Chương 48

Né cho tròn chữ né.

Lúc đầu là Draco né Bella. 

Bây giờ thì ngược lại... Mà cũng éo phải né nữa, cái này gọi là tránh mặt ! 

Nhưng tại sao lại tránh ? 

Draco sững sờ. 

.......


Rất nhanh, trận đấu giữ Gryffindor và Hufflepuff đến. Nhưng họ chưa kịp vào trận thì trận đấu đã được hủy bỏ. 

Lại có người tiếp tục bị tấn công.  

Người bị tấn công chính là Hermione và một nữ huynh trưởng nhà Ravenclaw. 

Tôi hơi sock, rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh và muốn đi thăm người ngay, nhưng Beavis lại tạt cho tôi một gáo nước lạnh. 

"Không thể thăm được đâu, bà Pomfrey không cho vào." 

Tôi thất vọng đi về ký túc xá. Thầm hạ quyết định tối lén đến thăm cô ấy. 

Hermione dù biết tôi là một Slytherin nhưng cô ấy vẫn chơi với tôi, chúng tôi cũng xem như là thân thiết đi, không đến thăm thì kỳ lắm, biết đâu đến đó rồi tôi có thể giúp được chút ấy cho cô ấy thì sao. 

Phòng sinh hoạt chung Slytherin. 

Thầy Snape lạnh lùng. "Đến giờ giới nghiêm là nằm im trong phòng hết cho ta, đừng làm những chuyện xàm xí lú rồi tự dâng cái mạng lên...." Nói xong thầy phất tay áo rời đi thật nhanh. 

Chúng tôi không được phép đi lang thang một mình, mà phải luôn luôn đi chung cả bầy cả đàn mỗi khi có việc phải di chuyển trong tòa lâu đài. Mỗi buổi sáng phải tập trung tại phòng sinh hoạt chung, chúng tôi sẽ được thầy cô hộ tống đi học. 

Cứ được lùa đi lùa lại từ lớp học này sang lớp học khác... như lùa vịt vậy. 

Có lẽ chỉ có tôi mới không thích đi cả bầy cả đàn thế này. Bởi vì Draco cứ tìm đến tôi, mỗi lần như thế tôi sợ vãi luôn!! Tôi cứ luôn tìm cách nói chuyện với các giáo sư hoặc Pansy. 

Lỡ Draco xem tôi là quái vật thì sao? 

Chết tiệt... rõ ràng tôi có thể không hành động tùy ý như vậy mà!! Lần sau tôi sẽ tìm chỗ kín đáo hơn để giả quyết, hứa danh dự. 

Tôi có nên cho Draco một cái bùa lãng quên không? 

... 

Hiệu trưởng Dumbledore bị bãi nhiệm, bác Hagrid cùng ông ấy đã đi. 

Học sinh trong Hogwarts càng lo lắng hơn. 

....


Ngồi trong lớp độc dược, Draco cao giọng huênh hoang phê bình hiệu trưởng Dumbledore liên tục. Cuối cùng cậu ta hỏi thầy Snape "Thầy ơi sao thầy không làm hiệu trưởng đi ạ." 

Thầy Snape quở trách cậu ta một tiếng. 

Draco lại tiếp tục nói ông ấy rất thích hợp làm hiệu trưởng gì đó. Thầy Snape tự đắc đi vòng quanh căn phòng. Nên Seamus tránh được một kiếp nạn, cậu ta giả vờ làm động tác nôn bữa vào cái vạc. 

Giáo sư McGonagall hiện tại làm hiểu trưởng tạm thời và... bà đã thông báo cho học sinh chúng tôi sắp sửa thi. 

Đám học sinh gào rú lên một cách thê thảm khiến bà vô cùng bất mãn. 

..


Ba ngày trước kỳ thi thứ nhất, giáo sư McGonagall lại đưa ra một thông báo khác ở bữa điểm tâm. 

"Cô có một tin tốt lành… Thầy Dumbledore trở về!" 

Wood liền hạnh phúc gầm to "Trận Quidditch!!"  

Anh ấy có một tình yêu bất diệt đối với Quidditch. 

Thêm một thông báo khác nữa là, nhân sâm đã trưởng thành và có thể thu hoạch chế biến ra để cứu giúp những người bị hoá đá. 

Kết thúc bữa ăn, Draco lập tức chặn đường tôi. "Sao mày tránh mặt tao?" 

Tôi quẫn bách nhìn cậu gần như khóc đến nơi. 

Draco càng khẩn trương. 

Cô ấy khóc cái gì hả ! Rõ ràng là chưa kịp làm gì mà đã khóc. 

Theo như lời Blaise nói, khi một chàng trai tỏ tình với một cô gái xong mà cô ấy tránh mặt không gặp thì có nghĩa là cô ấy đang ngầm từ chối chàng trai đó. 

Thấy thiếu nữ trước mặt lộ ra vẻ mặt ấm ức đôi mắt hiện lên tia nước, Draco liền cảm thấy hơi hơi ủy khuất nha. 

