Kiếp trước tính cách Diệp Chu rất tốt, khi đối mặt với các nhà đầu tư càng khiêm tốn hơn, nhưng đó là do công việc và cuộc sống bức bách. Trước khi bước vào xã hội cũng đã từng đánh nhau không ít.
Sau này trở thành đạo diễn cũng đã thu liễm lại, thỉnh thoảng gặp phải người khó chơi cũng không quá kinh sợ, đối phương không động thủ thì cậu sẽ không động thủ, nhưng nếu đối phương động thủ thì Diệp Chu cũng sẽ không khách khí.
Lúc này thấy có người động thủ với Giang Đình Viễn, Diệp Chu đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Một đấm của Diệp Chu đấm xuống trực tiếp làm người đàn ông trung niên kia mơ màng, thừa dịp đối chưa phản ứng, lại tiến lên đá một cước vào mông ông ta, đạp ông ta cả người loạng choạng.
Diệp Chu bình thường không đánh nhau thì rất ngoan ngoãn, bắt đầu đánh nhau không những ra tay ác, hơn nữa còn xấu tính, thấy người đàn ông trung niên trọng tâm bất ổn, lúc ông ta sắp đứng vững Diệp Chu lại lặng lẽ duỗi chân ra.
Người đàn ông trung niên thật vất vả mới đứng vững lại bị Diệp Chu ngáng chân trụ, không thể giữ vững cơ thể nữa, ngã thẳng xuống đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Khi người đàn ông trung niên ngã xuống đất, căn phòng vốn đang nháo loạn bỗng nhiên bị một loạt hành động của Diệp Chu làm kinh sợ, trong nháy mắt yên lặng như tờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Diệp Chu không để ý bọn họ, duỗi tay kéo Giang tổng về phía sau cẩn thận kiểm tra tình trạng của hắn, sau khi xác định hắn không bị thương mới miễn cưỡng hài lòng gật gật đầu.
Vỗ vỗ vai Giang tổng với vẻ an ủi, nói: “Đừng sợ, có em ở đây.”
“...” Giang Đình Viễn không chút sợ hãi bị cậu che chở ở phía sau,, thậm chí còn hơi buồn cười, “Được.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, những người khác trong phòng cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, người phụ nữ đứng gần người đàn ông trung niên nhất the thé hét lên, duỗi tay chỉ vào Diệp Chu: “Mày là ai?!”
Diệp Chu nhếch miệng cười, chỉ hỉ vào Giang tổng, sau đó chỉ vào chính mình, nói: “Tôi á? Tôi là bạn trai của anh ấy.”
Những người có mặt vừa mới hồi phục sau cú sốc trước đó, lại bị lời nói của Diệp Chu làm cho choáng váng, vì vậy Diệp Chu lại một lần nữa tận hưởng sự im lặng khó có được một lúc.
Diệp Chu cúi người xuống, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt người đàn ông trung niên, hỏi: “Lần đầu gặp mặt đã làm ầm ĩ như vậy, thật ngại quá.”
“Nhưng lần đầu gặp mặt ngài đã động thủ, có phải cũng không tốt lắm không?”
Người đàn ông trung niên đầu ong ong, môi mấp máy hồi lâu nhưng không nói được lời nào, tay run rẩy chỉ vào Diệp Chu hồi lâu.
Sau khi được đỡ dậy, người đàn ông trung niên mới bình tĩnh lại một lúc, không để ý tới Diệp Chu, mà nhìn Giang Đình Viễn bên cạnh, nói: “Mày vì cái thứ đồ chơi này mà từ chối liên hôn với tiểu thư Kiều gia?”
Diệp Chu nhìn ông ta như nhìn kẻ thiểu năng, không chờ Giang Đình Viễn nói chuyện, giơ tay về phía ông ta.
Người đàn ông trung niên vừa bị cậu đấm theo bản năng né tránh, nhìn ông ta phối hợp như vậy, Diệp Chu cười lớn: “Đừng sợ, tôi với ông không giống nhau, có thể giải quyết bằng lời nói thì sẽ không động thủ, ông yên tâm.
Người đàn ông trung niên bị cậu trêu chọc, trên mặt vừa vội vừa giận, chỉ vào Diệp Chu, rống lên với Giang Đình Viễn: “Mày cứ để nó nhục mạ cha mày như vậy sao?!”
Biết một nhà già trẻ này đều không phải người tốt, hôm nay Diệp Chu mang theo gai tới, bây giờ vừa nghe được người đàn ông này thực ra là cha của Giang tổng, lập tức vui mừng.
Tuy rằng trong Giang gia không có người nào tốt, nhưng trong số họ người kém nhất chính là cha Giang. Ông ta là con út và cũng là con trai duy nhất của Giang lão gia tử, bên trên còn có hai chị gái, khi sinh ông ta, Giang lão thái thái sinh non, đứa trẻ sinh ra suýt nữa không sống được.”
Cho nên lão thái thái rất chiều chuộng đứa con trai ốm yếu bệnh tật này, cuối cùng nuôi ra một công tử bột cả ngày chỉ biết sống phóng túng, không hiểu lý lẽ, không phân phải trái.
Cha Giang ngoại trừ thiên phú đặc biệt thu hút phụ nữ ra thì không có tài năng kinh doanh, mà may mắn là, tuy ông ta bất tài nhưng lại sinh ra một đứa con trai tốt.
