“Đương nhiên, đương nhiên.” Thật ra Dịch Thủy Giác là một người sảng
khoái, hắn lưu luyến đặt xẻng thuốc một bên, đứng dậy đi vào
buồng trong bắt đầu lục lọi, tro bụi bên trong liên tục từ cửa
bay ra ngoài, chỉ một lát sau, trong ngoài phòng đã bị hắn làm cho mờ mịt vì bụi.
Lần trước Hứa Nặc đã thấy dáng vẻ lục lọi của Dịch Thủy Giác nên
lúc thấy hắn đi vào bên trong liền mở rộng cửa hiệu thuốc
bắc, chủ tớ ba người chạy ra ngoài cửa mới thoát khỏi tai ương khói bụi khủng bố này.
“Phì! Phì phì phì!” Rồng con Tiểu Bạch làm giống dáng vẻ “Phun nước miếng” như khuôn đúc, “Bẩn quá! Tên này này thật là bẩn!”
Đoàn Tử ngăậm một đầu ngón tay trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, trong
lòng kinh ngạc không dứt: Làm trò! Con rồng đầu thối này biểu
diễn còn hơn cả người hát rong nữa.
Bên trong hiệu thuốc bắc bị Dịch Thủy Giác làm trở thành cái nhà
kho, bừa bãi lộn xộn, cũng may hắn là luyện dược sư nên côn
trùng chuột rắn gì đó chỉ dám nhìn mà không dám lại gần hiệu thuốc bắc này, nếu không thì những thứ này đã sớm bị chúng
gặm tơi tả rồi.
Lần trước sau khi đánh cuộc với Tô Linh Phong, Dịch Thủy Giác đã ném
một xấp thứ mà trong mắt hắn là “Giấy rách” vào trong góc,
bây giờ sau nửa ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được bản vẽ màu vàng rách nát kia, hắn cầm trong tay vui vẻ nhìn ra ngoài
cửa gọi: “Tìm được rồi, tìm được rồi, cô xem có phải là cái
thứ rách nát này không?”
Khóe miệng Hứa Nặc và Tiếu Minh Lãng cùng co rút, những bản vẽ
đó trong mắt Luyện kim sư là bảo bối, mà trong mắt người này
lại là một đống giấy vụn…
Tô Linh Phong không gấp gáp mà đợi bụi bặm trong phòng tản đi mới bước vào phòng, Hứa Nặc và Tiếu Minh Lãng cũng bước theo sau.
Nàng lấy năm nghìn lượng ngân phiếu trong nhẫn trữ vật ra, đưa cho Dịch Thủy Giác, mặt không thay đổi nói: “Đếm lại đi.”
“Không cần, ta tin cô.” Dịch Thủy Giác không buồn nhìn ngân phiếu đã thu ngay vào nhẫn trữ vật.
Luyện dược sư là một nghề không hề thiếu tiền, đối với chuyện Dịch
Thủy Giác có nhẫn trữ vật, Tô Linh Phong cũng không thấy có gì
lạ.
Tiểu Bạch thấy Dịch Thủy Giác lấy ngân phiếu thì bất mãn chép miệng: “Hừ! Những bản vẽ kia trong mắt người ta vốn không có giá trị gì, lại còn không biết xấu hổ lấy của chủ nhân năm nghìn
lượng, thật không biết xấu hổ.”