Edit:
kyn290621Beta: Ritsu
_____________
Bỗng nhiên Lăng Triển Dực nhớ tới tiếng chồng nghe được đêm qua, ngứa ngáy trong lòng, rất muốn lúc tỉnh kêu Tô Tử Dương gọi một tiếng, anh trộm liếc Tô Tử Dương một cái, thấy tâm tình cậu rất tốt, vì thế tâm tư nóng lòng muốn thử: "Vợ nè......"
"Hửm?" Tô Tử Dương đáp rất thuận miệng: "Sao vậy?"
"......Đêm qua em...... đưa mền cho anh?" Lời tới bên miệng rồi mà không dám nói thẳng, Lăng Triển Dực chọn dùng chiến thuật vu hồi*.
(*): lối đánh vòng.
"Anh nói đi." Tô Tử Dương nhướng mày, hỏi lại.
"Vợ thật tốt." Lăng Triển Dực nhanh nhảu nịnh nọt. Tô Tử Dương hãnh diện ngửa đầu, cực kỳ kiêu ngạo: "Chứ gì nữa!"
"Vậy...... Vợ à...... Có phải em gọi anh hay không?"
"Không có, em thấy anh ngủ như lợn chết nên không gọi anh dậy." Hiển nhiên là Tô Tử Dương đã lý giải theo một nghĩa khác.
"Phải không đó? Sao anh lại nghe thấy một cách gọi cực kỳ dễ nghe vậy chứ?" Lăng Triển Dực không chút nào bị ảnh hưởng, cười xấu xa nhắc nhở.
"Phải không? Sao em không biết vậy?" Lúc này Tô Tử Dương mới hiểu ra ý đồ của Lăng Triển Dực, cậu cũng cười, cố giả ngu không biết: "Có phải anh nằm mơ không?"
"Đại khái là vậy......" Lăng Triển Dực cũng làm bộ mặt ủ mày ê, thở dài, sau đó đặc biệt vô lại ôm Tô Tử Dương cọ tới cọ lui: "Vậy vợ có thể làm mộng đẹp của anh trở thành sự thật không?"
"Nói đi, anh mơ thấy mộng đẹp gì vậy?" Tô Tử Dương còn đang giả bộ.
Lăng Triển Dực bĩu môi, giải thích: "Mơ thấy em rất ôn nhu rất biết săn sóc người khác, còn gọi anh là chồng."
"Gọi anh là gì?" Tô Tử Dương tỏ vẻ không nghe rõ, cố ý hạ người xuống.
"Chồng ơi." Lăng Triển Dực nôn nóng đổi lấy một tiếng chồng từ miệng Tô Tử Dương, lý nào lại phòng bị cậu? Nói xong mới nhận ra mình bị chơi.
Quả nhiên, Tô Tử Dương cười đến không khép miệng được, siêu cấp khoe khoang mà đáp: "Ỏ――"
"Em gọi hay không gọi?" Lăng Triển Dực xụ mặt, giả vờ tức giận trừng mắt với Tô Tử Dương.
Tô Tử Dương quay đầu lại hừ: "Không gọi!"
Lăng Triển Dực quyết ra đòn sát thủ, chọt nách Tô Tử Dương, Tô Tử Dương bị anh làm cho đứng không vững ngửa ra sau, vừa cười vừa phản kháng.
Tất nhiên Lăng Triển Dực sẽ không làm cậu cứ vậy trực tiếp ngã lên giường, phải biết chủ nhân này đang mang thai đó, cho dù là ngã trên giường một chút cũng đau lòng muốn xỉu, đây không phải chuyện đùa. Tay Lăng Triển Dực nâng eo Tô Tử Dương buông nhẹ, đè người lên giường, đương nhiên tránh bụng cậu ra, bắt đầu hôn môi công chiếm: "Có gọi không?"
