Chương 49.
****
Ông lão gian nan gằn từng chữ. "Trong giấc mơ kia... ta thấy... bọn nó hôn nhau, con bé kia còn gọi người đàn ông đó là Gael...."
Cô gái nghe xong chỉ cảm thấy toàn thân đông cứng, máu chảy ngược dòng. Cô hoảng hốt sờ bụng. "Sao có thể... "
*
*
*
Lại tỉnh lại trong bệnh thất.
Tôi lờ mờ mở mắt nhìn trần nhà. Theo bản năng tôi khẽ quay đầu sang một bên liền sợ hết hồn hét toáng lên.
"A !!" Vì bị giật mình nên tôi lùi ra sau suýt thì ngã khỏi giường.
Beavis nhanh tay lẹ mắt kéo tôi lại lên giường. Tôi nổi giận. "Em làm trò gì vậy?" Đột nhiên vừa tỉnh dậy quay đầu thì thấy cái mặt bành của thằng nhãi này rồi. Hù tôi một phen rớt tim.
"Thật bạo lực..." Beavis ôm đầu tránh để bị tôi đánh. Nó bình tĩnh leo lên giường tôi ngồi. Ánh nhìn chăm chú khiến tôi không khỏi hoảng hốt.
"Em làm gì mà nhìn chị chằm chằm thế hả?" Tôi giả vờ như nổi da gà giơ tay tát vào đầu nó.
Beavis tránh ra sang một bên. "Đừng đánh đầu!" Là con trai sao có thể để bị đánh vào đầu được!
"Chị gái yêu dấu~ đừng đánh nữa, chị đánh em xong chị không thấy đau lòng sao?" Beavis co rúm lại thành một cục nho nhỏ trên giường, gương mặt non nớt mang tính trẻ con phồng lên. Tôi dừng lại, quay đầu qua chỗ khác bắt đầu thả hồn theo mây.
Beavis ngồi hí hửng kể tôi nghe lúc tôi bất tỉnh các giáo sư đã đến.
"Cái bàn cực lớn đập vào người Harry khiến cậu nằm bẹp lên đất. Giáo sư McGonagall đánh bay cái bàn, đỡ Harry dậy ngay lúc đó... nhưng Harry vẫn bị thương... đầu cậu ấy đập thẳng xuống đất đấy! Chắc chắn rất đau....." Dù có cố gắng nói lớn hay làm quá thế nào thì chị cậu vẫn ngẩn người ngồi im một chỗ... Giống đã chìm đắm trong thế giới của mình, không chút phản ứng.
Beavis trợn mắt há mồm, ra vẻ không thể tin được. "Ơ! Chị đang cố tình làm lơ em phải hông?"
Vẫn im lặng.
Khẽ mím môi, Beavis dùng âm thanh dịu nhất nói. "Sao cậu cứ luôn nhớ đến những chuyện đó nhỉ? Thế giới đó chẳng có gì tốt đẹp."
"Sao không quên hết đi cho lòng thanh thản? Chẳng phải hiện tại chúng ta là Bellanita và Beavis rồi sao?"
Lần này tôi mới nhẹ nhàng thì thầm một câu.
Tôi rũ mắt. "Mình không thể quên... những ký ức đó chính là vũ khí để mình tiếp tục sống." Lại tiếp tục lấy lại một phần ký ức, nhưng phần ký ức này không tốt đẹp gì cho cam.
Thế giới đó chẳng có gì tốt đẹp... Nhưng lại khiến tôi lưu luyến làm sao...
Ở một nơi khác, ở một thế giới xa lạ... thế nhưng vẫn là câu nói này...
Beavis thở dài thườn thượt.
Để được bình yên sống ở nơi này, tôi đã phải miễn cưỡng chấp nhận điều kiện của quý ngài sấm sét.
Không giết người.
Không tùy ý sử dụng lực lượng. Được rồi... Ba cái đồ quỷ, có gì mà làm không được.
Chưa hết bọn tôi còn phải chịu đựng đoàn sấm đánh thẳng vào người... (Bebe : Moá !! Đây là đánh cho hả dạ đây mà !) ban đầu Beavis kiên quyết không đồng ý, nhưng cuối cùng nó vẫn bị tôi thuyết phục. Ngay lúc đoàn sấm đánh đến nó liền ôm tôi lại che chở trong ngực.
Tôi liếc nhìn Beavis đối diện. Trong nó còn tàn tạ hơn cả tôi. Hai bàn tay của nó bị băng bó thành cái bánh bao. Đi đứng cũng có chút bất tiện.
"Cậu bị như vậy... rồi mỗi lần đi tiểu thì phải làm sao?" Tôi cũng không muốn hỏi đâu nhưng tôi tò mò quá. Dù gì ở đây cũng không có ai ngoài tôi và nó.
Beavis trừng mắt ".....!!" Vẫn thay đổi nhanh đến chóng mặt !
"... Thì cứ như vậy rồi đi chứ sao?" Beavis suy ngẫm một tí liền không chắc chắn lắm nói.
Tôi lo lắng. "...Thế lỡ nước--ưm...ưm!!"
Beavis dùng hai bàn tay bị băng bó lại bịt miệng tôi. "Ăn nói không hợp vệ sinh tí nào!!" Đừng nghĩ cậu là Gael thì cậu sẽ dung túng nhé!
Tôi đẩy tay nó ra. "Hiện tại cậu nhớ được tất cả sao?"
Beavis gật đầu. "Nhưng chỉ được chút nữa thôi...."
Tôi ngẩn người. "Gì?"
"Mình rất nhanh sẽ quên hết tất cả."
"Không lẽ cậu cứ như vậy suốt cả đời?" Tôi hoảng hốt túm lấy tay nó.
"Nhảm nhí, ai lại muốn bị như vậy suốt cả đời?! Mình đã nói rồi, trong quá trình truyền tống đến thế giới này, linh hồn của mình gặp một số phiền toái nên lúc nhớ lúc không nhớ." Beavis rất kiên nhẫn, giơ tay gõ đầu tôi vài cái.
"Vậy khi nào cậu lại nhớ lại tiếp đây!!"
"Mình sẽ tìm cách, cậu đừng lo." Thật ra vẫn chưa có cách nào.
Nhưng cậu tin vào IQ của mình !
"Cậu cần mình làm gì không?"
"Có..."
Tôi gấp gáp. "Là chuyện gì?!"
"Là luôn vui vẻ, học tập thật tốt, cứ làm những việc cậu muốn làm!"
Tôi ngẩn người.
"Những việc còn lại cậu đừng bận tâm, cứ giao hết cho mình là được rồi." Beavis kiêu ngạo ưỡn ngực. Nó nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như nước, giọng nói pha lẫn chút sủng nịch.
Tôi hít sâu một hơi, nén nước mắt vào trong. "Chết tiệt... cậu lúc nào cũng... làm mình khóc nhỉ??"
Beavis bật cười. "Khóc sao? Thế cứ khóc đi, nén làm gì cho khó chịu."
"Không khóc! Đừng có mà dụ dỗ! Khóc rất ảnh hưởng đến nhan sắc của mình." Nói đến đây tôi sờ mó mặt mình.
"Mặt của mình!!" Tôi hoảng sợ.
"Mặt chị không bị gì cả! Bella nè, chị nên tập làm quen với xưng hô chị, em đi. Nếu để ai khác nghe thấy được là toi đời chứ đùa." Thứ cô ấy để ý nhất vẫn luôn là khuôn mặt.
"A... được." Tôi nén nước mắt.
"Nghe nói cậu đang giận Malfoy ?"
Tôi lắc đầu.
"Thế cậu tránh né cậu ta làm gì ?"
Tôi thấp giọng nói. "Hình như... Draco thấy mình ra tay với bọn Mary..."
"Không có chuyện đó đâu... Nếu có người rình coi thì mình phải biết chứ ? Làm hoà với cậu ta đi." Beavis buồn cười.
"Eo ơi... sắp hết thời gian rồi..." Sau đó nó thở dài. "Cục cưng, mình lại sắp quên cậu là Aimee rồi."
Nước mắt bỗng dưng trào ra, tôi khó chịu lau đi. "Có thể đừng nói kiểu vậy không?" Có trời mới biết lúc tôi biết được Gael vẫn còn sống, tôi vui đến cở nào, nói chung là vui giận lẫn lộn hết.
Tôi rất sợ cảm giác chỉ còn một mình ở nơi xa lạ. Cảm giác... trống rỗng đó không có bất cứ thứ gì bù đắp được. Tôi đã từng nghĩ một mình thế này cũng chẳng sao. Dù gì đây cũng là một nơi khác...
