Tôi quên đăng chương này, chương này đã ghi xong trước lúc gia đình tôi gặp chuyện, chỉ là chưa sửa lỗi chính tả. Hôm nay mò lên thì mới phát hiện nên tôi sửa xong đăng thẳng cho mấy bồ đọc luôn nè.

Chương 78

***

Ông Bagman vui vẻ đưa túi lại chỗ tôi đầu tiên. "Ưu tiên bé gái trước."

Tôi "..."

Tôi hít sâu rồi thọt tay vào móc ra một mô hình. Là một con rồng nhỏ tí tẹo màu bạc, là con Antipodean Opaleye - Rồng Mắt Ngọc Châu Đại Dương, trên cổ nó quấn một sợi dây có hình con số ba.

Đến lượt Fleur, chị cho một bàn tay run rẩy vô trong túi và rút ra một mô hình con rồng nhỏ xíu hoàn hảo, con Xanh xứ Wales. Nó đeo con số hai quanh cổ. 

Đối với Krum cũng xảy ra tương tự. Anh rút thăm được một con Cầu lửa Trung Hoa đỏ tía. Con này đeo số bốn quanh cổ. Krum thậm chí không chớp mắt, chỉ ngồi trở xuống và đăm đăm ngó xuống đất.

Chỉ còn Cerdic và Harry, Cerdic tiến về phía trước cho tay vô túi và rút ra mô hình con Mũi cụt Thụy Điển với số 1 cột quanh cổ. Sau đó là đến Harry thò tay vô cái túi lụa lấy ra con Đuôi-Gai Hungary, đeo số năm. 

Trời ơi... Tôi đọc trong sách, người ta có cảnh báo rằng con rồng Đuôi-Gai Hungary là con nguy hiểm nhất!

Ông Bagman nói. "Vậy là các thí sinh đã nhận xong đề, mỗi người đã bốc thăm một con rồng mà mình phải giải quyết, và con số đó là số thứ tự mà các trò sẽ ra thi với con rồng, các trò rõ chưa? Bây giờ, tôi sắp phải để lại các trò một mình, vì tôi sẽ là bình luận viên của cuộc thi đấu. Nào, thí sinh Diggory, cậu là người thi đấu đầu tiên, chỉ việc đi thẳng vô chuồng rồng khi trò nghe một tiếng còi, được chứ? Bây giờ… Harry này… tôi có thể nói nhanh đôi lời với cậu chứ? Ra ngoài nhé?"

"Dạ… ơ… được." Harry thẫn thờ ra ngoài.

Fleur nhìn họ, có vẻ bất mãn. "Tại sao chỉ kêu thằng bé đó mà không kêu em?" Sao cô có thể không biết ông Bagman tính làm gì chứ? Là gian lận chứ gì!

Tôi kéo tay chị lắc đầu, rõ ràng trong trường hợp này Harry lép vế hơn chúng tôi rất nhiều, và ông Bagman cũng nhận ra bà Maxime rất để ý đến tôi, nên việc ông chỉ gọi mình Harry ra ngoài, tôi hiểu.

Rất nhanh, bên ngoài vang lên một tiếng còi chói tai, và Harry bước vào trong, còn Cerdic bước ra ngoài với vẻ mặt xanh lét. Sau khi anh vừa đi ra, bên ngoài bùng nổ!

Bên ngoài liên tục reo lên những tiếng rầm rú dữ dội. Fleur bỏ tay tôi ra bắt đầu đứng dậy đi qua đi lại, hết sức lo lắng. Krum thì vẫn nhìn chăm chú vào mặt đất, còn Harry thì tôi chẳng biết diễn tả ra sao...

Sau khoảng mười lăm phút, mọi người trong lều nghe một tiếng gầm điếc tai và điều đó chỉ có thể có nghĩa là Cerdic đã vượt qua được con rồng và đã lấy được quả trứng vàng!

Ông Bagman sau một phen ca ngợi và khen lấy khen để Cerdic thì cuối cùng cũng nói. "Xin mời thí sinh tiếp theo! Cô Delacour!!"

Fleur khẽ run đứng thẳng lưng lên, tôi đứng bật dậy ôm chặt lấy chị một cái. "Chúc may mắn, Fleur."

Fleur gật đầu thật mạnh, ưỡn thẳng sống lưng cầm đũa phép đi ra ngoài. Tôi ngồi xuống xoa trán.

Sau khi Fleur thi xong là sẽ đến lượt tôi, nói không hồi hộp là giả...

"Mình nghĩ... Chắc chị ta không sao đâu..." Harry dùng vẻ mặt xanh như tàu lá chuối của mình an ủi tôi. Tôi gật đầu. Mười phút sau, đám đông bùng nổ một trận hò reo hoan hô một lần nữa… Fleur cũng đã thành công!!

Tôi xoa bóp bàn tay của mình, nhịp tim dần bình ổn lại. Một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi và tiếp đó là tiếng vỗ tay như sấm vang lên, cùng với giọng nói của ông Bagman.

"Tiếp theo! Cô Selwyn!!"

Tôi đứng dậy, hít sâu mấy cái. Harry ậm ự nói cái gì tôi không nghe rõ, có thể là chúc may mắn đi...

Tôi ra khỏi lều, đi qua hàng cây, chui qua một kẽ hở của cái hàng rào chuồng rồng. Ra khỏi cái hàng rào, ánh sáng chói lọi chiếu mạnh vào mắt, tôi ngẩng đầu lên. Hàng trăm hàng ngàn người đang nhìn tôi từ trên khán đài được phù phép dựng lên.

Tôi nhìn đối diện, ở đó có một con rồng màu bạc có kích cỡ lớn gấp trăm lần cái mô hình mà tôi vừa bốc. Loài này có tên là Opaleye Mắt Ngọc, nó tên như vậy bởi đây là loài rồng đẹp nhất, với lớp vảy ánh ngọc và đôi mắt không tròng, lấp lánh nhiều màu. Nó thấy tôi xong liền đứng dậy với vẻ mặt hung ác, cái đuôi to đùng lắc lư qua lại, lúc nó nhấc đuôi lên, tôi thấy quả trứng phía dưới.

Mục tiêu của tôi chính là quả trứng đó.

Tôi lại ngước đầu nhìn nó. Giống rồng này không hiếu chiến như các loài khác và gần như chỉ giết chóc khi đang đói... Và hiện tại nó đang đói...

Bớ làng nước ơi... Tại sao nó lại đang đói!! Có phải các người cố ý làm khó tôi không.

Tôi đau khổ tột cùng, xoay người chạy đánh vòng, con rồng nhìn theo hướng tôi chạy, miệng khè ra một ngọn lửa đỏ rực.

Hiện tại tôi làm gì có kế hoạch gì trong đầu đâu chứ, chỉ có thể chạy bậy bạ trong sân thôi, đợi lúc nó mất cảnh giác tôi sẽ dùng ngự thú chế ngự nó rồi cướp trứng.

Vốn dĩ ngay từ ban đầu tôi sẽ dùng huyết thống tiên nữ mê hoặc nó, khiến nó mờ mịt trong chốc lát... Nhưng hiện tại nó đang tức giận thì huyết thống tiên nữ có hiệu nghiệm nữa không?

Liều đi. Lỡ có tác dụng thì sao.

Tôi thả chậm tốc độ lại rồi đứng yên một chỗ, vươn tay lên cao tạo một tư thế, các động tác trên cơ thể di chuyển chính xác, uyển chuyển và linh hoạt cùng nhiều chuyển động khó.

Toàn trường dần rộn ràng lên, sau đó liền bùng nổ, tiếng reo hò la hét ầm ĩ! Kèm theo đó là giọng nói hưng phấn lạ thường của ông Bagman.

