Diệp Chu bị một trận ầm ĩ tiếng bước chân làm tỉnh, trong đó còn kèm theo một âm thanh khàn khàn thô lỗ của nam nhân.


"Giang tiên sinh, người đã tìm được, hiện đang ở bên ngoài."


Lời nói vừa dứt, còn chưa kịp chờ Diệp Chu làm rõ hoàn cảnh của mình liền bị nước lạnh dội xuống, đem ý thức còn mơ màng mới tỉnh ngủ triệt để tỉnh táo.


Diệp Chu nhẫn nhịn hàn ý nỗ lực mở mắt, đập vào mắt chính là một đôi chân thon dài thẳng tắp, cùng với đôi giày Martin không dính một hạt bụi.


"Ngủ ngon không?"


Âm thanh dễ nghe của nam nhân vang lên bên tai của Diệp Chu, thanh âm không lớn nhưng lại hữu lực rõ ràng.


Diệp Chu ngẩng đầu, nhìn về hướng âm thanh phát ra, đập vào mắt chính là một khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, người kia mày rậm như mực, đôi mắt đen phảng phất có một tầng sương mù mỏng che lại con ngươi, môi mỏng khẽ mím lại, lạnh nhạt mà xa cách.


Vội vã liếc mắt một cái, Diệp Chu cấp tốc tìm kiếm manh mối liên quan đến nam nhân trong trí nhớ.


Mặc cho Diệp Chu lăn qua lộn lại nghĩ như nào, kết quả vẫn không thu hoạch được gì, cậu hoàn toàn không quen biết nam nhân này.


Trong lúc Diệp Chu còn đang suy tư, cửa phòng được đẩy ra từ ngoài, hai vệ sĩ mặc áo đen kéo theo thứ gì đó đi vào.


Vật kia ướt dầm dề, thời điểm bị kéo vào lưu lại một vệt nước dài trên sàn nhà bóng loáng, nhìn qua cảm thấy khó chịu.


Một tiếng 'Phịch' vang trầm qua đi, hai người kéo đồ vật nằm trong tay qua bên người Diệp Chu.


Diệp Chu lúc này mới nhìn rõ, bị ném tới bên cạnh cậu căn bản không phải là vật gì, mà là một người nửa chết nửa sống.


Người kia nhìn qua so với cậu còn thảm hơn, ngoại trừ ẩm ướt chẳng khác gì vừa mới từ trong nước vớt ra, làn da lộ ra bên ngoài xanh xanh tím tím nhìn qua rất là thê thảm.


"Biết cậu ta không?"


Chân dài phát ra âm thanh bình tĩnh, không nhìn rõ hỉ nộ.


Nghiêm túc nhìn bộ dạng người nằm trên đất, Diệp Chu phi thường khẳng định lắc đầu: "Không..."


Lời còn chưa nói hết, đau đớn liền kéo tới, trong đầu Diệp Chu bỗng dưng xuất hiện một đoạn kí ức không thuộc về cậu.


Nhẫn nhịn đau nhức tiêu hóa đoạn kí ức kia, Diệp Chu liền ra một thân mồ hôi lạnh.


Nội dung vở kịch này có cảm giác rất quen a!


Mẹ nó đây không phải là cái quyển tiểu thuyết não tàn mà bạn trai cũ gửi cho cậu ư, nội dung vở kịch này là bên trong quyển ( bá đạo tổng tài khế ước tình nhân ).


Chỉ vì Diệp Chu trong tiểu thuyết trùng tên với cậu là pháo hôi có kết cục bi thảm, bạn trai cũ não tàn của cậu liền gửi cho cậu quyển tiểu thuyết này chỉ để làm cậu buồn nôn.


Diệp Chu vì chuyện này liền gửi một hòm thư cảnh cáo lần cuối đến bạn trai cũ não tàn cũng chính là tác giả tiểu thuyết này.


Diệp Chu cứ nghĩ chuyện này cứ như vậy mà qua, nhưng cậu thiên tính vạn tính cũng không nghĩ tới, chính mình cư nhiên sẽ có một ngày xuyên vào quyển tiểu thuyết não tàn này.


Không những thế mà còn xuyên vào người có cùng tên cùng họ với mình, còn là pháo hôi chuyên tìm đường chết, Diệp Chu.


Ý thức được hoàn cảnh hiện tại của mình, Diệp Chu hận không thể trực tiếp ngất đi.


Nguyên nhân không phải do cậu, chỉ là chủ nhân bộ thân thể này có kết cục thật sự là quá thảm, thảm đến nỗi Diệp Chu suýt chút nữa nhịn không được mà rơi lệ.


Bên trong sách, nguyên thân vốn là đạo diễn tuyến mười tám không danh tiếng, do may rủi mà nhận thức được nhân vật phản diện đại boss Giang Đình Viễn.


Hai người sau khi xác định quan hệ bao dưỡng, dưới sự trợ giúp của Giang Đình Viễn sự nghiệp của nguyên thân bắt đầu có khởi sắc, chỉ dùng hai năm liền trở thành tân đạo diễn có chút danh tiếng trong giới.


Có thể trở thành pháo hôi trong sách, không tìm đường chết là không thể.Nguyên thân dần có tiếng tăm, đối mặt mê hoặc cũng tăng lên, thân là đạo diễn bên người nguyên thân không thiếu tuấn nam mỹ nữ tự dâng lên.


Ban đầu nguyên thân còn tỉnh táo, số lần bị dụ dỗ quá nhiều làm nguyên thân không chịu được, nguyên thân bị nịnh nọt liền quên hết tất cả, ôm tâm lý may mắn mà đội nón xanh cho Giang Đình Viễn.


Cứ cho là mỗi lần nguyên thân ăn vụng đều cẩn thận, mỗi lần đi bộ ra bờ sông mà không bị ướt giày, có một lần nguyên thân bị thư ký của Giang Đình Viễn tóm được lúc đang ăn vụng.


Dám ăn vụng sau lưng kim chủ, hậu quả đương nhiên là vô cùng kinh khủng.


Nguyên thân bị đuổi ra khỏi biệt thư Giang Đình Viễn trong đêm, sự nghiệp tụt dốc không phanh, kịch bản vốn đã bàn xong liền thay đạo diễn, nhà đầu tư dồn dập rút lại tiền, nam nữ chính cùng lúc hủy hợp đồng diễn.


Càng đòi mạng hơn chính là tiểu diễn viên ăn vụng với nguyên thân lúc này bỗng phát ra một thông báo, than thở khóc lóc lên án nguyên thân quy tắc ngầm với cậu ta trước truyền thông.


Sau một đêm, nguyên thân từ tân đạo diễn có danh tiếng liền bị mọi người hô hào đánh, chửi bới đạo đức xấu xa bại hoại.


Nguyên thân sau khi không còn gì nữa không những Không tự kiểm điểm bản thân, mà còn hận mọi việc là do Giang Đình Viễn.Trong lúc đó, vai chính công hữu ý vô ý mà ám chỉ, nguyên thân vốn đang hận đỏ mắt liền lái xe điên cuồng mà tông vào xe Giang Đình Viễn.


Tài xế tử vong tại chỗ, Giang Đình Viễn may mắn ngồi ở hàng ghế sau mà còn bảo toàn mạng nhưng lại mất đi đôi chân.


Thời điểm đưa Giang Đình Viễn vào bệnh viện, vai chính công liền thả ra tin tức giả liên quan đến món nợ tài chính của Giang thị, không ngừng xào xáo chuyện lên đến đỉnh điểm, giá cổ phiếu công ty dần hạ xuống, còn đào người ở tầng quản lý có vai trò trọng yếu.


Chờ Giang Đình Viễn tỉnh lại, chuyện công ty phá sản cơ hồ không còn cứu vãn được nữa, từ đó, vị đại boss này triệt để hắc hóa.


Mà sau khi đại boss hắc hóa, chuyện làm đầu tiên chính là giết nguyên thân.


