Lăng Triển Dực tức giận vì ―― anh lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy! Sau khi nghe tin Tô Tử Dương bị bệnh ở công ty cậu anh liền sai người đi mấy bệnh viện lớn điều tra qua, kết quả không tìm được người, nên anh tự động lý giải hành động này của Tô Tử Dương thành 'trốn bệnh'.
Vật nhỏ kia muốn trốn anh, thậm chí không tiếc từ bỏ công việc, thay đổi chỗ ở, tránh xa tầm mắt anh!
―― Trên đây là những suy nghĩ của Lăng Triển Dực.
Nếu như nói anh vẫn luôn nghĩ như vậy thì chỉ sợ không có duyên nhìn thấy Tô Tử Dương. Dù sao trên đời này nhiều người như vậy, cũng không phải chỉ có Tô Tử Dương mới có thể để trong mắt anh, chỉ cần có thời gian sẽ quên đi mà thôi.
Nhưng may mắn thay, sau khi anh xử lý xong chuyện của Tô Tử Kỳ đã tăng cường độ tìm kiếm rốt cuộc cũng có tin tức!
Bốn tháng... Nhìn vào biểu tượng cho thấy có mang thai trên báo cáo khám thai, Lăng Triển Dực vẫn luôn cười không khép miệng lại được, vẻ mặt luôn lạnh lùng đều mang theo ý cười.
Bốn tháng... Con số này rất tốt!
Nếu tính ngược lại, nó không phải là con của anh sao?
Được lắm Tô Tử Dương, cậu được lắm! Còn dám giấu tôi lâu như vậy!
Người khác mang thai chắc chắn hùng hổ đến tìm mình chịu trách nhiệm, ví dụ như Tô Tử Kỳ kia, huống chi con của cô mang thai còn không phải của anh. Tô Tử Dương thì ngược lại, trốn mình như trốn ôn thần, lặng yên không một tiếng động mà biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi!
A... Vật nhỏ, mang thai con của tôi còn muốn thong dong cả đời? Không có khả năng!
Lăng Triển Dực không biết Tô Tử Dương trải qua kiếp trước quá bi thảm, tự nhiên lý giải hành động mang thai bỏ trốn của Tô Tử Dương là 'trộm con'.
Đối với phụ nữ là vậy, tuy rằng Lăng Triển Dực chưa từng cùng phụ nữ phát sinh quan hệ. Nhưng theo hiểu biết của anh, nếu là phụ nữ, anh nhất định sẽ không 'bắn' vào cho đối phương cơ hội 'trộm t*nh'.
Ai bảo anh thích đàn ông!
Mà ưu điểm của tích đàn ông là lúc ân ái căn bản không phải cân nhắc đối phương cố ý tới 'trộm t*nh', càng không cần phải lo lắng mấy tháng sau đối phương sẽ vác cái bụng to tới trước của dây dưa không dứt muốn anh chịu trách nhiệm! Muốn chơi như thế nào thì chơi, muốn 'bắn' như thế nào thì 'bắn'... ( =))))))))
Nhưng mà... Tô Tử Dương này... Ha ha... Thực sự là nhìn không ra...
Đã vậy còn bí mật "trộm con' của anh! Lại còn không cần anh chịu trách nhiệm!
Lăng Triển Dực vừa tức giận vừa mừng thầm không thể khống chế vẻ mặt của mình, nghiêm túc cầm lấy chìa khóa xe, rời khỏi công ty, xuống tầng hầm lấy xe, hướng nhà Tô Tử Dương 'bay' qua!
Lại nói Tô Tử Dương, sau khi mất tích ba tháng cậu liền nhịn không nổi. Cho dù là ai ở nhà buồn chán lâu như vậy không ra ngoài cũng sẽ không chịu nổi. Huống chi, vốn tính cậu thuộc dạng năng động cởi mở. Lần này là bởi vì cậu là người đang có thai mới cố tình thu liễm một chút, nhưng mà thật sự nghẹn ba tháng sẽ lên mốc.
Tô Tử Dương đã sớm thay đổi thành trang phục thể thao rộng rãi, không biết tại sao, kiếp này, cậu cảm thấy có điểm khác với kiếp trước. Tuy rằng hai tháng đầu nôn rất nhiều, nhưng đến tháng thứ ba cậu lại trở lại như bình thường một cách thần kỳ, không nôn, cũng không buồn nôn, còn ăn rất ngon miệng.
Chẳng qua, điều không bình thường là bụng dưới càng ngày càng phình to ra hơn kiếp trước. Hơn nữa lúc ba tháng đã nhô lên một khối lớn, hiện tại đã là bốn tháng thế nhưng lại gần bằng một người phụ nữ bình thường mang thai năm tháng!