"Chúng ta lại được chiêm ngưỡng điệu múa tuyệt vời khác, đến từ Selwyn! Những điệu múa được biểu diễn một cách ngẫu hứng nhưng phong cách lại tương đối ổn định!! Khác với Delacour mị hoặc khó lường thì Selwyn lại mang theo vẻ ngây thơ tinh khiết của một thiếu nữ hơn!" Ông Bagman la lối vào micro, âm thanh đinh tai nhức óc, tiếng gào thét trên khán đài càng dữ tợn hơn.

Tôi vừa múa vừa để ý con rồng, trong nó cũng có vẻ bị mê hoặc chút đỉnh, nhưng không bằng những người trên khán đài... Nếu cứ múa suốt như thế này cũng không phải là cách.

Tròng mắt xanh đảo lộn một vòng, tôi tính toán trong lòng, nhìn về phía những khu đất trống và các tảng đá khổng lồ chung quanh. Tôi bắt đầu di chuyển đến một vị trí khác.

Mái tóc vàng trắng bung xoã ra sau lưng, bất chấp trời không có gió. Làn da sáng như trăng dưới bầu trời, mọi thứ cực kỳ hoàn hảo, thể chất duyên dáng hoàn mỹ. Vũ điệu quyến rũ này gần như mê hoặc hết những người trên khán đài. Không có bất cứ thứ gì có thể khiến tôi kém hấp dẫn trong mắt họ. Sự hiện diện của tôi sẽ khiến họ mất tập trung, làm họ quên mất đây là một cuộc thi nguy hiểm, và tôi, một đứa con gái nhỏ tẹo đang đấu đá cùng một con rồng.

Con rồng chao đảo vài cái, nhưng nhất quyết không rời chỗ mà nó chỉ ngồi xuống, cái đầu to lớn của nó tựa trên mặt đất. Tôi vừa chạy vừa kết hợp với điệu múa đến gần chỗ trứng.

Ông Bagman gào to khi đám đông hú hét lên và há hốc miệng nín thở. "Ôi không!! Không, tôi nghĩ đây không phải là quyết định sáng suốt đâu!!!!"

Ông ấy vừa dứt lời thì con rồng đã nhanh chóng nhỏm đầu lên, trong mồm phun một ngọn lửa đỏ rực ra. Tôi nhanh chóng vọt vào tảng đá lớn bên cạnh, ngọn lửa rực rỡ cuồng nộ quét mạnh vào tảng đá sau lưng tôi, cả hai bên trái và phải tôi điều hừng hực lửa nóng, muốn bỏng cả da thịt.

Tôi tránh né cho đến khi ngọn lửa dần biến mất, chưa kịp thở phào thì một cái bóng đen đã đổ xuống, tôi nhảy dựng lên phóng nhanh ra ngoài, đuôi của con rồng càn quét hết số đá bên cạnh, khiến tôi không thể tìm chỗ ẩn nấp được.

"Ôi trời ơi!!!" Ông Bagman gào lên trong sự lo sợ. "Mọi thứ càng lúc càng không ổn rồi!!" Toàn trường kinh ngạc rú lên, tất cả phù thủy có nhiệm vụ canh giữ rồng trong trường hợp bất trắc đứng dậy với tư thế sẵn sàng lao vào sân đấu bất cứ lúc nào.

Trái tim Beavis nhảy lên một cách kịch liệt, nó trợn lớn hai mắt, vứt bỏ hết tất cả hình tượng vốn có của mình.

"BELLA—!!"

Beavis trên khán đài gào lớn một tiếng kinh hoàng muốn trèo qua lan can thì bị Ron cùng Hermione hợp sức lôi lại. Draco vươn tay túm chặt lấy tóc, cậu ta gần như phát điên muốn giật hết mớ tóc đẹp đẽ trên đầu mình, Pansy liên tục khuyên nhủ, Blaise thì túm lấy cái tay của Draco kéo ra. Cuối cùng cậu ta cũng chịu buông tay khỏi tóc, tụi Blaise chưa kịp thở phào thì đám đông gào lên, Draco còn gào lớn hơn, cậu ta hoảng sợ bấm móng tay vào mặt mình. Nhân lúc tụi Blaise không chú ý thì nhảy vọt qua lan can làm vài đứa xung quanh kinh hoàng thét chói tai. Goyle nhanh tay nhanh chân chòm nửa người qua lan can chụp Draco lại.

Quay lại với Bellanita.

Con rồng rống lên một tiếng, miệng khè một ngọn lửa nhỏ như muốn cảnh cáo tôi. Nếu như không có năng lực đặc biệt từ thế giới trước, tôi đã bị nó phun lửa thành heo quay rồi.

Sắc mặt tôi hơi khó coi.

Đây không phải là một con rồng hiếu chiến, chỉ cần cho nó ăn đầy đủ thôi, mà các phù thủy canh giữ rồng sẽ không nhảm đến mức bỏ đói nó, tình trạng hiện tại trong nó như bị bỏ đói một thời gian vậy...

Tôi đang bị quật... Vì dám thay đổi quỷ đạo của thế giới này...

Nhưng tôi cũng có muốn làm vậy đâu? Tôi là bị tính kế mà? Tại sao lại trút hết tội lỗi lên người tôi? Cái quái gì cũng là do tôi cả!

Chân tôi bủn rủn, ngồi sập xuống đất. Khi múa tôi chỉ mang có một đôi giày mỏng, nghĩ đi, tôi đã nhảy múa trong một thời gian dài với mặt đất sần sùi đầy các đá, sao mà nó không hư cho được chứ? Thứ tôi nhận lại chỉ là một cái váng đầu trong chốc lát của con rồng.

Chân tôi vừa nóng vừa khó chịu, đây là lần đầu tiên tôi mang hình hài của Bellanita, nhưng lại bị thương ở chân.

Nếu đã như thế... Nếu đã thay đổi quá nhiều thì bây giờ thay đổi thêm những thứ khác nữa thì có sao?

Tôi chỉ muốn nhanh chóng chiến thắng, tạo nên một thành tích chẳng có gì đáng nói, không có gì đặc biệt. Tôi cũng chẳng muốn cướp đoạt ánh hào quang đứa con cưng của các người.

Tôi ngửa người ra sau, nhìn trời, miệng ngâm nga. "Nào! Hãy cho tôi xem đứa con cưng của các người xuất sắc như thế nào đi!"

Con rồng nhìn tôi rống to một tiếng, trong mồm phun ra ngọn lửa lớn ngút trời.

"KHÔNG!!!" 

Charlie Weasley đứng bật dậy ngay lập tức, nhưng... Có cái gì đó thật nặng! Nặng khủng khiếp, nó đè thẳng lên vai, khiến anh phải ngã sấp xuống đất, cả người dáng chặt trên đất không thể gượng dậy nổi. Không chỉ mình anh là thế... Khán đài, những người quanh anh cũng vậy, tất cả bọn họ điều bị đè nặng xuống. Ánh mắt nặng trĩu...

Ông Bagman nằm sấp trên bàn, khó khăn cầm micro, giọng ông cũng cực kỳ nặng nề, giống như có ai bóp cổ ông vậy. "Chuyện... Gì... Thế... Này..." Mấy đứa học sinh thì khỏi nói, đứa nào đứa nấy đều bị đè chặt trên đất nhưng chẳng hiểu lý do, có muốn mở miệng gào cũng chẳng được, thứ duy nhất họ thấy là cả người rất nặng! Mặc dù chẳng có gì đè lên người họ cả. 

Dưới khán đài, tôi cào mạnh tay xuống đất, hạ xuống một quyết định. Tôi đứng dậy chạy nhanh về phía quả trứng vàng, mặc kệ con rồng đang nằm trên đất, liên tục giãy dụa. Nó càng giãy gân xanh trên trán tôi càng nổi rõ hơn.

Tôi đã thành công khống chế một khu vực!

Rồng là một loài vô cùng khôn lanh. Ngay từ ban đầu tôi chẳng thể nào dùng ngự thú thẳng lên người nó được, nếu nó cảnh giác, năng lực mà tôi tác động lên nó sẽ mất đi một phần hiệu lực. Chính vì thế tôi quyết định phân tán ma thuật khắp toàn trường để đánh lạc hướng sự chú ý của nó... Và sau đó tôi sẽ hao tổn một phần ma thuật khổng lồ để điều khiển tất cả "con vật" ở đây. Đừng quên... Con người cũng là một loài vật, chỉ có điều nó sở hữu trí tuệ vượt hẵng các loài khác nên mới lên là bá chủ.

Tôi chỉ muốn xem thử đứa nhóc đó sẽ làm gì để dành lại hào quang. Thời gian thi của tôi đã kéo quá dài, không có gì đặc biệt từ đầu, nên... Phần cuối cùng sẽ kịch tính một chút.

Dưới đôi mắt không cam lòng của con rồng, tôi nhàn nhã đi đến ôm quả trứng vàng lên cười cười. Gân xanh gồ trên trán cũng lặn xuống. Ông Bagman đột ngột vật mạnh ra sau, ông có vẻ như bất ngờ vì đã đứng bật dậy thành công.

"Ôi má ơi!! Selwyn hãy cẩn thận!!" Đây là điều đầu tiên ông thét lên khi nhỏm dậy thành công, tất cả mọi người như được cởi trói buộc, liên tục bật dậy, chúi người qua lan can để tìm kiếm cái bóng dáng kia.

Con rồng màu bạc được cởi bỏ trói buộc, đứng bật dậy ngửa đầu lên rống to một tiếng vang trời. Trước khi những phù thủy khống chế rồng lao xuống khống chế nó định táp lấy tôi, tôi đã nhanh hơn một bước, rút đũa phép ra.

"Trói buộc."

Luồng sáng đỏ từ đũa phép bắn ra, chạm vào con rồng, ngay khoảng khắc vừa chạm vào, luồng sáng chợt loé sáng và lớn hơn, tạo thành một loại xích sáng. Những sợi xích sáng trói này tuông mạnh ra, trói hẳn một con rồng to lớn lại.

Giáo sư McGonagall "..." Con bé lại sáng tạo ra cái gì nữa vậy!!

Mõm, tứ chi và đuôi của con rồng bị trói lại. Tôi hài lòng nhìn tác phẩm của mình, thuận tay gõ lên mõm nó. "Vất vả cho cưng rồi..."

Sau một khoảng thời gian im ắng lạ thường, tiếng hò reo của đám đông dần lớn hơn và vang dội đùng đùng, tiếng hoan hô ầm ĩ.

Tôi không để ý khán đài lắm mà nhìn đám người phù thủy đang đi xuống đây, tôi đoán họ có lẽ là những người giữ rồng, bởi vì còn có anh Charlie đi trong đám nữa.

Charlie vỗ vai tôi. "Làm tốt lắm, giờ thì nên thả nó ra nào..." Tôi gật đầu cởi bỏ thần chú, anh liền ra hiệu cho những người phía sau mang con rồng đi. "Mang nó vào và cho nó ăn đi, có lẽ nó đang đói lắm." 

Không hổ danh là người làm việc cùng rồng, vừa nhìn một phát anh liền biết rằng nó đang đói.

Tôi đi vào trong, chui khỏi khu chuồng rồng và gặp bà Pomfrey đứng ngay ở cửa lều thứ hai, trông ra vẻ vô cùng lo lắng. Bà kéo thẳng tôi vào trong, lầm bầm cái gì đó trong hết sức khó chịu. Tôi thoáng nhìn lên trời, một đám mây âm u đang đến gần.

Trong lều cấp cứu được chia làm hai gian, người đang nằm nơi đó có lẽ là Cerdic, hình như anh ta không bị gì nặng lắm. Bà Pomfrey khám tổng quát trên người tôi, miệng không ngừng nói một cách khó chịu, bà liên tục cằng nhằng với tôi về việc sao trường lại mang theo những thứ nguy hiểm như thế.

"Hên là con không sao nhỉ? Con sắp thành bệnh nhân thân thiết nhất với ta trong lịch sử rồi đấy, mỗi lần gặp nhau con điều không lành lặn gì cả."

Tôi lắng nghe bà xong liền hỏi. "Fleur đâu rồi ạ?"

Bà Pomfrey đổ một ít chất lỏng tím lên đầu gối và lòng bàn chân của tôi, tôi suýt xoa một tiếng. "Delacour đã ngủ rồi, chắc hẳn con nhỏ đã không ngủ suốt một đêm qua."

Làm xong tất cả công việc, bà Pomfrey dặn dò tôi. "Giờ thì con nằm đây nghỉ ngơi một chút đi, điểm biết sau cũng được, quan trọng nhất là sức khoẻ, có biết không?" Nói xong bà lo lắng đi ra ngoài.

Tôi nằm lên giường, nhắm mắt lại, ý thức dần tan rã. Bỗng, tôi giật mình mở mắt ra, xoay đầu qua thì đối diện với một đôi mắt xám.

Da gà da vịt của tôi liền nổi lên cục cục. Tôi đang ngủ mà tự nhiên anh ta lại nhìn chằm chằm tôi như thế là có ý gì?

Thấy tôi nhăn nhó, Cerdic nở nụ cười tò mò hỏi. "Sao vậy?" Tôi vừa ngồi thẳng dậy thì bên ngoài vang lên tiếng hoan hô rất lớn!

Tôi niết mi tâm đang căng thẳng. Bây giờ tôi nên đi ra khỏi nơi này, sự trừng phạt của tôi đang kéo đến... Không thể tin được tôi đã suýt ngủ quên.

Cerdic nhìn bên ngoài một chút rồi nói, không biết có phải ảo giác hay không, tôi thấy mặt anh ta trắng hơn lúc nãy. "Có lẽ Harry Potter cũng đã thành công."

"Cái gì?" Tôi kỳ quái nhìn anh ta. Tiếp theo là Krum thi mà, sao anh ta lại bảo Harry thắng?

Cerdic nhìn vẻ mặt quái dị của tôi bật cười. "Em đã ngủ khoảng hơn mười lăm phút rồi. Trong thời gian em chợp mắt Krrum đã thi xong, anh ta đang nghỉ ngơi ở giường cuối kia."

Tôi kinh ngạc nhướn mày, rõ ràng tôi chỉ vừa chợp mắt thôi mà. Tiếng hoan hô vẫn còn kéo dài, bà Pomfrey tiến vào bên trong với Harry, trên vai của cậu ấy đang chảy máu rất nhiều. Cerdic đã quay về giường của mình trong tích tắc khi bà Pomfrey bước vào.

Harry bị bà Pomfrey cằng nhằng cái gì đó, sau khi xử lý vết thương giúp Harry, bà dặn dò mấy câu rồi đến xem Cerdic một chút rồi ra ngoài.

Tôi chưa kịp mở miệng thì đã có mấy cái bóng vọt vào trong. Là Hermione và Beavis còn có... Ron nữa. Ngay sau đó Harry và Ron đã làm lành, tôi nhìn Harry khoẻ re không tí vướng bận cùng tụi Beavis nhảy nhót đến trước giường tôi ồn ào.

Tôi "..." Làm lành đơn giản thế à?

Nhìn bọn Harry đã làm hoà, tôi nằm xuống giường chớp hai mắt.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao không có việc trừng phạt? Một kiếp nạn của tôi cứ thế mà dễ dàng trôi qua sao?

...

Tối đó giáo sư McGonagall xuất hiện, hỏi thăm tôi một phen về tình trạng sức khoẻ và cuối cùng bà hỏi đến cái phép lạ tôi đã dùng đến.

Tôi đã chuẩn bị sẵn. "Thưa cô, mẹ của con lai tiên nữ, bà có rất nhiều phép lạ mà bà được học từ mẹ bà, tức bà ngoại của con. Chưa chắc gì những phép lạ đó tất cả các phù thủy trên thế gian này đã biết đến."

...

Bắt đầu bước vào tháng 12, thời tiết dần lạnh lẽo hơn. Cổ xe ngựa to của bà Maxime ngày đêm đóng chặt, có lẽ là họ không thích thời tiết ở đây lắm. Thi thoảng tôi sẽ ghé thăm Fleur và bà Maxime.

Bữa nay có tiết Chăm sóc Sinh Vật huyền bí.

"Chúng ta chỉ cần dắt chúng vô đây rồi đậy nắp lại, và chúng ta sẽ xem chuyện gì xảy ra." Bác Hagrid bữa nay dễ tính hơn hằng ngày, khiến đám học sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng sau khi toát cả mớ  mồ hôi mặc dù trời đang lạnh, thì chúng tôi nhận ra lũ quái tôm ấy chẳng thèm ngủ đông gì hết, chẳng những thế tụi nó còn không thèm cảm kích chút nào với những cái gối bông chăn nệm nhét trong hộp.

Tôi mất sạch kiên nhẫn, hung tàn chụp nó lên nhét thẳng vào hộp rồi đóng cái đùng lại. "Xong!" Vài đứa thấy vậy liền bắt chước làm theo, trong phút chốc mấy con Quái tôm trong thùng giãy đành đạch lên. Có vài đứa bị hành động mạnh liệt này của nó doạ đến, hoảng sợ hét toáng lên.

Bác Hagrid phải quát thét. "Đừng hoảng sợ, yên nào, đừng hoảng sợ chứ!"

Lũ quái tôm rơi ra khỏi hộp liền nổi xung lên, dẫm đạp loạn xạ trong mảnh vườn bí rợ, chúng đạp tan tành hết mấy cái hộp đó luôn.

Hầu hết lũ học trò lủi sạch vào căn chòi của Bác Hagrid để trốn việc, cầm đầu chạy trốn là Draco, tôi nhìn hai cái bóng to lồ lộ đang lén lút chạy ra cửa sau căn chòi, hai bóng lưng đó là Crabbe và Goyle.

Số người bỏ trốn càng tăng nhiều khiến mặt tôi khẽ vặn vẹo, tôi đi đến mảnh vườn bí rợ rút mạnh cây cuốc lao vào cửa chính của căn chòi, vươn tay mở cánh cửa lớn ra mỉm cười dịu dàng.

"Bước ra dẹp chung hoặc ăn cuốc vào đầu, chọn đi."

Harry thật sự rất bái phục chị của thằng bạn. "Chị bồ ghê thiệt Beavis!" Bố đời chả khác gì thằng bạn cậu cả.

Hermione quét một mớ gỗ vụn ra. "Đôi khi chúng ta phải nghiêm khắc một chút thì họ mới biết điều, im lặng suốt cũng không phải là cách." Đối với việc Bellanita thay đổi theo hướng "tích cực" như thế, cô hoàn toàn đồng ý.

"Tại sao... Á!!" Một thằng trong căn chòi gào dữ dội. Tôi bổ cái cuốc xuống cạnh nó, nó liền hét to, tôi phất tay. "Không có chuyện sẽ dẹp giúp các người, khôn hồn thì cút ra đây dẹp chung."

Đám người một trận khủng khiếp. Bọn họ thật sự không thể nhìn nổi nhất dáng vẻ này của Bellanita, nó kinh dị chết đi được! Lúc nào cũng mang cái nụ cười của mẹ kế độc ác, còn luôn lặp lại cái giọng điệu dịu dàng như dụ dỗ người ta uống thuốc độc nữa!

Cuối cùng, nhờ thêm sự giúp đỡ của bác Hagrid mà cả lớp buộc phải ra ngoài dọn dẹp chung(Draco đứng dậy ra ngoài đầu tiên). Mọi người cùng nhau tìm cách kềm chế và trói lại chín con quái tôm với cái giá là những vết trầy và phỏng, còn con thứ mười thì vẫn cố lỳ ở ngoài vòng cương tỏa. 

Có lẽ cả đời Draco cùng đám quý tộc kia chưa bao giờ làm những việc bình dân này, nên mặt đứa nào đứa nấy cũng mất đi linh hồn, người không khác búp bê mất đi sinh mệnh, chỉ có thể mặc bác Hagrid điều khiển. Tôi vừa quét vừa nhịn cười muốn nội thương.

...

Tôi vung đũa phép, biến con gà thành một con chuột, không có một tí sơ xuất nào! Giáo sư McGonagall cực kỳ hài lòng với tôi, kiểu như giờ tôi mà có đòi đến hành tinh sao hoả bà cũng đưa tôi đi.

Bữa nay chúng tôi học Phép Đổi Chủng.

Trước khi chuông reo báo hiệu kết thúc tiết học, giáo sư McGonagall cho thêm bài tập về nhà rồi bà vẫy đũa cho mấy con chuột bay hết vào cái chuồng bự trên bàn.

...

"Tôi có đôi điều muốn nói với tất cả các trò. Dạ vũ Noel sắp tới rồi… Hoạt động truyền thống này là một phần của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật và là một cơ hội cho chúng ta hòa nhập giao lưu với những vị khách nước ngoài của chúng ta. Dạ vũ này chỉ dành cho học sinh từ năm thứ tư trở lên… các trò có thể mời những học sinh nhỏ hơn tham gia." Thầy Snape nhàn nhạt nhìn mọi người trong lớp, thờ ơ nói.

"Mọi người tham dự dạ vũ đều phải mặc lễ phục, và buổi dạ vũ sẽ bắt đầu vào đúng tám giờ đêm Giáng sinh, và kết thúc vào lúc nửa đêm ở Đại sảnh đường." Thầy Snape dời mắt nhìn tôi. "Theo truyền thống thì các quán quân và bạn nhảy của họ sẽ mở đầu buổi Dạ vũ."

Tôi sững sốt... 

Ái chà... Sao giống như khung cảnh dành cho nhân vật chính thế nhỉ?

Giáo sư Snape bảo đừng hòng trông mong chơi bời gì hết ở tiết của thầy. Ông khó chịu nhìn cả lớp dần ồn ào lên, trầm giọng. "Tôi sẽ kiểm tra thuốc giải độc trừ tà trong suốt buổi học cuối của học kỳ. Đứa nào không đàng hoàng thì liệu hồn."

...

Dường như năm nay hầu hết học sinh  ghi danh ở lại trường trong kỳ lễ Giáng sinh. Tụi con gái của các nhà bây giờ đi lại trong hành lang cứ khúc khích cười như điên và thì thầm với nhau, cứ hể một thằng con trai nào đó đi ngang là tụi nó liền cười hắc hắc hắc. Thi thoảng sẽ bàn bạc với nhau nên mặc gì, trang điểm lộng lẫy thế nào.

So với bầu không khí khẩn trương của đám con gái nói chung và toàn trường nói riêng thì... Trông Draco có vẻ không bận tâm nhất, cậu ta vẫn còn kiên cường trích dẫn bài báo của cô Rita Skeeter về Harry, bất cứ lúc nào nếu cậu ta có thể. Giống như một cái trend, ban đầu có rất nhiều người hưởng ứng nhưng không bao lâu sau dần hạ nhiệt.