Lần báo thù này kì thực vô cùng hợp lí nếu như không phải Diệp Chu xuyên vào người nguyên thân, cậu thậm chí còn muốn vỗ tay khen Giang Đình Viễn vô cùng hay.


Nhưng bây giờ cậu chính là người có cái kết cục bi thảm kia thay cho nguyên thân không ngừng tìm đường chết, nghĩ đến nội dung tiểu thuyết Diệp Chu liền không cười nổi.


Lông mi cậu run rẩy, kinh hồn bạt vía mà liếc nhìn cái người bên cạnh đang sống dở chết dở, rốt cục đem mặt của cậu ta nhận thức được từ trí nhớ của nguyên thân.


Điều đáng ăn mừng chính là, thời gian Diệp Chu xuyên qua không tính là muộn, chỉ là lần đầu nguyên thân ăn vụng liền bị đại boss tóm được... Mà thôi.


Diệp Chu tự an ủi bản thân, hiện tại đại boss chưa phá sản, tàn tật, hắc hóa đúng không?


Đạo lý này cậu đều hiểu, chỉ là khi đối diện với ánh mắt bén nhọn của Giang Đình Viễn, hai chân Diệp Chu liền mềm nhũn, thiếu chút nữa liền quỳ lại vị đại boss này.


Sau đó liền nghe đại boss nhàn nhạt dặn dò thủ hạ bên cạnh: "Đem cậu ta tỉnh lại."


Một chậu nước muối đã được chuẩn bị liền xối vào cái kẻ đang nằm kia, vị huynh đệ kia nguyên bản đang giả chết liền sống lại.


Giang Đình Viễn vuốt ve nhẫn bên tay trái, hờ hững hỏi nam nhân đang chật vật nằm trên đất: "Biết cậu ta là ai không?"


Nam nhân gật đầu như giã tỏi, run lập cập đáp: "Là, Diệp đạo..."


Hiển nhiên đáp án này không thể khiến Giang Đình Viễn thoả mãn, hắn dừng lại động tác trong tay, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, mày rậm hơi nhíu.


"Tại sao biết ?"


Thằng bé này tên Lương Sâm, thời điểm nhận thức là tại học viện điện ảnh đang tuyển vai, miệng ngọt, hiểu rõ một số vấn đề còn đặc biệt nghe lời.


Mỗi lần nhìn thấy nguyên thân, trong ánh mắt của cậu ta đều viết đầy sùng bái cùng ngóng trông, thường xuyên qua lại, nguyên thân cũng dần có tình cảm đối với cậu ta.


Quả thật, tiểu hài tử Lương Sâm này trưởng thành quả thật không tệ, nhưng là phải hiểu đang so ai với ai a.


Diệp Chu quả thực hoài nghi nguyên thân có phải mắt bị mù không, Giang Đình Viễn đẹp trai lắm tiền, soái đến không ai có thể cưỡng được, làm sao coi trọng một chén cháo hoa Lương Sâm cơ chứ?


Nghĩ tới đây Diệp Chu cũng thấy bực.


Cậu với nguyên thân chính là cùng tên khác mệnh, Diệp Chu chưa trước kia cũng làm đạo diễn, ngược lại còn cảm thấy nguyên thân thật may mắn, kịch bản diễn viên tùy ý chọn căn bản không cần vì đầu tư phát sầu, muốn cái gì có cái đó, muốn làm cái gì liền làm.


So sánh với nguyên thân, cuộc sống trước đây của Diệp Chu quả thật nhiều ủy khuất.


Tốt nghiệp đại học một năm liền đâm đầu vào giới giải trí, nhịn mười năm trong vòng liền có được không ít tác phẩm, phòng bán vé cũng coi như ổn định, giải thưởng có vài cái cũng có thể được coi là đạo diễn hạng hai.


Cho dù là như vậy, mỗi khi chuẩn bị một bộ phim mới, Diệp Chu liền đi nơi này nơi kia mà lôi kéo các ông lớn, trước mặt nhà đầu tư còn phải ra vẻ đáng thương khép nép.


