"Cô ấy nói tên là Trường An. Không đi đầu thai là vì rất nhớ mẫu hậu. Không về báo mộng là vì, tức giận người thích người khác." Phồn Tinh ngắt quãng nói xong một đoạn dài, còn khoa trương thở ra một hơi. Quá nhiều từ rồi, mệt chết cô.

Thái hậu sau khi nghe xong, vậy mà vui đến phát khóc.

Bà ta và Huyền Minh đại sư chưa có nói đại danh của Trường An, tiểu cô nương này lại có thể nói ra được hai chữ Trường An, đã chứng minh cô là thật sự gặp được con gái bà ta!

"Còn có, nó còn có nói cái gì không?"

Trước đây Huyền Minh đại sư vẫn nói cho bà ta, Trường An vẫn còn ở nhân thế, nếu có thể gặp được người có duyên với phật, thì có thể giúp bà ta biết tình trạng của Trường An. Nhưng người có duyên với phật làm sao có thể dễ dàng gặp như thế được ?

Một lần chờ chính là chờ 20 năm, bây giờ rốt cuộc cũng đã chờ được rồi. "Còn có. . ."

Phồn Tinh nghĩ ngợi, "Cô ấy nói, muốn làm bạn, với ta."

Huyền Minh đại sư: ". . ."

A Di Đà Phật, quả nhiên là người có duyên với phật, cái này cũng không có sợ hãi.

Sau khi rời thiện phòng, đoàn sương trắng đó vẫn nhắm mắt theo đuôi cô, Phồn Tinh không vui nói :" Không được, đi theo ta."

"Chỉ có ngươi là có thể nhìn thấy ta, không theo ngươi ta đi theo ai?" Trường An đúng lý hợp tình nói.

Phồn Tinh không vui nhìn về phía Huyền Minh: "Nàng muốn đi theo ta, ngươi, phải giải quyết phiền toái."

Huyền Minh đại sư hỏi dò: "Thí chủ nói là Trường An công chúa?"

"Ừ." Phồn Tinh mím môi.

Cô không thích người muốn làm bạn với cô. Cô lại không cần!

Không cần bạn bè, bạn bè rất phiền phức, toàn một lũ đâm sau lưng!

Huyền Minh đại sư kinh dị: "Thí chủ vẫn có thể nhìn thấy nàng ấy?"

"Ừ."

"Cái này. . ." Chuyện này rất phức tạp nha! Ông ta mặc dù có danh hiệu đại sư, nhưng ông ta lại không nhìn thấy được tàn hồn, làm sao giải quyết chứ?

Hơn nữa nhìn lại, thái hậu nương nương vạn phần kinh hỉ, "Trường An? Ngươi là đang nói chuyện với Trường An sao? Ngươi nói với nó giúp ta, nói nó mẫu hậu thật sự rất nhớ nó!"

"Nha." Phồn Tinh lên tiếng, một lát sau chuyển đạt lại một câu, "Nàng nói, ngươi thích người khác, nàng không tin."

Phồn Tinh rất giận, Phồn Tinh không vui.

Cô chỉ là ra cửa rút thăm mà thôi, trở về tự nhiên lại có thêm một cái đuôi nhỏ.

Hơn nữa còn là cái đuôi nhỏ mà người khác không thấy, cứ ồn ào nằn nặt muốn làm bạn với cô.

Vốn dĩ Phồn Tinh là đứa nhỏ không thích nói chuyện. Ngoại trừ lúc đối mặt với đóa hoa nhỏ, những lúc khác thì tự vui vẻ làm đồ ngốc của mình. Không thích nói nhiều!

Nhưng Trường An lại không giống vậy, Trường An là đã rất nhiều năm không nói chuyện, bây giờ lại có người có thể nghe thấy nàng, nàng đương nhiên muốn nói cho thật sảng khoái.

Lúc mệt mỏi thì nàng liền chui vào trong Phật châu ngủ, tỉnh lại thì liền phiêu bên cạnh Phồn Tinh.

Phồn Tinh tính tình táo bạo như vậy, khi đã phiền chán lên sẽ đem người ấn trên mặt đất bạo đánh một trận, nhưng mà lần này cô lại gặp một đoàn sương trắng nha! Phải đánh như nào chứ! Trên mặt của tiểu cô nương viết hai chữ bực bội, tức giận, đừng đụng vào lão tử. Nhìn cô mềm mại đáng yêu như vậy, nhưng thật sự tính tình rất nóng nảy. Nếu gặp chuyện không vừa ý rất dễ nổi nóng đánh người.

Cái gọi là cương quá dễ gãy, chắc chắn là nói về Phồn Tinh! Mà Trường An càng như là đá mài dao, chậm rãi mài đi chút khó chịu bất an của cô——"Cái người tên Từ Thụy Khanh kia thật sự là phu quân của ngươi sao? Nhưng mà ngươi còn nhỏ nha, làm sao đã thành thân rồi?"

"Hắn hình như rất thích ngươi nha! Vậy mà vì ngươi xuống bếp! Phụ hoàng của ta cũng chưa từng vì mẫu hậu mà xuống bếp! Hơn nữa lúc hắn nhìn ngươi, trong mắt tựa như có ánh sao. Thật là giống thư sinh si mê ta đọc trong sách."

Phồn Tinh không thể nhịn được nữa: "Ngươi, rất phiền."

Mà trong hoàng cung, Thái hậu sau khi trở về đã thông báo với bên ngoài trong người có bệnh, không gặp bất cứ ai.

"Thanh Hòa, An Nhi trách ta, nó trách ta đem tất cả yêu thương đặt ở trên người Hân Hân." Thái hậu xoa xoa mi tâm, nói với đại cung nữ đi theo bên mình. Từ lúc là hoàng hậu cho đến thái hậu, bà ta trước kia mất con gái, lớn tuổi một chút thì mất chồng. Bên người từ trước đến nay chỉ có một cung nữ theo hầu tên Thanh Hòa.

Nói cho hoa mỹ thì là Thái hậu nương nương, nhưng cuối cùng cũng chỉ là kẻ cô đơn. Nhìn thấy tiểu cô nương giống với đứa con đã mất của mình, bà ta tự nhiên đem hết yêu thương của con gái đặt trên đứa trẻ kia, nhìn nó như thể đang nhìn Trường An. Lại không nghĩ rằng Trường An vì thế mà từ trước đến nay không nhập mộng bà ta.

Trường An hận bà ta!

Giản Hân Hân lúc này còn ở trong phủ Tướng Quân trù tính chuyện Quỳnh Lâm Yến, nghĩ làm thế nào đối phó với Từ Thụy Khanh. Lại không nghĩ đến Phồn Tinh xuất hiện một cái, đã yên lặng đào cho nàng ta một cái hố, hơn nửa còn đặt hố ở nơi quan trọng mà nàng ta dựa vào. Nàng ta và Trường An công chúa mất sớm kia thật ra cũng không có giống nhau bao nhiêu. Nhưng đời trước Thái hậu cực kì thích Tần Phồn Nhi, cho nên nàng ta bởi vậy biết một ít thói quen nhỏ của Trường An công chúa ——

Vô tình hay cố ý ở trước mặt Thái hậu biểu hiện thích ăn đồ ngọt, thích nói liên miên cằn nhằn, thích mặc y phục diễm lệ, thích nghiêng đầu bán manh làm nũng.

Thái hậu tự nhiên đem yêu thương của con gái đặt lên người nàng ta.

Kỳ thật nàng ta không thích đồ ngọt, ăn ngán muốn chết. Sau khi nàng ta trọng sinh cũng không thích nói nhiều, bởi vì nói nhiều rất dễ nói sai. Lại càng không thích mặc y phục lộng lẫy, bởi vì Thiệu Huyền Viễn thích nử tử đoan trang nhã nhặn. Lại càng không thích nghiêng đầu làm nũng bán manh. Khi nàng ta chết cũng đã hơn 23 tuổi rồi, làm loại động tác này thật sự ghê tởm chết nàng ta. Nếu không phải là bởi vì Thái hậu có thể che chở cho nàng ta, nàng ta việc gì phải miễn cưỡng bản thân đi lấy lòng như thế?

"Nương nương, công chúa tuy rằng rất kiêu ngạo, nhưng nàng hiếu thuận, làm sao lại oán trách ngài. Chỉ là không vui cho nên giở chút tính tình trẻ con với ngài mà thôi. Công chúa lúc còn sống hiếu thuận người như vậy, làm sao nỡ oán người. " Thanh Hòa nhẹ giọng an ủi.

"Ngươi nói thật?"

"Nương nương không tin nô tỳ, còn không tin công chúa sao?" Thanh Hòa không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, sau đó lại nhẹ nhàng bâng quơ đem đề tài chuyển tới trên người Giản Hân Hân, "Nếu công chúa không vui, vậy nương nương chỉ sợ thu lại chút ít sủng ái với đích nữ phủ tướng quân thôi. "

"Cái này đối với Hân Hân, sợ là có chút bất công." Thái hậu có chút chần chờ.

Thanh Hòa một câu liền khiến thái hậu bỏ hết do dự, "Nương nương, sủng ái là do Thái hậu nương nương ban thuởng ân đức. Yêu thương nàng là vinh hạnh của nàng. Không cho, là do nàng không có số tốt. Nương nương địa vị tôn quý, còn cần băn khoăn một ái nữ của thần tử?"

"Nói cũng phải."

Hoàng thất vốn là lạnh bạc, Thái hậu nghe lọt sau, liền đem Giản Hân Hân đặt qua một bên: " Sau này cầu kiến, nếu không có việc quan trọng thì không gặp."

"Vâng, nương nương." Thanh Hòa hơi hơi cong môi.

Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Nương nương lúc trước nhìn không thấu Giản Hân Hân không đại biểu nàng ta không thấy rõ. Cũng bởi vì cháu gái của nàng nói nhiều với Ngũ hoàng tử hai câu, vậy mà bị hãm hại, tay vả phạt quỳ, một chút không nể mặt nàng ta.

Còn thật sự nghĩ nàng ta ở trong cung nhiều năm như vậy, vẫn là tiểu cung nữ mạng như cỏ rác?

Ở thời khắc quan trọng đạp lên một cước, nàng có thể khiến cho tiểu nha đầu kia chết như thế nào cũng không biết!

Từ Thụy Khanh cũng là thật thê thảm một nam.

Không biết vì sao, luôn cảm thấy lúc hắn nói chuyện với Phồn Tinh thì có người ở bên cạnh yên lặng nhìn lén.

Chính là loại cảm giác quỷ dị này, khiến cho hắn bó tay bó chân, cực kì không thoải mái ——

Đêm trước khoa cử, Từ Thụy Khanh lấy từ trong lòng ra một cái trầm cài tóc, ở trên còn rủ xuống hai viên trân châu nhỏ, linh động đáng yêu, xinh đẹp tinh xảo.

"Ta. . ." Từ Thụy Khanh khó hiểu khẩn trương.

Hắn từ lâu đã quyết định, nếu như thi đậu công danh sẽ chính thức cưới Phồn Tinh.

Nhưng thật sự đến lúc này, hắn lại lắp ba lắp bắp nói cũng nói không hoàn chỉnh.

"Ừ?" Lão đại nghiêng đầu, "Chuyện gì. . . Áp?"

Từ Thụy Khanh trong lòng đã luyện tập hơn trăm lần ——

Chờ ta ghi tên lên bảng vàng sau đó cưới nàng có được không?

Kết quả lúc muốn thật sự nói ra khỏi miệng, chỉ nói vỏn vẹn một câu : "Tặng nàng."

"Nha." Đưa cái trâm cài nha, đóa hoa nhỏ, khẩn trương như vậy làm gì?

Kết quả không nghĩ đến, Từ Thụy Khanh còn khẩn trương hơn, hắn phát hiện mình nói không ra lời muốn nói, liền bắt đầu nói hươu nói vượn. Nói liên miên cằn nhằn, thao thao bất tuyệt, dừng cũng không dừng lại được." Thật ra cái này ta cũng chả là tùy tiện mua mà thôi, nếu ngươi thích thì  mang. Không thích thì ném sang một bên, không sao cả. Dù sao đối với ta cũng không quan trọng, ta thật sự chỉ là tùy tiện mua. . ."

Phồn Tinh: ? ? ?

Meo meo meo?

Đóa hoa nhỏ rốt cuộc là muốn nói cái gì?

"Nga." Âm thanh mềm mại đáng yêu. Chờ Phồn Tinh rời khỏi phòng, Từ Thụy Khanh không thể nhịn được nữa, đánh lên mặt mình mấy cái bạt tai.

"Nói cái gì vậy chứ? Quả thực ngu xuẩn như heo!"

"Ai, hắn thật nhát gan nga. Ta còn tưởng rằng hắn đưa ngươi cây trâm, kế tiếp liền sẽ nói thích ngươi, sau đó hôn ngươi. . . Dù sao trong thoại bản đều là viết như vậy."

Trường An ánh mắt thèm thuồng còn có chút không thỏa mãn mà tiếc nuối. "Trong thoại bản thư sinh đều rất to gan, sau khi xác nhận xong, có thể cùng người thương xác định quan hệ. Phu quân của ngươi, thật lằng nhằng nha, hắn sau này không cưới được vợ, nhất định là bởi vì hắn quá lằng nhằng."

Phồn Tinh mấy ngày này vốn đã có thể thích ứng Trường An ở một bên lải nhải.