...

Một số giáo sư, như giáo sư Flitwick chẳng hạn, đành phải đầu hàng khi thấy không thể nhồi nhét gì được vô đầu lũ học trò khi mà rõ ràng, đầu óc chúng chẳng biết để ở đâu. Giáo sư đành cho phép tụi nó bày trò chơi trong buổi học của ông vào ngày thứ tư. 

Ông xứng đáng được xếp đầu danh sách những giáo viên được yêu thích nhất trường.

Tôi rảnh rỗi liền móc cuộn len ra.

..

Giáo sư Binns thì không có gì có thể ảnh hưởng đến ông khiến ông ngừng cày xới các điểm ghi chú của mình về cuộc nổi loạn của Yêu tinh. Bởi vì giáo sư Binns chưa bao giờ chịu để cho cái chết của ông ngáng trở việc dạy học, nên bọn học trò cho là một sự kiện nhỏ như Dạ vũ đêm Giáng sinh chắc cũng không thể khiến ông ngừng dạy được. 

...

Giáo sư McGonagall và giáo sư Moody cũng bắt tụi nó học cho đến giây cuối cùng của tiết học. Còn thầy Snape thì khỏi nói.

...

Các giáo sư ở trường Hogwarts không ngừng mong muốn gây ấn tượng cho các vị khách đến từ Beauxbatons và Durmstrang. Họ dường như quyết định trang trí tòa lâu đài một cách lộng lẫy nhất vào dịp lễ Giáng sinh này. Những cột băng vĩnh cửu đã được áp vào thang cầu thang cẩm thạch. Mười hai cây thông Giáng sinh hằng năm trong Đại sảnh đường được trang hoàng bằng mọi thứ, từ những trái cầu lóng lánh đến những con cú thực bằng vàng rúc lên từng hồi; và những bộ áo giáp đã được phù phép để hát những khúc thánh ca bất cứ khi nào có người đi ngang qua. Đại khái là có thể nghe một cái mũ sắt rỗng thuộc có phân nửa lời bài hát mà cứ hát nghêu ngao "Ôi hãy đến, tất cả những kẻ trung thành…"

Nhiều lần, thầy giám thị Filch đã phải trục xuất con yêu siêu quậy Peeves ra khỏi một bộ áo giáp mà nó đã chui vào.

Các giáo sư bất chấp cho đám học sinh năm thứ tư cả đống bài tập để dành làm trong những ngày lễ. Khiến một đám có bất mãn nhưng không dám ho he.

...

Giờ đây Hogwarts đã được bao phủ bởi một nền tuyết trắng. Bầu trời trở nên u ám như khuôn mặt cau có khó chịu của Fleur.

"Chị ghét thời tiết ở đây!" Từng trận gió mang theo hơi lạnh thổi vào người chị, khiến chị run lên như cày sấy. Tôi rút đũa phép cho chị vài cái bùa giữ ấm.

Chúng tôi ngừng lại những bậc thang đá cẩm thạch, tôi ngước đầu nhìn những cuộn mây trở nên xám xịt. Cây cối ở Rừng cấm thì gầy guộc trơ trọi đi trong thấy rõ, vì chúng phải từ biệt những chiếc lá của mình.

Tôi xoa tay sắc mặt mơ màng. "Em thì thích mùa đông..." Tuyết đầu mùa... Hạt tuyết... Eirlys...

Fleur lại phải chịu đựng cái lạnh như cắt da cắt thịt một lần nữa, dường như việc tôi cho chị tận mấy cái bùa giữ ấm là không đủ. "Có gì đáng thích?"

"Tại nhờ nó mà em có dịp diện những bộ áo bông mới mua!" Tôi nhìn chị, hưng phấn chờ mong nói.

Fleur sửng sốt nhìn cái áo bông sặc sỡ tôi đang mặc trên người khẽ giật giật khoé môi. "Thì ra là vậy."

"À mà này... Em đã chọn được bạn nhảy chưa?" Fleur nghĩ đến một vấn đề quan trọng. Nghe chị nói thế tôi mới chợt nhớ đến chuyện này.

"Em chưa..."

Fleur nắm tay tôi. "Chị định sẽ mời Cerdic, em thấy sao?" Tôi lục lọi trong trí nhớ một lúc.

"Ý chị là Cerdic Diggory đó hả?" Một anh chàng cực kỳ đẹp trai và có sức hút. "Anh ta rất được săn đón... Nếu chị muốn mời thì chắc hẳn là vinh dự của anh ta rồi."  Fleur nổi tiếng cực kỳ, hết 9/10 học sinh trong trường điều có ý muốn mời chị kia mà.

"Nhưng lỡ cậu ta không đồng ý thì sao?" Fleur gãi cằm nói. Thế thì nhục lắm. Tôi đến gần chị thỏ thẻ. "Chị quên bản thân lai tiên nữ rồi sao?"

Fleur vi diệu nhìn tôi. "Út hư nhá!" Tôi xấu hổ cười trừ.

"Nhưng mà dẹp vấn đề của chị sang một bên đi, em muốn đi cùng ai, là thằng nhóc kia à? Muu-foy?" Fleur cố rặn não để nhớ lại cái tên của Draco.

Tôi bất đắc dĩ nhìn chị. "Malfoy! Muu-foy là cái gì! Em cũng không biết hiện tại cậu ta có bạn nhảy chưa nữa..."

"Em mời đi!" Fleur thẳng thắn nói.

Má tôi hơi đỏ ửng lên. "Ơ... Lỡ cậu ta từ chối thì sao?" Fleur bóp lấy vai tôi. "Em cũng lai tiên nữ mà út?"

Cả hai nhìn nhau, sau đó trong mắt họ hình thành ánh sáng kiên định.

...

Tôi nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Fleur đang quay về cổ xe ngựa.

Những toa nhà di động của đoàn Beauxbatons màu xanh lơ nhợt nhạt trông giống như một trái bí rợ khổng lồ lạnh giá bị đóng băng, Fleur run rẩy kéo cửa ra rồi nhảy bổ vào trong.

Tôi chưa muốn quay về lâu đài ngay mà lượn lờ một vài vòng gần gần cái Hồ Đen. Mặt hồ ngưng kết một tầng băng mỏng. Bữa đó tôi thấy một thứ màu trắng nằm dưới đây, nói chính xác là một con mèo thì phải, chỉ có điều nó chết rồi.

Nếu bắt được nó lên bờ tôi có thể mang đi đè đầu Mary rồi, tôi tiếc nuối thở dài liếc nhìn con tàu khổng lồ trên mặt hồ.

Ô cửa sổ con tàu của Durmstrang cũng nhòe đi vì băng và cột buồm thì trắng xóa sương giá. Tôi nhìn thấy một cái bóng cao lớn đứng trên thuyền, người đó nhìn tôi như kiểu đoán tôi sẽ nhảy xuống hồ bất cứ lúc nào.

Tôi khó chịu kéo mũ trùm của áo lông trùm lên đầu rồi xoay người rời đi.

Chiều đó tôi lúng túng chấm mực bút sau đó không biết nên ghi gì. Cuối cùng tôi chỉ thở dài ghi vài câu chuyện thú vị vào chứ không đề cập gì đến chuyện bạn nhảy. Tôi kẹp giấy vào quyển sách và đặt nó lại chỗ cũ lần nữa.

Rồi mở một cuộn da dê ra bắt đầu làm bài tập mà giáo sư McGonagall đã giao, làm được một lúc thì tôi nghe tiếng mở cửa phòng. Tôi ngước đầu lên thì thấy Draco đang đi ra ngoài.

Tôi lại nghĩ đến lần trước bản thân suýt bị con quái tôm tấn công nhưng cậu ta đã liều lĩnh chạy đến... Có phải cậu ta cũng quan tâm đến tôi nhưng ngại mặt mũi nên không chịu đến làm lành?

Harry và Ron rất nhanh đã làm lành trong vài câu quan tâm hỏi han nhau. Tôi nên nói với cậu ta gì đó.

Lúc Draco lấy được món đồ mình cần lấy và sắp xoay người đi lại vào trong thì tôi khẩn trương nắm chặt mép váy "Ah" một tiếng.

Draco ngừng lại xoay đầu nhìn tôi, nhìn xung quanh rồi lại nhìn tôi.

Tôi khẩn cấp đến độ cả quai hàm cứng đờ. Trong miệng chỉ thốt ra được duy nhất một chữ "ah".

Draco chớp mắt, khó hiểu nhìn tôi. "A...?"

Tôi "Ah...."

Draco "...???"

Tôi "..."

Làm sao đây, tại sao lại khó nói như thế? Từ khi nào mà bầu không khí giữa chúng tôi kỳ cục như vậy.

"Cái đó... Cậu... Ừm cậu..." Tôi ấp úng nói, tự nhiên mặt Draco đỏ lên hại tôi luống cuống mặt đỏ lên theo, tôi quát. "DÔ DIÊN HÀ!! TỰ NHIÊN ĐỎ MẶT CHI VẬY!!"

Draco "..."

Tình huống xấu hổ bỗng nhiên biến mất, có thể không phải chỉ có mình tôi thở phào mà Draco cũng vậy.

"Cậu có bạn..."

"Cút, muốn thì đi mời con Doris của anh mà nhảy, tôi được người khác mời từ lâu rồi!" Đột nhiên giọng nói của Pansy từ đâu ra chen vào. Rồi sau đó cô ấy đi ra từ một phía khác với bộ mặt giận dữ.

Jack ở phía sau đi theo, sắc mặt cũng không đẹp cho cam. "Nhưng tôi là vị hôn phu..."

"Draco mời tôi, có giỏi thì anh lại đôi co với cậu ấy đi?" Pansy ngó tôi rồi giả đò như không thấy, đắc ý ngừng bước chân ở cạnh Draco nhìn Jack.

Vị chua bỗng chốc tràn ngập trong dạ dày, tôi bất ngờ rồi nhanh chóng cau mày.

Đã mời từ lâu ư? Vậy có nghĩa là vài tuần nay chỉ có mình tôi lo lắng làm sao để có thể mời được cậu ta? Ý tôi là... Tôi nghĩ cậu ta cũng giống tôi chứ? Kiểu xấu hổ hoang mang và khẩn trương? Thế mà cậu ta đã sẵn sàng mời một đứa khác? Trong khi đứa đó lại là đứa best friend toxic cũ của tôi???

Lúc thi đấu cùng với rồng xong, chẳng có đứa nào đến thăm tôi, tôi thật sự rất khác với những quán quân còn lại, được người người vây quanh. (May là lúc đó Hermione cùng Beavis đã kéo tôi nhập hội cùng)

Con người luôn có xu hướng mỗi lần gặp một chuyện buồn gì đó, thì những ký ức không vui khác nhất định sẽ liên tục tái hiện lại trong đầu.

Mặc dù Bellanita của chúng ta có số tuổi thật khá cao, nhưng ai nói người lớn tuổi không được buồn những chuyện trai gái?

Tôi kín đáo hít mũi một cái, đứng dậy dọn dẹp sách vở đi về phòng. Bỏ lại Draco với vẻ mặt đần độn.

Draco nhìn Bellanita đã rời đi, ngẩn ngơ chốc lát liền xoay người quát to vào mặt Pansy với vẻ mặt hung ác. "Mày là đứa khốn nạn!!!" Mắc cái giống gì lại xuất hiện ngay lúc này chứ?

Pansy kinh sợ bật lùi ra sau. Cuối cùng cô ấy đánh liều kéo mạnh Draco mấy cái khiến cảm xúc của cậu ta dần bình tĩnh lại. Thế nhưng chỉ là bình tĩnh một tí.

Tôi vào phòng xong liền thở dài nườm nượp.

Sao lại yểu xìu chán nản thế này...

Tôi lục túi tìm bức thư mà Marie đã gửi lúc sáng mà tôi chưa kịp đọc.

Tôi nhìn sơ qua nội dung phía trên, rồi cau mày lật ra mặt sau để tìm ý chính.

A... Không thành công!

Tôi vò bức thư lại, quăng sạch hết tình cảm trai gái ra khỏi đầu, lao nhanh về phía bàn viết thư. Dòng đầu tiên trong bức thư đã là một câu chất vấn...

...

Sáng hôm sau, tôi vác khuôn mặt tươi cười dịu dàng ra ngoài khiến cho vài đứa kinh hoàng tránh xa. Tuy nhiên vẫn có vài trường hợp đặc biệt.

"Chị ơi chị có bạn nhảy..."

Tôi cười. "Không thích."

"Chào cậu, nghe nói cậu chưa có..."

Tôi lại cười. "Không thích."

"Cậu ơi, tớ có điều muốn nói."

Tôi tiếp tục cười. "Không muốn nói nhiều."

"Ê nhỏ kia hình như mày chưa..."

Tôi cười một cách vặn vẹo."Cút!"

Tôi đã gặp được kha khá người chặn đường, mỗi lần như thế tôi phải lộ ra nụ cười từ chối.

"Mình xin lỗi nhưng mình nghĩ là mình không thích hợp để nhảy cùng cậu." Tôi nhìn một chàng trai cao 1m52 bên nhà Hufflepuff lễ phép nói, mặt chàng trai thất vọng thấy rõ.

Người này vừa đi thì người khác vác mặt đến. "Chào!" Tôi hít vào thở ra rồi xoay đầu nhìn.

Là một thanh niên nhà Gryffindor, anh ta đi cùng đám bạn của mình, đám bạn của anh ta cười haha mấy cái rồi đẩy anh ta lên phía trước.

"Chào...!" Anh ta bị đẩy đến trước mặt tôi, ấp úng nói.

Tôi gật đầu giữ nguyên nụ cười lịch sự không kém phần xa cách. "Chào. Anh có việc gì cần giúp đỡ sao?"

"A... Ừ, em đã có bạn nhảy chưa?"

Tôi nói. "Dạ chưa."

"Vậy..."

Tôi nhanh chóng nói. "Em định mời Beavis."

Chàn trai kia giật mình rồi cười khổ. "À... Ừ..."

...

Cắt đuôi được một đám người tôi đi tìm chuồng cú trong trường, gửi bức thư đi.

Sau đó tôi lại nhanh chóng đến thư viện, chỉ là trời xui đất khiến làm tôi gặp ngay cái tụi xàm nách Marco. Tôi thờ ơ đi lướt qua đám tụi nó. 

Marco quát to. "Nhỏ kia!"

Tôi vẫn thờ ơ đi tiếp, thằng Marco lập tức chạy lên phía trước chắn đường, tôi khoanh tay trước ngực xem nó định giở trò nhảm gì.

"Làm bạn nhảy của tao!" Nó đường hoàng nói.

Tôi nhìn nó như thể bản thân nhìn thấy một loại sên ghê tởm nào đó, không nói lời nào.

Marco riết chặt nắm đấm nhìn tôi. Hắn cũng chẳng muốn nhảy cùng con này đâu, mặc dù nó đẹp thật nhưng chẳng phải gu hắn... Chỉ là Doris thích thằng ch* Beavis... Nhìn vẻ mặt có ủy khuất mà không nói ra của em ấy, hắn thấy mà thương tiếc... Cho nên hắn sẽ giúp em ấy.

Marco chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã bị Bellanita múc mấy cái vào mặt.

...

Sau khi xả stress xong tôi ôm tâm trạng thoải mái đến thư viện, không có gì bất ngờ khi tôi gặp Hermione.

"Hermy... Ủa sao mặt bồ đỏ dữ thần vậy?" Tôi vỗ vai khiến Hermione giật mình ngước đầu lên, thấy mặt cô đỏ bừng bừng tôi cực kỳ ngạc nhiên.

Hermione kéo mạnh tôi ngồi xuống ghế, mấp máy môi nói nhỏ. "Thì... Thì lúc nãy... Tự nhiên.... Anh ta..." Cô ấy đảo mắt nhìn một người ngồi ở một góc cách chúng tôi khá xa, tôi nhìn theo.

Là Krum.

Tôi cau mày. "Anh ta làm phiền đến cậu sao?"

Hermione rối rít lắc đầu. "Đâu mà có! Ảnh mời mình làm bạn nhảy..." Cuối cùng cô ấy đỏ mặt huỵch toẹt ra. Đã vậy mời lần thứ ba nửa chứ, anh ta cũng kiên trì gớm...

Tôi bất ngờ nhìn Krum cũng đang lén lút nhìn về hướng này, Hermione thì khỏi nói, cô ấy chỉ hận không thể chui tọt luôn vào trong sách để trốn.

"Mới nãy luôn sao?" Tôi ôm bả vai Hermione tò mò nhích đầu đến gần. Hermione ngại ngùng gật đầu.

Tôi cười xấu xa càng khiến cho mặt Hermione đỏ hơn, cô kéo tôi mấy cái. "Bồ không được cười như thế!" Cuối cùng cả hai nhích lại thì thầm với nhau.

Đang nói đến khúc gây cấn thì...

"Thiệt là bất ngờ..."

Hermione dựng ngược lên, tôi hết cả hồn quay phắt ra sau thì thấy Ginny. Cô bé ngồi xuống, thúc nhẹ vào vai Hermione. "Được đó nha... Rồi chị đồng ý hả?"

Hermione đỏ mặt gật đầu một cái thiệt khẽ. Nhìn vẻ mặt của cô tôi cứ cười khúc khích suốt.

"Nhưng mà có phải hơi chênh lệch không?" Đột nhiên Hermione lúng túng nói.

Tôi sững sốt. "Chênh lệch...?"

"Bề ngoài... Ảnh nổi tiếng mà... Mình thì chỉ là cô gái bình thường không có gì nổi bật cả..."

"Mình nhất định sẽ biến cậu thành cô gái xinh đẹp nhất đêm đó cho xem!" Tôi xém chút gào lên, may là phanh lại kịp. Được trai đẹp mời mà tự ti cái gì! "Nghĩ đi Hermy! Bồ chắc chắn rất có sức hút, nếu không thì tại sao anh ta lại để ý đến bồ chứ! Tự tin lên cô gái của tôi!"

Ginny vỗ vai Hermione. "Chị đừng quên, chị Bella rất giỏi về mấy cái này đó nha."

"Chị nhất định sẽ ngang ngửa với anh ta!"

...

Sáng hôm sau, tôi đến Đại Sảnh đường, bê khay đi lấy thức ăn rồi đi thẳng đến chỗ tụi Beavis.

Tôi vỗ vai nó. "Sao buồn thế Bebe?"

Beavis ủ rũ, nhưng lời trong mồm thoát ra lại ngang ngược cực kỳ. "Chị mời em đi làm bạn nhảy đi, à... Chị có bạn nhảy chưa? Nếu chưa có thì mời em đi, nếu có rồi thì nói lại với người ta một tiếng, em đã mời chị, kêu người ta đi tìm người khác mời đi..."

Tôi giật giật khoé môi, thuận tiện ngồi xuống. "Chị chưa có bạn nhảy, và chị cũng đang định mời em." May quá, thế là tôi không mất công đi tìm người khác.

Beavis gắp một miếng sườn chiên vào bát tôi, thở dài. "Chốt thế nhé."

Tôi nhịn không được hứng thú hỏi. "Sao lại buồn thế hả?" Cả Harry và Ron cũng mang vẻ mặt như vậy, nhìn như mới gặp một cú sock lớn. "Kể đi mà, mọi người không xem tôi là bạn sao?"

Ginny ho nhẹ một tiếng. "Thì anh Harry đi mời nhưng bị từ chối..."

Harry nghẹn họng.

"Anh Ron cũng bị từ chối..."

Hermione phụt cười, còn Ron thì ré lên một tiếng bực dọc.

"Cả anh Beavis cũng bị từ chối..."

Beavis đau khổ nói. "Thôi đừng nhắc!!"

Tôi sững sốt. "Cả ba điều bị ư? Kể nghe đi mà!!!" Tôi cực kỳ hóng chuyện kéo Beavis làm nũng.

Beavis ấp úng nói nhỏ xíu. "Em mời cô ấy..." Nó ra hiệu tôi nhìn về một hướng và tôi nhìn theo.

Mái tóc vàng óng xoăn lọn được xoã ra sau lưng, trên tóc ngoại trừ một cái khuy băng để trang trí ra thì không còn gì nữa. Đôi mắt màu xanh dương đậm đang nhìn chăm chú vào khay thức ăn của mình, sống lưng thẳng tắp, động tác ưu nhã, nhìn là biết con nhà có gia giáo.

Tôi nhìn một chút thì thu hồi tầm mắt. "Nghe Blaise nói cô ấy đã có hôn phu, em định làm kẻ thứ ba à?"

Nghe đến đây Harry cùng Ron cười run bàn, Beavis nghiến răng. "Thôi ngay nha, ít nhất đỡ hơn hai người, chị biết không? Ron mời Fleur nhưng bị từ chối ý. Không đúng, hình như chị ấy còn không thèm nhìn cậu ấy." Từ tối qua đến giờ Ron cứ đè vụ cậu làm kẻ thứ ba ra nói suốt.

Ron "..." Thằng mất nết này.

"Harry mời Cho, là cái cô hoa khôi bên Ravenclaw. Bị từ chối liền luôn, không chút do dự."

Harry "..." Bạn bè gì nữa.

Lần này đến tụi con gái cười run bàn. Tôi cười muốn sái quai hàm.

Sắc mặt của ba đứa con trai ảm đạm hẵng, Ron chán nản chọc cái nĩa vào đùi gà, bâng quơ một câu.

"Rốt cuộc ai mời Hermione là bạn nhảy vậy?"

Tôi nhìn vẻ mặt tươi cười kiêu ngạo của Hermione, giở giọng bí ẩn. "Tới khi đó sẽ biết thôi—"

...

 Bọn gia tinh ở dưới nhà bếp cố hết sức làm giỏi hơn bao giờ hết với hàng lọat món thịt hầm nóng hổi béo bùi và những cái bánh có nhân thơm ngon vô cùng. 

 Dường như chỉ có Fleur là có thể kiếm ra được điều gì đó để phàn nàn. Chị cằng nhằng với tôi đủ thứ, và vẫn chưa từ bỏ quyết định thuyết phục tôi chuyển trường.

Tôi tìm cách chuyển đề tài, nói một hồi lại quanh lại chuyện bạn nhảy. Tôi thất bại, Fleur cũng thế.

"Không thể tin được cậu ta từ chối người như chị! Còn em thì sao? Nói chị nghe xem?" Fleur đan mười ngón tay vào nhau bức xúc nói.

Tôi chóng cằm bĩu môi. "Cậu ta đã mời người khác trước đó rồi!"