Có lúc nhà đầu tư muốn nhét người vào đoàn phim, xem trên mặt mũi của tiền, Diệp Chu khômg những không thể cự tuyệt yêu cầu của nhà đầu tư, còn phải bồi khuôn mặt tươi cười ôn tồn mà dụ dỗ.


Hiện tại nguyên thân không bị chuyện này ràng buộc, không cần phiền não chuyện tiền nong, quả thực là sinh hoạt mà Diệp Chu tha thiết a!Nguyên thân không biết nhìn hàng, nhưng cậu biết nhìn hàng a.


Cấp bậc kim chủ như Giang Đình Viễn, đừng nói bảo Diệp Chu bán thân, dù muốn cậu bán thận cũng được, cậu hoàn toàn ok a!


Thời điểm trước khi Giang Đình Viễn phá sản, nếu như cậu có thể víu chặt vị đại boss này liền không cần phát sầu chuyện đầu tư trong ba năm.


Có câu châm ngôn xưa nói rất hay, Thượng Đế đóng một cánh cửa của ngươi, liền mở cho ngươi một cửa sổ khác, hiện tại đây đâu chỉ là một cánh cửa sổ, quả thực là đóng lại một cánh cửa nhưng liền cho ngươi một cái biệt thự luôn a.


Kì diệu a, thật sự là vô cùng kì diệu.


Nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, Diệp Chu nhất thời không còn cảm thấy sợ hãi nữa, uốn éo thân hình bị trói nỗ lực cho mình ngồi thẳng, từ thị giác nhìn qua chỉ thấy sự thành khẩn.


"Khụ, Viễn ca anh hãy nghe tôi nói, chuyện này không phải như anh nghĩ...."


Giang Đình Viễn nhấc cằm lên, tựa như cười mà không phải cười nhìn cậu, "Mới vừa rồi còn nói không quen biết, bây giờ nhớ rồi?"


Diệp Chu bị hắn làm cho nghẹn lời, yên lặng mà đem nguyên thân ở trong lòng mắng một vạn lần.


May mà tâm tình Giang đại boss lúc này tựa hồ không tệ, còn nguyện ý nghe cậu giải thích, Diệp Chu giải tỏa một chút áp lực, đem sự tình quen biết cùng trải qua những gì của nguyên thân cùng Lương Sâm nói hết, nhưng lược bỏ bớt tình nồng ý mật của hai người hòng kéo dài thời gian.


Dù sao, sống sót không tốt sao?


"... Không sai biệt lắm chính là như vậy."


Nói xong, dường như sợ Giang Đình Viễn không tin, Diệp Chu suy nghĩ một chút, uốn éo một liền lại gần Giang Đình Viễn, cao giọng thể hiện sự chân thành: "Viễn ca ngài yên tâm, tôi là hạng người gì, tâm ngài còn không rõ sao?"


Giang Đình Viễn nhìn vẻ mặt thề son thề sắt của Diệp Chu, không biết sao, bỗng nhiên có chút muốn cười.


Hắn chính là quá hiểu rõ Diệp Chu là người như thế nào mới cảm thấy buồn cười.


Diệp Chu căng thẳng nhìn thần sắc Giang Đình Viễn hòa hoãn một chút, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.


Nhưng cậu hiển nhiên không nghĩ tới thời điểm bản thân vừa thả lỏng, trên mặt bỗng truyền đến cảm giác lạnh lẽo, bên tai là âm thanh lạnh lùng của Giang Đình Viễn.


"Tại sao tôi cứ có cảm giác, mấy ngày không gặp, da mặt của cậu tựa hồ so với trước đây dày hơn nhiều."


Ngón tay thon dài của Giang Đình Viễn nắm cằm Diệp Chu, cưỡng chế cậu cùng hắn đối diện.


Diệp Chu:...


Nội dung vở kịch này có phải là không đúng chỗ nào không.


Nguyên thân không phải là tình nhân được Giang Đình Viễn đặt ở đầu quả tim mà thương yêu sao?


Lẽ nào ngày thường hắn đều đối xử với người mình thích như vậy?
__________


Tác giả có lời muốn nói:


Diệp Chu: Cẩu nam nhân, đáng đời bị đội nón xanh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play