“Được, có ngay.” Lý Mập hét to rồi chạy vào nhà bếp.
“Lần này Lý thúc bỏ qua hẹp hòi, lấy bảo bối rượu luôn luôn cất
không muốn cho ai uống ra, hào phóng với sư muội như vậy, sư
muội, về sau ta phải theo muội lăn lộn rồi.” An Tri Hiểu đưa tay
vỗ vai Tô Linh Phong, dáng vẻ anh em tốt.
Thủy Thanh Thanh lắc đầu, dịu dàng nói: “Muội ấy, sở thích uống rượu này vẫn là không nên thể hiện ra ngoài.”
“Thanh Thanh nói không sai, muội không nên nhớ thương rượu đó làm gì,
tỷ và Thanh Thanh không muốn một phải dìu muội về lần nữa đâu, muội có biết là rất nặng không hả?” Hoa Nhược Hề cố ý đả kích An
Tri Hiểu.
Nghe Hoa Nhược Hề nói, An Tri Hiểu lại nhớ đến lần trước mình vì
một chén rượu mà mất mặt, trên mặt lộ vẻ lúng túng khó gặp, xấu hổ nói: “Đây là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, hiểu không?
Chẳng qua là muội uống quá nhanh, uống quá nhanh mà thôi, không
tin hôm nay các tỷ nhìn lại lần nữa…”
“Ừ, ừ, ừ, là ngoài ý muốn, là muội uống quá nhanh, không cần
nhìn, chúng ta tin tưởng muội.” Giọng nói Thủy Thanh Thanh có vẻ bất đất dĩ.
“Thanh Thanh, nét mặt của tỷ, tỷ không tin muội. Sao tỷ lại không tin muội?”
“Tỷ tin mà…”
“Tỷ không tin muội…”
“Ôi trời, tỷ thua muội rồi…”
“Tỷ thừa nhận đi…”
“Vậy cuối cùng là muội muốn ta tin muội hay muốn ta không tin muội?”
“…”
“…”
“Để cho sư muội chê cười rồi, mấy tỷ muội chúng ta quen biết đã
lâu, có hơi tùy ý.” Hoa Nhược Hề nhìn Tô Linh Phong cười nói.
“…” Hoa Nhược hề nghe vậy thì khóe miệng nhỏ giật một cái.
Lúc thịt xào chua ngọt vừa được đem lên là Đoàn Tử đã đợi không
kịp, đôi mắt si ngốc nhìn thịt, khóe miệng hé ra, nhỏ vài
giọt chất lỏng khả nghi xuống, dùng chủ sủng câu thông không
ngừng lẩm bẩm với Tô Linh Phong: “Thịt thịt, thịt thơm quá, mẹ,
Đoàn Tử đói bụng, Đoàn Tử muốn ăn thịt, ăn thịt…”
Tiểu Bạch ở một bên nhìn không được, nhăn mặt ghét bỏ nói: “Này,
đồ tham ăn, lau sạch nước miếng của ngươi đi, bẩn muốn chết.”
Bây giờ trong lòng trong mắt Đoàn Tử đều là mỹ vị trên bàn, vốn
không có hứng đấu võ mồm với Tiểu Bạch, có điều vẫn nghe theo lời nó, máy móc giơ móng vuốt lên lau nước miếng, thơm quá…
An Tri Hiểu đang không ngừng nói với Thủy Thanh Thanh, Hoa Nhược Hề
bất đắc dĩ nâng trán, dường như ba người cũng không có ý định
động đũa, Tô Linh Phong suy nghĩ một lát, đưa tay lấy thịt mà ba người An Tri Hiểu gọi đẩy ra trước mặt Đoàn Tử, lấy cái nĩa
của Đoàn Tử ra nhét vào móng vuốt của nó, vỗ đầu nó: “Ăn đi.”
“Mẹ thật tốt, Đoàn Tử yêu mẹ.” Đoàn Tử không khách khí ghé vào mép bát, vểnh cái mông tròn vo lên, bắt đầu ăn.
Những người khác phát hiện động tác của Đoàn Tử và Tô Linh Phong thì
đều đen mặt, được rồi, chờ đem hai bát thịt khác lên ăn vậy.
Nàng nhớ ông ngoại đã từng nói là chờ đến khi Thanh Kiều Linh Vũ
học viện chiêu sinh sẽ cho nàng đi đăng kí học, tên Mặc Vấn
Trần kia cũng có ý định cho nàng vào học viện học, nàng thì
không sao cả, nếu như trong học viện có tri thức đáng giá để
nàng học tập thì nàng cũng không bài xích.
“Vậy tốt quá, sau này chúng ta là đồng học rồi, yên tâm, về sau tỷ tỷ bảo kê muội, không ai dám ức hiếp muội.” An Tri Hiểu vỗ ngực khí phách nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT