Xe chậm rãi chạy, Tô Tử Dương chú ý cẩn thận mà che chở bụng, sau đó trộm quan sát Lăng Triển Dực lái xe ở phía trước, vài lần định mở miệng nói chuyện, nhưng đều muốn nói lại thôi.

Cậu có chút không rõ gia hoả này rốt cuộc muốn làm cái gì, Lăng Triển Dực cũng vẫn luôn không nói chuyện, Tô Tử Dương tính tình hiếu động trời sinh hết kiên nhẫn rốt cuộc cũng lấy hết can đảm nói: "Này... Anh tìm tôi có việc gì không?"

"......"

Trả lời Tô Tử Dương chính là một mảnh trầm mặc.

Tô Tử Dương tưởng rằng giọng mình hơi nhỏ, cất cao giọng nói lại làm nữa: "Này... Anh có thể cho tôi xuống xe được không? Tôi nãy giờ có hơi say xe nên muốn nôn, chốc nữa làm dơ xe anh cũng không tốt cho lắm."

Lăng Triển Dực tức giận liếc nhìn cậu một cái từ kính chiếu hậu, cắn răng nói: "Tôi không phải tên 'này'!"

"... Lăng, Lăng tiên sinh... Anh xem chúng ta vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, rốt cuộc anh muốn kéo tôi đi đâu vậy? Tôi thực sự rất chóng mặt, oẹ ――" Tô Tử Dương làm bôn muốn nôn, vươn tay che miệng xem phản ứng của Lăng Triển Dực.

Cậu nhớ rõ kiếp trước tên khốn nạn này đã lập tức dừng xe ném cậu xuống để cậu nôn ở ven đường.

Kết quả lông mày của Lăng Triển Dực đều không có nhăn lại chút nào, xe cũng không ngừng lại, chỉ là tốc độ xe so với vừa rồi chậm hơn rất nhiều, gần như có thể dùng từ vững vàng tới hình dung.

Tô Tử Dương kinh ngạc nói: "Anh không sợ tôi nôn trên xe anh hả?"

"Không có gì, cậu muốn nôn thì nôn, làm bẩn còn có thể làm sạch, bên ngoài quá nóng, cậu đừng bị say nắng là được." Tuy rằng Lăng Triển Dực tức giận khi cậu dùng xưng hô 'Lăng tiên sinh' xa cách như vậy gọi mình, nhưng thấy cậu không thoải mái cũng liền nén không vui xuống.

"Lăng tiên sinh.... Hôm nay tôi còn có việc phải làm, nếu anh có chuyện gì có thể hôm khác đến tìm tôi hay không?" Tô Tử Dương đảo mắt, nghĩ mọi biện pháp thoát thân.

"Gọi tôi bằng ―― Dực!" Cuối cùng Lăng Triển Dực không nhịn được nữa, sửa đúng lời, giọng điệu còn tốt, không quá lớn tiếng cũng không có tức giận.

Tô Tử Dương bất đắc dĩ dang tay: "Hai chúng ta không có thân đến vậy đi... A..." ┐( ̄ヘ ̄)┌

Xe ngừng lại, tuy rằng chạy chậm, nhưng Tô Tử Dương vẫn bị va vào ghế trước, đương nhiên không phải bị đụng trúng bụng mà đụng trúng cái trán một chút. Lúc cậu ôm đầu càu nhàu, Lăng Triển Dực đã vòng qua cửa trước đến mở cửa sau xe bước vào ngồi xuống.

Tô Tử Dương nghe được tiếng mở cửa xe, buông tay che trán ra, kinh ngạc nhìn Lăng Triển Dực đến gần trong gang tấc sợ hãi kêu lên một cái rồi dịch về phía bên kia: "Anh, anh làm cái gì vậy?"

Lăng Triển Dực cười như không cười nhìn cậu, chậm rãi lại gần: "Cậu đoán xem tôi muốn làm cái gì?"

"Lăng, Lăng tiên sinh..." Tô Tử Dương mới thốt ra cái xưng hô kia, vai phải đã bị tay trái của Lăng Triển Dực giữ lấy. Cậu nuốt nước bọt, ngập ngừng sửa lời: "Dực... Anh, anh đừng như vậy..."

"Bây giờ biết sửa lời rồi hả?" Lăng Triển Dực càng ngày càng tới gần cậu, chân trái nửa quỳ trên ghế, nửa đè trên người Tô Tử Dương, tay phải cũng đặt trên vai trái Tô Tử Dương "Chúng ta không thân như vậy? Hả? Hai chúng ta con cũng có rồi, nhưng cậu lại nói chúng ta không thân như vậy? Hửm? Tử Dương, cậu làm tôi rất đau lòng đấy cậu có biết không?"

"Cái đó... Ờ... Không phải... Dực, Dực! Anh đừng kích động... Tôi, tôi không phải ý đó... Hơn nữa... Đứa nhỏ này không phải của anh... Anh không cần hiểu lầm... Haha... Haha......" Tô Tử Dương cười yếu ớt, tầm mắt lại lưu luyến trên đôi tay đang ôm vai mình của Lăng Triển Dực, sợ Lăng Triển Dực sẽ làm cái gì đó với cậu.

Hơn nữa tư thế này...

Cậu bị như vậy thực quá khó tiếp thu.

―― Bây giờ Tô Tử Dương đang nằm ngửa trên ghế sau, nửa mông giữa không trung, eo bụng, nửa người trên dựa vào ghế, nhưng hai chân lại bị Lăng Triển Dực gạt ra chen vào giữa, tư thế này... Tư thế này rất dễ dàng phát sinh cái chuyện gì kia đó.

Nhưng mấu chốt là hiện tai cậu đang ưỡn cái bụng á, hơn nữa bởi vì những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước làm cho cậu đối với Lăng Triển Dực nhiều ít có hơi sợ hãi. Nên giờ phút này dù Tô Tử Dương rất tức giận cũng không dám phát ra, mặt đều đã cười sắp cương cứng, nhưng mà Lăng khốn nạn người ta vẫn bày ra vẻ mặt cười như không cười giống Poker face khống chế hết tất cả.

"Đứa nhỏ không phải của tôi? Cậu chắc chứ?" Lăng Triển Dực nhìn bộ dạng có chút thận trọng của người dưới thân, tức giận không được nữa, nhưng vẫn không buông tha cho cậu, thầm nói vật nhỏ này còn mạnh miệng, không chịu thừa nhân đứa nhỏ này là của mình. Anh chưa có nói là không chịu trách nhiệm mà!

"Là người của Lăng gia tôi, Lăng Triển Dực tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tử Dương, cậu nghĩ lại xem, đứa nhỉ này có phải con của tôi hay không? Hửm?" Lăng Triển Dực ái muội mà ghé sát vào Tô Tử Dương, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai cậu.

..........

――――――――――――――――――

Mấy bảo bối nhớ bình chọn cho ta nha,

(。♡‿♡。)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play