Rõ ràng là Bellanita tránh mặt cậu ta thế méo nào cô ấy lại khóc, người khóc nên là cậu ta mới đúng chứ. 

"Hiểu rồi....." Draco cụp mắt xuống cười một tiếng, cười đến chua xót rồi né người qua bỏ đi. 

Bellanita•người trong cuộc•Martin "???" 

Hiểu gì? Không lẽ cậu ta hiểu tôi ra tay với bọn Mary là bất đắc dĩ ? 

...........


Tuyết rơi... Có chút lạnh...

Tôi nghiêng đầu, ánh mắt chạm phải một thân hình đang cầm dù đứng trong tuyết, chỉ lộ ra cái cằm cao ngạo.

Cậu ấy chậm rãi nâng dù lên, góc nghiêng hoàn mỹ cùng mái tóc bạch kim lộ ra.

Một góc nghiêng cũng đủ khiến người khác nhớ những.

Rất đẹp... Giống như bạch mã hoàng tử từ trong truyện tranh bước ra.   

Tôi tỉnh dậy từ trong giấc mơ. 

Uầy... Draco chui vào giấc mơ của tôi ? 

Một hình ảnh khác hiện lên trong đầu rồi biến mất rất nhanh... Giống như phản bác lại suy nghĩ của tôi vậy. Cơn đau đầu kỳ lạ lại kéo đến, nó gần như khiến tôi muốn tự bạo tại chỗ. Tôi khó chịu mặc một chiếc áo choàng vào len lén đi ra ngoài. 

Tôi không muốn làm hại những người ở đây hay là để họ biết được bí mật của tôi, nên tôi chỉ có thể bất đắc dĩ ra ngoài rừng cấm đợi chờ cơn đau này qua đi. 

Vừa ra khỏi phòng tôi bắt gặp một chú rắn nhỏ đang loay hoay ngay chỗ bức tường ở cuối hành lang ký túc xá. 

[Ôi ôi...sao vậy? Tại sao lại không được??] 

Tôi nghe được tiếng lòng của nó. Thấy nó ngơ ngác nhìn bức tường, tôi không khỏi hứng thú đi đến. Dù gì đi nữa tôi vẫn có thể áp chế cơn đau này... 

Sao con rắn này có thể vào được đây ? 

Có Drama. Phải hóng. 

Ngồi xổm xuống tôi hỏi. "Cưng làm gì ở đây? Cần giúp đỡ sao?" 

Rắn nhỏ hoảng hốt quay phắt lại. 

[Aaa... nhân loại! Ơ?... sao mình cảm thấy thích cô ta thế!! Chắc chắn nhân loại này nhân lúc mình không chú ý liền ném cho mình một cái bùa chú nào đó!! Nhân loại các ngươi ta biết tỏng!!] 

"Ta không hề làm gì cưng hết!" Sao lại đổ thừa rồi ? Dzô dziên. 

Rắn nhỏ "!!!" 

"Ta chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ cưng thôi? Cưng gặp rắc rối sao?" Tôi cố nén cơn đau dằn vặt lại hỏi nó. Nó có cách nào khác để vào được ký túc xá Slytherin ? 

Nhân loại? Ngươi hiểu ý ta?? Ngươi biết Xà Ngữ sao? 

Rắn nhỏ trườn đến xì xì xì liên tục. 

Tôi "....." Xì xì xì?? Là sao??? 

"Ta không biết Xà Ngữ nhưng ta đọc được tiếng lòng của cưng." 

Rắn nhỏ không xì xì nữa. 

 [ A! Có loại người kiểu vậy luôn sao?] 

"Ừ... em cần giúp đỡ sao?" Tôi là kiểu người dzị đó. 

[Không đâu... ngươi cũng không giúp được, phải biết Xà Ngữ thì mới giúp được thôi.] 

Rắn nhỏ trườn đến ủ rũ nhìn bức tường, tôi giơ tay đập vào đầu một cái ngăn lại cơn đau, hứng thú nhích lại chỗ nó. "Thế ta sẽ cổ vũ cưng! Cố lên!" Thì ra trong ký túc xá Slytherin thật sự còn có chỗ đi khác ? 

Được tôi tiếp thêm sức mạnh rắn nhỏ nâng cao cái đầu "Xì Xì Xì!!!!!!!" 

Tôi có thể cảm nhận được nhóc con này đã cố gắng hết sức rống lên, chưa kịp khen ngợi tôi đã bị một lực hút, hút vào... thậm chí chưa kịp mở mồm la lối nữa kìa. 

Tôi "!!!" Cái moẹ gì vậy!! 

Đầu óc xoay đều, xoay đều, xoay đều... Nói chung là xoay khá lâu thì tôi nặng nề ngã xuống đất. 

Tôi nằm bẹp trên đất với tư thế vô cùng khó coi. 

Đầu càng đau thêm..... 

Tôi chật vật bò dậy, xém tí nôn tại chỗ. 

Muốn chửi thề. 

Ngước mắt nhìn xung quanh... đây... là đâu vậy?? Merlin... tôi lạc trôi đi đâu nữa rồi, rắn nhỏ kia đâu? 

Tôi xoay đầu liền hú hồn. Phía sau là một bức tượng to đùng!! Bức tượng đó là một ông già, già nua, mặt mũi nhăn nheo. 

Thấy không phải zai đẹp nên tôi không nhìn nữa. Rất nhanh tôi nghe được tiếng động lạ, kiểu như một vật to lớn gì đó đang trườn trên đất. 

Xì xì xì....... 

Làn gió lạnh lẽo phía sau phun tới khiến tôi bất giác nhíu mày. Khẽ nghiêng đầu. 

Một lực uy hiếp cực lớn nhưng vẫn có chút kiên dè nhắm về phía tôi... và đó là một con Rắn màu xanh lá rực rỡ với đôi mắt vàng khè. Trong nó vô cùng nguy hiểm. 

Nhưng Bellanita nhà chúng ta không để ý đến sự nguy hiểm của nó mà là.... 

Tôi trách móc nó. "Sao ngươi béo quá vậy?" Bộ làm rắn mà cũng không biết giữ eo sao? Rồi ú ù như vậy sao tìm được bạn đời? 

Dù nó không cần bạn đời thì cũng phải để ý đến sức khoẻ chứ, mập đâu có nghĩa là khoẻ ?! 

Rắn to "....." Ủa mập kệ tui. 

Bỗng, một giọng nói hứng thú vang lên. "... Thưa quý cô? Cô không cảm thấy nó đáng sợ sao?" 

Một thiếu niên dáng dấp rất ưa nhìn, dáng người cao ráo, quanh mình tỏ ra khí chất cao quý đứng đó. 

Một người đẹp trai như vậy sao tôi chưa thấy bao giờ nhỉ? Đồng phục anh ta đang mặc..... 

"Anh đừng nghĩ anh đẹp trai là có thể mê hoặc được tôi..." Đẹp trai thôi chưa đủ, còn phải có nội hàm nữa. Tôi đâu phải loại người dễ giải như vậy. 

Tom "....??" Cô ta nói gì vậy? 

Tôi nhìn anh ta. "Nhìn anh như kiểu đang chán đời?" 

Tom "..." Tôi đang rất hứng thú đùa cợt với Harry Potter, ok?! 

Tôi xoa cằm. "Có lẽ do thiếu tình yêu..." 

Tom thật sự không muốn nói chuyện với cái người lạ lùng này nữa. "Này quý cô... " 

Tôi căn bản không nghe anh ta nói mà nhẹ nhàng khuyên nhủ. "Anh nên tìm một người thích hợp để yêu đương. Cuộc sống mà không có tình yêu thì sẽ rất tẻ nhạt." Giống như bánh hạnh nhân không có hạnh nhân vậy. 

(Beavis : bữa nay chị chưa uống thuốc ?) 

[Truyện CHỈ ĐƯỢC đăng tải ở Wattpad và Manga Toon.

•Link Manga Toon: http://h5.mangatoon.mobi/contents/detail?id=579599&_language=vi&_app_id=1

•Link Wattpad: https://my.w.tt/drY93O0C6bb]

Harry đứng ở một nơi xa xa thấy có người xuất hiện, cậu vui mừng khôn xiết. "Martin! Nó là Tử Xà!!" 

Tôi nhàn nhạt ồ một tiếng. 

Harry "??" Cô ồ cái gì? 

Cô không sợ sao?  

Tôi quả thật không sợ. 

Giữa bầu không khí tràn ngập mùi nguy hiểm chỉ vì sự xuất hiện của bạn học Bellanita mà trở nên... vi diệu vô cùng. 

Tom cũng lười để ý đến tôi mà quay mặt sang một mà nâng cao giọng xì xì xì. 

Tôi bày ra một thủ thế như có thể tấn công bất cứ lúc nào. "Anh xì cái gì vậy?" Tuy hơi ngốc nghếch một chút, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được tên đẹp trai này là tên nguy hiểm. 

Harry rống lên giải thích. "Anh ta đang nói Xà Ngữ đó, đại loại là đang ra lệnh cho Tử Xà giết mình!!" 

Tôi xấu hổ thu lại tư thế rồi sững sờ.  

Ôi.... có tôi ở đây mà nó dám giết người sao? 

Tôi tỏ vẻ không tin nó dám làm vậy!! 

Bellanita khoanh tay trước ngực, nhìn cực kỳ nhàn rỗi. 

Nhưng con rắn béo ú đó liếc tôi rồi lại liếc anh chàng đẹp trai kia, nó bối rối một chút cuối cùng vẫn quyết định trườn đến chỗ Harry!! 

Tôi "?" Nó thật sự dám à?? 

Tại sao lại như vậy được ! 

Tử Xà hất văng một cô bé tóc đỏ qua một bên, cô bé lăn trên mặt đất một vòng liền nằm im như không còn sự sống. 

Ngay khoảng khắc nhìn thấy cô bé đó, đôi mắt của Bellanita dấy lên một tầng gợn sóng cuồn cuộn. 

..


Cô bé bị hất văng lên cao, rồi nặng nề rơi xuống đất. Váy trắng gần như bị nhuộm bởi màu máu đỏ tươi... Tóc dài che đi gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đó... thân xác của cô bé thậm chí không còn nguyên vẹn. 

..


Harry chỉ vừa xoay đầu nhìn con Rắn một cái rồi xoay đầu lại... thế mà cậu đã thấy Bellanita bế Ginny đứng ở trên một bậc đá trên cao rồi. 

Cô ấy... nhanh quá? Tại sao cô ấy lại có thể di chuyển nhanh chóng như vậy? Giống hệt như lần cô ấy cứu Beavis ở trận Quidditch khỏi trái Bludger vậy...... 

Ánh mắt cô ấy nhìn Ginny thật kỳ lạ, giống như là nhìn xuyên qua cô bé để thấy một người khác vậy.... 

Tom đang hí hửng ra lệnh cho Tử Xà cũng đột ngột im bặt. 

Cô ta dùng bùa chú gì vậy? Không đúng, cô ta không có mang đũa phép. Hay là cô ta có thể sử dụng phép thuật mà không cần đến đũa phép ? 

Trong đầu Tom nhảy ra một đống câu hỏi? Nhưng trên mặt anh vẫn chẳng để lộ một dấu tích nào cho thấy bản thân tò mò. 

Anh ta híp mắt đánh giá. 

... 

Đôi mắt chứa đựng ý cười, chiếc váy dài màu oải hương dịu dàng đầy lãng mạn lay động theo từng bước chân của cô bé, khẽ đặt tay lên ngực dịu dàng nói.

-  Azura Marie-Claire Daybreak, em là em gái của chị.

- Thần Empress đã tặng một nụ hôn lên trán cho vị vua đầu tiên, nó mang ý nghĩa  bảo vệ.

"Chị không sao chứ."   

Tôi nhạy cảm nghe được âm thanh, một giọng nói ở đâu đó quanh đây đang văng vẳng bên tai tôi. Là giọng của Anais, nghe rất chân thật. Ngay ở trước mặt tôi có một hình dáng mơ hồ. 

"Đừng buồn, đừng lo lắng... chị sẽ ổn thôi..." 

Anais ! Tôi không nghe nhầm !? 

"Anais ?"  

Hình dáng mơ hồ chợt biến mất, cơn đau trong đầu dần lắng xuống. Nhưng Anais đã chết rồi... con bé không còn trên đời này nữa. Tôi đột nhiên không thể phân biệt được đâu là hình ảnh thật và đâu là ảo ảnh. 

"Ư..." Ginny khó chịu hừ một tiếng. 

Tôi cúi đầu. 

"Em thật giống Anais..." Tôi nhẹ giọng thì thầm. Cõi lòng dâng lên một trận mất mát càng khiến tôi khó chịu. 

Làm sao đây? Tôi đau lòng quá... Làm sao có thể vơi đi nổi đau trong lòng đây... 

"Chị...?" Ginny khó chịu hé mắt ra. Cô bé cảm thấy mình rất mệt mỏi khó chịu như có thể tắt thở đến nơi vậy. Hoang mang nhìn xung quanh cô bé liền hoảng hốt gian nan nói. "Không... phải em đâu... là anh Riddle xúi giục em...." 

Hốc mắt Ginny nóng lên, cô bé yếu ớt nói. 

Ginny hiện tại và Ginny gặp lúc đầu khác nhau rất xa. Ginny lúc lần đầu mà tôi gặp rất cá tính, cả người toát ra hơi thở tự tin, tóc đuôi ngựa buộc cao trong cô bé càng thêm sức sống. Còn Ginny lúc này sắc mặt tiều tụy, mái tóc đỏ xoã tứ tung trên vai. 

Tôi kiên nhẫn nghe Ginny hoảng sợ nói từng chữ, đợi khi Ginny lắp bắp nói xong tôi liền đặt một nụ hôn lên trán cô bé. 

Ginny "...??" Có phải chị đang trêu đùa em đúng không ? 

Thấy mặt Ginny hiện lên vẻ khiếp sợ, tôi phì cười. 

Khô cằn giải thích một câu. "Ở nơi chị sống trước đây... Đặt một nụ hôn ở trán, nó có ý nghĩa là dành tặng cho người đó lời chúc tốt lành, đại loại vậy.... "  

Tôi vẫn còn luyến tiếc thế giới trước lắm, không quên được... mà cũng chẳng thể quên.

Nhìn thấy tôi cười, Ginny bình tĩnh lại đôi chút. 

Rõ ràng đây là một nụ cười tươi tắn, thế nhưng Ginny cảm thấy thật chua xót. 

Nụ cười này chứa bao nhiêu nổi buồn vậy? 

.....

"Aa!!" Tiếng hét oai oái kia khiến tôi giật mình quay đầu. 

Beavis bị đuôi của Tử Xà đánh bay vào vách tường, cú va chạm rất nặng, cả mặt tường cũng hơi bị nức ra. Beavis rớt xuống sàn nhà đầy bụi bặm... thậm chí còn phun ra một ngụm máu! 