Có lẽ tôi đã quá đề cao sức chịu đựng của bản thân... Đặc biệt là ký ức của kiếp trước từ từ tái hiện lại trong đầu, như vậy thôi... Hình như vẫn chưa đủ... Hình như vẫn còn chuyện gì đó chờ tôi ở phía trước.
Một mình cô đơn ? Hay đó... nhưng cô đơn lâu quá lại chẳng tốt chút nào, vì luôn ở một mình nên tôi thường nghĩ đến những chuyện buồn bã, những chuyện vớ vẩn rồi lại khiến mình buồn, đặc biệt là buổi tối... thế giới này quá rộng lớn, người thì lại nhiều như thế, nhưng chẳng có lấy một người mà tôi muốn gửi gắm.
Có chuyện tốt cũng chỉ có thể tự mình vui vẻ, gặp chuyện buồn cũng chỉ một mình cố gắng nén nước mắt vào trong. Là một người cô độc yên tĩnh ở một góc.
Thú thật thì, lúc chưa phát hiện Beavis là Gael tôi đã lập ra một cái kế hoạch hoàn mỹ... Kiếm thật nhiều tiền cho Marie, giúp Beavis có được sức mạnh tối cao, sau đó tôi sẽ chọn cho mình một cái chết thật đẹp.
Nhưng cái suy nghĩ đó bị đánh bay ngay từ lúc...
- Những người đang buồn luôn cần một cái ôm ấm áp, đại loại vậy... -
Tôi nhịn không được cong cong môi.
Nếu không phải biết trước Draco là một tên nhóc dễ ngượng ngùng thì tôi đã cho rằng cậu muốn chiếm tiện nghi của tôi rồi. Thích... Thì đúng là có chút thích, nhưng không thể mở lòng sớm được. Ai biết được cậu ta có lừa gạt tôi hay không.
Beavis ghét bỏ tìm khăn giấy đưa tôi. "Lau đi... khi nãy ai là người mạnh mồm bảo không khóc thế hả?" Còn cái kiểu vừa khóc vừa cười là thế nào đây...
"Được rồi... chị gái thân mến, chị còn có chuyện gì nữa không hả?" Beavis nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi ngẩn đầu. "Thật ra có một câu hỏi mình muốn hỏi rất lâu rồi mà cứ quên riết..."
"Hỏi lẹ đê!" Beavis xoa đầu gối.
"Mình luôn có cảm giác cậu ghét mình là thế nào nhể?" Tôi nói thẳng.
"Nói xàm! Nếu ghét cậu, mình đã giết cậu từ lâu rồi!"
"Không phải! Ý mình là lúc mà cậu chỉ nhớ bản thân là Beavis á...." Lúc đó tôi mơ hồ cảm giác được cảm xúc của Beavis đối với tôi... là tức giận một chuyện gì đó... nhưng tôi thật sự không nhận ra, càng như vậy cái loại cảm xúc đó từ từ chuyển thành một tảng đá lớn trong lòng nó, mà chính tảng đá đó đã ngăn cản sự thân thiết giữa tôi và nó.
Beavis mơ màng cố nhớ lại.
"Mình biết rồi! Hình như là chuyện cậu đã bỏ rơi mình vào lúc mình gặp khó khăn." Nó oán hận nhìn tôi.
Bỏ rơi nó? Lúc nó gặp khó khăn?
"Không thể nào!!" Sao tôi có thể bỏ rơi Gael được.
"Có đó..."
Tôi nhạy cảm bắt gặp một tia u ám trong mắt Beavis. "Em có chuyện giấu chị sao?"
"Không có đâu... và mình không hề nói dối cậu, cậu thật sự đã bỏ rơi mình trong lúc mình gặp khó khăn." Cậu thật sự không thể tin là cô ấy lại có thể quay đầu bỏ đi, dù lúc đó cậu có không nhớ mình là Gael. Tuy là thở phào vì cô đi, nhưng một phần nào đó sâu trong lòng rất khó chịu.
Đó chính là trường hợp đầu tiên cậu bị cô ấy bỏ rơi... đại loại là do thói quen nên mới khó chịu đi.