Giang lão gia tử vô cùng thất vọng với con trai mình nên đã dốc lòng nuôi dạy cháu trai rất cẩn thận, khi cháu trai lớn lên, Giang lão gia tử trực tiếp giao sản nghiệp vào tay cháu trai Giang Đình Viễn, chỉ để lại một phần nhỏ cổ phần không thể bán ra cho con trai, để hắn hằng năm được chia một phần hoa hồng, không đến nỗi chết đói.
Giang Đình Viễn dù sao cũng là con ruột của ông ta, tuy bình thường tính tình lạnh nhạt, nhưng lại là người ngay thẳng, có quy tắc riêng, sẽ không làm ra chuyện khấu trừ hoa hồng của ông ta.
Vốn dĩ chỉ cần cha Giang không tự tìm đường chết thì số hoa hồng nhận được từ cổ phần Giang lão gia tử để lại cũng đủ để ông ta sống thoải mái đến cuối đời, nhưng cha Giang thì không hề cam lòng, từ lúc Giang lão gia tử bỏ qua ông ta trực tiếp giao sản nghiệp cho Giang Đình Viễn, tuy rằng ngoài mặt cha Giang không nói gì, nhưng trong lòng lại kìm nén một hơi.
Cha Giang là con trai duy nhất của Giang lão gia tử, ông ta nghĩ rằng chỉ cần lão gia tử chết rồi, ông ta sẽ là người thừa kế tiếp theo của Giang gia, mãi đến tận khi công bố di chúc, cha Giang mới biết rằng lão già chỉ để lại cho ông ta một chút cổ phần.
Ông ta còn chưa chết mà lão lại lại trực tiếp bỏ qua ông ta giao sản nghiệp gia đình cho con trai ông ta, đây là ý gì? Ý là người làm cha như ông ta còn không bằng một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch?
Cha Giang chỉ cần nghĩ đến việc ngày tháng sau này ông ta phải nhìn sắc mặt của con trai cả mà sống, trong lòng rất không thoải mái.
So với Giang Đình Viễn được nuôi dưỡng bên người lão già từ nhỏ, không thân cận với ông ta, cha Giang đương nhiên yêu thích Giang Du từ nhỏ lớn lên dưới gối ông ta hơn.
Mặc dù cuộc sống riêng tư khi còn trẻ của cha Giang rất hỗn loạn, con riêng đứa này tiếp đứa khác, nhưng nếu nói thích nhất, vẫn là đứa con trai Giang Du mà ông ta nhìn lớn lên từ nhỏ.
Cha Giang đặt kỳ vọng cao vào hắn, chỉ bằng việc lấy ra số tiền tích cóp nhiều năm để giúp Giang Du thành lập công ty là có thể thấy, ông ta mong đợi đứa con nhỏ Giang Du có thể giúp ông ta đoạt lại Giang thị từ tay Giang Đình Viễn, để ông ta có thể trở làm một thái thượng hoàng nhàn nhã.
Về phần Giang Đình Viễn chết hay sống, người làm cha như ông ta nuôi hắn lớn như vậy đã là hết lòng hết dạ, tóm lại đường tiếp theo hắn phải tự mình đi, ai thèm quan tâm đến việc hắn sống hay chết?
Khi đọc sách, Diệp Chu đối với nhân vật cha Giang này không có cảm tình gì, hiện tại cậu xuyên đến thế giới này, cũng Giang Đình Viễn nói chuyện yêu đương, tự nhiên không thể không đếm xỉa đến.
Diệp Chu có hơi hối hận, nếu biết người này là cha Giang thì vừa nãy cậu nên ra tay tàn nhẫn hơn mới phải.
Nghĩ đến đây, Diệp Chu nhìn vẻ mặt của cha Giang, dù nửa mặt bên trái đã sưng tấy vẫn tỏ ra hách dịch, đột nhiên nhanh trí nảy ra một ý tưởng.
Diệp Chu vẻ mặt sợ hãi nhìn Giang Đình Viễn, lại nhìn cha Giang, trong giọng nói tràn đầy hối hận và luống cuống.
“Ngài, không lẽ ngài chính là cha của Giang ca...?”
Cha Giang vốn đang kìm nén một bụng lửa giận, đang định yêu cầu con trai lớn một lời giải thích, lúc này bất thình lình nhìn thấy thái độ ăn năn hối hận của Diệp Chu, đột nhiên như tìm được chỗ phát tiết.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chậm rãi di chuyển từ con cả đến trên người Diệp Chu, nhìn Diệp Chu như đang đánh giá một món hàng.
Diệp Chu không hề để ý chút nào, vừa bị ông ta nhìn như vậy, thân thể như đang run lên, diễn giải bốn chữ nơm nớp lo sợ một cách vô cùng nhuần nhuyễn, tựa như cực kỳ sợ cha Giang không thích cậu.
Hành động của cậu rõ ràng đã thỏa mãn sâu sắc lòng hư vinh vừa bị dẫm đạp dưới đất của cha Giang, cha Giang chỉnh lại áo vest trên người, không mặn không nhạt đáp: “Đúng, tôi chính là cha của Giang Đình Viễn.”
Một phen động tác và lời nói, có thể nói là đã lấy ra khí thế của bậc trưởng bối.
Diệp Chu mặt mày sợ hãi tiến lên hai bước, như muốn bắt tay với ông ta, thái độ cực kỳ khiêm tốn, như sợ một giây sau sẽ bị cha Giang ghét bỏ.