Tôi chỉ thất thần có một lát thôi mà thằng này đã xuất hiện, đâm đầu vào nguy hiểm rồi!!! 

"Ginny ngồi im trên đây nhé." Tôi lập ra một kết giới bảo hộ Ginny ở bên trong liền di chuyển đến chỗ Beavis. Ginny mơ màng ngất đi. 

Beavis ngước đầu "Chị?" 

Tôi đạm mạc ừ một cái xách nó đứng dậy. 

"Chị ruột! Chị kéo từ từ thôi!" Beavis kêu lên, tôi giơ tay quất vào đầu nó.  

Nhân lúc Beavis mất trí nhớ tôi phải khi dễ nó mới được. Đợi khi nó nhớ lại là không còn cơ hội nữa đâu. Đợi khi, khi dễ nó cho đã tôi chợt nhíu mày túm lấy nó ném ra xa. 

Beavis không đề phòng bị ném văng ra xa tiếp, cậu cứ tưởng chờ đợi cậu chính là sàn nhà thân yêu, ai ngờ không phải, không có cơn đau dữ dội kéo đến như cậu nghĩ mà là... cậu ngã lên một chỗ mềm mại. Giống như ngã trên cát vậy. 

Beavis bàng hoàng mở mắt nhìn. Cậu ngã trên một bàn tay to được hình thành bằng bột phấn hoa... thảo nào cậu lại cảm thấy mềm mại như vậy. 

Thứ này chẳng phải là lực lượng siêu nhân của chị sao? 

Rầm!! 

Tiếng vang lớn đó kéo Beavis dứt ra khỏi  dòng suy nghĩ. Nơi chị và cậu đứng lúc nảy chỉ còn một đống vở vụn. 

Beavis hét to. "Chị ơi!!" 

Nó chật vật rớt ra khỏi bàn tay phấn hoa, khẩn trương lao đến.  

"Chị? Chị?!" 

Một tảng đá được đẩy ra, rơi sang một bên, thiếu nữ chật vật bò ra ngoài, thở phì phò, lắc lắc đầu nhỏ ra hiệu không sao. 

Tôi đứng dậy, đầu tiên là cho bản thân một cái bùa chú làm đẹp. Rồi chê nó ồn ào. "Hét cái gì mà hét?" Tức giận. 

Beavis "...." Không được lo lắng luôn sao? Dạo gần đây chị thường khó chịu với cậu ta nhỉ? Có phải tên Malfoy kia đã nói bậy gì rồi không? 

"Yaaaaaa!!" Lại một tiếng la nữa. 

Đó là tiếng của Harry. Cậu ấy đang ngã từ trên không trung xuống, cái điều đáng nói ở đây là phía dưới con Tử Xà đang há mồm chờ Harry rớt vào mồm nó.  

Harry nghĩ mình sẽ chết nên cậu dùng sức hô một cách dũng cảm. "Hủy cuốn nhật ký!!!" 

Tôi nghiến răng hét lên với Tử Xà "Ngậm mồm lại!!"  

Con rắn vẫn không nghe... lần đầu tiên có một con vật không nghe lời tôi! Quyền uy của bậc vương giả lập tức bị khiêu khích. 

Tôi bất đắc dĩ chế ngự nó. "Ta không nhắc lại lần hai..." 

Tử Xà lập tức ngậm mồm, cái đầu nó lung lay như sắp ngã đến nơi, trong nó như đang đau quằn quại. Tôi điều động lực lượng, máu tươi lập tức tràn ra khoé môi.  

Có thứ gì đó đang cố ngăn chặn tôi dùng phấn hoa. 

Phấn hoa từ dưới đất vọt lên đón lấy Harry khiến cậu ấy tiếp đất an toàn. Harry giật mình sờ lấy thứ đang đỡ mình. Mềm mềm, mịn mịn, sờ rất thích tay, hơn nữa thứ này có một loại hương thơm ngọt ngào tươi mát, ngửi vào rất dễ chịu, khiến tinh thần căng thẳng được thả lỏng. Nhưng Harry chưa thả lỏng được bao lâu thì một cơn đau phê tê tái ập đến.   

Sẵn tiện tôi dùng lực lượng bóp nát cuốn nhật ký làm nó gần như nát hơn phân nửa. 

Tom bên dưới rống lên "Không!!!!" 

"A!" Harry đau đớn ôm lấy bàn tay.   

Tiếng la hét của Harry và Tom vang lên cùng lúc, làm tôi giật cả mình. 

Lúc nãy cậu ấy đã không rút tay ra kịp, bàn tay va trúng răng nanh của Tử Xà, răng nanh sắc bén tạo nên vết thương dài trên cánh tay cậu. 

Mặt Harry rất nhanh liền trở nên tái nhợt, tình trạng của Bellanita cũng trở nên tệ theo... mái tóc đen vốn có cũng chuyển sang thành màu đỏ. 

Lại muốn chống cự... Thật là mệt tâm. 

Bắp chân nhỏ của tôi run lên từng hồi, gần như ngã xuống đến nơi. 

