Diệp Chu nhìn tin nhắn, khóe miệng bất giác nhếch lên, nhanh tay gõ bàn phím gửi lại một cái mặt cười, nhét điện thoại vào túi rồi chạy vọt ra ngoài.

Diệp Chu vừa đi ra, đã nhìn thấy Giang Đình Viễn đứng cách đó không xa, không khỏi tăng tốc chạy đến bên cạnh hắn nói: “Có nóng không, cho anh.”

Vừa nói, cậu vừa cởi chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu xuống, rất tự nhiên đội lên đầu Giang tổng.

Giang Đình Viễn luôn mặc trang phục trang trọng, hôm nay cũng không ngoại lệ, quần áo trang trọng phối với mũ lưỡi trai không ra ngô ra khoai, cộng với khuôn mặt vô cảm, trông có hơi buồn cười.

Nhưng hắn cũng không từ chối lòng tốt của Diệp Chu, ngược lại nắm chặt vành mũ, chỉnh lại cho thẳng rồi cứ thế đội.

Thực ra Diệp Chu làm vậy cũng không cần thiết lắm, Giang tổng sợ Diệp Chu bị phơi nắng nên khi nhìn thấy cậu đi ra, ô cũng không thèm cầm đã bước tới luôn, khi Diệp Chu đội mũ cho hắn, vệ sĩ đã kịp thời cầm ô chạy tới, che nắng cho hai người.

Diệp Chu không sợ phơi nắng, từ khi trở về từ Nam Phi cậu đã biến thành một cậu bé da đen, phơi nắng ở Nam Phi còn không sợ huống chi là ở đây, vả lại cậu cũng không phải là minh tinh, thô (ráp) thì thô thôi, có thể thêm chút mùi vị đàn ông!

Giang Đình Viễn xoa xoa đầu cậu, hai người cùng nhau quay lại phim trường.

Mọi người trên trường quay đều đã quen với vị tổng tài Giang thị này, thực sự không thể trách họ phản ứng quá bình tĩnh được, đổi lại là ai thường xuyên nhìn thấy Giang Đình Viễn xuất hiện ở phim trường, lần sau gặp lại cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc nữa.

Kể từ khi hai người xác định quan hệ, cứ hai ba ngày Giang tổng lại đến thăm ban, thái độ của nhân viên đoàn phim cũng từ sợ hãi tái mét mặt mày chuyển sang thái độ bình thường như hiện tại.

“Mọi người dừng lại một chút, đạo diễn Diệp mời mọi người uống trà lạnh, ăn đồ ngọt, nếu cần thì có thể đến phía trước lấy.”

Theo lời nói của phó đạo diễn, phim trường vốn đã náo nhiệt bỗng trở nên càng náo nhiệt hơn, mọi người dồn dập cảm ơn Diệp Chu và Giang tổng.

Mỗi lần Giang tổng đến đều sẽ mang tới rất nhiều đồ, cũng dùng danh nghĩa Diệp Chu để lấy lòng, có điều tuy là dùng danh nghĩa Diệp Chu nhưng lâu dần mọi người đều biết hai người có quan hệ tốt, cho nên nói cảm ơn cũng đồng thời cảm ơn cả hai người.

Diệp Chu lấy hai bình trà lạnh, mở nắp một bình đưa cho Giang tổng, bình kia cậu ngửa đầu uống mấy ngụm, thoải mái thở dài: “Giang ca, anh có muốn xem phân cảnh em vừa quay không, em thấy cũng không tệ lắm.”

Giang Đình Viễn sẽ không làm từ chối cậu, đi theo cậu tới chỗ màn hình theo dõi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Chu, cùng cậu nhìn về phía màn hình.

Không thể không nói, hai tác phẩm trước đây của Diệp Chu có thể hot không phải chỉ nhờ vào vận may, những cảnh quay của cậu mang lại cho người ta một cảm giác rất có sức dãn.

Khi quay cảnh đánh nhau trong [Một hồi trò khôi hài] cũng đã xuất hiện đầu mối, sau đó là lúc hai anh em cảnh sát và lưu manh đối đầu nhau trong [Theo đuổi ánh sáng], phong cách cá nhân của cậu ngày càng lộ rõ, được nhiều nhà phê bình phim chú ý tới.

Tuy nhiên, hai bộ phim đó không có nhiều cảnh đánh nhau, chủ yếu là dùng trò văn làm chủ, hơn nữa cả hai tác phẩm đều gây nhiều tranh cãi, nên giới phê bình phim lúc nhắc tới cũng chỉ đề cập sơ qua.

Mà bây giờ [Rạp Xiếc Kinh Dị] lại hoàn toàn khác, gần 70% bộ phim là tình tiết chém giết thoát thân, ngoại trừ một vài cảnh ở đầu phim, tất cả các diễn viên không phải đang chạy trốn thoát thân thì là đang trên đường chạy trối chết, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi.

