính xin Từ trạng nguyên hãy nghe ta nói xong, cân nhắc rồi sau đó hẵng đi."

Nàng ngày ấy nhìn thấy Trạng Nguyên lang tuổi còn trẻ, cưỡi ngựa dạo phố, đã không kềm chế được tâm tư rục rịch. Cho nên lúc Giản Hân Hân tìm nàng thương nghị chuyện đó, nàng không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.

Nhưng mà nếu như có thể tự nhiên mà tác hợp thành đôi, ai lại muốn làm một đôi vợ chồng bất hoà?

Cho nên cho dù là đáp ứng Giản Hân Hân, trong lòng nàng cũng có tính toán riêng.

"Có người muốn hủy tiền đồ của Từ trạng nguyên, nếu Từ trạng nguyên đồng ý cưới ta mà nói, ta có thể. . ." Không theo kế hoạch làm việc.

"Ta không đồng ý." Từ Thụy Khanh dứt khoát kiên quyết cự tuyệt nói.

Vạn tiểu thư vẫn chưa nói xong, có hơi chút thất thố hỏi, "Từ trạng nguyên, huynh có biết huynh đang cự tuyệt cái gì?" Huynh cự tuyệt là một cái thanh vân đường a!

"Huynh không lo lắng. . ."

Từ Thụy Khanh cười nhạo: "Lo lắng cái gì? Lo lắng ngươi thẹn quá thành giận, vu oan hãm hại sao? Giả chính là giả, vĩnh viễn cũng không có khả năng thành thật, ta chưa từng làm chuyện gì, cho dù là vu oan, cũng không có khả năng dính lên đầu ta, không phải sao?"

Vạn Khả Viện vừa xấu hổ.

Đỏ vành mắt nói với Từ Thụy Khanh: "Từ Trạng Nguyên cần gì phải nói lời khó nghe như vậy? Ta cũng bất quá là cô gái yếu đuối, muốn vì bản thân mà mưu kế một con đường sống mà thôi. Ngươi có biết trong nhà ta mẹ cả có bao nhiêu độc ác, ta cũng chỉ là hi vọng gả cho phu quân tốt mà thôi!"

Cái gì mà vu oan hãm hại?

Nàng. . . Nàng đây không phải là cho hắn lựa chọn sao?

Chỉ cần hắn đồng ý, nàng có thể không làm theo lời của Giản Hân Hân.

Từ Thụy Khanh chỉ là lạnh lùng nói: "Mẹ cả trong nhà ngươi độc ác, ngươi hi vọng gả cho phu quân tốt, ta dựa vào cái gì muốn cam tâm tình nguyện trở thành phu quân kia? Ngươi trải qua thê thảm, ngươi có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, cho nên ta liền nhất định phải thông cảm? Thật là vô lý!"

"Huynh. . ." Vạn Khả Viện tức giận đến dậm chân.

Nhưng mà để nàng cứ như vậy mà buông tay Trạng Nguyên lang vạn dặm có một này, đó là không thể nào!

Hắn là lựa chọn làm phu quân tốt nhất mà nàng tìm thấy!

Cho dù là bị hắn chán ghét, vậy cũng tốt hơn bị mẹ cả gả cho kẻ hạ lưu khác!

Tình cảm phu thê, chờ sau khi kết hôn, vẫn là có thể chậm rãi bù lại.

"Nếu như đã vậy, vậy thì Từ trạng nguyên cũng đừng trách ta. . ." Vạn Khả Viện nói.

Nói xong liền lớn tiếng la hoảng lên.

Ở trên Quỳnh Lâm Yến, đùa giỡn thiên kim quan gia.

Đây thật là trước giờ chưa từng có!

Thế nào, cho rằng mình thi đạt Trạng Nguyên, liền có thể một bước lên trời, muốn làm gì thì làm?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, có vài người phẩm chất không được, thậm chí còn âm thầm sung sướng khi người gặp họa. Coi như thi đậu Trạng Nguyên thì như thế nào, cái này không phải nhanh chóng trèo cao té đau sao?

Bệ hạ lúc ấy đang cùng các sĩ tử vui vẻ nói chuyện, tỏ vẻ bình dị gần gũi.

Nghe tiếng gọi, liền cũng cùng nhau đi qua.

Sau khi đến chỉ thấy cô nương quần áo xộc xếch ngã ngồi trên mặt đất, khóc đến hoa lê đóa vũ. Người sáng suốt vừa nhìn, liền biết xảy ra chút chuyện không tốt gì.

Mà Từ Thụy Khanh liền mặt không chút thay đổi đứng ở một bên, phảng phất mình với chuyện này không liên quan.

"Thỉnh cầu bệ hạ vì thần nữ làm chủ! Nếu không, thần nữ sợ là sống không nổi nữa!" Vạn Khả Viện khóc sướt mướt nói.

Mỹ nhân rơi lệ, nhìn điềm đạm đáng yêu, không ít nam tử đều tâm sinh thương tiếc.

Nàng sở dĩ lúc trước như vậy có nắm chắc, cảm giác mình chỉ cần đề nghị, Từ Thụy Khanh tất nhiên sẽ đáp ứng cưới nàng, chính là bởi vì đối dung mạo có tự tin nhất định.

Kết quả. . . Vị Từ trạng nguyên này, thật là là mù rồi!

Một vài sĩ tữ tâm tư nham hiểm tỏ vẻ chính nghĩa, đứng ra xin bệ hạ nghiêm tri.

Từ Thụy Khanh chỉ là không nhanh không chậm nói ra: "Thế nhân đều nói, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Chư vị cứ như vậy kết luận, là Từ mỗ mưu đồ gây rối?"

"A, mắt thấy mới là thật! Chúng ta ở đây nhiều người như vậy, không phải đã là chính mắt thấy sao?" Có người lòng đầy căm phẫn nói.

"Chính mắt thấy cái gì?" Từ Thụy Khanh hỏi lại, "Nhìn thấy ta cùng vị cô nương này ân ân ái ái? Nhìn thấy ta quả thật mưu đồ gây rối? Các hạ tựa hồ chỉ là chính mắt thấy được, vị cô nương này ngã ngồi trên mặt đất, tự mình diễn kịch đi?"

"Ngươi đây là già mồm át lẽ phải! Ý của ngươi là vị cô nương này vu oan hãm hại ngươi? Cô nương danh tiết quan trọng nhất, nàng hãm hại ngươi, mưu cầu cái gì?"

"Mưu cầu cái gì, Từ mỗ không biết." Từ Thụy Khanh chỉ là chậm rãi nói.

