Khi chuẩn bị đi, Domoto Sakura gọi
Diệp Tĩnh Gia ra ngoài một mình, để lại
nét mặt không hiểu gì xảy ra của Lữ
Hoàng Trung và Diệp Thiến Nhi.
“Sao thế?” Diệp Tĩnh Gia không biết
Domoto gọi cô ra có việc gì.
“Bây giờ tôi rất lo cho bệnh tình của
Diệp Thiến Nhi, cô cũng biết tôi muốn
làm gì mà, ngày mai tôi phải dẫn Diệp
Thiến Nhi đi” Cô ấy tinh tế nhìn nét mặt
của Diệp Tĩnh Gia, mỗi một lần tinh tế
đó, cô đều nói: “Cô Gia à, cô là người
thông minh, ở cạnh cô thì Diệp Thiến
Nhi không còn con đường sống đâu”
Nghe cô ấy nói vậy, trong lòng Diệp
tĩnh Gia quặn đau, đúng, đó là chuyện
mà cô sợ nhất.
“Cô có cách cứu nó?” Diệp Tĩnh
Gia nhíu mày, ngước mắt nhìn cô ấy.
“Tuy tôi không thể đảm bảo chữa
khỏi bệnh cho cô ấy, nhưng tôi có thể
đảm bảo cô ấy có thể sống thêm một
thời gian dài nữa.”
Việc này đối với Diệp Tĩnh Gia mà
nói cũng là một tin tốt, chỉ cần Diệp
Thiến Nhi có thể vui vẻ mà sống tiếp,
chuyện gì cô cũng đồng ý, nhưng ánh
mắt của cô có hơi đa nghi.
“Diệp Thiến Nhi không đồng ý đi à”
Nghĩ đến Diệp Thiến Nhi lại không biết
nên làm gì, dù sao cũng phải nghĩ đến
cảm xúc của cô ta.
“Thật ra tôi cũng có cách, nhưng
bác sĩ Trung nói phải có sự đồng ý của
cô nữa, nếu không tôi đã trực tiếp đưa
cô ấy đi rôi” Xem ra, cô ấy rất thích Lữ
Hoàng Trung, cho nên mới coi lời nói
của Lữ Hoàng Trung là thật.
Từ lần đầu gặp Domoto Sakura thì
Diệp Tĩnh Gia đã biết cô ấy không phải
người tầm thường.
Trên người mặc một bộ váy bó sát
màu đen trông rất chững chạc, thêm
một mái tóc đuôi ngựa đơn giản nữa,
nhưng mọi giữa mọi cử động lại lộ ra
khí chất khác nhau.
Xem ra làm việc làm người đều cần
phải dứt khoát linh hoạt, trên thực tế
cái quan trọng cũng là muốn làm cái gì
thì làm cái đó, mà cứ vì Lữ Hoàng
Trung, phải nhường nhịn nhiều lần.
“Được, tôi tin cô là người tốt, nhưng cô
phải đồng ý với tôi, nếu Thiến Nhi có
chuyện gì, nhất định phải nói cho tôi
biết”
Nhận được câu trả lời đồng ý,
Domoto và Lữ Hoàng Trung rời đi, có
chuyện gì thì mai hãng nói.
Buổi sáng ngày thứ hai, Diệp Thiến
Nhi theo Diệp Tĩnh Gia đến trại giam.
Khi đứng trước cửa trại giam thì lại
chùn bước.
Diệp Tĩnh Gia quay đầu lại thấy
Diệp Thiến Nhi không đi một bước.
Cô ta có chút sợ, cứ đứng ngoài
cửa không dám bước vào. “Chị ơi, phải
vào thật à?”
“Tất nhiên rồi em, vào thăm bố em
mà, em sợ cái gì chứ." Diệp Tĩnh Gia
cười lên, cô không biết Diệp Thiến Nhi
lo lắng điều gì, cũng rất lâu rồi không
được gặp Diệp Bách Nhiên.