Bộ phim [Song Sắt Nước Mắt] này khá thú vị, nó không lấy nước mắt bằng những cảnh khổ tình, toàn bộ phim kể cả nhạc dạo cũng để thể hiện sự tích cực hướng về phái trước.

Ngay cả trong thời kỳ đen tối nhất của cuộc đời nhân vật chính Hoắc Viễn, bộ phim này cũng không hề nhiễm phải bất kỳ sự u ám nào. Vậy tình tiết thực sự lấy nước mắt ở đâu?

Ở chỗ chân thực. Bộ phim này từ đầu đến cuối đều rất chân thực, thay vì nói Hoắc Viễn là nhân vật trong một bộ phim, nói anh ấy sống ở bên cạnh chúng ta thì đúng hơn, dường như xung quanh mọi người đều có một người giống như Hoắc Viễn, ngay cả khi đặt trải nghiệm của anh vào hiện thực cũng không cảm thấy mâu thuẫn chút nào.

Hoắc Viễn không khác gì tất cả những người bình thường, có ưu điểm nhưng đồng thời cũng có nhiều khuyết điểm, anh ấy cũng sẽ bám giường, thỉnh thoảng sẽ nhượng bộ, có sở thích và ham muốn riêng, có người mình thích, cũng có người mình căm ghét, anh ấy thực sự quá phổ thông cũng quá bình thường.

Không có hào quang nhân vật chính, nếu có gì đặc biệt thì chính là có hơi xui xẻo.

Là nhân vật chính của bộ phim, anh ấy có ba lần chuyển biến cảm xúc rất lớn, lần đầu tiên là sau khi trượt kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ ba, lần thứ hai là sau khi đi tù vì tội giết người trong lúc hoảng loạn, lần thứ ba là khi cha mẹ qua đời thúc đẩy Hoắc Viễn thay đổi tính cách.

Mặc dù đã rất nỗ lực trong tù và được giảm án nhiều lần, thậm chí còn phát minh và được cấp hai bằng sáng chế độc quyền. Nhưng vẫn không thể che giấu sự không hòa hợp của mình với thế giới.

Anh ta bị kết án hai mươi ba năm tù, khi vào tù là độ tuổi thanh xuân, thanh niên hăng hái tinh thần phấn chấn, khi ra tù, tóc mai đã điểm bạc, tuy rằng lưng vẫn thẳng tắp như trước, nhưng trên mặt đã có những nếp nhăn.

Hai mươi ba năm sau, bên ngoài đã cảnh còn người mất. Con hẻm quen thuộc đã được sửa sang sạch sẽ, lúc bước vào chân anh thậm chí còn chần chừ do dự.

Cô gái anh thích đã kết hôn, những người bạn cũ đều đã lập gia đình, lúc rời đi, khi rời đi bố mẹ thân thể khỏe mạnh, trung khí mười phần giờ cũng không còn nữa.

Căn nhà nhỏ nơi anh sống từ khi sinh ra đã bị phá bỏ từ lâu, thay thế bằng những tòa nhà cao tầng với hình dáng đẹp mắt.

Cuối phim, Hoắc Viễn đứng trên một con đường nhỏ dài, từng bước chầm chậm đi về một hướng xa xa, theo ống kính kéo xa, bóng dáng của anh cũng dần dần càng đi càng xa.

Cùng lúc đó, giọng nói của Hoắc Viễn vang lên trong ống kính kéo xa.

“Con người dù sao cũng phải trả giá thật lớn cho sai lầm của mình, một số thì cần phải tự mình trả giá, một số lại làm liên lụy người khác. Có những sai lầm có thể bù đắp, có những sai lầm thì không.”

“Nếu như có thể, hãy tận lực thoát ra khỏi vũng lầy, giành lấy cuộc sống mới.”

“Nếu như không thể, thì hãy dũng cảm tiến về phía trước, mọi chuyện sau này, không có đường lui.”

Khi bộ phim kết thúc, mãi đến khi đèn sáng lên, trong rạp chiếu phim rộng lớn cũng không có lấy một tiếng động nào. Khoảng vài phút sau, có người nhỏ giọng hỏi bạn của mình: “Anh ấy còn sống không?”

“Không đâu nhỉ?”

“Có lẽ, cái chết và cuộc sống mới cùng tồn tại.”

Buổi chiếu đầu tiên lúc nửa đêm không có nhiều người, trong rạp chỉ có một nửa người ngồi, người xem phần lớn là người trưởng thành, lúc này có người nhạy cảm đang nhỏ giọng khóc nức nở, có người thì lại nhìn nhau không nói gì.

Chỉ có một người đàn ông khoảng ngoài năm mươi ngồi ở góc hàng ghế cuối cùng của rạp chiếu phim, lặng lẽ khóc.

Người bình thường xem bộ phim này có lẽ sẽ cảm động, nhưng đối với những người từng trải qua cảnh tù tội, nó thực sự có thể cộng hưởng sâu sắc, khiến người ta rơi nước mắt.

Những gì nhân vật chính phải đối mặt là điều mà người đàn ông trung niên vừa trải qua vài tháng trước. Người trong rạp chiếu phim ngày càng ít, mãi cho đến khi trong rạp chỉ còn lại một vài người, người đàn ông trung niên đã từ im lặng khóc biến thành gào khóc.

Diệp Chu và Giang Đình Viễn rời khỏi rạp chiếu phim, dưới ánh đèn đường mờ mịt chậm rãi đi về phía trước.

“Giang ca, anh cảm thấy phòng vé của bộ phim này sẽ thế nào?” Diệp Chu hỏi.

Giang Đình Viễn suy nghĩ một lúc, thành thật nói: “Phòng vé chắc là sẽ không tốt lắm.”

Xét cho cùng, bộ phim thuộc đề tài tiểu chúng (ít người thích, ít người xem), mặc dù chất lượng cao nhưng cuối cùng vẫn bị đề tài hạn chế. Quả thực xứng tầm với chất lượng của một bộ phim đoạt giải, nhưng hầu hết những bộ phim có thể đoạt giải đều có một đặc điểm nổi bật, ít người xem, trong mắt giới phê bình phim và giám khảo chuyên môn, mặc dù nội dung phim này của Hà Phi Dương có khuyết điểm, nhưng thắng ở chỗ khuyết điểm không che được ưu điểm.

Khả năng điều chỉnh ống kính vô cùng ưu tú, cả bộ phim gần như không cần phải cố tình nói bất kỳ lời thoại nào, chỉ cần chuyển đổi ánh sáng, bóng tối và máy quay cắt cảnh là có thể trực tiếp điều động bầu không khí.

Nhưng được tiểu chúng tiếp nhận thường có nghĩa là rất khó được đại chúng tiếp thu, trong mắt người có kiến thức chuyên môn tác phẩm này giống như báu vật, nhưng trong mắt người bình thường, nó cũng chỉ là một bộ phim, một bộ phim hơi tối nghĩa và khó hiểu.

Muốn dùng bộ phim này gây tiếng vang lớn ở phòng vé, hiển nhiên không khả quan lắm.

Ngoài ra, đạo diễn của bộ phim [Song Sắt Nước Mắt] này không có độ thảo thuận đề tài lớn như Diệp Chu, muốn lặp lại thành công của [Theo đuổi ánh sáng] cũng là chuyện rất khó khăn.

Thay vì nói là thảo thuận đề tài, không bằng nói là tranh luận.

Lúc Diệp Chu quay [Theo đuổi ánh sáng] có một điều kiện tiên quyết, đó là [Một hồi trò khôi hài] đại bạo, danh tiếng nửa khen nửa chê, người thích thì rất thích, người ghét thì ghét vô cùng.

Mặc dù [Theo đuổi ánh sáng] từ đầu đến cuối không làm trò marketing nào, nhưng [Một hồi trò khôi hài] thì lại làm oanh oanh liệt liệt. Điều Diệp Chu không ngờ tới là marketing của [Một hồi trò khôi hài] thậm chí còn ảnh hưởng đến [Theo đuổi ánh sáng].

Diệp Chu là một đạo diễn luôn gây tranh cãi, có người nói cậu tài năng, có người lại nói cậu cùng lắm chỉ là người đầu cơ trục lợi lại có vận may tốt, nên mới có hai bộ phim thành công liên tiếp.

Không phải là không ai muốn bắt chước cách marketing [Một hồi trò khôi hài] của Diệp Chu ba năm trước, nhưng khi đó thiên thời địa lợi nhân hòa, muốn lặp lại sự rầm rộ lúc đó hiển nhiên là không thể.

Ngay cả bản thân Diệp Chu cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể tái hiện lại sự kiện rầm rộ năm đó chứ đừng nói đến những người khác.

Cho nên, mặc dù [Song Sắt Nước Mắt] và [Theo đuổi ánh sáng] đều là đề tài tiểu chúng, nhưng Diệp Chu vẫn có thể thu được lợi nhuận từ bộ phim, [Song Sắt Nước Mắt] thì không có lợi nhuận gì.

(Tui nghĩ chỗ này phải là [Một hồi trò khôi hài] và [Theo đuổi ánh sáng] vẫn nhận đc lợi nhuận còn [Song Sắt Nước Mắt] thì không mới hợp lý á, vì phía trên đang nói đến 2 bộ này, cơ mà raw ghi vậy nên tui vẫn giữ nguyên nhen)

Chuyện mà Giang Đình Viễn đang nghĩ thực ra lúc trước Diệp Chu cũng đã nghĩ tới, thậm chí còn thảo luận với Liễu Chiêu và Hà Phi Dương, nhưng sau khi cân nhắc, bọn họ vẫn quyết định nếu có thể thì vẫn sẽ chiếu vào dịp Tết Nguyên Đán.

Diệp Chu thở dài, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Không có lựa chọn nào tốt hơn thế này.”

“Bộ phim này nếu chiếu vào dịp Tết Nguyên Đán thì doanh thu phòng vé tuy rằng sẽ không quá tốt, nhưng dù sao lượng người xem còn ở đó, dù có tệ cũng sẽ không đến nỗi nào.”

Đừng nhìn Diệp Chu ba hoa chích chòe thổi phồng trước mặt người phụ trách rạp chiếu phim, nói còn hay hơn hát, hứa hẹn triển vọng tương lai các thứ, bánh lớn vẽ đến là tròn trịa, nhưng tình hình thực tế còn lâu mới tốt như vậy.

[Song Sắt Nước Mắt] vẫn có thể kiếm được chút doanh thu phòng vé nhờ lượng khán giả khổng lồ xem phim trong dịp Tết Nguyên Đán, nếu chiếu vào những thời điểm khác sẽ chỉ thảm hại hơn, nếu không cẩn thận có khi đến cả kinh phí cũng không thu hồi được.

Đó là điểm không tốt của phim đoạt giải, dù có danh, nhưng lại mất lợi. Diệp Chu không quan tâm đến khoản lợi nhuận, nhưng Hà Phi Dương và Liễu Chiêu đều là đạo diễn và biên kịch độc lập, không thể bộ phim nào cũng là Diệp Chu đầu tư được, điều Diệp Chu có thể làm chỉ là khiến cho phòng bán vé của bộ phim này không quá nát.

Có danh tiếng, lại có thành tích phòng vé tốt, gián tiếp tượng trưng cho năng lực của Hà Phi Dương và Liễu Chiêu, tương lai dù là kéo đầu tư hay thành lập đoàn đội, thậm chí là lúc liên hệ với các rạp chiếu phim, lý lịch của họ sẽ dễ nhìn hơn nhiều, con đường phía trước cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Sau vài năm gắn bó, cậu và thành viên của ba hạng mục mà cậu đầu tư từ lâu đã vượt ra ngoài mối quan hệ ban đầu giữa nhà đầu tư và người được đầu tư, dùng chân thành đổi lấy chân thành, giờ đây, thay vì nói giữa họ là quan hệ hợp tác, họ càng giống như bạn cũ có quan hệ thân thiết hơn.

Cho dù là phim của chính mình Diệp Chu cũng chưa bao giờ bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, dụng tâm lương khổ dù cậu không nói ra, trong lòng bọn họ cũng rõ ràng.

Giang Đình Viễn theo thói quen xoa đầu an ủi cậu: “Có giải thưởng trong tay, dù doanh thu phòng vé không tốt nhưng xuất phát điểm cũng cao hơn so với rất nhiều người, cho nên đừng quá lo lắng.”

Sau khi được Giang tổng an ủi, tâm tình Diệp Chu tốt lên rất nhiều. Giang tổng nói rất đúng, dù doanh thu phòng vé không như ý muốn, nhưng giải thưởng là thật, năng lực của hai người cũng là thật.

Bất kể là Hà Phi Dương, Liễu Chiêu hay là Diệp Chu, họ đều đã cố gắng hết sức, còn phòng vé tốt hay xấu...

Làm hết sức mình, nghe ý trời đi.

- --

Tính cả năm nay, đây đã là cái tết thứ ba Diệp Chu trải qua cùng Giang tổng.

Trước đây hai người đều mua rất nhiều đồ Tết để trong nhà ăn, nhưng năm nay có chút chuyện bất ngờ, mùng một đầu năm hai người đang ăn sủi cảo, Giang tổng nhận một cuộc điện thoại, cuộc điện thoại này kéo dài khoảng hai mươi phút, sau khi quay lại, Giang tổng có hơi bất thường.

Diệp Chu nuốt sủi cảo trong miệng, thấy Giang tổng gắp một cái sủi cảo vô thức nhúng vào đĩa dấm đã cạn đáy từ lâu, không nhịn được hỏi: “Em pha thêm một đĩa dấm nữa nhé?”

Giang Đình Viễn sửng sốt một lát, lấy lại tinh thần nhìn vào đĩa nhỏ đã thấy đáy của mình, đặt đũa xuống, ngập ngừng nói: “Em có muốn...”

“Hả?” Diệp Chu lại gắp cho mình một cái sủi cảo khác, vừa ăn vừa hỏi.

