Diệp Thiến Nhi vừa rời đi, Diệp Tĩnh
Gia đột nhiên hối hận rồi, cô không
muốn để cô ta đi, cô muốn đi cùng cô
ta.
Cô vô cùng bất đắc dĩ, thời gian
qua sao cô lại không chăm sóc tốt cho
Diệp Thiến Nhi chứ.
Như thể có thể nhìn thấy sự miễn
cưỡng của Diệp Tĩnh Gia, Lữ Hoàng
Trung ở sau lưng cô nói, "Cô ấy làm trị
liệu sẽ rất đau đớn. Cô ấy không muốn
cô biết, cũng không muốn cô phải trải
nó." Nói như vậy, cô liên hiểu rồi, hiểu
tại sao cô ta lại kiên quyết không cho
cô đi.
"Tôi là chị gái của em ấy, lẽ ra nên
đi cùng nó, tôi không nên không đi." Nói
xong cô cảm thấy khó chịu, cảm thấy
bản thân như đã làm sai một việc lớn.
"Đặt vé máy bay, tôi bây giờ muốn đi
ngay...
"Đây là ý của Diệp Thiến Nhi, cô
nên tôn trọng cô ấy. Mặc dù Lữ Hoàng
Trung có chút không nhẫn tâm, nhưng
vẫn nói cho Diệp Tĩnh Gia biết.
"Tại sao Diệp Thiên Nhi luôn phải
chịu những thứ này? Không biết con bé
nghĩ gì nữa." Miệng thì nói như vậy,
nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu,
không biết con bé đã phải chịu đựng
những gì.
Lữ Hoàng Trung không có ý rời đi,
liên giúp Diệp Tĩnh Gia thu dọn đồ đạc.
"Anh đây là có ý gì?" Diệp Tĩnh Gia
không hiểu nhì Lữ Hoàng Trung, không
biết mình đã làm sai cái gì.
"Không có ý gì, vừa rồi Diệp Thiến
Nhi nói cô cũng nghe rồi đấy”
Diệp Tĩnh Gia cúi đầu, hiện tại cô
không có gì phải lo lắng, một mình cô ở
đây sống, bất kể thế nào cũng tốt.
"Không cần đâu, tôi không sao."
Lữ Hoàng Trung đưa Diệp Tĩnh
Gia lên xe, có bệnh hay không thì phải
xem mới biết.
Đến bệnh viện, Diệp Tĩnh Gia có
chút hoảng sợ, cô không biết mình bị
bệnh gì, cảm giác được đây không phải
là tin tốt, thật ra cô đã có linh cảm,
trong vụ tai nạn xe hơi vào ngày Hà
Thúy Mai chết, cô cũng bị thương... Chỉ
là lúc đó cô toàn tâm toàn ý đặt lên
người Hà Thúy Mai, căn bản không có
nghĩ đến bản thân.
Sau khi kiểm tra rất nhiều lần, tiếp
theo là thời gian chờ kết quả, Diệp Tĩnh
Gia rất căng thẳng, Lữ Hoàng Trung
đứng sang một bên, cau mày không
lên tiếng.
Nói đến có thể sẽ nghiêm trọng.
Diệp Tĩnh Gia không lo lắng như Lữ
Hoàng Trung, cũng không biết hiện tại
anh ta lo lắng cái gì. "Anh yên tâm đi,
tôi sẽ không có việc gì đâu.
Bất quá, Lữ Hoàng Trung thậm chí
không thèm để ý tới cô.
"Diệp Tĩnh Gia, vào đây một lát. Cô
y tá đỏ mặt khi nhìn thấy Lữ Hoàng
Trung, Lữ Hoàng Trung là nam thân
trong lòng bao người.
Diệp Tĩnh Gia cũng cảm thấy ánh