"Ngươi nhìn, ngay cả chính ngươi cũng. . ."

Không biết người ta cô nương mưu cầu ngươi cái gì đi!

"Dù sao Từ mỗ Thật là đúng dịp không khéo, có một bề ngoài ưu tú. Nàng có lẽ là gặp sắc nảy lòng tham, lại có lẽ là mưu cầu tài tình của ta, mưu cầu quá nhiều, ta nào biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì?"

Từ Thụy Khanh lời vừa nói ra, bốn phía đều yên lặng.

Cái này. ..

Như vậy không biết xấu hổ sao?

Ngay cả lão hoàng đế, vốn chỉ là thưởng thức Từ Thụy Khanh ứng xử, hiện tại lại khó hiểu có điểm thưởng thức da mặt của hắn.

Dù sao những tên văn thần trên triều đình, một đám cổ hủ đến cực điểm, trọng danh dự, không thú vị lại khiến người ghét.

Lão hoàng đế cảm thấy, mình có lẽ là nhặt được bảo vật, sau này trong triều, khả năng là rất náo nhiệt.

"Ngươi người này thật là rất kiêu ngạo!! Đùa giỡn cô nương người ta không tính, lại vẫn nghĩ trả đũa, phá hư thanh danh! Ngươi nói ngươi là vô tội, ngươi có chứng cớ gì?"

Có người nhảy chân, muốn đem Từ Thụy Khanh đè xuống, đơn giản chính là nghĩ biểu hiện ra một bộ dạng chính nghĩa lẫm liệt, sau đó ở trước mặt bệ hạ lưu lại ấn tượng tốt.

Nghĩ đến đẹp vô cùng, nhưng không như mong muốn a!

"Ta có thể, làm chứng. . ."

Trên cành cây lá xum xuê, con cháu đầy đàn, đột nhiên xuất hiện một cái đầu treo ngược xuống dưới.

Tình canh kia, quả thật rất kinh khủng. ..

Thật giống như kẻ xấu hành sự bị bắt quả tang!

Đặc biệt trên miệng Phồn Tinh còn dính đầy nước trái cây màu tím đỏ. Cô vừa rồi, nhặt được trái cây ở dưới gốc cây, gặm một cái. Chua chua ngọt ngọt, siêu cấp ăn ngon, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng vẫn là bò lên cây.

Vừa hái vừa ăn.

Kết quả không ai nghĩ tới, đột nhiên liền xuất hiện một người, muốn đoạt đóa hoa nhỏ của cô--

Về phần tại sao không lập tức nhảy xuống?

Phồn Tinh từ trong lòng lôi ra tập vở màu hồng nhỏ, đương nhiên là, phải học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước. Học người khác như thế nào đoạt, về sau cô cũng có thể. . .

Nhưng mà ghi lên tập nhỏ, Phồn Tinh lại rất nhanh lôi ra xóa đi, ghi vào sổ đen.

Bởi vì, không có thành công.

Quá rác rưởi, không quá thích hợp để học tập.

"To gan! Ngươi là người phương nào?" Phồn Tinh từ trên cây bò xuống đến, có người lập tức lớn tiếng quát lớn nói.

Từ Thụy Khanh đem người bảo vệ ở phía sau lưng, đối hoàng đế nói, "Bệ hạ, đây là phu nhân. Tâm tính đơn thuần như trẻ con, không hiểu quy củ, mong bệ hạ thứ tội."

Phồn Tinh đứng sau lưng Từ Thụy Khanh, thiếu niên từng đơn bạc gầy yếu, bây giờ đã cao hơn cô hai cái đầu.

Cô đưa tay ra, chọc chọc eo Từ Thụy Khanh.

Cử chỉ vô cùng tự nhiên.

Nhìn, đây chính là khác biệt giữa nam và nữ . Hắn là muốn sắc đảm ngập trời, lặng lẽ sờ eo Phồn Tinh, thế tử Tần Quốc Công phủ sẽ cho người chặt đứt tay hắn!

"Ta có thể, giúp ngươi làm chứng." Eo của đóa hoa nhỏ, thật mềm.

Các sĩ tử ở đây, tuyệt đại đa số đều từng nghe qua lời của Lý Văn An, nói Từ Thụy Khanh có thê tử ngốc nghếch. Lúc trước định thân là bởi vì trong nhà của đồ ngốc có bạc.

Trước kia chỉ là nghe nói, bây giờ lại gặp được thật.

Nhất thời liền có người cười nhạo nói: "Nàng là nương tử, đương nhiên giúp ngươi nói chuyện. Lại nói, nàng chính là đồ ngốc, đồ ngốc chỗ nào hiểu cái gì đúng cái gì sai, còn không phải ngươi nói cái gì chính là cái gì?"

Thấy tận mắt chứng minh phu nhân của Trạng Nguyên là đồ ngốc, những người này trong lòng lại khó hiểu cảm thấy sung sướng.

Thi đạt Trạng Nguyên lại như thế nào?

Văn tài kinh thế lại như thế nào?

Còn không phải chỉ có thể cưới kẻ ngốc làm vợ?

Hơn nữa chuyện này sớm bị Lý Văn An lan truyền mọi người đều biết, Từ Thụy Khanh hắn sau này liền tính muốn từ loại thê tử này, cũng phải suy nghĩ có thể bị người trong thiên hạ thóa mạ? !

"A, làm chứng, ta nhìn hẳn là cấu kết với nhau làm việc xấu đi!"

Lão hoàng đế cũng giở trò xấu, cái gì cũng không nói, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt.

Ông ta liền muốn nhìn xem, Trạng Nguyên có thể nghiêm trang nói mình có vẻ ngoài hơn người, dùng biện pháp gì thoát thân?

Nhưng mà ông ta tuyệt đối không nghĩ tới chính là, Trạng Nguyên còn dùng được biện pháp mình nghĩ ra sao?

Căn bản không dùng a!

Phồn Tinh đi đến dưới gốc cây, giơ chân ra đá đá mấy cái: "Ca ca, xuống dưới, làm chứng."

Từ Tư Bách ở trên cây ôm chặt cành cây giả chết: . ..

Ông trời a!

Hắn là thật sự không muốn đi xuống a!

Hắn đời này, chuyện nghịch ngợm gây sự nào cũng đã làm qua, nhưng mà từ lúc hắn cải tà quy chính nghiêm chính đọc sách sau, vẫn rất trọng danh dự.

Hắn muốn trở thành như Đại ca, trở thành tồn tại khiến bạn bè cùng trang lứa nhìn lên.

Chẳng lẽ nguyện vọng này, hôm nay liền đã thực hiện sao?