Thấy vẻ mặt Beavis vô cùng chắc ăn, tôi chợt nghĩ chắc mình thật sự đã quên đi sự việc gì đó... Dù gì đi nữa... ngoại trừ biết bản thân mình lúc vừa sinh ra nghe được một cuộc cãi vã, hai tuổi thì nhớ lại được bản thân mình không phải người ở thế giới này... thì còn lại điều rất mơ hồ. Nói chung là ký ức cở năm tuổi trở xuống tôi gần như chẳng nhớ được gì.
Beavis sửng sốt. "Sao có thể chứ... Hay là lúc đó cậu không nhận ra mình là Gael?!" Chỉ còn khả năng này, nhưng cơ hội này rất thấp... Hoặc cũng có thể là Marie đã làm gì đó ?
"Mình... Xin lỗi..."
Beavis méo thể tin nổi nhìn tôi. "Đệch moẹ... Cậu thật sự không nhận ra mình ?"
"Mình... Thật ra mình không nhớ..." Tôi há miệng, ủy khuất nhìn Beavis.
Tôi chột dạ. Thật ra đến tận năm nhất cũng là lúc 11 tuổi tôi mới nhận ra Beavis là Gael. Được rồi... Lỗi ở tôi.
"Thế chị phải làm gì để khiến em... buông bỏ loại cảm xúc nặng nề đó đây ?" Tôi hoang mang níu vạt áo Beavis.
Vẻ mặt Beavis dại ra, ánh mắt dần lấy lại tiêu cự, khi nghe được câu hỏi của chị gái cậu khó hiểu hỏi. "Chị nói gì vậy?" Ủa, cậu tỉnh lại khi nào vậy?
Beavis nhíu mày đè ép nghi ngờ xuống lòng... tối ngủ nghĩ tiếp, điều quan trọng hiện tại là.....
Cậu nhấc mắt nhìn vẻ mặt chị gái như muốn khóc đến nơi ở đối diện.
Beavis "...." Sao lại khóc rồi?
Top 10 điều khiến Beavis cảm thấy đau đầu, đau lòng and mềm lòng nhất :
Top 1 : Chị gái khóc lóc.
Mặc dù cậu biết có khi bả chỉ giả vờ.
"Có phải chị đã làm gì khiến em đau buồn suốt mấy năm qua không... ô ô ô..!!" Thấy Beavis lại mất trí nhớ, tôi càng khóc thương tâm.
Beavis sững sốt rồi giữ thái độ trầm mặc.
Tiếng khóc của chị gái dần dần nhỏ lại như không muốn làm phiền đến sự yên tĩnh của cậu.
"Chị biết... chị... đã làm gì đó... khiến em đau buồn, nhưng chị nói thật... chị thật sự không nhớ được... chị đã làm gì..! Chị không nhớ... mọi thứ rất mơ hồ... chị chỉ có thể trơ mắt nhìn loại cảm xúc buồn bực đó của em từ từ biến thành phiền chán... nếu cứ để như vậy thì một ngày nào đó em sẽ ghét chị cho xem....." Tầng sương mù trước mắt khiến thân hình Beavis càng thêm mờ ảo.
Tôi không muốn Beavis ghét tôi đâu...
Beavis giật mình. Cậu cảm thấy mình che dấu rất tốt, không ngờ vẫn bị chị nhận ra..
Thấy chị khóc đến mức sắp ngu người Beavis mới tỉnh lại từ trong suy nghĩ.
Vậy ra chuyện đó chỉ có mình cậu nhớ... chị chả nhớ gì cả... có cậu là hờn dỗi... hờn dỗi người đã quên mọi chuyện.
Nói chung tại mẹ hết.
(Marie : ???)
"Chị phải làm gì đây?... có lẽ chuyện đó khiến em rất đau lòng nhưng chị thì vẫn ngu ngốc không biết gì... còn oán trách em vì sao phiền chán chị..." Tôi cúi đầu, bả vai khẽ run.
Beavis luống cuống. "Chị khóc đi... chị chỉ cần... em không nên trách chị... dù gì chị cũng không nhớ được... thôi được rồi, chị chỉ cần xin lỗi là được."
"Một lời xin lỗi chân thành..."
"Chỉ như vậy?"
"Chỉ như vậy thôi..." Beavis gật đầu cười khanh khách.
"Thật sự chỉ đơn giản như vậy?" Tôi thút thít ôm thái độ dò xét.