Nhưng lão đại bao che khuyết điểm như vậy , làm sao nhịn được nàng chê bai đóa hoa nhỏ mình nuôi, vì thế khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống: "Ngươi, câm miệng, không cho nói xấu hắn."

Trong giọng nói mang theo lệ khí, nãi hung nãi khí, đáng tiếc Trường An hoàn toàn không sợ, thậm chí còn bắt đầu bát quái ——

"Vì sao không cho chứ? Là bởi vì ngươi cũng thích hắn, cho nên không cho ta nói xấu hắn sao? Vậy nếu ngươi cũng thích hắn, thì chủ động với hắn một chút nha. Ta rất muốn thấy các ngươi ở cùng một chỗ, sau đó sinh đứa nhỏ nha, ta không có ai thích qua, mà cũng chưa từng thích ai."

Phồn Tinh: ". . ."

Nàng thật sự, rất phiền nha!

Trường An công chúa khi còn sống tuyệt đối là một tên trẻ trâu không hơn không kém, tâm tâm niệm niệm muốn nhìn thoại bản thành sự thật. Không ngừng lải nhải bên tai Phồn Tinh ——

Ngươi cũng thích Từ Thụy Khanh. #

Thích thì ở cùng với nhau! #

Các ngươi ở cùng nhau, sau đó sinh đứa nhỏ! #

Phồn Tinh vốn là chỉ số thông minh có hạn, dung lượng nhận thức cũng chỉ có lớn như vậy. Tin tức hơi nhiều một chút thì cô cần phải có thời gian để tiêu hóa. Kết quả cô vốn cũng không thông hiểu bao nhiêu, còn bị Trường An công chúa tẩy não!

Thế cho nên mơ mơ màng màng, thiếu chút nữa còn nghĩ là mình thích Từ Thụy Khanh.

Ngày thi khoa cử, sáng sớm mặt trời còn chưa có ló dạng Mộc Lão Tam đã lôi lôi kéo kéo Phồn Tinh đi đưa tiễn Thụy Khanh vào trường thi. Khoa cử liên tục thi mấy ngày, người không có tố chất thân thể tốt, căn bản không chống giữ được bao lâu.

Mộc Lão Tam lôi kéo Từ Thụy Khanh dặn dò: "Thụy Khanh, ngươi cũng đừng quá áp lực, cha là rất xem trọng ngươi. Cứ coi như năm nay không đậu, cha cũng đem Phồn Tinh gả cho ngươi. . ."

Sau khi nói xong, lại đánh lên miệng hai cái: "Miệng thúi! Phi phi phi! Năm nay khẳng định đỗ cao!"

Phồn Tinh đứng ở bên cạnh, không ngừng chớp chớp mắt, cố gắng mở mắt thật to, giả vờ mình không có ngủ gà ngủ gật.

Từ Thụy Khanh nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng rục rịch ——

"Phồn Tinh." Từ Thụy Khanh đến gần.

Phồn Tinh mơ mơ màng màng: "Ừ?" Trong mắt đều là vẻ nghi hoặc, phảng phất tràn ngập ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm gì?

Từ Thụy Khanh vươn tay ra, đem người ôm vào trong lòng.

Hôm nay là ngày dự thi, có mấy lời rốt cuộc cũng có thể nói ra khỏi miệng : "Chờ ta ghi tên lên bảng vàng, ta liền cưới nàng!"

Tể Tương đại nhân tương lai cũng là một tên lưu manh không hơn không kém, thừa dịp Phồn Tinh chưa phản kịp phản ứng, nhanh chóng hôn lên môi Phồn Tinh một cái.

Hôn xong nhanh chóng chạy về phía trường thi, cũng rất là kích thích. Mộc Lão Tam vừa rồi tựa như cha ruột dặn dò hắn, mắt thấy con gái vừa bị hắn hôn một cái, nhanh chóng lấy giày từ dưới chân lên ném về phía gáy hắn. Cẩu vật chết tiệt!

Còn dám bắt nạt con gái ông ta!

Vừa rồi lão tử nói lời khách sáo với ngươi, người nhìn không rõ sao?

Không chỉ Mộc Lão Tam kích động, Đại công tử Tần quốc công đi đưa tam đệ đi thi càng kích động!

Kích động đến mức hai huynh đệ Tần Tư Bách và Tần Tư Ngọc hợp sức tận lực giữ người lại. Cái này khác gì so với lợn rừng lao xuống núi chứ! Rõ ràng là thư sinh nho nhã ngày đọc sách viết chữ, tức giận lên mặt cũng phát đỏ, trong miệng còn phát ra tiếng thở trầm thấp tức giận, tựa như giây sau sẽ lao qua đánh người.

"Đại ca, bình tĩnh! Bình tĩnh!"

"Đúng vậy, Đại ca, huynh làm như vậy sẽ khiến người ta nói không có mặt mũi!"

Bình thường Tần Tư Cổ để ý nhất chính là thanh danh.

Nhưng mà hiện tại hai huynh đệ phát hiện đem thanh danh đi khuyên nhủ đại ca nhà mình căn bản không có tác dụng.

Nếu không phải Đại ca bình thường không luyện võ, bọn họ chỉ sợ là ngăn không được!

Tần Tư Bách cũng nhận ra Phồn Tinh ——

Chính là con nhãi ngày đó đè hắn lên đất đánh một trận!

Đại ca đây là yêu nghiệt a?

Còn thật sự xem tiểu ma nữ này thành Phồn Nhi?

"Đại ca, huynh bình tĩnh, đừng dọa đến người ta, đó là phu quân của người ta, hôn một cái thì thế nào? Huynh không có lập trường để nói, nhìn thế nào cũng không được."

Lúc Tần Tư Bách đến trường thi trong lòng còn cảm thấy vui vẻ phấn khởi.

Hắn chính là công tử quốc công phủ, trên có huynh trưởng lo lắng gánh vác rồi, hắn chỉ cần ăn chơi vui vẻ là được.

Vốn dĩ hôm nay đến đây còn mang theo tâm tình tất cả chú ý của mọi người hẳn là ở trên người hắn đi?

Kết quả hắn còn phải chú ý đại ca hóa chó điên này nữa chứ. Ai ——

Một tiếng thở dài, trong lòng rất mệt mỏi.

Tần quốc công và phu nhân cũng hoàn toàn không nghĩ tới, con trai lớn nhà bọn họ từ nhỏ đã thành thục lão luyện trầm ổn như vậy. Thế mà lại có thể có bộ dạng thất thố đến như thế. Thật sự là không nghĩ đến. Cho đến khi Tần Tư Cổ đi về phía Phồn Tinh, bọn họ mới chú ý đến tiểu cô nương này. Ngay khi nhìn thấy Phồn Tinh, sắc mặt tươi cười của Tần quốc công phu nhân lập tức ngưng lại, sau đó mặt mũi trắng bệch, "Nàng. . . Nàng. . ."