Toà lâu đài cổ to lớn bị bầu trời đen âm u bao bọc lấy, cảnh vật xung quanh đen thui tối sầm, giông tố kéo đến, sấm sét đánh xuống từng cái vang lên tiếng nổ chói tai khiến lòng người phải hoảng sợ. 

Các Giáo sư cũng phải nhíu mày. Đặc biệt là Thầy Snape, ông ấy giật mình nhanh chóng lao ra ngoài. Lần đầu tiên thấy bộ dạng thất thố của Snape, các giáo sư khác không khỏi bất ngờ..... 

............ 

Tôi mất đà, tay đè chặt ngực, cơ thể nghiêng sang một bên. Tiếng gió xẹt ngang, tôi ngã vào một cái ôm ấm áp. 

Vài lọn tóc vàng kim phiêu dật trên không khí, còn có vài sợi bay lên lướt nhẹ qua gò má tôi. Nhột nhột. Tôi giơ tay đẩy mấy lọn tóc xinh đẹp nhưng vướng víu kia ra.  

"Bạn thân ơi... Bạn ghét bỏ mình đến như vậy sao?" Beavis cười khinh khỉnh hỏi. 

Tôi ấn ngực một cái. "Mình bị gì vậy?" Giờ này còn có tâm trạng đùa giỡn. 

Beavis đặt cằm trên đầu tôi cất giọng rầu rĩ "Sắp bị hiện nguyên hình đó, cơ thể nhỏ nhắn này làm sao có thể chứa đựng được sức mạnh siêu nhân kia... Nhưng mà chúng ta bị phát hiện rồi... làm sao đây?" Khi mà ý thức của phấn hoa thức tỉnh, nó chắc chắn sẽ không nghe theo sự điều khiển của Aimee, bởi vì thân thể hiện tại quá đổi yếu ớt có thể nổ tan tành bất cứ lúc nào, nên chỉ còn cách trở lại nguyên hình thì cô ấy mới không chết.

Nhưng thân thể Bellanita này là thân thể tốt nhất rồi... 

"Cái gì...?" Đột nhiên tôi lại thấy bất an, mỗi lần tên khốn này cất cái giọng này thì chắc chắn sẽ có chuyện gì đến. 

Quả nhiên..... 

Tôi ngay lập tức cảm nhận được một nguồn năng lượng khủng khiếp đánh đến... 

Nguồn năng lượng đó giống như một đoạn sấm sét vậy... nó đánh trực diện về phía tôi và Beavis..... 

Tôi "!!!" Ăn *** rồi.... 

Thời gian ngừng lại. Harry vẫn giữ nguyên tư thế há hốc mồm nhìn chúng tôi, cả con rắn và thiếu niên đẹp trai kia cũng không động đậy. Mọi thứ xung quanh trở nên im ắng lạ thường... Chỉ có tiếng xẹt xẹt của tia sấm và tiếng thở nặng nhọc của Beavis. 

Luồn sét đánh đến, Beavis nhấc bỗng tôi lên nhảy qua một chỗ cách thật xa Harry để tránh làm cậu ấy bị thương.  

Tôi giơ tay về phía luồn sét. Phấn hoa hoá thành cơn lốc nuốt trọn luồn sét đó. Mặt đất rung lên một trận, đồng thời tôi cũng phun một ngụm máu lên mặt Beavis. 

Beavis "....." Á!!! 

Muốn chém người!!  

Bella chết tiệt a!!! 

Aimee chết tiệt a!!! 

Hắn là đứa trẻ đáng thương nhất vũ trụ. 

Thấy người mình đang ôm trong tay muốn sử dụng lực lượng tiếp, Beavis liền lên tiếng cản ngay. "Aimee, không thể sử dụng lực lượng, cậu... khụ khụ... cậu sẽ bị phản vệ."  Cô ấy đang nghĩ cái quái gì đó ? Không sợ cơ thể này nổ tung sao ? 

"Cái gì!! Không sử dụng lực lượng thì đợi chết à?" Tôi bấu chặt lấy vai Beavis, móng tay khảm sâu vào da thịt của nó. 

Beavis nở nụ cười vặn vẹo. "Đúng vậy... thật ra cậu cũng có thể sử dụng nhưng mà... Đó là khi cậu điều khiển được nó." 

"Ừm... Mình mang cậu đến nơi này không có sự cho phép của... hệ thống pháp tắc? Kiểu như là vị Thần đã sáng tạo ra thế giới này đi." 

Tôi trợn mắt. "... Rồi sao nữa." 

"Rồi... nếu bị phát hiện chúng ta có thể sẽ bị mạt sát?" Beavis né một luồn sấm sét, nói với giọng không chắc lắm. 

Tôi nặng nề hỏi. "... Thế làm sao đây." 

"Ai biết." 

Tôi che mặt. "Cậu lúc nào cũng làm việc không suy nghĩ đến hậu quả nhỉ?" 

Beavis cười trừ. 