Tất cả mọi người nhìn lên. . . Hắn là thế nào từ trên cây bò xuống? !

Không!

Cái này 'nhìn lên' không phải 'nhìn lên' a!

Đại ca có chuyện đi không được, để cho hắn mang theo tiểu ma nữ đến Quỳnh Lâm Yến. Tiểu ma nữ một lời không hợp liền trèo lên cây, hắn rất lo lắng, lỡ như té ngã, hắn sẽ bị đại ca đánh chết. Vì thế đơn giản cùng nhau trèo lên, nhìn cho thật kỹ, thật sự xảy ra sự cố, còn có thể duỗi tay trợ giúp.

Hắn nghĩ tới vô số loại duỗi tay trợ giúp, anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó cảnh tượng huynh muội tương thân tương ái.

Nhưng mà lại không nghĩ tới, sẽ là như vậy --

Mắt thấy Phồn Tinh kiên nhẫn càng ngày càng ít, Tần Tư Bách rốt cuộc tâm không cam tình không nguyện, từ trên cây bò xuống.

Tiểu ma nữ này khí lực rất lớn, hắn có một loại dự cảm chẳng lành, nếu muốn ở lúc cô mất hết kiên nhẫn không trèo xuống, cô không chừng sẽ một quyền đem cây đánh đổ!

Trên cây, vẫn còn có một người khác? ? ?

Xung quanh nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Vạn Khả Viện càng là sắc mặt trắng bệch, cây này trên trốn một người coi như xong, lại vẫn trốn hai người?

Chuyện vừa rồi chẳng phải là đều bị nhìn thấy?

Lão hoàng đế cũng là rất lâu không có xem qua vở tuồng nào lớn như vậy, cứ không chuyển mắt nhìn chằm chằm cái cây đó, nhìn xem tên tiểu tử cẩm y hoa phục trên cây leo xuống dưới --

Nhìn một cái, còn chưa nhận ra.

Càng bò xuống, liền cảm thấy càng nhìn càng quen mắt.

Nga yêu, đây không phải là Tam tiểu tử của Tần Quốc Công phủ sao?

Tần Tư Bách che mặt.

Hắn muốn khóc, khóc thành tiếng, nhưng mà bây giờ không thể khóc. Bởi vì hắn đã không phải là đứa trẻ trong nhà nhỏ tuổi đáng thương nhất, hắn cũng là ca ca, hắn phải giúp đỡ muội muội giải quyết phiền toái.

Con có--

Tên chó má nào vừa nãy luôn miệng nói muội muội nhà hắn là đồ ngốc?!

Tần Tư Bách hùng hổ, hắn dầu gì cũng là công tử thế gia đại tộc dưỡng ra, tuy rằng ngày thường bị đại ca nhà mình nghiêm khắc giáo huấn, nhưng ở trước mặt người bình thường, khí thế mười phần khiến người sợ hãi.

"Bệ hạ, thần có thể làm chứng, vừa rồi thật là vị Vạn tiểu thư nhà Thiên hộ gia dưới tướng Bình Nam tướng quân, tự tiến cử hầu hạ chăn gối cho Từ Thụy Khanh không được, cắn ngược lại một cái. Đồng thời thần cũng nghe ra được, nàng nói mình là nhận lệnh của tiểu thư Bình Nam tướng quân Giản Hân Hân."

Lão hoàng đế không nghĩ đến cuối cùng, cái này lại phát triển kinh người như thế.

Liên lụy đến Bình Nam tướng quân, đúng là đại sự.

Mà để cho ông ta càng thêm không nghĩ tới là, lời tiếp của Tần Tư Bách, càng thêm khiến người ta trợn mắt há hốc mồm --

"Bệ hạ, đích nữ thiên kiều trăm sủng của Tần Quốc Công phủ nhà thần mất tích năm đó, sau đó bị người đánh tráo hàng giả đưa vào, hưởng hết vinh hoa phú quý, hại muội muội ruột của thần lưu lạc bên ngoài, nhận hết khổ sở. Sau khi điều tra, tựa hồ cũng có liên quan đến đích nữ của Bình Nam tướng quân, nếu chuyện hôm nay cũng cùng nàng có quan hệ, không bằng liền thỉnh bệ hạ triệu phủ Tần Quốc Công và phủ Bình Nam Tướng quân cùng nhau yết kiến, trả cho Tần Quốc Công phủ một cái công đạo."

Nếu trong tay lão hoàng đế có hạt dưa thì có thể trực tiếp rớt đầy đất rồi.

Cái này...

Ăn dưa làm sao lại ăn lên đầu mình rồi?

Chuyện này hình như liên quan rất nhiều đại nhân vật. Ông ta phải suy nghĩ cẩn thận, phải hiểu rõ mọi việc --

Tần Quốc Công phủ là quý tộc danh tiếng lâu đời, dốc hết lực lượng đòi một cái công đạo.

Càng không nói đến, việc này vốn là Tướng quân phủ đuối lý.

Hoàng đế vốn là có lòng suy yếu binh quyền, nắm cái đuôi to lớn như vậy của phủ Bình Nam Tướng quân, tự nhiên sẽ không thiên vị.

Giản Hân Hân thậm chí còn chưa kịp mưu đồ, liền bị thị vệ trong cung áp giải vào trong ngục.

Mà khiến cho nàng ta cảm thấy không thể chấp nhận được là, ở loại khốn cảnh này, phủ Tướng quân không chỉ không có dốc sức giải vây cho nàng ta, ngược lại còn ngay lúc đầu đoạn vĩ cầu sinh!

Từ bỏ nàng ta! ! !

"Các ngươi còn có lương tâm hay không? Ta nhiều năm như vậy nơm nớp lo sợ mưu đồ vì các ngươi! Các ngươi vậy mà từ bỏ ta? Để ta nhận tội đền tội bảo toàn gia tộc, các ngươi tại sao không chết hết đi?"

Nàng ta sống lại một đời, tính kế Tần Quốc Công phủ, tiếp cận Thiệu Huyền Viễn, lấy lòng Thái hậu, liều mạng muốn sau này leo lên vị trí hoàng hậu vì cái gì?

Còn không phải là vì Tướng quân phủ không dẫm lại vào vết xe đổ sao?

Còn không phải là vì bảo vệ gia tộc?

Kết quả thì sao, nàng ta nhận được cái gì?

Giản Hân Hân phẫn nộ mắng đến cực điểm, khiến cho Bình Nam tướng quân đến thăm hỏi trong lòng vốn cũng không có nhiều áy náy nháy mắt biến mất sạch, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.