Beavis chợt nghiêm nghị hỏi. "Em đã bao giờ lừa chị chưa?"
"Chưa... vậy... Beavis, chị xin nhỗi nhé." Dù có bị mất trí nhớ nhưng cậu ấy vẫn không nỡ khiến tôi phiền lòng.
Người này không phải là Gael nhưng vẫn là Gael của tôi....
"Xin lỗi không có chân thành."
"Chị xin lỗi."
"Xin lỗi không có chân thành."
"Chị xin lỗi."
"Xin lỗi không có chân thành"
"Chị xin lỗi."
"Xin lỗi không có chân thành."
••••
[Truyện CHỈ ĐƯỢC đăng tải ở Wattpad và Manga Toon.
•Link Manga Toon: http://h5.mangatoon.mobi/contents/detail?id=579599&_language=vi&_app_id=1
•Link Wattpad: https://my.w.tt/drY93O0C6bb]
°°°°°°
Nữa giờ trước.
Beavis nhìn thiếu nữ đang yên tĩnh nằm ngủ trên giường khẽ cất tiếng thở dài, biểu cảm phiền muộn. Cậu chống cằm vén lọn tóc mai của thiếu nữ sang một bên.
Hiện tại ký ức của cô ấy chỉ ngừng lại ở việc Anais mất, vậy khi cô ấy nhớ lại hết tất cả thì sẽ ra sao?
•••••••••
•••••••••
Beavis bị đập.
"Chị XXX ôi Merlin XXX... Beavis Martin XXX, tức quá mà XXX...." Tôi gào gú với Beavis.
(*XXX: chửi thề :)))). )
Beavis nằm trên giường cười đến run người. "Chị...thật ngây thơ!" Đột nhiên cảm thấy cõi lòng nhẹ nhõm hẳn, có lẽ mồm thì nói không để tâm nhưng tâm trí cậu vẫn luôn chờ lời xin lỗi này của chị.....
Harry tỉnh.
Đầu Harry bị quấn một lớp băng gạc rất dày. Cậu ấy choáng váng, ôm đầu ngồi dậy. "Hai người......." Thật ra, cậu vẫn còn nhớ chuyện hai người này biến hình đó nha.
Do dự một chút Harry vẫn không thể thắng được trí tò mò của mình. "Ngày đó, trong hai người thật lạ."
Tôi "...." Cậu ấy thấy được sao?
Beavis chưa kịp phản ứng lại lời nói của Harry. "Cái gì?!"
Harry xuống giường đi đến gần chúng tôi nói nhỏ, giọng điệu có chút thần bí. "Tóc của các cậu chuyển màu? Loại phép thuật mà Martin sử dụng thật kì lạ....."
Tôi hoảng loạn dòm Beavis một cái.
Cứ ngỡ Harry đã quên tất cả, ai ngờ cậu ấy lại nhớ dai như vậy đâu.
Nói nhảm ! Hình ảnh chấn động như vậy làm sao Harry có thể quên được.
Tôi nhìn Harry một lúc rồi mới bày vẻ mặt nghiêm túc nói mấy câu qua loa lấy lệ để gạt cậu ấy. EQ của Harry cũng cao mà, phải không? Nếu như tôi tỏ ý mình không muốn nói thì cậu ấy chắc chắn sẽ hiểu...
Nhưng...
Harry thật sự tin tưởng vào những lý do nhảm nhí đó của tôi ?!
Tôi "..." Hơi nghẹn họng.
Nói xạo rồi phải nói cho chót.
Tôi nói một hồi thì mới chốt câu cuối. "... hơn nữa, cậu có thể xem như đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta không? Đừng nói ai biết cả."
Harry thấy tôi trong mong nhìn cậu ấy thì cậu ấy liền gật đầu đồng ý. "... được... rồi.."
Tôi chưa kịp cảm ơn thì các giáo sư đùng đùng kéo nhau vào bệnh thất. Có cả ông bà Weasley và Ginny nữa. Mọi người dồn dập đặt câu hỏi, tôi kiên nhẫn trả lời từng câu.
Giáo sư Snape cười lạnh. "Rồi sao bọn bây lại xuất hiện được ở đó hay vậy ?"
Đây là câu hỏi chủ chốt.