Nó cho Diệp Chu đầy đủ không gian phát huy tối đa ưu thế của mình, trước đây Diệp Chu thích bỏ công sức trên người diễn viên, nhưng lần này thì khác, cậu ở trên ống kính và màn ảnh bắt đầu sáng tác văn chương.

Nói đến đây cũng là nhờ công lao từng trải của kiếp trước mà ra. Đoàn phim mà kiếp trước Diệp Chu làm việc luôn gắn với chữ nghèo viết đậm in hoa trong ngoặc kép. Đạo diễn lớn không cần lo lắng về đầu tư, đạo diễn nhỏ thì không thu hút được đầu tư, không có nhà đầu tư nghĩa là mỗi đồng tiền phải được chi tiêu một cách khôn ngoan.

Những cảnh hơi chấn động chút đều phải bỏ tiền ra đổi lấy, để khán giả xem được một, hai giây nội dung, có khi đoàn phim phải bỏ ra mấy chục, thậm chí trăm vạn, các đạo diễn lớn có khi còn bỏ ra hơn nghìn vạn chỉ vì vài giây ngắn ngủi.

Kiếp trước Diệp Chu không có tiền, không làm được những cảnh tượng hoành tráng, nên đành phải tìm cách khác, bỏ công sức trên người diễn viên, đem cảnh tượng hoành tráng co lại thành cảnh nhỏ, đánh lớn thành đánh nhỏ, dẫn đến sức dãn ống kính và hình ảnh của cậu không có cách nào hiển hiện ra.

Đời này đã khác, Diệp Chu dưới sự dung túng vô điều kiện của Giang tổng đã nuôi ra một lá gan lớn mập mạp, muốn quay gì thì quay nấy, không còn kiêng kỵ gì nữa, có thể làm theo ý mình, sức dãn vốn bị đè nén trong phút chốc bùng phát.

Hai bộ phim trước còn chưa rõ ràng, nhưng bộ phim này từ đầu tới cuối lại thể hiện sức dãn vô cùng nhuần nhuyễn.

Hình ảnh trên màn hình dừng lại, Diệp Chu mong đợi nhìn Giang tổng, hỏi ý kiến ​​của hắn: “Thế nào?”

Thực ra Giang Đình Viễn không quá hứng thú với phim ảnh, cho dù thỉnh thoảng xem cũng chỉ xem một ít phim kinh điển cũ, thể loại phim Diệp Chu đang quay, hắn rất hiếm khi xem.

Nhưng điều này không cản trở sự nhạy cảm đối với thị trường của hắn, hiện tại hệ thống phân loại mới được triển khai, thể loại phim này trước đó đã có khoảng thời gian trống vài năm, nếu như toàn bộ bộ phim của Diệp Chu đều có chất lượng cao như những gì hắn vừa xem, chỉ cần có thể vượt qua kiểm duyệt, phòng vé nhất định không tồi.

“Rất tốt.” Ý cười hiện lên trong Giang Đình Viễn, thời điểm đổi mặt với Diệp Chu không hề tiếc rẻ lời khen.

Diệp Chu cười vui vẻ, vừa nãy cậu chỉ tùy tiện hỏi, không ngờ Giang tổng lại nghiêm túc khen ngợi mình như vậy. Trên thực tế, những cảnh cậu quay cần phải thêm hiệu ứng đặc biệt mới có thể nhìn ra hiệu quả, người không chuyên chỉ nhìn thôi thì rất khó có thể phân biệt được là tốt hay xấu.

Vả lại, hầu hết các quái thú săn đuổi trong bộ phim này đều dựa vào hậu kỳ tổng hợp bằng các hiệu ứng đặc biệt, hiện tại chỉ có màn xanh và bóng, người bình thường xem có thể sẽ thấy hơi buồn cười.

Giang tổng nói như vậy, Diệp Chu nghĩ là do hắn đã lắp thêm filter bạn trai vào. Thậm chí cậu còn hoài nghi cho dù trong màn hình của cậu không có hình ảnh, Giang tổng cũng sẽ nói tốt.

Nếu chuyện này xảy ra với người khác, Diệp Chu sẽ không có phản ứng gì, nhưng lại xảy ra với Giang tổng trước giờ luôn nghiêm túc đứng đắn, nhìn Giang tổng mặt không đổi sắc nói lời khen ngợi, không hiểu sao lại chọt trúng điểm cười của Diệp Chu, cậu vin vai giữ vai Giang tổng cười đến nỗi không đứng thẳng được.

Giang Đình Viễn có chút bất đắc dĩ, cố gắng giải thích cho bản thân: “Thật sự rất tốt.”