Ở trong mắt Bình Nam tướng quân, đương nhiên không thể nào thấy được những công lao mà Giản Hân Hân tự cho kia.

Ông ta không biết Giản Hân Hân sống lại một đời, ông ta chỉ biết là đứa con gái này vừa ngu xuẩn lại hồ đồ, hoàn toàn không biết nàng ta làm những gì!

Tần Quốc Công phủ có thù với nàng ta sao?

Vậy đương triều Trạng Nguyên có thù gì với nàng ta?

Nàng ta vì sao phải đi tính kế người ta?

Nếu là có bản lĩnh tính kế thoả đáng mà nói, ông ta cũng sẽ không nói cái gì.

Nhưng cố tình là phế vật, không chỉ không đem tay chân làm sạch sẽ, còn liên lụy đến toàn bộ phủ Tướng quân!

Mà Giản Hân Hân, cũng hơi có chút ý nghĩ lừa mình dối người.

Nếu là thật sự không muốn phủ Tướng quân giẫm lên vết xe đổ mà nói, kỳ thật có thể trực tiếp tiêu diệt Thiệu Huyền Viễn.

Cần gì phải hao tâm tốn sức tiếp cận hắn, không từ thủ đoạn diệt trừ tình địch?

Người có đôi khi rất là ti tiện.

Ngã vào cái hố, đi lần thứ hai, vẫn là muốn đi đường cũ để ngã thêm một lần--

Hơn nữa Giản Hân Hân còn có chút thao tác hiểm độc, lúc phủ Tướng quân thật sự coi nàng như tốt thí để thế thân, nàng ta phẫn hận không thôi. . . Đem tất cả chuyện bẩn thỉu đen tối của phủ Tướng quân vạch trần ra ngoài.

Vứt bỏ nàng ta đúng không, không cho nàng dễ chịu đúng không?

Vậy thì đừng ai được dễ chịu!

Lúc biết được việc này, Phồn Tinh nghiêng đầu.

Còn có loại thao tác này?

Nhưng mà rất nhanh lực chú ý của Phồn Tinh không đặt ở trên chuyện của Giản Hân Hân, tần suất đóa hoa nhỏ đến Tần Quốc Công phủ tìm cô càng ngày càng nhiều, cô nghĩ. ..

Cô phải ít gặp hắn.

Bởi vì mỗi một lần gặp mặt, hắn giống như so với lúc trước, càng đáng yêu hơn một chút.

Nếu còn tiếp tục như vậy, cô có chút lo lắng sẽ thích hắn.

Thích, sẽ chết.

Chết, không sợ.

Nhưng mà sẽ đau. ..

Quá đau!

"Ta hôm nay gặp được thương nhân bán bút vẽ lông mày Tây Vực, là loại bút tốt nhất, muốn nàng dùng loại tốt nhất." Từ Thụy Khanh chuyên chọn lúc Tần Tư Cổ không có ở đây để tới, Tần Tư Ngọc và Tần Tư Bách hai người này đều dễ đuổi đi, chỉ có Đại công tử, giống như cha già cổ hũ, sống chết muốn đề phòng hắn.

Phồn Tinh chớp mắt, "Bút lông mày là cái gì?"

Từ Thụy Khanh mặt không đổi sắc nói, "Vẽ mày." Hắn tiểu nương tử, ngốc ngốc nghếch nghếch, trước giờ chưa từng dùng loại son phấn này. Cũng không phải để hắn tốn nhiều tâm tư sao?

"Nhưng mà ta sẽ không dùng nha."

Từ Thụy Khanh lấy ra một cây,thản nhiên nói: "Không sao, ta làm, ta có thể giúp nàng vẽ mày. Nàng đến gần chút, ta giúp nàng vẽ mày, có thể khiến nàng càng thêm xinh đẹp. "

"Vậy ngươi, làm sao làm?" Lão đại tò mò hỏi.

Phảng phất đang tự hỏi, vì sao con đường học tập của ngươi khác với ta? Ngươi là từ chỗ nào học được?

Từ Thụy Khanh đối diện với nương tử chăm học hay hỏi:...

Vấn đề này, thật không phải sát phong cảnh bình thường.

". . . Ta học." Hơn nữa còn là dùng mặt mình để thực hành trước.

Nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, cả người Từ Thụy Khanh liền không được tự nhiên.

Đương nhiên, hắn chết cũng không nói cho cô biết quá trình hắn học vẽ mày!

Từ Thụy Khanh cầm bút lông mày trong tay, dụ dỗ Phồn Tinh đến gần một chút, gần chút, gần thêm một chút...

Lão đại càng tiến tới càng gần, mới phát hiện, Từ Thụy Khanh cúi người xuống, khoảng cách của hai người vậy mà là mặt đối mặt!

Hắn cẩn thận vẽ mày, hơi thở vô thức hòa với Phồn Tinh một chỗ, trong lòng lại đang cười trộm.

Cảm giác gần như vậy, thật tốt a.

Hắn có thể ngửi được hương vị nhàn nhạt trên người cô, khiến cho hắn nhịn không được có loại suy nghĩ muốn hôn cô.

"Ngươi, cách ta xa một chút." Phồn Tinh có chút không được tự nhiên nói.

"Không." Lúc trước thiếu thời ngây thơ, sau khi trở thành Trạng Nguyên, liền có nhiều hơn vài phần trầm ổn. Nhưng trước mắt, rồi lại giống như đứa trẻ, "Nàng là nương tử của ta, ta tới gần nàng một chút, thì có làm sao?"

"Ta không ngừng muốn gần nàng như vậy, sau này sẽ còn gần hơn. Ta sẽ còn. . ." Ánh mắt của Từ Thụy Khanh dừng lại ở trên môi Phồn Tinh, giống như đóa hoa xinh đẹp động lòng người, "Sẽ còn giống như vậy đột nhiên hôn nàng!"

Lời vừa nói xong, liền cúi đầu hôn cô một cái.

Từ Thụy Khanh không động.

Phồn Tinh cũng không động.

Sững sờ nhìn hắn, trái tim kịch liệt đập mạnh, giống như. ..

Bắt đầu đau.

Từ Thụy Khanh khiến Phồn Tinh đau đớn khó chịu, cho nên một tay đẩy người ra thật xa.

Thiếu lang vốn còn đang đắm chìm bên trong bị đẩy té ngã trên đất, trong ánh mắt lóe qua một tia kinh ngạc.

"Làm sao vậy? Là không vui sao?" Từ Thụy Khanh vội vàng hỏi.

Trong lòng ảo não vô cùng, sớm biết thế vậy, hắn không nên nóng lòng như thế!

"Ta." Phồn Tinh buông mi, con ngươi to tròn lóe qua ánh nước, "Ta, có thể, không gả cho ngươi, không cùng ngươi, ở một chỗ?"

Phồn Tinh hỏi, là có thể không cần không.

Không phải ta không muốn gả cho ngươi, không muốn ở cùng với ngươi.

Trường An công chúa ở một bên, bạo kích! !

"A, vì sao chứ!" Trường An công chúa trước mắt cực kỳ giống bị cưỡng chế đánh vỡ ảo tưởng CP. Mới vừa rồi còn hôn một cái, ngọt được nàng hận không thể tìm người cùng mình đến một hồi tình cảm lưỡng đoạt, kết quả nháy mắt đút cho nàng đầy miệng thức ăn chó có độc, nàng làm sao chịu được?

"Vì sao?" Từ Thụy Khanh miết cây bút lông trong tay, đặt vào lại trong hộp, rõ ràng vạn phần khẩn trương, nhưng vẫn là ôn hòa hỏi, "Là vì ta vừa rồi dọa đến nàng sao? Nếu nàng không thích, ta sau này sẽ không làm như vậy. Ta vừa rồi mạo phạm, đều là lỗi của ta, Phồn Tinh. . ."

Hắn nói, liền bắt đầu nóng nảy.

Thanh âm phát khẩn, có thể nhận ra được sự sợ hãi.

Từ Thụy Khanh rất thông minh a, kỳ thật lúc còn chưa đi thi khoa cử, hắn liền cảm thấy Phồn Tinh vô tình hay cố ý tránh mặt hắn. Không biết lý do, chính là trực giác.

Hắn vẫn luôn ôm may mắn, cảm thấy đó là ảo giác của mình.

Nhưng mà hiện tại, ảo mộng chấm dứt.

"Không có, vì cái gì." Phồn Tinh chậm rì giải thích, "Ta chính là, muốn chúng ta, xa một chút." Nếu không phải, sẽ thích.

Sẽ thích ngươi.

Nhưng mà thích, sẽ khó chịu, sẽ đau, máu sẽ đọng ở trong cổ họng.

"Nàng có phải là sợ hãi thành thân? Muốn ở lại Tần Quốc Công phủ vài năm?" Từ Thụy Khanh khó chịu vô cùng, nhưng vẫn là cố nén cảm xúc, "Nếu nàng không muốn thành thân, vậy chúng ta hoãn lại. Chờ nàng lúc nào muốn, thì thành thân cũng không muộn."

". . . Nếu, vĩnh viễn thì sao?"

Đóa hoa nhỏ hiện tại, thật giống như rất sợ hãi.

Hắn đang sợ hãi, mất đi cô.

Phồn Tinh nhìn thấy Từ Thụy Khanh như vậy, khó hiểu cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

"Ta đồng ý chờ." Từ Thụy Khanh bộ dạng phục tùng, nhẹ nhàng cười hòa hoãn không khí một chút, "Không có việc gì, ta có thể từ từ chờ."

"Có thể không đợi." Phồn Tinh cúi thấp đầu, giống đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì, khiến Từ Thụy Khanh hoàn toàn không thấy rõ nét mặt của cô, tiểu cô nương ồm ồm nói, ". . . Tìm người khác."

Cô một tay nuôi đóa hoa nhỏ rất tốt.

Nếu cô không thể thích, có thể cho người khác, người rất tốt rất tốt thích hắn.

"Nàng ngốc nha." Từ Thụy Khanh vươn tay đem người ôm vào trong lòng, lại vỗ nhè nhẹ đầu của cô, "Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, người của ta đều là của nàng, làm sao còn có thể tìm những người khác? Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, ta có thể đợi, chờ ngươi lúc nào nguyện ý thành thân, đều có thể."

"Nga." Phồn Tinh nhéo nhéo góc áo của Từ Thụy Khanh, có chút khóc nức nở.

"Ta còn có công văn phải xử lý, nàng ngoan ngoãn một chút, ta đi trước." Hắn thật sự cần phải rời đi, cần bình tĩnh. Nếu như không thì, khả năng sẽ thất thố.

"Được."

Từ Thụy Khanh bước nhanh rời đi, xoay lưng lại vẻ mặt liền trầm xuống.

Phồn Tinh sững sờ nhìn bóng lưng Từ Thụy Khanh, nhìn một chút, nước mắt rơi xuống.

Cô không muốn làm hắn không vui, nhưng là cô cũng không muốn đau.

Nhưng mà không có ai giúp cô, khiến cô lúc thích đóa hoa nhỏ, hơi ít đau một chút. Thật sự chỉ cần ít đau một chút là được rồi, cô rất có thể nhịn, ít đau một chút, cô có thể nhịn được!

Ở kinh thành một năm.

Từ Thụy Khanh mỗi 3 ngày sẽ đến Tần Quốc Công phủ một chuyến, đem điểm tâm cho Phồn Tinh.

Bình thường đưa vẫn là kẹo hồ lô mà cô thích nhất.

"Ta nói, ngươi làm sao vô dụng như vậy? Ngươi sắp sửa đưa đến nơi khác làm quan rồi, đến lúc đó ngắn thì ba năm rưỡi, dài thì 10 năm không thể về kinh thành, ngươi tính toán lúc nào cưới muội muội ta?" Tần Tư Cổ là thật sự không muốn muội gả cho người khác, nhưng mắt thấy Từ Thụy Khanh được bệ hạ cực kì trọng dụng, mãi mà không xuống tay, chờ hắn hồi kinh, vậy chính là nhập các rồi, còn không phải một đống người tranh đoạt với em gái hắn!

"Phồn Tinh bây giờ còn không nguyện ý." Từ Thụy Khanh cuối xuống đầu, khóe môi thoáng có chút khổ não.

"Ngươi có phải là chỗ nào chọc Tinh Tinh không thích?"

Tần đại ca phản ứng đầu tiên chính là như thế, dù sao muốn nói em gái hắn đối với Từ Thụy Khanh không để bụng, đó là không thể nào. Phồn Tinh bị thương đầu óc, toàn thân đều rất không hiểu chuyện, không phải người trong lòng cô, cô nhìn cũng không muốn nhìn.

Từ Thụy Khanh là người trong lòng cô.

"Có lẽ là do còn không hiểu tình yêu nam nữ." Từ Thụy Khanh sửa sang đơn thuốc trên tay, "Không sao, ta có thể chờ một chút."

Được rồi, Tần Tư Cổ hài lòng.

