Không nghĩ rằng cô lại có tiền như
vậy.
Lúc trước, chính những thứ này đã
hãm hại Diệp Bách Nhiên, nếu như
Diệp Thiến Nhi không tốt, cô sẽ đưa
một phần trong số tiền này cho Diệp
Bách Nhiên an dưỡng tuổi già, còn lại
một phần sẽ quyên góp cho xã hội.
Đứng ở ngoài cửa đợi Lữ Hoàng
Trung, một lát cô đã nhìn thấy anh ta
mua một đống lớn đồ ăn.
Chị Tiết vừa đi ra ngoài mua
nguyên liệu nấu ăn bỗng nhiên tỏ ra
hoảng sợ: "Mợ chủ... Mợ chủ..."
Người bên cạnh nghe thấy chị Tiết
gọi cũng đi tới xem như thể nào: "Sao
thế?"
"Không... Không có gì. Chị ấy nghĩ,
những chuyện này không nên nói với
người khác, lỡ như có nhiều người biết
thì sẽ không tốt, nhất là bây giờ còn đi
cùng bác sĩ Lữ ra ngoài.
Tưởng tượng một chút, quả thật
bác sĩ Lữ đối xử rất tốt với Diệp Tĩnh
Gia...
Dọc đường đi, tâm trạng của chị
Tiết rất nặng nề, lúc đi mua đồ ăn, nếu
không phải đi cùng với người giúp việc
khác thì chị Tiết đã tính sai số tiên rồi.
"Chị, chị làm sao thế? Nhìn chị có
vẻ không được tốt cho lắm” Một người
nhỏ tuổi nhìn về phía chị Tiết hỏi.
"Em thì biết gì chứ, đi làm việc của
em đi, đừng quan tâm nhiều như vậy.
Chị Tiết khá lớn tuổi, ở nhà họ Hoắc
cũng rất lâu nên nói chuyện vẫn có sức
nặng.
Tâm trạng của chị Tiết vào buổi tối
cũng rất nặng, dựa theo thói quen của
Diệp Tĩnh Gia, cô ấy sẽ đến đưa sữa
cho Hoắc Minh Dương.
Dọc đường đi, tâm trạng của chị
Tiết rất nặng nề, lúc đi mua đồ ăn, nếu
không phải đi cùng với người giúp việc
khác thì chị Tiết đã tính sai số tiên rồi.
"Chị, chị làm sao thế? Nhìn chị có
vẻ không được tốt cho lắm” Một người
nhỏ tuổi nhìn về phía chị Tiết hỏi.
"Em thì biết gì chứ, đi làm việc của
em đi, đừng quan tâm nhiều như vậy.
Chị Tiết khá lớn tuổi, ở nhà họ Hoắc
cũng rất lâu nên nói chuyện vẫn có sức
nặng.
Tâm trạng của chị Tiết vào buổi tối
cũng rất nặng, dựa theo thói quen của
Diệp Tĩnh Gia, cô ấy sẽ đến đưa sữa
cho Hoắc Minh Dương.
Đặt sữa lên bàn, chị Tiết chân chừ
chưa đi, lại không biết có nên nói hay
không, chuyện rối rắm này làm chị Tiết
cảm thấy rất khó xử.
"Có chuyện gì vậy? Chị có chuyện
gì không vui sao?" Hoắc Minh Dương
nhìn chị Tiết đã biết rõ nhất định có
chuyện gì đó.
Chị ấy quay đầu nhìn Hoắc Minh
Dương hơi chột dạ: “Cả ngày hôm nay
tôi cũng không biết vì lý do gì”
“ Có chuyện gì chị cứ nói thẳng ra,
với tôi chị còn có chuyện gì không nói
được” Hoắc Minh Dương ngôi trên
ghế, duỗi thắt lưng cũng xem như cho
mình một chút thời gian nghỉ ngơi.
"Hôm nay tôi nhìn thấy mợ chủ...
Chị Tiết nhỏ giọng nói, có cảm giác hơi
hoảng hốt, không biết nói chuyện này
với Hoắc Minh Dương có tốt hay không.
"Nhìn thấy là được rồi." Giọng nói
không có gì khác thường nhưng tay
của Hoắc Minh Dương đẩy bút nhanh
một nhịp, suýt chút nữa ấn gãy bút.
"Cô ấy... Cô ấy ở siêu thị đi mua đồ
cùng Lữ Hoàng Trung, hình như là
cùng ăn cùng ở" Chị Tiết không biết có
nên nói hay không nhưng mợ chủ và
cậu chủ vẫn chưa ly hôn, mợ chủ lại
làm như vậy thì có vẻ không được tốt
lắm.
"Rắc" tiếng bút gãy vang lên.