Bình thường cậu nằm chình ình trên giường không chịu cử động thì không thấy, một lần lúc tắm rửa cúi đầu xuống nhìn, dọa cậu sốc một trận, đây... Tốc độ trưởng thành của đứa nhỏ này...Cũng quá nhanh một chút đi!
Hôm nay lại đến ngày khám thai, Tô Tử Dương thay một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt, chậm rãi xuống lầu.
Lạc Dương mới gọi điện thoại cho cậu nói rằng sẽ về sớm, hôm nay y có một tiết, dạy xong liền vội vã trở về, chờ lúc Tô Tử Dương xuống tới, y gần như cũng gần đến rồi.
Lăng Triển Dực đã sớm đợi sẵn ở dưới.
Theo tin tức anh nhận được, hôm nay là ngày Tô Tử Dương đi bệnh viện khám thai, tự nhiên anh sẽ không bỏ qua.
Không phải cậu muốn trốn tôi sao? Tôi ở chỗ này ôm cây đợi thỏ được chưa? Thật sự thấy cậu từ tòa nhà này đi ra, xem cậu còn giải thích thế nào!
Đang chửi thầm, anh liền thấy một người quen thuộc từ trong hành lang đi ra, thật cẩn thận ôm bụng chậm rãi bước xuống bậc thang.
Tầm mắt Lăng Triển Dực trước tiên dán vào hình ảnh cái bụng phồng lên của Tô Tử Dương. Mặc dù cậu mặc quần áo thể thao, có tác dụng che đậy nhất định, nhưng theo động tác bước xuống bậc thang của Tô Tử Dương, Lăng Triển Dực vẫn có thể nhìn ra bụng cậu phình ra, thoạt nhìn thật là đáng yêu.
Tầm mắt dời đi dần rơi vào trên mặt Tô Tử Dương.
Ánh mắt Lăng Triển Dực khổng khỏi trở nên nhu hòa hơn ―― tinh thần vặt nhỏ này cũng không tệ lắm, làn da trắng nõn hơi đỏ, mềm mại, dùng 'có thể véo ra nước' để miêu tả cũng không quá.
Tô Tử Dương chuyên tâm ôm bụng bước xuống bậc thang tự nhiên sẽ không để ý tới có người từ trong chiếc xe cách đó không xa kia đang nhìn trộm mình.
Chờ lúc cậu bước xuống hết bậc thang đi ra ngoài vài bước, thấy xa xa bên kia có xe taxi dừng lại, mà Lạc Dương đã xuống xe đối diện cậu vẫy tay.
Tô Tử Dương cũng vẫy tay lại, hướng phía đó nở nụ cười thật tươi.
Ban đầu Lăng Triển Dực còn tưởng rằng cậu thấy mình, nhưng nụ cười của anh còn chưa kịp nở liền phát hiện cậu căn bản không có cười với mình! Cũng không phải là vẫy tay với anh! Mà là vẫy tay mỉm cười với cái người mang mắt kính văn nhã trẻ tuổi đã từng gặp mặt một lần kia!
Được lắm! Vật nhỏ đáng giận! Hóa ra là cậu tìm người cấu kết lừa gạt tôi! Bây giờ ngược lại còn cùng 'con gà luộc*' kia thân mật như vậy!
*hán việt là tiểu bạch kiểm ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
Lăng Triển Dực bẻ khớp ngón tay côm cốp vang lên, anh đẩy cửa xe, đôi chân thon dài bước xuống, sau đó đi nhanh về phía Tô Tử Dương!
Lúc đầu Tô Tử Dương còn không để ý, cậu chuyên tâm quan sát đường đi, dù sao cậu cũng là người có thai, vấp ngã một chút cũng rất nguy hiểm.
Kết quả đang đi bỗng nhiên phát hiện có một người tới gần mình, Tô Tử Dương đầu tiên là hoảng sợ, sau đó ngừng bước, chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đang đi tới phía trước. Sau khi nhìn rõ là ai đến, sắc mặt cậu thay đổi rõ rệt.
Lăng Triển Dực?!
Sao có thể là anh ta?!
Không phải Lăng khốn nạn đã sớm từ bỏ cậu lâu rồi sao?! Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?!
Sau khi Tô Tử Dương thấy rõ là Lăng Triển Dực, phản ứng đầu tiên vẫn là ―― chạy!
Nhưng mà cậu đánh giá cao khả năng của mình, tuy rằng chưa kể cậu bây giờ vác theo cái bụng bự, nhưng khả năng di chuyển của cậu chậm hơn so với trước rất nhiều. Chờ lúc cậu lùi lại hai bước muốn xoay người đã bị Lăng Triển Dực nhìn thấu ý đồ!