"Ah!! Tại sao thằng nhóc Muu-foy lại kỳ vậy, nó có thật sự thích em không thế??"

...

Buổi sáng hôm giáng sinh đến, tôi thức dậy với một mớ quà gần giường, tôi ngó một lúc rồi nhảy xuống, mở quà.

Tôi lấy ra một hộp quà màu tím, cẩn thận bóc. Chính là một sợi dây chuyền hoa lệ đính đá đỏ! Tôi cầm nó đi tới trước gương thì ngạc nhiên nhướn mày.

Tóc của tôi đã trở lại thành màu đen vốn có. Tôi chỉ nhìn một chút rồi ướm dây chuyền vào cổ ngắm nghía.

Ngắm tầm vài phút tôi bắt đầu bóc những món quà tiếp theo.

...

Mọi người xuống Đại sảnh đường để ăn một bữa trưa ê hề vui vẻ, gồm có ít nhất một trăm con gà tây và bánh pút-đing Giáng sinh, cùng hàng đống kếch xù những dây pháo nổ phù thủy của hiệu Cribbage.

Sau bữa ăn trưa mọi người đi ra sân chơi, tuyết vẫn còn nguyên xi ngoại trừ một cái rãnh sâu do các học sinh của trường Durmstrang và trường Beauxbatons dẫm đạp lên để đi tới tòa lâu đài. 

Đến chiều, tôi mang theo một đống đồ nghề vào phòng vệ sinh nữ và chờ người đến, chưa đầy năm phút sau Hermione đã đẩy cửa bước vào.

•••••

•••••

•••••

Chẳng thèm để tâm đến việc đu idol. Draco nhanh chóng rời khỏi khán đài, tìm đường đến chỗ chữa trị của mấy quán quân.

Cậu ta vén tấm màng ra, cẩn thận đi vào trong thì thấy Cerdic đang say đắm nhìn Bellanita, ánh mắt yêu thương đó khiến cậu ta nổi cơn ghen, cả khoang miệng đều chua lè!

Draco đi nhanh đến chắn tầm mắt của Cerdic, mím chặt môi. Cerdic ngạc nhiên nhìn cậu ta rồi cười mỉm. Không hiểu sao, cậu ta thấy nụ cười này có chút quen thuộc...

Không, cậu ta có thân với anh ta đâu, mặc dù cậu ta là người sáng tác ra huy hiệu ủng hộ Cerdic. Nhưng cậu ta làm thế chỉ để chọc điên thằng Potter.

Draco hít sâu rồi xoay người ngó Bellanita đang yên giấc, cậu ta bất giác mỉm cười. Draco vươn tay kéo chăn lên, đắp ngang hông Bellanita.

"Cậu rất thích Bella..." Cerdic nói với chất giọng thì thầm.

"Hai người rất thân sao?" Draco vẫn nhìn Bellanita ngủ mà hỏi.

Cerdic hả một tiếng với vẻ ngạc nhiên. "Hình như không thân..."

"Thế thì đừng gọi thân mật như vậy, anh nên gọi cô ấy là Selwyn theo phép lịch sự." Draco nghiêng đầu liếc Cerdic.

••••

Mẹ đỡ đầu: tôi là kiểu người giống như NHẤT ĐỊNH phải cân bằng, đã là hai thì nhất định phải là hai, đã là bốn thì phải bắt buộc là bốn, chứ không được là ba hoặc năm, vì như thế nhất định sẽ bị dư ra. Nên mấy bồ cứ yên tâm. Truyện tôi vĩnh viễn không có vụ tình tay ba, nam phụ tuyệt vời chung tình với nữ chánh. Tất cả các nhân vật trong truyện tôi điều có đôi có cặp, không ai dư thừa hay cô đơn cả. ❤️

....

Góc tâm sự nhỏ✨ :

•Hình tượng của Bella và Bebe được lấy một chút cảm hứng từ hai đứa em tôi. 

•Nhỏ em gái tôi rõ ràng có một khuôn mặt và quả dáng rất sang, nhưng chẳng hiểu sao nó lại theo đuổi phong cách công chúa một cách mãnh liệt như thế. Một niềm đam mê bất chấp từ nhỏ.

•Thằng em tôi luôn quát vào mặt tôi, mỗi khi tôi trái ý nó. Nhưng trêu đùa một chút thì vẫn phải tìm cách khiến tôi nín mồm không khóc nữa 😉. Nó không thích tôi và em gái tôi có bồ. Thi thoảng nó sẽ bất ngờ đặt hàng shoppe mua đồ tặng cho tôi cùng nhỏ em gái. Nó rất chiều chị. Nó sẽ có thiện cảm với những ai tốt với tôi. Và những ai có ý xấu với tôi nó sẽ giận điên lên.

• Em gái tôi rất dính người(tôi), em trai tôi mắc chứng cuồng chị hơi nặng, mặc dù nó luôn cố giấu.

• Bella thích xem GL, em gái tôi cũng thế✨ Em trai tôi thích xem BL và Bebe cũng vậy. Nhưng việc đó không có nghĩa tụi nó buê đuê nhaaa.

• Tính của Pansy thật sự không tốt, đừng quên trong truyện này được kể theo góc nhìn của Bella. Con bé luôn có suy nghĩ tốt với những người nó thích một cách mù quáng.

• Bella là thánh mẫu fake. Nên nó không hoàn hảo đâu nhé, cũng có khuyết điểm riêng. Nó rất nhạy cảm.

• Không như các bồ, các bồ là người đọc nên các bồ biết cái sự thật nó không phải là thế, nhưng Bella thì khác. Tôi cố ghi những dòng suy nghĩ của Bella một cách hợp lý.

• Tôi là fan truyện, và tôi rất ghét Draco. Ban đầu Bebe vốn dĩ mới là na9 cơ. Quả văn án chỉ để đánh lừa người xem, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, tôi thấy mình không có đủ IQ để nghĩ ra một cái cách hợp lý cho tụi nó đến với nhau... bạn tôi khuyên, nếu na9 là Draco thì sao? À ừ... Tôi đã tự tin nghĩ rằng tôi có thể ghi diễn biến tâm lý của Draco thật tốt, và tôi đang hối hận vì nghe lời bạn mình.

• Tình cảm của Bella và Bebe khá mâu thuẫn, là yêu đấy, nhưng không phải tình yêu namnu.

• Bella cung Sư tử(15/8), Bebe cung Nhân mã (25/11). Nhưng ở thế giới của Harry Potter cả hai là cung Ma kết (24/12)

• Nếu rơi vào tình trạng nguy hiểm tính mạng, Bella sẽ cứu Draco trước và chết cùng Bebe. Bebe cũng như thế.

• Tôi thích Gael X Aimee. Vì vốn dĩ ngay từ đầu tôi có suy nghĩ để họ là một cặp.

• Bộ truyện đầu tay nên nhất định nó là HE, mà đã là HE thì tất cả các nhân vật sẽ có cái kết đẹp. Tuy là HE nhưng chưa chắc gì trong hành trình ấy sẽ ngọt sâu răng nhé, như đã nói tính của Draco quá khó để thay đổi mà Bella lại vô cùng tiêu cực. Để hoà hợp được thì phải có cú sock tâm lý.

Góc lưu ý 🔥

• Sự thật là Marie khá toxic.

• Phần ngoại truyện Hồi ức đau thương có hai phần, có lẽ nó sẽ khiến các bồ khó chịu khi đọc phần hai.

• Nếu không đọc kỹ truyện hoặc nhảy chương, các bồ sẽ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

• Tôi thích xem cmt về những phân tích nhân vật của các bồ. Nhưng không được cmt tiêu cực nhé❤️


24/1/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play