Nguyện ý chờ là được, nếu thật sự không nguyện ý chờ mà nói, vậy cũng tiền trảm hậu tấu để hắn chuẩn bị tâm lý nuôi Tinh Tinh cả đời.

Từ Thụy Khanh rời kinh thành ra ngoài, ở trước mặt Phồn Tinh biểu hiện đặc biệt bình tĩnh, phảng phất chỉ là đi xa một chuyến mà thôi, thong dong mang theo điểm tâm hắn tự tay làm, từng chồng một đặt ở trên bàn: "Ta phải rời kinh, không có lệnh thì không thể trở về kinh thành, cũng không biết phải đi bao lâu, khả năng là thật lâu sẽ không thấy được nàng."

Phồn Tinh miết điểm tâm, cắn từng chút một.

Một lúc lâu mới nói một câu, ". . . Vậy ngươi, phải cẩn thận nha."

"Ừ. . ." Từ Thụy Khanh dừng hồi lâu, mới nói ra khỏi miệng, "Nếu nàng có thời gian, có thể đến ta?" Hắn không tìm hiểu lý do vì sao Phồn Tinh nhất định không chịu gả cho hắn, có lẽ tiểu cô nương còn chưa hiểu chuyện, không hiểu tình yêu nam nữ. Hoặc giả sử, là ghét bỏ hắn hiện tại là văn thần không xứng với Tần Quốc Công phủ.

Đều không ngại.

Cô không nói, hắn liền không hỏi.

". . . Được." Phồn Tinh đáp ứng.

Kỳ thật hắn còn muốn ôm ôm tiểu cô nương, nhưng mà vừa nghĩ đến Phồn Tinh có khả năng không thích, cánh tay vươn ra nửa đường lại yên lặng thu trở về, vẫn là không nên.

Quay người suy sụp rời đi, bóng lưng nhìn thế nào cũng có chút cô tịch.

Trường An công chúa ở một bên nhìn xem nước mắt ròng ròng, hèn mọn giống như cẩu thỉnh cầu mà không được CP, "Ngươi ở cùng với hắn nha, ngươi vì sao lại không ở cùng với hắn? Ngươi đừng khi dễ hắn như vậy, ta nhìn đều cảm thấy đau lòng! Xem như ta xin ngươi đấy có được hay không!"

Từ Thụy Khanh cho rằng Phồn Tinh là còn không hiểu tình yêu nam nữ, nhưng Trường An biết, không phải!

Phồn Tinh rõ ràng thích hắn!

Hẳn là thích!

"Không thể thích. . ." Phồn Tinh miết điểm tâm, chậm chạp cắn một miếng.

Trường An công chúa rất tức giận, cô chỉ nói không thể thích, nhưng cô lại không nói nguyên nhân. Biến thành nàng mò kim đáy bể, cũng không biết vì sao lại không thể thích!

Sau khi Từ Thụy Khanh rời kinh thành, Phồn Tinh không đợi bao lâu, liền nói với Tần Tư Cổ, muốn đi nơi khác khác du ngoạn, kỳ thật vì muốn ăn.

Đồ ăn ở kinh thành, cô cũng đã ăn hết rồi.

Lúc cô đau lòng, dựa vào đồ ăn để kìm nén, nhưng bây giờ đã không được rồi.

Cho nên, muốn đến nơi khác.

Tần Tư Cổ ngay từ đầu không đáp ứng, nhưng sau mấy lần nói chuyện, cuối cùng vẫn là không chịu nổi bà cô này, chỉ có thể gật đầu.

Phồn Tinh rời kinh thành, trên người ngoại trừ mang theo ngân phiếu, bên người còn có Trường An đi theo.

Trường An công chúa như đứa trẻ mắc bệnh nói nhiều, nói liên miên cằn nhằn không dứt --

"Ngươi nhìn xem, ngươi rời kinh thành, bên người cũng chỉ có mình ta đi cùng. Cái này đủ để chứng minh, ngươi cùng bản công chúa là bạn bè, hơn nữa còn là bạn bè nâng đỡ nương tựa lẫn nhau."

"Ngươi cho dù nói ngươi không cần bạn bè, nhưng ngươi còn không phải là giữ ta ở bên người sao?"

Phồn Tinh buồn bã nói: "Không giữ ngươi. . ."

"Nhưng ngươi cũng không thể đuổi ta đi!" Không đuổi nàng, cùng với không thể đuổi nàng đi, ở trong lòng Trường An, không có bao nhiêu khác biệt.

"Ngươi rời kinh thành, có phải là muốn đi tìm Từ Thụy Khanh? Ai nha, ngươi rốt cuộc cũng đã quay đầu, nhìn thấy điểm tốt Từ Thụy Khanh, vì thế muốn theo đuổi hắn sao?" Trường An công chúa trong lòng hừng hực lửa đốt, ngọn lửa hưng phấn đu cp cháy mãnh liệt.

"Không phải. . ."

Trường An công chúa không nghĩ tới, Phồn Tinh nói không phải đi tìm Từ Thụy Khanh, liền thật sự một lần cũng không có đi tìm Từ Thụy Khanh.

Cô cưỡi một con lừa nhỏ, chậm rãi ung dung ở các châu phủ di chuyển, từng nơi ở lại hai ba tháng, chỗ nào có đồ ăn ngon thì đến chỗ đó.

Từ Thụy Khanh ra ngoài làm quan sáu năm, cơ hồ mỗi ngày đều đang đợi, chờ một ngày, tiểu cô nương sẽ đột nhiên xuất hiện tại trước mắt hắn, cầm chuỗi kẹo hồ lô trong tay, ngọt ngào cười nhìn hắn, nói: "Từ Thụy Khanh, ta đến nha."

Nhưng mà không có.

Bệ hạ muốn rèn luyện hắn, cho hắn đến một xã huyện cực kỳ nghèo khó, dân chúng cường hãn, lũ lụt nghiêm trọng. Mỗi ngày cháo trắng rau dưa, gà gáy thì dậy, đêm khuya mới ngủ, đây là chuyện thường.

Thổi tắt ánh đèn yếu ớt, lên giường nằm xuống, Từ Thụy Khanh thở dài thật sâu.

Hôm nay lại không đợi được tiểu cô nương của hắn.

Nghe Tần Tư Cổ nói, cô đã đi du lịch bên ngoài, nhưng cố tình từ trước đến nay chưa từng đi ngang qua nơi này.

Từ Thụy Khanh cảm thấy, hắn tựa hồ sắp mất hết lòng tin rồi. Không có tin tưởng với chính mình, hắn hình như cũng không có quá nhiều ưu điểm, không thể hấp dẫn người khác, Phồn Tinh có thể là thật sự. . . Không thích hắn!

Cũng không biết tiểu cô nương bên ngoài du ngoạn sáu năm, có phải là đã gặp người được so với hắn càng ưu tú hơn?

Có phải là đã gặp được. . . Người cô thật sự muốn lấy?

Người thích cô, thế gian này có bao nhiêu.

Phát hiện mình không được cô yêu thích thì đêm sao dài đằng đẵng khó qua.

Ra ngoài sáu năm mới về kinh, lại qua hai năm, Từ Thụy Khanh rốt cuộc mới có cơ hội nhìn thấy Phồn Tinh.

Tiểu cô nương vẫn là tiểu cô nương mắt hạnh kia, mà hắn sau tám năm lại trở nên tang thương vô cùng. Đầu tiên là vì dân tận tâm tận lực, sau đó là tưởng niệm thành bệnh. Hắn thậm chí cảm thấy mình có thể làm cha của tiểu cô nương.

Hắn đã nhập các, là các lão trẻ tuổi nhất của Nội Các trung.

Trong phủ chỉ có vài tiểu tư, yên tĩnh tựa như một tòa mộ trống. Hắn tình nguyện mỗi ngày xử lí nhiều công văn một chút, cũng không muốn rảnh rỗi.

Bởi vì rảnh rỗi thật sự quá khó khăn rồi.

Khó khăn đến mỗi mỗi khi nhàn rỗi, hắn liền sẽ giống thiếu niên trước đây, ủy khuất vạn phần. Không rõ cô là vì sao không cần hắn.

Nói là vì ân cứu mạng lấy thân báo đáp, đến cuối cùng, cô không muốn.

Người ta thường nói tưởng niệm thành bệnh, phàm là kẻ trong lòng có ưu sầu, hơn phân nửa sống không lâu.

Cho nên lúc bệnh tình nguy kịch, Từ Thụy Khanh thậm chí trong lòng không có gợn sóng, ngược lại cảm thấy, là chuyện đã dự kiến được --

Hắn chăm chỉ trên chính vụ, một khắc đều không ngừng lại.

Cũng chưa từng chăm sóc thật tốt bản thân.

Vất vả lâu ngày thành bệnh, bệnh nguy kịch, đây không phải là là chuyện sớm muộn sao?

Hắn cầu xin Tần Tư Cổ, gửi thư cho Phồn Tinh. Hắn muốn, ở thời khắc cuối cùng, gặp cô một lần, xem như chết cũng không tiếc...

Nhưng trong lòng lại nghĩ: Sợ là không thể gặp lần cuối.

Bệnh của hắn tới như núi sập, Tần Tư Cổ truyền tin ra ngoài ước chừng nửa tháng, chờ Phồn Tinh nhanh chóng trở về, lại là ước chừng nửa tháng. Trong khoảng thời gian một tháng, khả năng hắn không chịu được.

Nhưng nếu là không thấy được, thì thật sự rất hối tiếc!

Vì thế liền nghe theo biện pháp của các thầy thuốc du tẩu trên giang hồ, sử dụng kim châm để kéo dài tính mạng.

Có thể tận lực giữ lại mạng sống, chỉ có điều là sẽ rất đau.

Là loại đau thấu xương tủy!

Cơ hồ sắp đau đến thần chí mơ hồ!

"Phồn Tinh. . . Phồn Tinh. . ." Đây là một tháng cuối cùng, hắn chỉ có thể co rúc ở trên tháp, miệng thì thào lẩm bẩm, "Phồn Tinh. . ."

Nương tử của ta, mau trở lại đi, nếu không ta có thể. . . Sẽ không còn được gặp lại nàng nữa.

Mau một chút, nhanh một chút, coi như là thương xót ta, bố thí ta, để ta gặp nàng lần cuối.

Nhưng cuối cùng, vẫn là đã muộn một bước --

Tể Tướnh Từ Thụy Khanh, hưởng thọ 32.

Lúc Phồn Tinh từ bên ngoài chạy về kinh thành, Từ đại nhân vừa buông tay nhân gian, trong phủ gia nhân suy tàn, không có một chủ tử có thể làm chủ mọi việc, vẫn là Tần Quốc Công phủ hỗ trợ, bắt đầu lo liệu hậu sự.

Mi tâm của hắn có nếp hằn rất sâu, nhìn ra cực kì ưu sầu.

Sắc mặt yếu ớt, cuộn mình lại giống như con tôm, cũng không ai dám đem hắn đặt thẳng lại người.

Trong tay nắm hai sợi tóc đen nằm một chỗ, một sợi là của mình, một sợi là của Phồn Tinh. Hắn thừa dịp lúc cô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, lặng lẽ cắt xuống.

Kết tóc làm phu thê, ân ái lưỡng bất nghi.

Sinh phục lai quy, chết làm. ..

Trường tương tư.

Phồn Tinh nắm tay hắn, gào khóc giống đứa trẻ đi mất tất cả.

Không có, không có gì cả!

Không có đóa hoa nhỏ!

Cô rõ ràng không có thích hắn, rõ ràng không ở cùng với hắn, nhưng bây giờ cô vẫn rất khổ sở, so với máu nghẹn lại trong cổ họng càng đau khổ hơn!

Trường An công chúa không biết phải an ủi Phồn Tinh như thế nào, chỉ có thể ở một bên im lặng đợi.

Nàng gần đây có loại dự cảm, cảm giác mình có khả năng sắp đi chuyển thế đầu thai.

Khi chấp niệm biến mất, là lúc chuyển thế.

"Nếu, thích, liền sẽ chết. . ." Phồn Tinh rầu rĩ mở miệng hỏi, "Vậy còn muốn, thích không?"

"Ngươi nói là, nếu ngươi thích Từ Thụy Khanh, liền sẽ chết sao?" Trường An công chúa đột nhiên cảm thấy bản thân hình như đã tìm được chân tướng, Phồn Tinh cho tới nay nói đều là không thể thích, mà không phải không thích.

"Ta chưa từng thích người khác, ta cũng không biết. Nhưng mà ta trước kia đọc trong sách, đều nói là thích liền muốn ở cùng nhau. Cho dù là chết, cũng không hối hận."

Trường An công chúa không kềm chế được hỏi: "Vì sao thích thì sẽ chết? Là có người uy hiếp ngươi, ngăn cấm ngươi? Nếu có, vậy thì giết hắn! Thần chắn sát thần! Phật chắn giết phật!"

Trường An chỉ cho rằng nhất định là có người ở phía sau giở thủ đoạn quấy phá, cho nên mới thẳng thắn nói câu, 'Thần chắn sát thần, phật chắn giết phật' !

Nhưng nàng không nghĩ tới, Phồn Tinh chính là não suy nghĩ cố chấp.

"Nga."

Thần chắn, sát thần! Phật chắn, giết phật!

Nghĩ là...

Ai ngăn cản, liền giết người đó, đúng không?

Phồn Tinh thấp giọng nỉ non, tự mình suy diễn những lời này. Không biết vì cái gì, Sưu Thần Hào nghe lời này, khó hiểu cảm thấy sởn tóc gáy.

Nó thậm chí cảm thấy, trong linh hồn của Phồn Tinh dâng lên một tầng sát ý nồng đậm.

Chính là loại cảm giác khiến người sợ hãi, sợ bị cuốn vào vực thẳm hắc ám, điều này khiến nó rất không thoải mái, dù sao chủ nhân của nó nhưng là Chiến Thần đại nhân quang minh lỗi lạc nhất.

Ngươi ngươi ngươi. . . Ngươi bình tĩnh!

Từ Thụy Khanh chết một năm, Phồn Tinh vừa vặn cưỡi lừa nhỏ đến biên cương Tây Nam.

Trường An công chúa cũng chính là ở chỗ này không thể tiếp tục cùng cô đi tiếp.

"Tinh Tinh, ta hẳn là phải đi đầu thai." Nàng cùng Phồn Tinh sống chung một chỗ hơn mười năm, nàng đối Phồn Tinh rất hiểu rõ.

Phồn Tinh không ngốc, nhưng mà cô rất cô độc.

Cô giống như con nhím con, trong thế giới của cô, cũng chỉ có mình cô một con nhím này, còn những nơi khác, là một mảnh hoang vu. Cô chậm rãi ung dung tìm ăn, chậm rãi ung dung đào hố đem mình vùi lấp lại, chậm rãi ung dung cô độc trong thế giới của mình, lẻ loi độc hành.

Cô kỳ thật, rất lạnh.

Một con nhím rất lạnh, cả người chịu nhiều gai nhọn, khắc chế tình cảm của mình với những người xung quanh.

Chỉ có mỗi Từ Thụy Khanh --

Trường An biết, Phồn Tinh kỳ thật, rất thích Từ Thụy Khanh.

Cô ngốc ngơ ngác, đối cái gì cũng không để tâm, nhưng là đối Từ Thụy Khanh, cô rất để tâm. Nàng ở bên người cô hơn mười năm, kỳ thật vị trí so ra kém Từ Thụy Khanh trong lòng cô.

Hừ, đồ ngốc tuyệt tình!

Ghen tị chết nàng!

"Nga." Phồn Tinh cúi đầu, sờ sờ tay.

Đều muốn đi, đóa hoa nhỏ đi rồi,Trường An cũng muốn đi.

Nhưng mà cô cũng không thể giữ Trường An, bởi vì nàng muốn đi đầu thai, rốt cuộc cũng có thể làm người.

"Ngươi, phải chăm sóc bản thân thật tốt, có hiểu không?" Trường An rất không yên tâm với Phồn Tinh, trước khi đi còn nói liên miên cằn nhằn dặn dò cô, "Tinh Tinh, sau này ngươi cũng phải kết giao bạn bè, có bạn bè mà nói, liền có thể giống như ta chiếu cố ngươi, có hiểu không?"

". . . Không cần bạn bè ."Ánh mắt của Phồn Tinh ánh mắt trên đoàn sương trắng kia, rồi sau đó yên lặng chuyển đi. Cô đều không biết, Trường An lớn lên có bộ dạng gì.

"Không phải là không cần, là ngươi sợ hãi mà thôi, ngươi sợ kết giao với bạn bè xấu. Tinh Tinh, coi như ta không ở đây, ngươi cũng đừng sợ hãi. Ngươi lợi hại như vậy, nếu là có người lừa gạt ngươi mà nói , ngươi liền đánh hắn! Sau này ngươi không có bạn bè ở bên người, ta rất lo cho ngươi. . ."

"Ta không muốn đi đầu thai, ta rất lo lắng ngươi!"

Trường An nói xong lời cuối cùng, bắt đầu khóc lóc gào thét, khóc đến không kềm chế được.

Nhưng mà cuối cùng, vẫn phải rời đi.

Phồn Tinh một người ngồi ở trên cỏ, nước từng viên từng viên rơi xuốnh trên mu bàn tay.

"Trường An. . ." Phồn Tinh thút thít, co quắp xoa xoa ngón tay, thanh âm đều mang theo tiếng khóc nức nở, "Bạn bè. . ."

Không cần bạn bè, bởi vì chỉ toàn ở sau lưng hại người.

Nhưng mà muốn Trường An. ..

Từ Thụy Khanh đi, Trường An cũng đi.

Phồn Tinh thả lừa nhỏ chạy đi, tìm một cái sơn động nhỏ.

Con nhím con tự đào cho mình một cái hố, vùi mình vào trong.

Sau đó đào một gốc hoa trồng ở cửa sơn động, bình thường ngồi nhìn chằm chằm đóa hoa nhỏ kia.

Từ Thụy Khanh, đóa hoa nhỏ.

Thích, thật sự, rất thích nha.

Sau khi Phồn Tinh xác nhận, trái tim bắt đầu có rút đau đớn từng trận, đau đớn khắc cốt ghi tâm, đau đến cực kỳ quen thuộc!

Đưa tay ra, sờ sờ đóa hoa nhỏ kia.

Đau đến toàn thân đều run rẩy, nhưng mà lúc chạm đóa hoa nhỏ kia, động tác lại cực kì nhẹ nhàng.

Cô càng muốn che chở đóa hoa nhỏ kia, trái tim lại càng đau, phảng phất nhất định muốn chống đối cô.

Nhất định muốn, cùng cô, đối nghịch!!!

Trong lòng Phồn Tinh xông lên một cổ lệ khí mạnh mẽ, nếu nhất định muốn chống đối lại cô, Trường An nói --

Thần chắn sát thần, phật chắn giết phật!

Phồn Tinh cầm lấy một khối đá sắc bén, mạnh mẽ đâm thẳng vào ngực.

Tay ở trong lồng ngực moi ra trái tim ấm áp, con ngươi mượt mà trong leo lộ ra ánh nhìn hung hiểm.

Mạnh mẽ nắm chặt tay lại, trái tim vỡ vụn --

Sưu Thần Hào bị dọa đến không dám nói lời nào.

Điên. . . Điên rồi sao?

Chiến Thần ba ba, yểu thọ a! Tên ngốc này, cô điên rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play