Mọi người dồn dập nhìn chúng tôi. Tôi lấy lí do mỏi mồm không nói nữa, Beavis cười ha hả ném nồi cho Harry.
Harry cõng nồi "......" Tên này chuyên gia ném nồi cho cậu là sao ta ?
Harry đành bắt đầu kể cho mọi người nghe mọi chuyện. Suốt gần mười lăm phút đồng hồ, Harry nói còn mọi người thì chăm chú nhìn chằm chằm vào cậu ấy, khiến cậu ấy không khỏi hồi hợp, cậu ấy kể lại giọng nói vô hình bí hiểm mà cậu ấy nghe được trong lâu đài, mà cuối cùng lại chính Hermione phát hiện đó là tiếng nói của con Tử Xà đi luồn trong ống nước. Cậu ấy kể cậu ấy cùng Beavis và Ron đã theo dõi lũ nhện vô tuốt trong khu Rừng Cấm như thế nào, và con Aragog đã bảo cho bọn cậu biết nơi mà nạn nhân cuối cùng của Tử Xà đã bị giết chết. Rồi cậu ấy kể làm thế nào mà cậu ấy đoán ra con ma khóc nhè Myrtle chính là nạn nhân đó.
"... sau khi con đọc xong mẩu giấy trên tay của Hermione thì ngay lúc đó Beavis nói, Con quái vật trong Phòng chứa Bí mật chính là con Tử Xà. Bạn ấy nói do con hiểu được Xà Ngữ nên mới nghe được tiếng nói kì lạ kia mà chẳng ai nghe được. Cậu ấy còn nói đây chính là ngụ ý của Hermione muốn truyền đạt với bọn con." Harry liếc Beavis.
Khi Harry tạm dừng để thở thì giáo sư McGonagall trừng mắt nói ngay.
"Giỏi lắm! Vậy là các trò đã phá vỡ hàng trăm nội quy của nhà trường thành rác vụn, nhưng mà trò có nghĩ là trò sẽ bị kẹt luôn trong đó và không ai giúp được trò không hả, Potter? "
Harry rụt rụt vai. "Dạ, lúc đó cô cũng thấy rồi đó ạ, là bạn Martin biến con Tử Xà thành cái bàn trước khi nó táp con...." Nói thẳng ra là không có gì nguy hiểm cả cô ơi.
Giáo sư McGonagall mở to mắt nhìn Harry. Harry rất biết điều liền ngậm miệng, không dám cãi bướng.
Giáo sư McGonagall quay đầu nhìn Beavis một cách sâu kín. "Trò Beavis thật là nhạy bén.... " Mọi người cũng sâu kín nhìn Beavis.
Beavis rõ ràng không phải là Harry, nó không hiểu Xà Ngữ, cũng không hề trải qua những chuyện mà Harry đã từng trải, nó chỉ là một người bạn đồng hành của Harry.... nhưng nó vẫn đưa ra một câu trả lời chính xác?! Vậy thì... tâm tư và trực giác của thằng bé này đáng sợ đến mức nào chứ?
Beavis "...." Mọi người nhìn như vậy là có ý gì?.
Cậu có cảm giác như bị lột trần trước mặt mọi người vậy.
Harry nhăn mặt nói tiếp. "Thật ra lúc đó con có nhờ thầy Lockhart đi chung, nhưng thầy ấy lại không chịu, thậm chí là rút đũa phép hù doạ bọn con... ông ta còn có ý đồ bỏ trốn..." Chẳng phải trong sách, ông ta ghi mình rất dũng cảm sao!
Beavis cũng tức giận phụ hoạ. "Ông ta đúng là dấu tâm tư sâu thật."
Mọi người quay đầu tiếp tục sâu kín nhìn Beavis.
Beavis "...???"
"Bọn con đã ép buộc ông ta đi cùng." Ron bất thình lình lên tiếng, đi chầm chậm vào bệnh thất.
"Lúc đến phòng vệ sinh... Bọn con hơi lúng túng vì không tìm được lối vào, chính Beavis đã gợi ý bọn con nên tìm xung quanh bồn rửa tay." Ron bày vẻ vuốt mông ngựa, nhưng lại vuốt nhầm vó ngựa.
