Lăng đại tổng tài biết con mồi trong tay mẫn cảm chỗ nào, sắc mặt Tô Tử Dương đỏ bừng, ánh mắt chớp động nhìn sang chỗ khác, ấp a ấp úng nói: "Không, không phải... Đứa nhỏ thật sự không phải của anh... Anh lầm rồi... Buông tôi ra đi! Tôi không cần anh chịu trách nhiệm! Thật đó, tôi không cần anh chịu trách nhiệm đâu!"

Sắc mặt Lăng Triển Dực thay đổi, trong lòng hận đến ngứa răng, nhưng vẫn luyến tiếc xuống tay với vật nhỏ này. Anh giải phóng một bàn tay, chậm rãi trượt xuống khỏi vai Tô Tử Dương, ngón tay nhẹ nhàng dùng sức nhấn một cái trước ngực cậu. Tô Tử Dương hít một hơi khí lạnh, thân thể càng căng cứng hơn.

Từ sau khi mang thai, hai điểm trước ngực câuh thường xuyên ngứa ngáy, hơn nữa cực kỳ mẫn cảm, chỉ chạm nhẹ cũng làm cậu không chịu nổi, huống chi là bị nhấn một cái có kỹ xảo như vậy?

Sắc mặt Tô Tử Dương đỏ bừng, đôi mắt nhỏ liều mạng quật cường nhìn anh chằm chằm, nhưng lại làm anh nổi lên hứng chơi đùa. Anh không ngờ trêu chọc trên ngực cậu một chút lại có hiệu quả đến thế này, nếu đã tóm được rồi thì đùa một chút, Tô Tử Dương thở hổn hển muốn vặn vẹo thân thể, Lăng Triển Dực buông cậu ra, ngón tay tiếp tục trượt xuống, phủ lên cái bụng tròn trĩnh của Tô Tử Dương, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Nói cho tôi biết, rốt cuộc đứa nhỏ có phải của tôi hay không? Hửm?" Lăng Triển Dực gặng hỏi.

"Lăng Triển Dực! Anh, anh tên khốn nạn này... Mau buông tay..." Tô Tử Dương dùng loại tư thế nửa nằm nửa ngồi này một lát liền cảm thấy eo bụng đau nhức, khó chịu vô cùng, bị ép nóng nảy, con thỏ còn sẽ cắn người, huống chi cậu còn là thỏ dễ tạc mao, cậu chửi ầm lên: "Đứa con trong bụng ông đây nửa xu cũng không có quan hệ với anh! Mau buông ông đây ra! Mẹ nó, đau chết eo của ông rồi!"

Sắc mặt Lăng Triển Dực đen xì, không hiểu: "Có người chịu trách nhiệm mà cậu không chịu? Hoặc là tôi cũng có thể cấp cho cậu phí nuôi dưỡng đứa nhỏ, có lẽ cậu đang thiếu tiền phải không? 500 vạn cậu không muốn sao?"

"... Ông đây không cần anh chịu trách nhiệm! Đứa nhỏ không phải của anh! Ông đây cần anh chịu trách nhiệm cái rắm nè! Lăng Triển Dực anh mau buông tôi ra! Aaa, bụng tôi đau quá..." Tô Tử Dương hét lên, mặc dù sứ quyến rũ của 500 vạn lớn. Nhưng bây giờ cậu không lo cơm ăn, không lo áo mặc, càng không lo chuyện nuôi lớn đứa nhỏ. Vất vả lắm mới kiên trì được bốn tháng qua, bình yên không có chuyện gì, như thế nào lại dính vào độc của tên Lăng khốn nạn này! Dính một cái là chết, không thể bị dụ dỗ không thể bị dụ dỗ! Kiên quyết không thể! Ông đây là người có thể mua chuộc bằng tiền hả? Hứ! Lăng khốn nạn anh tính sai rồi!

Lăng Triển Dực nghĩ rằng thời gian mình dạy dỗ vật nhỏ này cũng đủ rồi, nhưng cậu vẫn mạnh miệng, nếu cứ chịu phạt nhue thế này cậu thực sự sẽ không chịu nổi. Nên vừa nghe Tô Tử Dương kêu đau như vậy, Lăng Triển Dực sợ tới mức vội buông cậu ra, thật cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy, thậm chí còn khẩn trương dò hỏi: "Đau chỗ nào? Có nặng lắm không? Rất đau sao?"