"Cô nương, đã lâu không gặp." Tần Tư Cổ có chút khẩn trương đến gần Phồn Tinh. Cô không biết từ sau lần trước hắn đã tìm cô lâu như thế nào !

Bà có thể hiểu được vì sao con trai lại thất thố như vậy!

Cô làm sao lại có thể giống Phồn Nhi như vậy? Không, phải là giống Phồn Nhi lúc nhỏ!

Tần Tư Ngọc sắc mặt cổ quái.

Đại ca huynh ấy. . . Làm sao lại tùy tiện bắt chuyện với tiểu cô nương ngoài đường như vậy? Lần trước thật sự là ngã gãy chân ở tửu lâu, chứ không phải là bị tiểu cô nương này đánh?

Cái này rõ là... Sở khanh!

Phồn Tinh nghiêng đầu, ". . . Có chuyện gì sao?"

"Không có." Tần đại ca cũng là một nam nhân thẳng thắng, đầu óc thẳng lên cũng thật là thẳng.

Chuông báo động trong lòng Mộc Lão Tam vang lên.

Ông ta đương nhiên không quên con gái nhà mình không phải con gái ruột. Những người này, không phú thì quý, ông ta mơ hồ cảm thấy...Đây là tới tranh con gái với ông ta!

Mộc Lão Tam trong lòng thấp thỏm bất an, vì thế nhanh chóng lôi kéo Phồn Tinh nói: "Con gái, đừng nói chuyện với người lạ, lỡ đâu bị lừa bắt đi mất thì làm sao? Ngoan, theo cha về nhà ăn bánh bao."

Mộc Lão Tam rất hiểu suy nghĩ của con gái nhà mình.

Nhắc tới ăn liền chạy theo.

Quả nhiên ——

Lão đại nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác hỏi: "Cha, ăn bánh bao nhân thịt nha?"

Đại công tử còn chưa kịp nói câu thứ hai, Phồn Tinh đã bị bánh bao thịt dụ dỗ chạy mất, trước khi rời đi, ngay cả cái ánh mắt cũng không lưu lại cho hắn!

Trái tim thật là lạnh!

Tần quốc công phu nhân sắc mặt trắng bệch, khó khăn nuốt nước bọt, sau khi nhìn thấy tiểu cô nương nghiên đầu bán manh, trong lòng bà ta tê rần từng chút từng chút một.

Giống nhau như đúc!

Thật sự giống với Phồn Nhi lúc nhỏ!

Nhưng buồn cười chính là Phồn Nhi lúc đó tìm về chỉ giống với lúc nhỏ năm sáu phần. Mà tiểu cô nương này lại giống như một khuông đúc ra! Tại sao có thể như vậy?Trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp như thế sao?

"Nàng. . . Phồn Nhi. . ." Lúc trước mất đứa con, Tần quốc phu nhân cơ hồ khóc đến mù mắt, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, khiến thân thể xương cốt suy yếu. Bây giờ bị khích thích, hô hấp bắt đầu khó khăn, thân thể khụy xuống, miệng lầm bầm, "Con gái của ta. . . Của ta. . . Phồn Nhi. . ."

"Nương!"

"Phu nhân!"

Tần quốc công và hai vị công tử đều không hẹn mà cùng đỡ quốc công phu nhân, chờ bọn họ phản ứng lại, Mộc Lão Tam đã sớm lôi kéo con gái chạy không thấy người.

"Về phủ trước, Tư Ngọc, vào trong cung thỉnh thái y!" Tần quốc công sắc mặt trầm xuống, ôm ngang phu nhân lên nhà mình bước nhanh lên xe ngựa, trong ánh mắt xuất hiện vài phần nghi ngờ.

Không nhưng lại xuất hiện một cô nương giống hệt Phồn Nhi lúc nhỏ. Chuyện này khẳng định có âm mưu!

Nếu vừa rồi người đó là giả.

Vậy chính là có người muốn nhằm vào Tần quốc công phủ của ông ta, nếu để ông ta bắt được, ông ta muốn bọn họ sống không được mà chết không xong! Nhưng nếu vừa rồi là thật ——

Tần quốc công phủ bọn họ tìm hàng giả trở về. Vậy thì chứng minh từ lúc nữ nhi mất tích, đã có người nhắm vào Tần quốc công phủ bọn họ. Thậm chí còn đem tất cả người của Tần quốc công phủ xem như đồ ngốc mà chơi đùa!

Nếu là cái sau, đại nam nhân như Tần quốc công phút chốc cảm thấy trái tim mình đau quặng thắt từng cơn...

Vậy con gái bảo bối của ông ta, sau khi bị bắt cóc bán đi rốt cuộc đã trải qua cái gì?

Tần Phồn Nhi không có đi đưa Tần Tư Bách đến trường thi, nữ tử trang điểm ít nhất phải tốn một canh giờ, sớm như vậy, nàng ta còn chưa vẽ mày tô son, làm sao ra khỏi cửa được. Bởi vậy cũng không biết bên ngoài trường thi xảy ra cái gì, chỉ biết mẫu thân bị kinh hãi...

"Mẫu thân! Mẫu thân thế nào?" Tần Phồn Nhi sau khi chạy tới, mở miệng hô hoán.

Tần quốc công trước đây cũng là người từng ra trận giết địch, so với Tần Tư Cổ tâm tư càng thêm âm trầm kín đáo. Tần Tư Cổ vẫn chỉ là nghĩ, Phồn Tinh rất giống Phồn Nhi khi còn nhỏ, hắn là muốn nói chuyện với cô nhiều mấy câu. Mà Tần Tư Bách sau khi lãnh một trận đòn hiểm, thì chỉ nghĩ đó chính là một tiểu ma nữ.

Nhưng Tần quốc công đã trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu, sớm đã luyện ra trực giác nhạy bén. Trong lòng ông ta có hai loại giả thiết, trước khi chứng thực suy đoán của mình, ông ta sẽ không thiên vị bất kỳ bên nào.

Cứ như vậy thờ ơ lạnh nhạt, muốn tìm xem có manh mối nào không.

"Mẫu thân ngươi nhìn thấy một tiểu cô nương lớn giống hệt ngươi lúc nhỏ, nhất thời kích động, bệnh cũ tái phát." Tần quốc công không nhanh không chậm nói, ánh mắt dừng lại trên mặt Tần Phồn Nhi. Tỉ mỉ quan sát sự thay đổi của đối phương –––

Ánh mắt của Tần Phồn Nhi kinh nghi bất định.

Biểu tình cứng ngắc chốc lát, không biết nên bày ra loại biểu hiện nào.

Lập tức mang theo một chút thăm dò mở miệng: "Vậy hẳn thật sự là rất giống. Là cô nương lần trước đại ca gặp sao? Nếu có cơ hội, con thật cũng muốn gặp nàng một chút. Lớn lên giống nhau, cũng là một loại duyên phận."