Beavis vẫn luôn giận cậu ta vì cậu ta nói Martin là Máu Bùn. Cậu ta đột nhiên nhớ lại, trước đây hình như Beavis là người đối xử tốt với cậu ta nhất, thế mà cậu ta lại đem vảy ngược của Beavis ra mà đôi co với Malfoy chết tiệt. Càng nghĩ Ron càng cảm thấy có lỗi.
Lời Ron vừa dứt mọi người lần thứ n sâu kín nhìn Beavis.
Beavis "..............."
Ron bị Beavis trừng lại.
Ron "???"
Tiếp theo đó Ron thay Harry kể lại quá trình đi vào phòng chứa bí mật. Cậu ta kể vô cùng sống động , trong lúc kể còn không quên vuốt mông ngựa Beavis vài cái nữa.
Ron kể đến lúc mình bị Thầy Lockhart đấm vào mặt cướp lấy đũa phép để tấn công Beavis thì Molly liền hoảng sợ kêu một tiếng.
Ron nhanh chóng trấn an mẹ của mình. "Nhưng mà không sao cả, xui cho thầy Lockhart là đũa phép của con bị gãy, nó đã phản phệ lại ông ấy và khiến ông ấy trở thành kẻ ngốc."
Ron kể xong thì mọi người mới bắt đầu nói đến vấn đề của Ginny. Thì ra cô bé đã nhặt được một cuốn nhật ký và cuốn nhật ký đó có chưa ký ức của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Ginny đã bị kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mê hoặc.
Thì ra, anh chàng đẹp trai cao ráo đó chính là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thời thiếu niên. Chúa tể Voldemort.
................
.............
Tin nóng : Bellanita Martin ôm về cho Slytherin 250 điểm!!
200 điểm vì xử lý được quái vật trong phòng chứa bí mật, Bellanita Martin đã bình tĩnh vùng đũa phép đọc thần chú trong tình trạng bản thân trọng thương ! Và hơn hết cô ấy đã sử dụng thuật biến hình, cảnh đó được Giáo sư McGonagall chứng kiến !
Môn Biến yêu cầu sự tập trung, chăm chỉ và cẩn thận của người học hơn bất kì môn học nào khác, vẫy đũa chính xác, sự chuẩn xác khi phát âm một câu thần chú. Nói chung nó yêu cầu rất cao và sự nỗ lực rất lớn từ người học.
Giáo sư Flitwick lại chú ý ở điểm khác, dù trong tình trạng bị thương nhưng cô bé vẫn cứu giúp Harry mặc dù hai nhà Slytherin và Gryffindor không đậu trời chung. Nên giáo sư Flitwick đã cộng 50 điểm đó cho Bellanita!
Tôi được mọi người tung hô cười đến không khép được mồm.
............
Có cơ hội để trả thù, Pansy liền hạnh phúc vô bờ bến. Ngày nào cô ấy cũng mang khuôn mặt ngạo mạn nhìn Beavis, chọc nó một trận nghẹn bụng.
..............
Sau khi kết thúc kì thi hại người kia thì chính là buổi tiệc cuối năm.
Hiệu trưởng Dumbledore vẫn tìm được lý do cộng điểm cho Gryffindor. Mỗi đứa Harry được cộng 10 điểm. Như vậy thì sao chứ ? 30 cũng không bằng 250 nha ! Cúp nhà về với Slytherin là cái chắc.
Đó là suy nghĩ của tụi con rắn nhỏ.
Hai huynh trưởng nhà Slytherin nhịn không được vui vẻ nói vài câu, đặc biệt là huynh trưởng Gemma kiệm lời như vàng. Thầy Snape luôn treo nụ cười chiến thắng trên môi.
Draco châm chọc khiêu khích khinh thường đủ kiểu để khiến Harry nổi giận.
Thấy Harry tức giận rồi, Draco mới hài lòng. "Ai bảo nó dám giải phóng con gia tinh chết tiệt kia....." Không những vậy con gia tinh đó còn dám tấn công ba cậu ta.
Dù gì ở nhà tôi cũng có một con gia tinh, nên tôi biết chuyện như vậy xảy ra sẽ rất bất lợi cho gia tộc Malfoy.
Tôi kéo tay áo Draco. "Con gia tinh đó tên gì nhỉ?"
Draco quay đầu theo bản năng trả lời "Dobby." Nói xong cậu ta giật mình kéo tôi lại.