Tô Tử Dương dựa vài ghế sau, thở hổn hển một lát, lại ôm bụng ổn định thân thể, cảm thấy không khó chịu mới liếc mắt nhìn Lăng Triển Dực đang khẩn trương bên cạnh một cái.

"Thế nào? Có tốt hơn chưa?" Lăng Triển Dực thấy cậu cuối cùng cũng thưởng cho anh một cái nhìn, vội vàng hỏi.

Tô Tử Dương làm bộ làm tịch rên rỉ, trong lòng lại đắc ý, hứ, Lăng khốn nạn, anh mà cũng có ngày khẩn trương như vậy? Đáng đời!

"Vẫn rất đau hả? Tôi lập tức đưa cậu đến bệnh viện!" Lăng Triển Dực thấy cậu còn rên rỉ, không dám chậm trễ nữa, sợ trò đùa dai đe doạ vừa nãy cộng thêm tư thế kia làm vật nhỏ này động thai khí, nên nhanh chóng xuống xe vòng lên ghế lái phái trước, lái xe đến bệnh viện!

Tô Tử Dương vừa nghe phải đi bệnh viện, lập tức ngừng rên rỉ, vội la lên: "Không, không có sao, không có đau đến vậy, tôi sẽ không đi bệnh viện!

Đùa hả! Cảnh tượng tương tự như vậy, cũng là Lăng khốn nạn dẫn cậu đi bệnh viện, lỡ như tiếp theo anh ta cho mình kiểm tra đứa nhỏ trong bụng, sau đó xác định là đứa con của nh ta, sau đó lại bắt mình phá thai thì phải làm sao bây giờ? Bây giờ bảo bảo đã được bốn tháng rồi, kiếp trước mới ba tháng đã phá thai khiến cậu phải trả giá bằng mạng sống, vậy bốn tháng chẳng phải là chết thẳng cẳng luôn sao?

Không được không được, kiên quyết không thể bị đưa đi bệnh viện!

Vẻ mặt Lăng Triển Dực ngưng trọng: "Không đau cũng phải đi bệnh viện kiểm tra một chút."

"Tôi thực sự không sao hết, anh thả tôi xuống đi, tôi không muốn phung phí tiền của anh, thật đó, chúng ta cứ như vậy đi, ai về đường nấy được không?" Tô Tử Dương vội vàng khẩn trương cùng Lăng Triển Dực thương lượng.

Nhưng mà cậu càng không muốn đi, càng thăm dò, Lăng Triển Dực càng cho rằng đứa bé trong bụng cậu là của mình. Tất nhiên, đứa nhỏ này thật sự là của Lăng Triển Dực, điểm này anh không đoán sai.

"Ai về đường nấy? Không có khả năng!" Lăng Triển Dực lắc đầu "Đứa bé trong bụng cậu là của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm. Cậu không thừa nhận phải không? Tôi liền đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút, xem coi đứa bé này rốt cuộc là mấy tháng, sau đó lại tính xem rốt cuộc có phải buổi tối hôm đó là tôi ngủ với cậu hay không liền biết đứa bé là con của ai."

Tô Tử Dương thầm kêu không ổn, hỏng rồi hỏng rồi, sao lại phát triển theo hướng này, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Chờ lát nữa đến bệnh viện liền sẽ được xác nhận, sau đó Lăng khốn nạn này liền thay đổi sắc mặt, biến thành không chịu trách nhiệm, sau đó bắt cậu đi phá thai, sau đó cậu liền chết thẳng cẳng...

Lăng Triển Dực từ gương chiếu hậu quan sát Tô Tử Dương đứng ngồi không yên, trong lòng cười thầm, biết mình giấu không được nên sốt ruột sao? Ha, ngoan ngoãn thừa nhận sớm thì tốt rồi, phải để hắn dùng loại thủ đoạn này mới biết phát hoả lo lắng à...

..........

――――――――――――――――――

Mấy bảo bối nhớ bình chọn cho ta nha ( ˘ ³˘)♥( ˘ ³˘)♥

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play