Luồn sét đánh trúng cả hai. Tôi cùng Beavis giật ngửa giât ngang một cái. Dưới chân Beavis xuất hiện một cái đồ án. Đồ án mở rộng, bên trong đồ án vọt ra từng luồn sấm sáng chói đối đầu với luồn sấm sét kia. 

Khoé môi Beavis xuất hiện từng tia máu trào ra. Nó câu khoé môi cười yêu dã với tôi. "Thế giới này bài xích chúng ta." Không được trào máu !! Đm, ta đang ngầu mà ! 

Tôi tát vào đầu nó. "Mau thu lại đi, cậu muốn cơ thể mình nổ tung à?" Nhóc con, mi nghĩ mi thật sự chóng cự được giống ta sao? 

Beavis nhảy dựng lên "Cậu coi thường mình?" 

"Không có." Tôi nhếch mép. 

Beavis "..." Á à.... 

Beavis thu lại đồ án khó chịu nhìn luồn sét chết tiệt kia. "Nè... đàm phán không?" 

Luồn sét ngừng tấn công. 

"Tôi biết... tôi và cô ấy xong vào thế giới bất hợp pháp thế này là không đúng. Điều này là tôi sai, tôi xin lỗi trước...." Beavis rũ mắt hạ thấp giọng nói. 

"Hơn nữa... nếu thật sự phải đánh nhau, thì tất cả mọi thứ ở thế giới này sẽ đổ vỡ, chắc hẳn ngài biết... sức mạnh của cô ấy có thể là ngang ngửa với các vị thần như ngài...? Mà thế giới của ngài sụp đổ thì ngài bất lợi chứ chúng tôi thì đâu có sao, kakaka." Beavis giả vờ đáng thương một hồi nhưng cái vẻ đáng thương kia không duy trì được bao lâu liền bọc lộ ra vẻ tàn bạo của mình. 

Luồn sấm "..." Suýt nữa thì mềm lòng. Tên điên này giả vờ tốt thật. 

"Chúng tôi... chỉ đơn thuần là muốn sống một cuộc sống yên bình... hạnh phúc..." Tôi gãi đầu ngước mắt nhìn luồng sấm. Ấn đầu Beavis sang một bên. 

Beavis nhấp môi rồi mỉm cười, rất dung túng cho hành động của tôi. 

"Được rồi... không đùa nữa..." Đây là vấn đề liên quan đến sống chết đấy. Nó nhún vai. 

"Ta là người đã tạo nên thế giới này, ta không mong sẽ có những người xa lạ xâm nhập trái hợp pháp, làm đảo lộn nó lên thế này..." Luồng sấm nói. 

Beavis mặt dày vô liêm sỉ nói. "Thì chúng tôi cũng đã đến đây rồi, không phải sao?" 

"Đúng... Và đó là lý do vì sao ta xuất hiện ở đây." Giọng nam nữ không rõ của luồng sấm đều đều truyền đến. 

Beavis "..." 

Tôi ngập ngừng. "Dù gì đi nữa thì ngài cũng đã biết sự tồn tại của chúng tôi, thôi thì chúng ta cùng bàn bạc điều kiện đi, điều kiện của tôi và bạn tôi rất đơn giản, chính là tạm thời muốn sống ở đây còn ngài thì có điều kiện gì ?" 

"Cô gái, ở đây ta mới là người quyết định, ta không quan tâm khi xưa cô mạnh như thế nào, nhưng xâm nhập trái phép thì vẫn là xâm nhập trái phép... Mời cô cất ngay cái giọng điệu cao thượng kia. Cô nghĩ cô là ai?" Dạo gần đây nó cũng đã nghe được về chuyện có nhiều linh hồn bí ẩn xâm nhập vào các thế giới khác nhau, đoạt xoát rồi chiếm lĩnh thân xác của nguyên chủ, làm đảo lộn hết trật tự của thế giới đó. 

Nó tuyệt đối không cho phép chuyện này sẽ xảy ra trong thế giới của nó ! 

Tôi mím môi, hơi cúi lưng. "Xin lỗi vì sự thất lễ này, nếu ngài không nhắc thì có lẽ tôi cũng quên mất, tôi là kẻ ăn nhờ ở đậu." 

"Quay lại vấn đề chính, tuy thân thể cô đang nắm giữ là người ở đây, nhưng như vậy thì sao? Linh hồn của cô vẫn không phải ở chỗ này... Còn cậu, cậu nghĩ gì mà tôi có thể đón nhận hai kẻ xa lạ như các người, ai biết được các người có mục đích gì." Nói được một lúc luồng sấm sâu kín đặt câu hỏi với Beavis. 

"Các người nên nhớ , sức mạnh của các người khi ở đây đã bị giảm đi đáng kể, dù ở thế giới trước các người có là ai thì hiện tại các người vẫn cúi đầu trước ta. Chứ không ném ra một câu "tôi muốn ở thì ở" với ta. Ta thậm chí có thể mạt sát bất cứ lúc nào hoặc ngay lúc này..." 

Beavis nghiến răng, tức đến mặt điều trắng xanh, mắt lộ ra lệ khí. "Ngươi... " Sống hai đời, từ trước đến giờ điều hắn căm ghét nhất là có người bắt hắn cúi đầu! 