"Mày hết làm lơ tao rồi hả?!" Lần này Blaise thật sự đúng rồi. Chỉ cần kiên trì bám theo thì cô ấy sẽ tha thứ thôi.
Mặc dù Draco chả biết mình đã làm sai cái gì nhưng theo lời Blaise nói thì....
Lòng dạ con gái như mò kim đáy bể. Tốt hơn hết cứ nhận lỗi về mình trước rồi tính.
"Dobby sao?" Tôi lẩm bẩm.
Draco kéo tôi. "Nè..."
Tôi liếc cậu ta. "Né cho tròn chữ né, phải có qua có lại chứ..." Hình như tên này không thấy tôi tấn công bọn Mary... Chắc vậy...
...........
.........
"Tiểu thư khăn tay xinh đẹp!!?" Dobby sững sốt nhìn tôi đến gần.
Tôi "......."
Tôi quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai liền hết nói nổi nhìn nó.
"Dobby đang nói tôi sao?"
Dobby gật đầu lia lịa.
Tôi đỡ trán. "Không được gọi như vậy, tôi đã nói rồi, Dobby có thể gọi tôi là tiểu thư Martin hoặc tiểu thư Bellanita."
Dobby thẹn thùng gật đầu. "Được, tiểu thư khăn tay xinh đẹp." Ngoài Harry Potter ra thì tiểu thư khăn tay là người thứ hai đối xử tử tế với nó. Điều này khiến nó cảm động đến khóc rống.
Tôi "...." Nể tình nó nói tôi xinh đẹp, tôi quyết định không truy cứu nữa.
Tôi đã gặp được Dobby trong đầu năm 2, lúc đó trong nó vô cùng chật vật ngồi khóc trong một góc tường mà không ai để ý. Lúc đó tôi đã hiền từ đưa cho nó một cái khăn tay màu hồng phấn để lau nước mắt.....
Kể từ đó nó luôn miệng gọi tôi là "tiểu thư khăn tay xinh đẹp".
"Nghe nói Dobby từng là gia tinh của gia tộc Malfoy?"
"Đúng vậy?!"
"Vậy Dobby biết được rất nhiều bí mật của gia tộc Malfoy nhỉ?"
Dobby sững sốt có chút luống cuống nhìn tôi.
"Dobby có thể đừng nói những bí mật của gia tộc Malfoy cho người khác biết được không?"
"Tại sao?" Nó kỳ quái nhìn tôi.
"Tại vì.... Tương lai tôi cũng sẽ mang họ Malfoy ?" Tôi gõ ngón tay lên má, nghĩ nghĩ liền hỏi lại nó.
Nhưng Dobby không xem đây là câu hỏi. "!!!"
Tôi mỉm cười. "Nếu cậu nói ra những bí mật đó thì chắc chắn sẽ có hại với tôi, không phải sao?"
Dobby vặn vặn ngón tay. "Đúng là có hại với tiểu thư khăn tay xinh đẹp..."
"Bạn bè thì không bao giờ làm hại lẫn nhau, Dobby là bạn của tôi, cậu sẽ không làm hại tôi mà, phải không?"
Dobby nghĩ nghĩ rồi kiên định gật đầu.
Tôi giơ tay ra. "Chúng ta ngoắc tay với nhau nhé?"
Dobby tiếp tục gật đầu.
.......
••••
Ngoài lề :
Bella : chị xin lỗi.
Bebe : xin lỗi không có chân thành. Ai đời xin lỗi cho có giống như chị không hả ?!
Bella : 🙂...
Bebe ôm mặt thút thít : hồi nhỏ chị bỏ rơi iêm... Khiến iêm tổn thương sâu sắc...
Bella hổ thẹn : ... Chị xin lỗi, em hãy mắng chị đi.
°°°°°°°
Mẹ đỡ đầu : như đã nói, Bella có năng lực ngự thú, bất kể là loại động vật nào trên thế gian cũng sẽ sinh ra hảo cảm với cô ấy, dù muốn hay là không.
Gael rất dễ thỏa mãn, dù Aimee có làm việc gì khốn nạn hơn nữa thì chỉ cần cô ấy xin lỗi, chắc chắn 100% Gael sẽ tha thứ. :))
_Beavis hay còn gọi là Gael, là người duy nhất có kiên nhẫn dỗ dành khi con mắm nữ chính nhà tôi giở trò giận dỗi_
19/3/2021