Đêm đã khuya, ở trong nhà họ Hoắc –

dòng họ đứng đầu thành phố Giang Ninh,

còn đang bận bịu tiễn khách mời.

Trong phòng cưới trên tầng, quần áo

cưới trên người Diệp Tĩnh Gia còn chưa cởi

ra, cô ngồi trên giường, bất an nắm chặt bàn

tay lại.

Không biết đã bao lâu trôi qua, ngoài cửa

vọng vào tiếng động, cả người Diệp Tĩnh Gia

vô cùng căng thẳng, tới nỗi hình ảnh người

đàn ông ngồi trên xe lăn chỉ thoáng qua

trong đôi mắt cụp hờ của cô.

Cô không nhìn thấy rõ tướng mạo của

người đàn ông, đèn bên trong phòng đã tắt

ngóm.

Trong bóng tối, thính giác sẽ trở nên vô

cùng mãn cảm, tiếng anh đẩy xe lăn đi vô

cùng rõ ràng.

Diệp Tĩnh Gia nghe tiếng động, cũng mơ

hồ nhìn thấy hướng đi của người đàn ông kia,

cả người cô càng căng thẳng, cô khẽ liếm

đôi môi hồng, mở miệng hỏi: “Có thể bật đèn

được không? Tôi không nhìn thấy gì cả”.

“Khuya lắm rồi, tôi muốn đi tắm”. Giọng

nói của Hoắc Minh Dương vô cùng lạnh lùng,

như thể anh lớn lên trong hầm băng vậy, chỉ

âm thanh thôi cũng đủ để khiến người ta sợ run.

Một người tàn phế hai chân, không bao

giờ ra khỏi cửa gặp gỡ ai, cả ngày sống ở nơi

âm u, nếu nói là người sống trong hầm băng

ra ngoài thì cũng là đã nói đỡ nhiều lần rồi đấy.

Nghe lời nói của Hoắc Minh Dương, Diệp

Tĩnh Gia chần chừ, bên trong phòng chỉ có

hai người họ thôi, chân của anh thì không

được tiện, ý của anh là muốn cô giúp anh tắm đây!

Nhưng mà… cô còn chưa kịp tiếp nhận

rằng anh đã trở thành chồng của cô rồi…

Thấy Diệp Tĩnh Giai bất động, anh lại tiếp

tục nói: “Qua đây giúp tôi”.

Giọng nói mang vẻ ra lệnh không cho từ

chối, cũng lạnh lùng hơn ban nấy vài phần.

Một tiếng trước, người nhà họ Hoắc đã

cảnh cáo cô rồi, chỉ cần Hoắc Minh Dương



có một chút bất mãn thôi, nhà họ Diệp sẽ

không lấy được một đồng nào!

Cô gả cho nhà họ Hoắc chính là vì tiền…

Diệp Tĩnh Gia chần chừ đứng dậy: “Áo

cưới trên người tôi tôi còn chưa cởi, như vậy

rất bất tiện. Trước đây là ai giúp anh tắm vậy,

tôi giúp anh đi gọi người đó”.

Cô muốn trì hoãn, đầu óc càng ngày

càng hỗn loạn hơn, cho nên cô dùng sự tỉnh

táo còn sót lại mà chu toàn với anh.

“Không ai nói cho cô biết, tôi cưới cô là

muốn cô làm gì hay sao?” Một chút nhãn nại

cuối cùng anh cũng không có, đẩy xe lăn tới

gần ép cô.

Không có ai nói cho cô biết là sự thật, cô

bận rộn lễ cưới cả ngày, mãi cho tới khi cô bị

đuổi về căn phòng này, cô còn tưởng rằng

chồng của cô là cậu chủ hai ở nhà họ Hoắc –

Hoắc Minh Vũ.

Mà người nhà họ Hoắc cũng tới nói cho

cô biết, đơn giản chỉ là vài câu uy hiếp để cô

không chọc giận Hoắc Minh Dương mà thôi.

Vốn mẹ cô còn tưởng rằng nhà họ Hoắc

nhận cô làm con dâu là chuyện tốt từ trên

trời rơi xuống, cô làm mợ chủ nhà giàu thì

công ty trong nhà cũng có thể được nhà họ

Hoắc trợ giúp, vượt qua cảnh khó khăn này.

Chỉ là không ngờ tới, người cô gả cho sẽ

là Hoắc Minh Dương ngồi trên xe lăn kia.

Anh tiến gần tới nỗi khiến cho cô cảm

nhận được hơi lạnh phả quanh người.

Cô có thể không tiếp nhận cuộc hôn

nhân này, dù sao đây cũng là do nhà họ

Hoäc lừa hôn. Hiện tại cô có thể lập tức rời

khỏi nhà họ Hoắc.

Quyết định rồi, Diệp Tĩnh Gia thẳng lại

sống lưng, lấy dũng khí mở miệng: “Tôi

không biết người tôi gả cho chính là anh…”

“Nếu như muốn cút thì cút nhanh đi!”

Trong giọng nói băng lạnh của anh còn chứa

đựng cả sự sốt ruột.

Người vợ này vốn cũng không phải người

anh muốn kết hôn cùng.



Diệp Tĩnh Gia vốn có thể đi mất nhưng

chân cô lại như dính chặt trên mặt đất,

không nhúc nhích. Cô gả vào nhà họ Hoäc

vốn là vì mẹ, vì công ty nhà họ Diệp, bây giờ

cô rời đi thì tất cả sẽ bị huỷ hoại.

Cô phải làm sao đây? Sống tới cuối đời

cùng với một người đàn ông ngồi xe lăn, hay

là để nhà họ Diệp xuống dốc, mẹ lấy nước

mắt rửa mặt?

Nghĩ vậy, cô chậm rãi cất bước về phía

Hoắc Minh Dương, giọng nói rõ ràng, cô

chấp nhận số phận: “Tôi giúp anh tắn”.

Bên trong căn phòng cưới, cô thấy Hoắc

Minh Dương đẩy xe lăn về phía phòng tắm,

không nhìn cô, Diệp Tĩnh Gia cởi áo cưới

trước, thay một cái váy ngủ.

Giúp người khác tắm rửa, đây là lần đầu

tiên của Diệp Tĩnh Gia, thế nhưng bình

thường ở nhà cô cũng từng tắm cho chó, cho

nên giúp Hoắc Minh Dương tắm chắc cũng

giống như vậy thôi, cô xả đầy nước ra bồn

tắm trước.

Trong phòng tắm không bật nhiều đèn,

chỉ có bóng đèn huỳnh quanh yếu ớt ở trên

vách tường.

Đèn này vừa vặn đối với Diệp Tĩnh Giai,

vừa có thể nhìn thấy bóng người nhưng

không nhìn thấy được mặt người, trong nhiều

lúc không nhìn thấy thì có thể tránh được sự

xấu hổ.

Nương theo ánh sáng, Hoắc Minh Dương

nhìn thấy gương mặt trái xoan tinh xảo xinh

xắn của cô, hình như cô rất gầy, khi khom

lưng lộ ra mảng xương quai xanh gợi cảm.

Cô cho tay vào bồn tắm thử nhiệt độ, rất kiên

nhãn pha nước nóng.

Nước nóng được rồi, cô mới quay lại nhìn

anh, đôi mắt quả hạnh, mũi miệng đáng yêu.

Hơi nóng nhuộm cho gương mặt ửng hồng,

như đoá hoa phù dung nổi trên mặt nước vậy.

Diệp Tĩnh Gia căn môi, khó khăn lắm mới

nặn được ra mấy chữ: “Cái kia, cởi quần áo

cũng cần tôi giúp hay sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play