Tần Quốc Công cảm giác được nàng che dấu một tia sát ý thì trong lòng từng chút chìm xuống.

Không phải là loại phản ứng này.

Nếu nàng là thật thì không nên là loại phản ứng này.

Biết được có người giống mình, nếu trong lòng không quỷ, hẳn là chỉ là thẳng thắn vô tư mà mỉm cười.

Nhưng mà trước mắt liền phảng phất như địa vị bị người dao động ——

Nếu đây là kẻ giả mạo...

Tần Quốc Công cảm giác mình nghĩ cũng không dám nghĩ.

Vậy con gái ruột của ông ta, đích tiểu thư tôn quý của Tần quốc công chẳng phải là lưu lạc mười mấy năm bên ngoài?

Bước lảo đảo đến thư phòng.

Tần Quốc Công phảng phất nháy mắt già đi rất nhiều. "Đi tra, tra chuyện tiểu thư mất tích năm đó, mỗi một chi tiết cũng phải tra thật kỹ. Còn có đích tiểu thư của phủ tướng quân kia. Những chuyện nào không rõ, đều tra lại hết cho ta!"

Lúc trước Phồn Nhi mất tích, là cùng Giản Hân Hân ra ngoài chơi.

Cũng là phủ tướng quân, tìm Phồn Nhi trở về.

Nếu như...Trong phủ là giả, phủ tướng quân kia, tuyệt đối không thoát khỏi liên quan!

Nếu có liên quan đến phủ tướng, ông ta muốn cả nhà phủ tướng quân đều chết, chó gà không tha. Nếu không thì ông ta không thể nào nuốt nổi cơn giận này.

Phồn · Lão Đại · Tinh một lần xuất hiện, liền kéo cho phủ tướng quân phủ một cái tử thù.

Lúc này đang làm khách trong cung Thái hậu, ăn uống vui vẻ, bên cạnh còn có cung nữ nhảy múa.

Thái hậu nhìn Phồn Tinh, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, hoàn toàn chính là coi cô là như con gái yêu quý mà đối đãi.

Dù sao cũng nhờ Phồn Tinh, Trường An hơn hai mươi năm chưa từng đi vào giấc mộng của bà ta, bây giờ đã nhập mộng nói chuyện với bà.

Trong lúc đó Giản Hân Hân ở ngoài cung xin cầu kiến, kết quả lúc tiến vào thì bị ngăn cản không cho vào yết kiến. Còn bị Thanh Hòa bên cạnh Thái Hậu tịch thu lệnh bài vào cung. Nói là Thái hậu nương nương cảm thấy cái lệnh bài tùy ý xuất nhập cung này dễ dẫn tới tai họa, lỡ đâu có người có tâm tư không tốt lợi dụng.

Quả thực tức giận !

Lão bất tử kia, vậy mà trở mặt thật nhanh !

Lúc trước cần nàng ta hầu hạ, làm sao lại không nghĩ đến cái này?

"Hoàng tổ mẫu." Thiệu Huyền Viễn đến thỉnh an Thái Hậu, từ phía xa nhìn Phồn Tinh cảm thấy quen mắt, nhưng mãi không nhận ra được.

Có Giản Hân Hân từ mười năm trước bắt đầu trù tính, Thiệu Huyền Viễn sớm khác biệt với kiếp trước, không còn hoàng tử không được sủng ái như trước kia. Ngược lại bởi vì Giản Hân Hân được Thái hậu sủng ái, cho nên thường xuyên xuất hiện trước mặt Thái Hậu. Lão hoàng đế rất hiếu thuận, Thái hậu coi trọng đứa trẻ nào, ông ta cũng sẽ chú ý nhiều một chút.

Hiệu ứng cánh bướm chính là như vậy, Giản Hân Hân vỗ mấy cái, liền biến Thiệu Huyền Viễn thành hoàng tử có khả năng tranh đoạt ngôi vị thái tử nhất.

Mà cũng là quạt một chút liền quạt mất cặp đôi trời đất tác hợp Tần Phồn Nhi và Thiệu Huyền Viễn, hai người cứ vậy trở thành hai người xa lạ.

Thiệu Huyền Viễn sau khi đến gần, nhận ra Phồn Tinh.

Đầu tiên là vì, Phồn Tinh có khuôn mặt tròn đôi mắt hạnh đáng yêu, đủ để khiến người ta gặp qua là không thể quên được. Thứ hai là vì Phồn Tinh lúc trước 'lừa bịp tống tiền' hắn, để lại ác cảm cho hắn, cho nên hắn nhớ rõ rất rõ ràng.

"Là ngươi."

Thiệu Huyền Viễn nói không ra là cảm giác gì, ngày ấy ngựa của hắn chấn kinh đả thương người, sau đó phát hiện làm bị thương tiểu cô nương trong lòng bất an cực kỳ. Nhưng mà cô nương kia vừa mở miệng liền là lừa bịp tống tiền, khiến cho áy náy của hắn nháy mắt tiêu biến hết.

Tuy rằng sau đó nhìn lại một chút, thấy cánh tay phải của cô rũ xuống ở bên người, hình như thật sự bị thương thật.

Nhưng cô tính tình tham lam ham muốn tiền bạc, vẫn là khiến hắn cảm thấy không thích.

Cũng không phải là vì ngân lượng, mà là Thiệu Huyền Viễn khó hiểu cảm thấy có chút phẫn nộ.

Từ đáy lòng cảm thấy, nữ tử lớn lên đáng yêu vô hại như vậy thì không nên tham tài của, không nên có bất kỳ thứ dơ bẩn nào.

Thái hậu không chú ý tới sự khác thường của Thiệu Huyền Viễn, chỉ là cười nói: "Tiểu Ngũ quen biết Mộc cô nương?"

Bà ta gần đây tâm tình tốt, cho nên nhìn cái gì cũng rất thuận mắt.

Thiệu Huyền Viễn chỉ là cười lạnh một tiếng, cố ý nói: "Đương nhiên biết, cũng không biết Mộc cô nương nhìn thấy tại hạ có bất ngờ không."

Bộ dạng bình tĩnh kia, phảng phất như đang nói, thế nào, kinh hỉ không, bất ngờ không? Lúc trước lừa bịp tống tiền ta, có phải là không có ngờ đến sau này vẫn có thể gặp lại?

Tuy rằng hắn không biết cô dùng cách gì để trèo lên người Hoàng tổ mẫu. Nhưng là hắn cảm thấy cô bây giờ nhất định rất hoảng sợ! Khẳng định đang lo lắng hắn ở trước mặt Hoàng Tổ Mẫu chọc thủng bộ dạng thật của cô!

Phồn Tinh nghiêng đầu.

Nhị Cẩu, người này, có phải là lão ngốc, có vấn đề nha?