“Ừ ừ ừ!” Diệp Chu nể mặt gật đầu, nhưng trên môi lại không giấu được nụ cười, nói xong không bao lâu lại không nhịn được cười ra tiếng.

Giang tổng trong lòng thở dài, cũng không có biện pháp với Diệp Chu, nhẹ nhàng gõ gõ đầu cậu: “Khi nào thì đóng máy?”

Diệp Chu suy nghĩ một chút, nói: “Nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng, cũng sắp kết thúc rồi, không còn bao nhiêu nữa.”

Tiến độ quay bộ phim này nhanh hơn Diệp Chu dự đoán, từ lúc khởi quay tới giờ mới qua nửa năm đã bước vào giai đoạn kết thúc, tốc độ nhanh như vậy chỗ tốt là có thể tiết kiệm tiền, nhưng xấu ở chỗ lịch trình dự kiến ​​ban đầu chắc chắn sẽ không thể như ý muốn ban đầu, chỉ có thể làm trước thời hạn thôi.

Giang Đình Viễn nghe vậy liền hiểu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hệ thống phân cấp vừa mới bắt đầu không lâu, thủ tục để vượt qua thẩm duyệt càng phức tạp hơn, có thể phải mất một khoảng thời gian.”



Diệp Chu cũng biết điều hắn đang nói, sau khi Nhậm Tử An tìm tới cậu đã đặc biệt tìm hiểu mấy thủ tục này, có điều Diệp Chu dù sao cũng chỉ là đạo diễn, đương nhiên sẽ khác với tin tức Giang tổng lấy được.

“Ừm, em đã chuẩn bị tâm lý rồi, không sợ thời gian dài, chỉ sợ thời gian dài cuối cùng còn bị kẹt lại không thể qua thẩm duyệt.” Diệp Chu có chút bất đắc dĩ, thế giới trong cuốn sách này hầu hết đều không hợp logic, ngược lại quy định và điều lệ lại rất nghiêm ngặt.

Nếu không phải kịch bản này rất hợp ý cậu, thì Diệp Chu sẽ không bỏ qua phiền phức và mạo hiểm lớn như vậy mà đồng ý. Nhưng hiện tại việc quay phim đã gần kết thúc, tiền cũng đã đổ vào, muốn rút lui đương nhiên là không thể.

“Đừng quá lo lắng.” Giang Đình Viễn nhìn thấy u sầu trong mắt cậu, trấn an nói: “Qua kiểm duyệt không phải vấn đề lớn, nhưng có thể phải mất một thời gian dài.”

Suy đoán của Giang Đình Viễn hoàn toàn chính xác, quay phim xong đã là giữa tháng 8, sau đó là hậu kỳ cắt nối biên tập hiệu ứng kỹ xảo xong cũng đã là cuối tháng 11, sau đó là thời gian kiểm duyệt kéo dài, kéo dài đến tận Tết Nguyên Đán vẫn như đá chìm biển lớn, không có một chút tin tức nào.

Mà một bộ phim hài được gửi đi xét duyệt gần như cùng lúc với [Rạp Xiếc Kinh Dị] đã thành công vượt qua kiểm duyệt một cách thành công, lịch chiếu cũng đã được xác định, sẽ chiếu vào dịp Tết Nguyên Đán.

Đối với chuyện này, Diệp Chu ngoại trừ bất đắc dĩ thì cũng không có cảm xúc nào khác, cậu vốn là muốn đuổi kịp Tết Nguyên Đán, nhưng ở tình huống hiện tại hiển nhiên không còn khả năng.

Tuy nhiên, dù phim của Diệp Chu không ra mắt thành công nhưng [Song Sắt Nước Mắt] của Hà Phi Dương đã giành được giải thưởng tại nhiều liên hoan phim và đang chuẩn bị công chiếu ở trong nước.

Ý của Hà Phi Dương là muốn tránh dịp Tết Nguyên Đán, dù sao cạnh tranh suất chiếu Tết Nguyên Đán hàng năm rất khốc liệt, các đại IP tụ tập, muốn được chia một chén canh đương nhiên không dễ dàng gì, làm không tốt thì tâm huyết mấy năm nay sẽ bởi vì chọn sai lịch chiếu mà trôi theo dòng nước.

Mặc dù [Song Sắt Nước Mắt] đã giành được rất nhiều giải thưởng, được các nhà phê bình phim khen ngợi, danh tiếng cũng rất tốt, nhưng danh tiếng không thể làm cơm ăn, danh tiếng tốt không đồng nghĩa với doanh thu phòng vé cũng tốt, dù là Hà Phi Dương hay Liễu Chiêu đều không tự tin có thể đạt được thành tích tốt trong dịp Tết Nguyên Đán.

Đây không phải là không có lòng tin với tác phẩm của mình mà là không lạc quan đối với khán giả, nếu miễn cưỡng muốn chiếu phim trong dịp Tết Nguyên Đán, chưa nói đến doanh thu phòng vé, thậm chí có khi lịch chiếu cũng không lấy được bao nhiêu, gần như không có sức cạnh tranh.

Nhưng sau khi xem phim, Diệp Chu kiên quyết để bọn họ chiếu phim vào dịp Tết Nguyên Đán. Liên hệ với những người phụ trách rạp chiếu phim đã từng hợp tác có quan hệ khá tốt với mình, làm trung gian giới thiệu hai người với họ.

Ban đầu, thái độ của những người phụ trách rạp chiếu phim rất bảo thủ, dù sao đây cũng không phải là lịch chiếu thông thường mà lịch chiếu phim mỗi năm chỉ có một lần, không phải kiểu chỉ cần nói dăm ba câu trên bàn rượu là có thể sắp xếp lịch chiếu, có thể làm đến vị trí này đương nhiên không phải kẻ ngốc, từng người từng người so với hầu tử còn thông minh hơn, đương nhiên sẽ không đồng ý.

Sở dĩ trước đây nguyện ý giữ lịch chiếu cho Diệp Chu, thứ nhất là vì phòng vé hai bộ phim trước đó của Diệp Chu đều rất thành công, hiện tại cũng coi như là một đạo diễn có tiếng trong ngành, thứ hai là nể mặt Giang tổng, thứ ba là sau khi chiếu thử nghiệm nội bộ, mọi người đều đã đánh giá được chất lượng của phim, cho dù đặt ở thời kỳ trước khi bị cấm, chất lượng cũng là thượng thừa.

Như Giang Đình Viễn đã nói trước đó, thị trường phim kinh dị để trống đã lâu, bọn họ cũng muốn xem phản ứng của khán giả, xem Diệp Chu có thể mở ra thị trường hay không, nguyện ý cho cậu một cơ hội.

[Song Sắt Nước Mắt] thì khác, tuy đã giành được nhiều giải thưởng, nhìn thì hào nhoáng, nhưng thực ra nó rất hạn chế về đề tài.

Thử nghĩ mà xem, cuối năm xem phim không phải là để gia đình giải trí à, ai lại rảnh rỗi đi xem một bộ phim giáo dục đẫm nước mắt, không phải đầu óc có vấn đề thì là gì.

Sau khi Diệp Chu liên tục đảm bảo, có ba người phụ trách rạp chiếu phim bày tỏ ý muốn xem phim trước, còn những cái khác thì uyển chuyển từ chối.

Phim của Hà Phi Dương quả thực đủ xuất sắc, sau khi phim chiếu thử xong, ba người phụ trách rạp chiếu phim đều bước ra khỏi rạp với đôi mắt đỏ hoe, thậm chí một nữ phụ trách trong đó còn khóc đến sưng cả mắt.

Thực tế chứng minh phim hay thì không thiếu người thưởng thức, cho dù suất chiếu đưa ra không nhiều nhưng lại nhiều hơn gấp đôi so với những bộ phim nhỏ thông thường, có thể coi là cho [Song Sắt Nước Mắt] một cơ hội cạnh tranh trong dịp Tết Nguyên Đán.

Còn về việc có nắm bắt được cơ hội này hay không thì còn phải xem sự yêu thích của khán giả đối với bộ phim này, nếu doanh thu phòng vé thời kỳ đầu tốt thì suất chiếu chắc chắn sẽ được tăng cường, còn nếu doanh thu phòng vé ban đầu không tốt, sợ là ngay cả suất chiếu đã định ban đầu cũng không thể duy trì.

Đêm giao thừa, năm phút sau khi [Song Sắt Nước Mắt] chiếu lần đầu, Diệp Chu đeo kính râm, quàng khăn kín mít lôi kéo Giang tổng cũng mặc giống hệt lén lén lút lút chạy vào rạp chiếu phim.

Ánh đèn trong rạp đã tối lại, để không ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của người khác, Diệp Chu không bật đèn pin, sờ soạng tìm chỗ ngồi của mình trong bóng tối.

Sau khi ngồi xuống thì nhẹ nhàng thở một hơi, thấp giọng nói với Giang tổng bên cạnh: “An toàn rồi, có thể cởi khăn quàng cổ ra, đợi lát nữa kết thúc thì quàng lại.”

Giang Đình Viễn hình như có hơi do dự, trầm mặc một lát cũng hạ giọng đáp: “Anh không nóng.”

Đây là lần đầu tiên mặc đồ tình nhân, dù thế nào cũng phải mặc lâu chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play