Tô Tử Dương cười đùa một hồi cũng mệt, lúc này trốn không thoát chiêu hôn môi liên hoàn của Lăng Triển Dực, trực tiếp thở hồng hộc buông vũ khí đầu hàng: "Ai nha, đừng náo, còn phải ra ngoài nữa."
"Kêu anh một tiếng chồng đi rồi anh kéo em dậy." Lăng Triển Dực bắt đầu ra điều kiện.
Tô Tử Dương hừ một tiếng: "Không gọi, anh không cần thuốc an thần thì thôi, em cũng lười ra ngoài lắm!"
"......" Giờ thì đổi lại là Lăng Triển Dực buông vũ khí đầu hàng, anh biết mình nhất định không nỡ để tiểu tổ tông này thỏa hiệp một lần. Lăng Triển Dực nhâm mệnh mà cúi người nâng cậu dậy tới, Tô Tử Dương còn chưa bình phục lại, thở hổn hển ôm bụng, Lăng Triển Dực khẩn trương: "Không làm em đau chứ?"
"Không có." Tô Tử Dương nhìn ánh mắt nôn nóng của Lăng Triển Dực, trong lòng mềm nhũn, nũng nịu gọi một tiếng: "Chồng à."
Lăng Triển Dực vui đến mức sắp hóa đá, anh vui vẻ hí hửng một hồi, còn muốn cậu gọi thêm một tiếng, Tô Tử Dương nhìn ra tâm tư của anh: "Kết hôn rồi mới gọi, tiếng vừa mới coi như bù đắp cho lỗi lầm tối qua của em đi."
Được rồi...... Lăng Triển Dực ai oán mà chớp chớp mắt, thấy Tô Tử Dương định đứng dậy, không khỏi dò hỏi: "Đi ngay bây giờ hả?"
Tô Tử Dương gật đầu: "Ừm, bằng không khi nào đi?"
"Giờ cũng 11 giờ rưỡi rồi, bên ngoài đang nóng lắm, em không sợ nóng à?" Lăng Triển Dực đỡ cậu một phen: "Ngủ trưa rồi đi."
"Không ngủ. Em muốn đi bây giờ." Tô Tử Dương quyết định: "Lát nữa em muốn ăn một bữa cơm trưa bên ngoài trước, em mời anh."
Lăng Triển Dực chửi thầm trong bụng, tiền của em còn không phải anh cho em......
Tô Tử Dương lại nói thêm: "Em sẽ dùng tiền tiết kiệm của mình mời anh, còn thuốc an thần em cũng dùng tiền của mình mua cho anh, như vậy mới có thể thể hiện rõ thành ý của em."
"Được được được, đa tạ vợ đại nhân ban ân!" Lăng Triển Dực đáp rất nhanh.
"Cái vali lúc em dọn tới đây đâu rồi?" Tô Tử Dương quay đầu lại tìm nhưng không tìm được.Lăng Triển Dực mở ngăn tủ phía dưới tủ quần áo lôi cái vali ra: "Ở đây nè, không có gì trong này hết."
"Ai nói không có, thẻ ngân hàng của em ở trong đó đó." Tô Tử Dương ra hiệu cho anh mang qua.
"Biết tìm chỗ giấu quá ha, sao lúc anh lấy vali ra không thấy?" Lăng Triển Dực chọc.
"Để anh thấy đã không gọi là kho vàng nhỏ rồi." Tô Tử Dương cũng trêu lại.
Lăng Triển Dực cầm cái vali qua bày trên giường, còn cố ý giũ giũ, vờ không nhìn thấy: "Đâu vậy?"
"Không nói cho anh đâu." Tô Tử Dương cố ý đuổi anh: "Anh ra ngoài tránh mặt đi."
"Có cần phải vậy không, anh đâu lấy của em đâu." Lăng Triển Dực nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thật ra Tô Tử Dương cũng không muốn giấu anh, vì thế thỏa hiệp: "Vậy anh nhắm mắt lại đi."
"Được được được, anh nhắm mắt." Lăng Triển Dực nói nhắm mắt nhưng thật ra còn hí một khe hở, Tô Tử Dương biết anh nhìn lén nhưng cũng không nói gì, kéo vali qua, tiện tay nghịch vài cái, đáy vali bị nhấc lên, hóa ra còn có ngăn kép, bên trong chứa vài tấm thẻ ngân hàng, Lăng Triển Dực thầm nghĩ, nhìn không ra đó, tiền tiết kiệm của vật nhỏ này cũng không ít.
Thật ra anh không biết, Tô Tử Dương chỉ có nhiều thẻ thôi chứ tiền tiết kiệm bên trong cũng không nhiều.
Tô Tử Dương lựa lựa, cầm một tấm thẻ ngân hàng cảm thấy không tệ lắm, đủ mua nhẫn cho Lăng Triển Dực rồi trả vali về chỗ cũ: "Được rồi, có thể đi rồi."
Lăng Triển Dực buồn cười: "Em yêu à, trong thẻ của em có bao nhiêu tiền vậy?"
"Dù sao cũng không nhiều bằng anh, cho nên em chỉ mua trong khả năng cho phép, anh mua cái trong khả năng của anh." Tô Tử Dương cố ý bày mặt ủ mày ê: "Aizz, làm sao bây giờ, em với anh không môn đăng hộ đối, có bị chê không?"
Lăng Triển Dực đỡ cậu: "Được rồi được rồi, đừng giả vờ nữa, đòi tiền thì cứ việc nói thẳng. Lát nữa anh nạp tiền cho mấy cái thẻ ngân hàng khác của em, để em còn giàu hơn anh, để em ghét bỏ anh, vậy vừa lòng chưa?"
"Cũng được." Đôi mắt nhỏ đắc ý của Tô Tử Dương bắn qua ghẹo Lăng Triển Dực chảy nước dãi dài ba thước.
Có điều vẫn nên mau ra ngoài thôi, hai người rề rà như vậy, cũng sắp 12 giờ rồi.
Lăng Triển Dực đem xe chạy đến đình viện trước, sau đó mở cái ô che nắng siêu to ra ôm lấy Tô Tử Dương ra cửa.
Thật ra khoảng cách từ cửa đến cửa xe cũng chỉ mất vài bước mà thôi, vốn dĩ Tô Tử Dương không muốn anh lấy ô che nắng, ngại phiền nhưng Lăng Triển Dực sợ cậu bị say nắng, một tay bung dù một tay ôm người đưa đến cửa sau xe, điều hòa trong xe cũng đã mở sẵn từ lúc lấy xe khỏi gara dừng ở đây, lúc này mát mẻ thoải mái, không cao không thấp, độ ấm vừa phải.
Tô Tử Dương ngồi vào liền cảm thấy không khác gì trong phòng, một chút cũng không nóng.
Ghế sau xe đã được Lăng Triển Dực sửa lại, đặt các loại đệm dựa, để Tô Tử Dương muốn thoải mái thế nào thì thoải mái thế ấy.
Hai tên dở hơi ra ngoài giữa trưa.
"Chúng ta ăn cơm trước hay là đến cửa hàng trang sức trước đây?" Lăng Triển Dực lái xe rất chậm, cũng rất ổn định.
Tô Tử Dương nghĩ nghĩ: "Anh đói không?"
"Em đừng quan tâm anh có đói hay không, em xem em có đói bụng không đã? Nếu em đói bụng thì mình ăn cơm trước, nếu em không đói thì mình đến cửa hàng trang sức trước." Lăng Triển Dực mở miệng, hết thảy đặt Tô Tử Dương lên hàng đầu.
Tô Tử Dương cảm nhận một lát: "Còn được, không quá đói, đến cửa hàng trang sức trước đi."
"Ừm, đi thôi." Lăng Triển Dực nhìn kính chiếu hậu, thấy đôi mắt vật nhỏ này sáng rực, bộ dạng rất chờ mong, tức khắc tâm tình tốt lên.
..........