Rốt cuộc nó nghĩ nó là ai mà có thể bắt hắn cúi đầu hả ? 

"Ta là ai sao ? Ta là... " Beavis cười lạnh không dứt. 

"Gael... Bình tĩnh chút đi." Luồng sấm đang cố làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu ấy, khiến cậu ấy bức bối, khó chịu. 

Tôi trao đổi ánh mắt với Beavis. Nhắc nhở cậu ấy phải bình tĩnh, dù mọi việc có như thế nào đi nữa thì to tiếng chỉ khiến mọi thứ trở nên càng thêm tồi tệ mà thôi. 

"Đừng đổ lỗi cho ngài ấy mà chúng ta hãy tranh luận một cách văn minh." Đừng khiến bản thân cậu mất kiểm soát và nói ra những lời không thể cứu vãn. 

Luồng sấm nói với giọng điệu hùng hổ như sẽ mạt sát bọn này đến nơi, thế nhưng nó vẫn không làm, điều này chứng minh nó cần phải khiến cho một trong hai bọn cô mất kiểm soát, mắc phải lỗi lầm. 

Chỉ cần Beavis nói cậu ấy có thể hủy diệt nơi này thì luồng sấm sẽ lập tức ra tay mạt sát cả hai với lý do, gây hại đến nơi này. 

Chậc...  

Tôi giơ tay. "Về việc chúng tôi là hai kẻ bí ẩn, xâm nhập vào đây đã khiến ngài lo ngại, vấn đề này, tôi biết. Trên thực tế ngài đã lo xa quá rồi, chúng tôi chỉ là tạm thời ở đây, rồi một ngày đẹp trời nào đó chúng tôi cũng sẽ đi và hơn hết... chúng tôi không có suy nghĩ sẽ hủy diệt nơi này như ngài nghĩ." 

"Còn nữa... " Ý nghĩ vừa động, trên tay tôi lập tức xuất hiện một thanh kiếm được hình thành từ phấn hoa. Tôi sững sốt. 

Ôi, phấn hoa đột nhiên nghe lời quá nhỉ? Bữa nay mưa to rồi. 

Luồng sấm toả ra ánh sáng dày đặc. "Cô! Sao cô!" Rõ ràng nó đã kiềm chế thứ sức mạnh quái đản kia rồi mà? Tại sao cô ta lại có thể... Không đúng, có thể ở đây không chỉ có hai người họ... 

"Tôi vẫn có thế điều động sức mạnh của mình theo như ý muốn. Thưa quý ngài." Giọng nói mang rõ ý uy hiếp. 

Beavis liền chưng ra bộ mặt khốn nạn của mình nhìn luồng sấm. "Ghê chưa ? Ghê chưa ?" 

Luồng sấm "..." Đkm... 

Lưu ý : Cái gì mà thần sáng tạo ra thế giới hay gì đó, là bà tác giả bịa ra cho có logic, chứ không có trong nguyên tác nhé.

.......... 
.......... 

Thật đẹp... đẹp đến mức cõi lòng Harry điều chấn động. Fawkes nỗ lực rơi nước mắt vào vết thương của Harry. 

Mái tóc dài vàng kim của thiếu niên như được mạ một tầng ánh sáng lấp lánh, trong ngực cậu còn có một thiếu nữ mái tóc đỏ rực. Rõ ràng khoé môi luôn hiện lên ý cười yêu dã, nhưng sâu trong mắt lại cất chứa nổi buồn miên man. 

Thiếu niên đột nhiên mỉm cười, thiếu nữ thì nhíu mày.... mỗi một nụ cười mỗi cái nhíu mày của họ điều khiến cho Harry vui vẻ thích ý mà ngắm nhìn. Hai người họ giống như một bức tranh sinh động khiến cả không gian âm u nơi đây bừng sáng lên. 

(Mẹ đỡ đầu : Bạn học Harry, bạn đang ở trong tình trạng nguy hiểm tính mạng đấy.)   

Nhưng vẻ đẹp đó không giữ được bao lâu. 

Rõ ràng Harry chỉ vừa chớp mắt một cái họ đã biến thành bộ dạng tàn tạ thế này rồi. Tóc của hai người kia cũng chuyển lại thành màu đen. 

Khắp người bọn họ điều là máu!! 

Thầy Snape và các giáo sư khác cũng xuất hiện. 

Con rắn phía sau Harry há mồm nhào đến, tôi rút đũa phép của Beavis, đôi mắt nhiễm vài phần ý lạnh, thanh âm đều đều thuần thục hô lên một câu thần chú. Con rắn chưa kịp ngậm Harry thì đã biến thành một cái bàn cở lớn đè lên người cậu ấy. 

Cúp nhà về tay tôi là cái chắc. 

Xong, trước mắt tối sầm. 

•••• 

Ngoài lề : 

Bella : Đau thì đau, nhưng có biến là vẫn phải hóng. 

Mẹ đỡ đầu : Bình luận gì đó đi, cho tui có động lực ghi tiếp. :3

14/3/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play