Dù sao ở trong lòng lão đại, ngựa của Thiệu Huyền Viễn đụng gãy tay cô, bồi thường tiền thì xem như đã tính toán xong, không có bất cứ quan hệ nào. Thiệu Huyền Viễn bây giờ ác ý tràn đầy như vậy, ở trong mắt lão đại biến thành đầu óc có vấn đề !

"Hoàng tổ mẫu, có vài nữ tử phong trần nhiễm bụi bẩn, trên người khó tránh bản tính của con buôn. Tinh thông mưu chước, vì tiền tài không từ thủ đoạn, Hoàng tổ mẫu đừng để bị người che mắt."

Thiệu Huyền Viễn tự nhận mình nhìn thấu Phồn Tinh càng nói càng không khống chế được ác ý.

Thật ra trong lòng hắn còn có một chút cảm giác bí ẩn không thể nói, thậm chí ngay cả chính hắn đều không cảm thấy được ——

Hắn khó chịu, khó chịu Phồn Tinh ở trong hoàng cung nhìn thấy hắn vậy mà vẫn một bộ dạng thờ ơ!

Cô lúc trước mượn cớ lừa bịp tống tiền hắn, đã chứng tỏ đây là một cô nương tâm tính không thiện lương. Ở trong hoàng cung nhìn thấy hắn, biết được thân phận của hắn, chẳng lẽ không phải là trăm phương nghìn kế tìm hắn nói chuyện, a dua lấy lòng?

Cô bày ra một bộ dạng thờ ơ như vậy, quả thực là làm cho người ta cảm thấy ghê tởm!

Đây là cho rằng trèo lên người Hoàng tổ mẫu, liền có thể ở trong cung lộng hành?

【 Không, đầu óc hắn không có vấn đề. Hắn chỉ là một muốn ngươi lấy lòng hắn, về phần nếu ngươi thật sự đi lấy lòng hắn, liền sẽ biến thành con buôn ti tiện, càng khiến người ta chán ghét. Đơn giản mà nói, chính là hắn muốn thu hút sự chú ý của ngươi, nhưng lại sợ không khiến ngươi chú ý tới. Còn có, là đồ ngốc, không phải lão ngốc. 】

Đừng hỏi nó vì sao lại đột nhiên tốt bụng như vậy, vì Phồn Tinh mà giải đáp nghi vấn, giải thích nghi hoặc.

Bởi vì nó vừa đọc xong tiểu thuyết, bên trong có cái tuyệt thế đại tra nam, tâm lý miêu tả cực kỳ vi diệu, nhìn đến mức khiến nó tức giận muốn chết, thậm chí còn đối với nhân tính càng có lý giải sâu sắc.

Phồn Tinh ngốc như vậy, nó giảng giải cho cô giống như làm từ thiện vậy.

Nhưng mà lão đại cũng nghe không hiểu, một câu liền khái quát mọi thứ nó nói: Nga, vẫn là lão ngốc, có vấn đề.

Sưu Thần Hào: 【. . . 】

Thái Hậu cảm nhận được Thiệu Huyền Viễn đối Phồn Tinh có ác ý, bất động thanh sắc nhíu mày.

Trong lòng đã không vui.

Phàm là người đứng trên người, đều đặc biệt tin tưởng mắt nhìn của mình. Làm sao lại muốn có kẻ đứng trước mặt nói gần nói xa bà ta nhìn sai người?

Có thể ở trong hậu cung tranh đấu đến cuối cùng, Thái Hậu há là kẻ đầu đường xó chợ?

Bà ta sở dĩ bằng lòng gặp Phồn Tinh, thứ nhất là bởi vì Trường An công chúa, thứ hai thì là bởi vì đứa nhỏ này quả thật không có tâm tư gì. Hoàn toàn không nghĩ tới dựa vào bà ta để có được cái gì, hồn nhiên một mảnh tấm lòng son.

Tuy là ngốc chút, nhưng sẽ không hại người.

Chờ sau khi Thiệu Huyền Viễn thỉnh an xong rời đi, Thái Hậu hỏi Phồn Tinh: "Phồn Tinh và Ngũ hoàng tử làm thế nào quen biết?"

Phồn Tinh cũng không thêm mắm thêm muối nói đúng sự thật: "Ngựa của hắn, chạy loạn trên đường, đâm gãy tay của ta. Ta muốn bạc, hắn cảm thấy ta lừa bịp tống tiền. Đem bạc, ném ở trên tay ta, sau đó, đi. Không biết, chỉ gặp qua."

Trong lòng của lão đại.

Gặp qua, không phải là quen biết. Ở chung, không nhất định là người thân.

Tính sổ cho thật rõ ràng, một chút cũng không chịu thiệt thòi.

Thái hậu nhíu mày, cũng bởi vì như vậy Ngũ hoàng tử liền bức bách với cô?

Cái này ở trong mắt người ngoài mà nói, làm người ta bị thương thì bồi thường bạc là là chuyện phải làm. Chỉ vì là tiểu cô nương người ta tự mở miệng đòi bồi thường bạc, liền đã ghi hận trong lòng. Cái này tâm tính có bao nhiêu nhỏ nhen nhỏ mọn?

Nhìn khí thế bức người vừa rồi kia, bà ta thiếu chút nữa cho rằng Thiệu Huyền Viễn là bị người lừa tài lừa sắc, cho nên mới ngôn từ cay nghiệt như thế!

Bà ta vốn dĩ thương tiếc mẫu thân Ngũ hoàng tử địa vị thấp kém, cho nên thường ngày quan tâm đôi chút. Kết quả tuyệt đối không nghĩ tới, không biết từ lúc nào đứa nhỏ khiêm tốn kính cẩn như vậy lại có thể tự xem mình là đại nhân vật!

Thái hậu hoàn toàn không cảm thấy Phồn Tinh lúc ấy là tại lừa bịp tống tiền.

Một người tham lam hay không, rất dễ phân biệt ra.

Đứa nhỏ này nếu bản tính tham lam, thật sự muốn được ban thưởng.

Nhìn vào phân nhượng của Trường An, bà ta nhất định sẽ cho.

Nhưng cô tuy rằng si ngốc, nhưng trong lòng có một cái cân rất vững chắc, là của cô, cô lấy. Không phải là của cô, cô sẽ không lấy.

Hoàng thất vô tình, Thái Hậu còn sót lại một chút ôn nhu này, tất cả đều đặt trên người Trường An công chúa.

Lão hoàng đế không phải là con trai ruột của bà ta, lúc trước nâng đỡ giành được ngôi vị, cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Mà hoàng tử này, tự nhiên cũng không phải là cháu trai ruột, thì có thể có bao nhiêu tình cảm?

Trong lòng đối với Thiệu Huyền Viễn sinh ra một tia không thích, sau đó tự nhiên sẽ không có vô ý cố tình đi quan tâm.

Cũng không biết Giản Hân Hân nếu biết, Phồn Tinh xuất hiện một lần chặt đứt quan hệ của nàng ta với Thái Hậu. Lại lộ diện một chút khiến cho Tần Quốc Công phủ người ngã ngựa đổ. Lần nữa xuất hiện đã dỡ xuống tất cả mọi chỗ dựa của Thiệu Huyền Viễn. Có tức giận đến hộc máu?

Tranh đoạt ngôi báu, một bước cũng không được phép sai.

Có nhà mẹ chống đỡ tỉ lệ thắng còn tương đối cao.

Nhưng nếu không có nhà mẹ giúp đỡ mà nói, vậy thì hoàn toàn dựa vào người vì hắn mà lên tiếng lấy được sự trọng dụng của quân vương.

Thiệu Huyền Viễn vốn là nhà ngoại thấp kém, Thái hậu không thích thật là đã khó càng thêm khó.

【 Nói thực ra, một chiêu này của ngươi, có phải là mượn đao giết người? 】 Sưu Thần Hào khó hiểu cảm thấy sau lưng phát lạnh, còn cảm thấy rất là kích thích, tên ngốc này là muốn thành tinh sao !

"Hở. . ." Cái gì đao, người nào cơ?

【 Khó trách ngươi lúc trước không nóng không lạnh như thế, cái gì cũng không muốn trở về Tần Quốc Công phủ, có phải là sớm đã tính toán xong hết rồi? Ngươi cái này rõ ràng chính là rút củi dưới đáy nồi a, Để Giản Hân Hân và Tần Phồn Nhi cho rằng mình trù tính hơn trời, trên thực tế để cho bọn họ ở trên cao ngã nặng! 】

"Emmmm. . ." Nhị Cẩu đang nói cái gì vậy?

【 Ngươi có phải là lại nhìn lén tiểu thuyết của ta? Ở trong tiểu thuyết của ta học được? 】

". . . Không có." Lão đại chậm rì phủ nhận.

Nhị Cẩu vừa rồi nói nhanh quá, cô chưa kịp nghe hết đây.

Nghe không hiểu.

Chẹp.

Sưu Thần Hào đem lão đại hiểu thành tâm cơ đột lốt heo ăn thịt hổ, mà lão đại sở dĩ không trở về Tần Quốc Công phủ, chỉ là bởi vì, cô tuyệt đối tin tưởng nắm đấm của mình, có thể một quyền đập chết Giản Hân Hân và Tần Phồn Nhi giả kia.

Phồn Tinh từ trong cung đi ra, ở cửa chính của cung dừng một chiếc xe ngựa có khắc huy tộc của Tần Quốc Công phủ ——

Tần Quốc Công phu nhân nhìn thân ảnh lắc lắc ung dung kia, nhìn cô nương cắn điểm tâm đi ở ven đường, ở trên xe ngựa không nhịn được rơi lệ.

Con gái của ta!

Con gái ruột của ta!

Lúc trước bà ta liên tục sinh ba đứa con trai, liền hy vọng có thể sinh một đứa con gái ngoan ngoãn dễ thương. Đến lúc đó ba anh trai đều có thể xem cô như châu báu mà nâng niu, xem như trứng như hoa mà nâng đỡ cô, để cô trở thành có danh có thực làm minh châu trên tay mọi người.

Sau này thật sự sinh được một đứa con gái trắng trẻo mập mạp, bà ta rất vui mừng,  bởi vậy mà thân thể mang bệnh cũng chưa từng hối hận.

Kết quả lại bị một kẻ giả mạo chiếm mất vị trí minh châu!

Nếu chỉ là vì Tần Quốc Công phủ nhà bà ta tự mình nhận sai người, đem mắt cá mà xem như trân châu, bà ta cũng sẽ không tức giận như vậy. Nhưng mà cố tình là sau lưng có người tính kế, hơn nữa tên giả mạo kia cũng có ý định lừa gạt!

Phu quân sau khi tra rõ chân tướng không có vì cảnh thái bình giả tạo mà giấu diếm bà ta.

Chắc là cũng hiểu rằng, đau dài không bằng đau ngắn, nói sớm một chút cho bà ta biết ngược lại có ích. Nếu như là đợi đến sau này để bà ta biết, con gái ruột thịt đã sớm gặp qua nhưng lại cứ như vậy bỏ lỡ, đây mới thật sự là đau thấu tâm can!

Ngươi nhìn cô, đi đường nhún lên nhún xuống một cái, tựa như con vịt nhỏ.

Quai hàm một phồng lên, lại giống như chuột con.

Đầu lắc lư trái phải tựa hồ cực kì vui vẻ.

Từ cửa cung một đường đi ra, mua chuỗi kẹo hồ lô vừa đi vừa ăn, lâu lâu còn tham ăn một chút ghé vào quán ăn vặt vỉa hè ven đường.

Tần Quốc Công phu nhân càng nhìn lại càng là nhịn không được bật khóc.

Tần Quốc Công nhìn phu nhân nhà mình khóc đến sắp ngất đi, sắc mặt càng thêm khó coi. Chuyện năm đó còn đang tiếp tục tra, tất cả điểm đáng ngờ đều ở trên người đích nữ phủ Tướng quân Giản Hân Hân.

Phủ Tướng quân hại ông ta đến tận đây thù này không đội trời chung!

"Phồn Nhi, Phồn Nhi của ta! Phu quân, thiếp sợ nó không nhận thiếp. . . Nó lưu lạc bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy, nhưng thiếp lại nhận sai người khác về làm con gái... Nó sẽ không tha thứ cho thiếp, nhất định sẽ không tha thứ cho thiếp. . ."

Quốc công phu nhân khóc đến mức không kịp thở, sau đó trực tiếp ngất đi.

Đại công tử sau khi biết được tiểu cô nương làm nũng kia thật sự là muội muội ruột của mình thì ngu ngơ một hồi lâu, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Sau khi sửng sốt hồi lâu, gào khóc, hoàn toàn quên mất cái gì là mặt mũi cái gì là thanh danh.

Sau khi khóc rồi lại cười cười rồi lại khóc, Tần Tư Cổ thậm chí cũng không để cho người hầu chuẩn bị kiệu, liền chạy ra ngoài ——

Ngồi xổm bên cạnh sân nhà thuê của Mộc Lão Ta, giống hệt kẻ không có lễ nghi phép tắc ngồi xổm ở chân tường bạo khóc.

Không phải ô ô ô, thì chính là anh anh anh, hoặc là liền gào gào gào.

Mộc Lão Tam cảm thấy mình cho dù là nằm trong quan tài cũng có thể bị tiếng ồn này ầm ĩ đánh thức.

Không giấu được.

Ông ta biết.

"Vào trong ngồi đi, khóc thành như vậy cứ như nháo quỷ." Mộc Lão Tam mở cửa nói với Tần Tư Cổ.

Đại công tử cả kinh, sau đó da mặt nóng lên: "Ngươi. . . Ngươi nghe được?"

Mộc Lão Tam: ". . . Ngài gào thét đến mức đất rung núi chuyển, ta lại không điếc."

Đáng thương nhất chính là Từ Thụy Khanh đang ngồi ngay ngắn ở trong trường thi múa bút thành văn, ngẫu nhiên còn bộ dạng mỉm cười đắc ý.

Trong lòng suy nghĩ, đề thi năm nay đối với hắn mà nói mười phần đơn giản. Thi đậu công danh tựa như lấy đồ trong túi. Chắc chắn ngày công bố yết bảng, chính là lúc hắn động phòng hoa chúc.

Đến lúc đó ...Có lẽ còn phải chuẩn bị hai bản xuân cung, dù sao ở phương diện này hắn không có chút kinh nghiệm, vẫn phải là học tập chuẩn bị thật tốt một chút.

Có vài người bên ngoài nghiêm trang. Thật ra bên trong cực kì xấu xa đáng khinh.

Một tay múa bút ra áng văn hay người người tấm tắc, nhưng trong lòng lại suy nghĩ đến loại sách xuân cung khiến người không dám nhìn thẳng.

Từ Thụy Khanh cũng là thiên tính vạn tính nhưng không tính đến, chờ hắn thi khoa cử trở về ——

Cô vợ nhỏ vốn đã rất bức người, bây giờ lại có thêm thân thế bức người.

Tên sở khanh lần trước bây giờ vậy mà biến thành anh vợ.

Hắn vốn cảm giác mình một bụng tài học, thi đậu công danh xong là đã xứng đôi vừa lứa với cô vợ nhỏ. Kết quả đột nhiên xuất hiện Tần Quốc Công phủ nhà cao cửa lớn này, quả thực để cho hắn hai mắt tối đen
!

Trong Tần Quốc Công phủ.

Mộc Lão Tam thở dài thật sâu, "Sự tình chính là như ta vừa nói, khuê nữ lúc trước thân mình xương cốt yếu ớt, năm lần bảy lượt phát sốt, cơ hồ dùng hết tích góp của ta. Trong tay ta không có bạc, kinh thành lại xa xôi ngàn dặm, tâm tư quấy phá vì thế rõ ràng biết được nó có lẽ là khuê nữ của quý nhân kinh thành, cũng không mang nó tới tìm người thân."

"Nó có chút ngu si chính là lúc trước phát sốt để lại. Nếu các vị ghét bỏ vậy thì cứ xem như chưa từng thấy hai cha con bọn ta, chúng ta tuyệt đôi không trèo cao."

Mộc Lão Tam cũng biết mình nói thế này là người si nói mộng.

Nhìn xem một đám người Quốc Công phủ coi trọng con gái như vậy, đã biết bọn họ tuyệt không có khả năng buông tay Phồn Tinh.

Quả nhiên ông ta còn chưa nói xong, Tần Quốc Công phu nhân liền phản bác: "Làm sao lại ghét bỏ? Con gái ta mang thai chín tháng mười ngày mới sinh được, bất luận biến thành bộ dạng gì ta cũng sẽ không ghét bỏ!"

Mộc Lão Tam và vợ chồng Tần Quốc Công ngồi thảo luận ở trong phòng khách. Phồn Tinh an vị trong hoa viên cùng Đại công tử mắt to trừng mắt nhỏ.

Đại công tử cảm giác mình có lẽ là mình đã bắt đầu tang thương, vừa nhìn tiểu cô nương trước mắt nhịn không được nước mắt tuổi già. Nhìn một chút, liền muốn chùi con mắt.

"Phồn Tinh. . ." Đại công tử lại muốn nói nhưng nước mắt lại rơi xuống, khóc đến không kềm chế được.

Không ai có thể hiểu cảm giác cha già này trong lòng hắn.

Hắn quả nhiên là vừa buồn vừa vui, khó có thể khắc chế.

Lão đại thấy hắn khóc thật sự đáng thương như vậy, rốt cuộc cũng đưa tay ra vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đừng khóc. . ."

Bả vai của đại công tử tuy rằng đau đến đòi mạng, khẳng định là xanh tím một khối rồi. Nhưng mà trong lòng lại đặc biệt dễ chịu cảm động không thôi.

Muội muội đau lòng cho hắn!

Mà Phồn Tinh trong lòng nghĩ là, khóc tức tức, thật phiền nha.

So Trường An công chúa còn muốn phiền hơn.

Phồn Tinh và Mộc Lão Tam tạm thời dừng chân ở Tần Quốc Công phủ, về phần Tần Phồn Nhi giả mạo kia hoàn toàn không có ra ngoài nhảy nhót qua. Thế cho nên lão đại còn có chút thất vọng: "Nhị Cẩu, ta cho rằng, nàng ta sẽ gây chuyện."

Sưu Thần Hào đã lười đi sửa đúng cô nó tên là Sưu Thần Hào vĩ đại.

Nó thậm chí cũng lười nghi ngờ cô có phải lại nhìn lén tiểu thuyết của nó, ngươi nhìn đi "gây chuyện" hai chữ cao cấp như vậy phát ra từ kẻ có 2 điểm chỉ số thông minh liền biết cô khẳng định nhìn trộm!

Không gây chuyện, không có cơ hội đánh nàng.

Có chút mất mác, nhưng mà không quan trọng, trong phủ Tần Quốc Công có thật nhiều đầu bếp, khiến cho Phồn Tinh nháy mắt liền đem chút thất vọng này ném ra sau đầu.

Trên dưới phủ Tần Quốc Công đương nhiên sẽ không để cho Tần Phồn Nhi ra gặp người!

Tuy rằng có vài thứ không tra được rõ ràng, vì không đả thảo kinh xà tạm thời vẫn phải để Tần Phồn Nhi gánh vác thanh danh đích nữ phủ Tần Quốc Công. Nhưng mà nàng ta sớm đã bị giam lỏng.

Tần Tư Cổ mặc dù ở trước mặt Phồn Tinh khóc lóc đáng thương, nhưng thân là người thừa kế của đại gia tộc thế gia, thủ đoạn bẩn thỉu hắn làm sao có thể không biết.

Hắn không dùng đến loại thủ đoạn này, là vì ngại mặt mũi thanh danh.

Nhưng đối mặt với kẻ cố ý làm tổn thương đến trân báu của hắn, kẻ cố tình cướp mất vị trí của muội muội nhà hắn——

Hắn cũng không phải người tốt! Hắn hận không thể lăng trì nàng ta!

Tần Tư Cổ cố ý hỏi thăm trong cung chút biện pháp tra tấn người, chỉnh lý thành danh sách, để người trong phủ mỗi ngày dùng cho Tần Phồn Nhi một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play