Giang Đình Viễn im lặng một lát, giọng nói hiếm thấy nhiễm phải mấy phần không xác định: “Gặp người nhà anh?”

Diệp Chu: “...”

Nếu cậu nhớ không lầm, Giang gia ngoại trừ Giang lão gia tử, trên có cha mẹ Giang Đình Viễn, dưới có các cô dì chú bác, không có một ai tốt cả.

Trong sách, Giang thị đổi chủ, vai chính công Giang Du có thể dễ dàng lấy đến tay như thế ngoại trừ do hào quang nhân vật chính mạnh mẽ, nguyên chủ tìm đường chết ở ngoài, còn do không ít thân thích Giang gia từ giữa làm khó dễ.

Giang lão gia tử đã qua đời mười mấy năm, cho nên người nhà mà Giang tổng nhắc đến, nếu không có gì ngoài ý muốn, e rằng chính là cặp cha mẹ cặn bã và một đám thân thích cặn bã.

Giang Đình Viễn thấy cậu không nói gì, lại cầm đũa lên, “Không đi cũng không sao, sau này cũng có thể (không đi).”

Tuy rằng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng Diệp Chu biết, sợ là Giang tổng đã hiểu lầm cậu không muốn cùng hắn đi gặp phụ huynh.

Diệp Chu muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng liền phát hiện, thật sự không có cách nào giải thích. Cậu phải nói thế nào? Chẳng lẽ nói thẳng với Giang tổng là cái đám thân thích của hắn, bao gồm cả bố mẹ hắn đều không phải là thứ tốt lành gì?

Chắc chắn không thể á.

“Được á, bao giờ thì đi, bây giờ sao?”

Diệp Chu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó quyết định đồng ý, cho dù là yêu mà quỷ quái gì, gặp chiêu phá chiêu là được, chẳng lẽ bọn họ còn có thể ở ngay trước mặt cậu bắt nạt Giang tổng của cậu?

Diệp Chu nhìn thấy sau khi mình đồng ý, trong mắt Giang tổng nhanh chóng hiện lên một tia vui mừng, ánh mắt nhìn Giang tổng càng thêm nhu hòa. Giang tổng đáng thương của cậu lúc thường là người khôn khéo sắc sảo, nhưng khi gặp phải hoàn cảnh gia đình xen lẫn tình cảm, liền bắt đầu rơi vào bối rối.

Để đề phòng lát nữa xảy ra tình huống ngoài ý muốn, Diệp Chu bảo Giang tổng ăn hết chỗ sủi cảo trên đĩa, sau khi hai người ăn xong mới lên đường về nhà tổ Giang gia.

Khi đến trước cửa nhà cũ Giang gia, Diệp Chu chợt nhớ tới một chuyện, mặc kệ người nhà họ Giang như thế nào, lần đầu gặp mặt trưởng bối của Giang tổng, lễ nghi ít nhất vẫn phải giữ.

Cậu ngại nói với Giang tổng, nên đặt báo thức trên điện thoại di động, lúc xuống xe giả vờ đi ra ngoài nghe điện thoại, chạy lon ton ra cửa muốn mua ít đồ, nhưng xung quanh nhà cũ Giang gia đừng nói đến cửa hàng, đến người cũng hiếm thấy.

Bất đắc dĩ Diệp Chu chỉ có thể gọi điện cho trợ lý, nhờ anh ta mua một ít quà gặp mặt đưa qua.

Đợi một lúc là hơn nửa tiếng đồng hồ, ngày đông lạnh, Diệp Chu gấp đến toát mồ hôi đầy đầu, thật vất vả xách theo bao lớn bao nhỏ đi về Giang gia, vừa bước vào sân, đã nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng đàn ông gào và tiếng khóc lóc của phụ nữ.

Diệp Chu lập tức cảm thấy trong lòng căng thẳng, vội vàng bước tới trước đẩy cửa ra, khi nhìn rõ tình huống trong đại sảnh, Diệp Chu lập tức ném đồ đạc trong tay sang một bên, xắn tay áo lên xông tới.

Bắt lấy người đàn ông trung niên muốn động thủ với Giang Đình Viễn, đấm trả lại ông ta một quyền.

“Tui gõ vào trong!”*

(*Raw là 敲里妈, tui hong biết dịch như vậy đúng chưa nữa. Theo như tui tìm hiểu thì nó là ngôn ngữ mạng trong phương ngữ Quảng Đông. Là phiên bản dễ thương của 肏你妈 (đmm trong tiếng Việt á) và là một từ đồng âm. Nó chủ yếu được sử dụng khi bạn tỏ ra dễ thương hoặc khi bạn không muốn phát âm quá gay gắt)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play