Sắc mặt Lăng Triển Dực đen kịt nhìn chằm chằm Tô Tử Dương đang giãy giụa trong ngực, hận không thể đánh cậu một trận!
Rốt cuộc là mình có ba đầu sáu tay hả? Hay là mình muốn ăn thịt cậu giết cậu? Tại sao... Tại sao mỗi lần cậu ta nhìn thấy mình đều phải trốn?!
"Tô Tử Dương, cậu mà động một cái nữa, tin tôi đánh cậu hay không?" Lăng Triển Dực thề, anh tuyêth đói không có ý muốn đánh cậu, nhưng anh vẫn nghiến răng nghiến lợi nói câu này.
Quả nhiên Tô Tử Dương nghe vậy thì không dám giãy giụa nữa, cậu thu hồi kinh ngạc và sợ hãi rõ ràng trên mặt, nỗ lực cười không tim không phổi: "Haha, hoá ra là Lăng thiếu à, làm tôi sợ muốn chết, anh đột nhiên nhảy ra, tôi còn tưởng là cướp bóc đó! Cái đó... Lăng thiếu... Anh xem... Anh có thể buông tôi ra hay không... Tôu còn có việc... Nếu không hôm nào hai chúng ta lại ―― nha ――"
Lăng Triển Dực lười xem cậu vô nghĩa, túm chặt cổ tay cậu kéo tới bên xe của mình, mở cửa xe, sau đó dùng tư thế mời rồi ép Tô Tử Dương lên xe!
Tô Tử Dương vừa kinh vừa sợ, cậu vừa bảo vệ bụng vừa nói: "Lăng thiếu, anh làm gì vậy? Tôi còn có việc, xin thứ lỗi cho tôi không thể đi cùng..."
Lăng Triển Dực không để ý đến cậu, ầm một tiếng đóng sập cửa xe, sau đó xoay người, âm trầm nhìn chăm chú Lạc Dương thấy có chuyện chạy tới.
Lạc Dương đang đợi Tô Tử Dương, từ xa đã thấy hay người dây dưa không rõ, sợ Tô Tử Dương có cái gì sơ xuất, vội vã chạy tới. Kết quả còn chưa có chạy tới, Tô Tử Dương đã bị người trước mắt này nhét vào trong xe rồi!
Lạc Dương thở hổn hển, trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc nên nói thế nào.
Lăng Triển Dực cao hơn so với Lạc Dương một đoạn, anh khinh thường liếc nhìn người đàn ông trắng trẻo gầy gò đeo mắt kính này, một câu chặn lại lời nói của y: "Đây là chuyện nhà của tôi với Tô Tử Dương, hy vọng anh không cần can thiệp."
Quả nhiên Lạc Dương bị câu kia nghẹn chết khiếp, chuyện nhà... Chuyện nhà?
Vậy nói cách khác...
Người này chính là ba của đứa bé?!
"Nhưng..." Lạc Dương châm chước, tuy rằng anh đã tìm tới cửa, nhưng lúc trước Tô Tử Dương vẫn luôn không muốn bị tìm được. Thân vừa là khách trọ vừa là cha nuôi của đứa nhỏ, Lạc Dương cảm thấy mình phải có nghĩa vụ làm cái gì đó, nhưng người này khí chất rất tốt, hơn nữa thấy một thân trang phục của anh liền biết lai lịch người này không nhỏ, y còn có thể là cái gì giờ?
"Tôi là ba của con cậu ấy! Xin hỏi anh còn có vấn đề gì không?" Lăng Triển Dực ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lạc Dương.
Lạc Dương hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Không có." Nghĩ xong liền nói thêm một câu "Anh... Anh hãy chăm sóc cho cậu ấy..."
"Đó là điều đương nhiên!" Lăng Triển Dực nói xong nhìn chằm chằm y.
Tô Tử Dương ở bên kia gõ của sổ ra hiệu, Lạc Dương cũng không dám đáp lại cái gì.
Y còn nhớ rõ lần trước mình còn làm bia đỡ đạn đuổi người đàn ông 'si tình' trước mắt này đi, không nghĩ tới y vừa quay đầu lại, có thể thấy anh ta đối với Tô Tử Dương thật sự có tình cảm sâu đậm! Thêm nữa là khí phách cường đại của đối phương, Lạc Dương nào dám bao che giúp Tô Tử Dương?
Bị ánh mắt sắc bén của Lăng Triển Dực nhìn chằm chằm một hồi, Lạc Dương ngoan ngoãn xoay người rời đi, bỏ lại một mình Tô Tử Dương ở trong xe âm thầm vẽ vòng tròn nguyền rủa...
Lạc Dương... Anh thật không có trượng nghĩa...
Ông trời ơi... Ông thật không có mắt...
..........
================================
Mấy bảo bối nhớ bình chọn cho mình nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT