Tô Linh Phong ngồi xếp bằng trên mặt ghế đá dưới gốc cây lê,
tay bê một cái bát to, một tay dùng muôi múc lấy thịt viên đưa vào miệng, tốc độ
ăn của nàng rất nhanh nhưng lại tuyệt không thô lỗ.
A~, ngon quá, hương vị món thịt viên này thật không tồi, Tô
Linh Phong thỏa mãn thở ra, bị huấn luyện ở rừng mưa nhiệt đới Venezuela nửa
năm, nàng không được cái gì cho ra hồn vào miệng hết, không được nhóm lửa đành
phải ăn côn trùng sống, không nói đùa chứ ngay cả chuột cũng không tha đâu.
Sau khi khóa huấn luyện chấm dứt, cả tắm nước nóng giặt rửa
nàng cũng chưa kịp làm đã phải leo tót lên trực thăng, kết quả lại gặp tai nạn
máy bay, bộ đội đặc chủng như nàng không chết khi làm nhiệm vụ mà lại chết vì
tai nạn trên không, rốt cục là phúc hay là họa đây…
Về phần tại sao lại tới cái nơi quỷ quái này, trở thành
phiên bản nhỏ cùng tên cùng tướng mạo này, Tô Linh Phong có nghĩ nát óc cũng chẳng
ra nổi tí teo nào, nhưng nàng biết rõ đây là chuyện khoa học không thể giải
thích được, vậy nghĩ nhiều mà làm cái gì, nàng bây giờ còn có đồ ăn nóng hầm hập,
thơm ngào ngạt vầy là tốt lắm rồi.
Đột nhiên lỗ tai Tô Linh Phong nhúc nhích!
Có người đến, là ba người!
Động tác ăn của Tô Linh Phong chẳng buồn ngừng, người tới rất
nhanh đã tới gần cửa sân, trong đó có hai người ngừng bước, chỉ có một người tiến
vào sân.
“Thì ra đại tỷ ở trong phủ thật hả.” Một đôi mắt sáng như
sao trời, bé gái mặc quần áo hồng nhạt tới trước mặt Tô Linh Phong, nụ cười hàm
chứa vẻ trào phúng nói.
“Ờ.” Tô Linh Phong chỉ phát ra một tiếng từ trong cổ họng, nửa
mí cũng không nhúc nhích, múc lấy một viên thịt, đưa vào miệng nhai kỹ.
Tô Linh Phong chẳng những có được thân thể hoàn toàn mới này
mà còn kế thừa phần đa trí nhớ “đời trước”, Nàng biết con bé này là Nhị tiểu
thư Tô gia Tô Dục Mẫn, là muội muội cùng cha khác mẹ của cơ thể này, năm nay mười
hai tuổi, nhỏ hơn nàng một tuổi, nhưng địa vị hai người ở Tô gia lại một trên
trời một dưới đất, nàng là phế vật, là thiếu nữ bất lương, mà Tô Dục Mẫn lại
thuộc thế hệ trong Tô gia, thiên phú Linh Thuật sĩ hệ băng cực cao, hoàn toàn
là Tinh hải lãnh chủ đầy hi vọng và kiêu ngạo của Tô gia.
Qua trí nhớ của cơ thể này, Tô Linh Phong nhớ rõ vị nhị tiểu
thư Tô gia này thường xuyên gây phiền phức sau lưng cho đại tỷ này, nàng cũng
không muốn tốn sức đi đối phó một đứa nhỏ bị chiều sinh hư, chỉ mong cô nàng biết
điều chút, cút đi trước khi nàng hết kiên nhẫn nổi…
Tô Dục Mẫn thấy Tô Linh Phong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của
nó không khỏi tức giận: “Nghe nói đại tỷ đã tỉnh được năm ngày rồi, vậy mà lại
ngu người trong cái sân này năm ngày, không xuất phủ lêu lổng, đúng thật là kỳ
lạ quý hiếm quá!”
Tô Linh Phong tiếp tục ăn thịt viên, làm bộ chị đây không
nghe thấy gì hết trơn…
“Ơ, thật là hiếm có, mặt mày hôm nay còn được rửa ráy sạch sẽ
cơ đấy, muội muội tạ thế bao năm nay đều chưa thấy thuần nhan của tỷ nữa đấy…”
Tô Dục Mẫn nói như thể phát hiện đại lục mới. Ngữ khí chua như a xít, trong
lòng khó có thể tiếp nhận, khuôn mặt sạch sẽ của Tô Linh Phong lại xinh đẹp hơn
nó.
Tô Linh Phong vẫn không lên tiếng như trước, nhưng động tác
ăn lại thoáng ngừng, nhớ lại từ lúc nàng tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt “vô cùng
thê thảm” này, khóe miệng của nàng giật tưng tưng như điên, một đứa trẻ mới mười
ba tuổi mà trang điểm như tú bà kỹ viện 30 tuổi, còn mặc một thân quần áo hồng
hồng xanh xanh tươi đẹp, sao nhìn sao cũng giống như con két vậy cà!
Thấy Tô Linh Phong chỉ lo ăn, không thèm liếc sang nó, giọng
nói Tô Dục Mẫn lại càng chanh chua: “Tỷ câm hả? Chỉ biết ăn thôi hả, cả đời chưa
được ăn sao? Bị người ngoài nhìn thấy còn tưởng Tô gia cay nghiệt với tỷ đấy!”
Liếc thấy hai chân của Tô Linh Phong, Tô Dục Mẫn ghét bỏ
nói: “Nhìn cái bộ dáng của tỷ đi, ngồi không ra ngồi, còn ra dáng tiểu thư Tô
gia sao?”
Bị trẻ con gõ đầu? Móa nó chớ! Tô Linh Phong thân ái dựng thẳng
ngón tay giữa trong lòng.
“Hừ, chiêu thức võ kỹ đơn giản nhất cũng học không nổi, đấu
khí Nhất giai cũng xuất không ra, trời sinh không có tí linh cơ nào, Tô gia sao
lại tòi ra một phế vật như tỷ chứ!”
Tô Linh Phong hơi nhíu mày, nàng biết rõ ở thế giới vi tôn
cường giả này, rất nhiều thứ vượt qua khả năng nhận thức của nàng, cái gì mà đấu
khí, cái gì mà linh thuật, nàng rất mơ hồ về cái này, nhưng có một đạo lý Tô
Linh Phong vô cùng hiểu rõ, ở nơi đây thực lực chính là đạo lý, có thực lực mới
có tiếng nói! Xem ra muốn làm “mễ trùng” (Trùng ăn rồi chờ chết) như
lý tưởng của nàng thực khó thực hiện rồi…
“Hừ, về sau ra ngoài chớ có nói ngươi là đại tỷ của ta, ta
gánh không nổi đâu!” Tô Dục Mẫn khinh bỉ hừ mũi với Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong không nói gì, ở Lê thành này, ai mà không biết
Tô gia có cặp tỷ muội thiên tài – phế vật chứ, còn cấm nàng tuyên truyền cái
gì…
“Phế vật ngu ngốc như ngươi, An Chi ca ca sẽ để ý ngươi hả?
Còn không biết soi gương lại đi, xem bản thân là đức hạnh gì!”
“Ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng có nằm mơ nữa, tự rước lấy
nhục!”
“Lần sau có hôn mê thì đừng có tỉnh nữa, chết luôn đi cho
xong!”
“Ta nói ngươi không nghe hả, đầu ngã hư mất rồi hả???”