Quán ăn không lớn lắm, chỉ có năm, sáu cái bàn, có lẽ là bởi vì chưa tới giờ cơm, hoặc là vì ngõ này quá nhỏ nên trong quán lúc này cũng chưa có
nhiều người, có bốn người ngồi quanh một chiếc bàn hình chữ nhật vừa
uống rượu vừa la lối om sòm, trông cách nói chuyện chắc đây là một đám
lính đánh thuê.
Một đại hán mặt đầy râu quay nón đang bê khay mang thức ăn lên cho khách, chẳng biết đây là tiểu nhị hay ông chủ.
Một đoàn người Tô Linh Phong tuy mặc quần áo thượng thừa nhưng kiểu dáng
lại rất đơn gainr, không xa hoa, nhìn kỹ cũng chẳng có gì đặc biệt nên
lúc bọn họ đi vào, mấy người lính đánh thuê uống rượu chỉ trông thấy
điểm đặc biệt duy nhất là khuôn mặt xinh đẹp của Tô Linh Phong chứ chẳng còn gì khác nữa.
Tuy rằng Tô Linh Phong rất đẹp nhưng dù sao tuổi cũng hẵng còn nhỏ, còn chưa đến mức ai gặp cũng thèm thuồng.
Nhưng đại hán béo kia trông thấy Tiếu Minh Lãng tới thì liền cười ha ha chạy
ra đón, “Lão Tiếu, lão già ông đã bao lâu chưa tới rồi, sao hả? Ăn chán
chê rượu thịt chỗ ta rồi à?”
“Sao thế được? Nếu ăn chán thật thì ta còn tới đây làm gì nữa? Rượu thịt chỗ Lý Mập ông đúng là ngon ngọt nhất chỗ này!” Tiếu Minh Lãng cười cười:
“Hôm nay ta dẫn theo khách quý tới, mang hết đồ ăn ngon tiệm các ông lên đi, còn mang thêm cả một vò rượu trái cây ủ năm năm của ông nữa!” Nói
xong, Tiếu Minh Lãng dẫn Tô Linh Phong và Hứa Nặc tới một chỗ yên tĩnh
nhất gần cửa sổ.
Người tên là Lý Mập nghe vậy thì liền trông qua Tô Linh Phong, tuy tuổi Tô
Linh Phong và Hứa Nặc xem nhau nhưng khí chất trên người Tô Linh Phong
quá đặc biệt, hai người cùng đi nhưng lại khiến người ta dễ dàng chú ý
tới Tô Linh Phong hơn.
Lý Mập đánh giá Tô Linh Phong một phen, lại liếc qua Hứa Nặc, sau đó mới
nhìn lại Tiếu Minh Lãng, không biết khách quý trong miệng ông là thân
phận gì nhưng vẫn lầu bầu kháng nghị: “Hai nha đầu này mà chịu nổi rượu
Trần Nhưỡng của ta ư? Lão Tiếu ông lại thèm uống chứ gì? Trần Nhưỡng của ta không phải để bán đâu!”
“Lý Mập ông đừng nên xem thường người khác, tửu lượng của tiểu thư nhà
chúng ta rất khá đấy nhé, không tin chúng ta đánh cược xem sao?” Tiếu
Minh Lãng cười tủm tỉm nói.
Tô Linh Phong rất muốn trợn mắt, nụ cười như hồ ly, khuôn mặt Tiếu Minh Lãng bây giờ quả thực đúng như thế.
Hứa Nặc ở một bên nghe thấy thì khóe miệng cũng hơi giật, nào có chuyện thế này bao giờ, lấy người ta ra mà đánh cuộc, đúng là giỏi thật!
“Ôi chao! Cược thì cược! Nếu tiểu nha đầu này có thể uống một ly mà không
say thì rượu trái cây Trần Nhưỡng này của ta liền miễn phí cho mấy người một vò, nhưng nếu ông thua thì sao nào?”
“Nếu thua chúng ta trả tiền rượu gấp đôi.” Tiếu Minh Lãng mỉm cười nói.
“Được!” Bàn tay thô của Lý Mập vỗ bàn: “Cứ như thế đi!” Dứt lời ông ta liền đi nhanh vào bếp.
Tô Linh Phong vô cảm ngồi bên nghịch tai Đoàn Tử, dường như chuyện này chẳng có quan hệ gì tới nàng.
Mà Hứa Nặc thì càng hết nói, Trần Nhưỡng của người ta khong bán đấy, bây
giờ dù thắng hay thua thì đều vẫn kiếm được một vò rồi, Tiếu thúc tính
toán thực rõ ràng!
Chẳng bao lâu sau, Lý Mập đã ôm một khay thịt thơm lừng lên, còn có một vò
rượu bịt kín miệng lại tới bên bàn Tô Linh Phong rồi để xuống, sau đó
cũng kéo ghế ngồi theo, ông ta cười toe toét với Tô Linh Phong và Hứa
Nặc rồi nói: “Nào, nếm thử thịt nhà chúng ta xem, thơm lắm nhé, còn có
vò rượu này nữa, quả thực là ngon vô cùng tận, một tiếng thịt một ngụm
rượu, cam đoan lưu hương đến mấy ngày! Ha ha ha!”
“Thơm quá! Thơm quá đi! Mẹ ơi, Đoàn Tử đói bụng, Đoàn Tử muốn ăn thịt!” Đoàn
Tử mở đôi mắt to xanh, nhìn chằm chằm tô thịt hầm cách thủy, vừa chảy
nước miếng vừa ra sức hít hà/
“Cảm phiền vị đại thúc này mang thêm một tô thịt được không ạ?” Không chờ Tô Linh Phong nói chuyện, Hứa Nặc đã nói với Lý Mập trước, tuy Hứa Nặc
không nghe thấy Đoàn Tử nói gì nhưng nhìn kiểu thèm muốn của nó thì đã
biết rồi.
“Một tô nữa à?” Lý Mập nhìn tô thịt to bự trên bàn, nghi ngờ hỏi: “Tô lớn vậy còn chưa đủ ba người ăn à?”
Hứa Nặc chỉ vào Đoàn Tử trong ngực Tô Linh Phong, cười nói: “Chúng tôi còn một nhóc đồng bọn nữa cơ.”
Lý Mập liếc nhìn Đoàn Tử, lắc đầu lầm bầm một câu: “Bây giờ đám ma sủng
này có phúc thật, đãi ngộ còn tốt hơn cả người.” Sau đó ông ta lại vào
phòng bếp lấy thịt.
Tô Linh Phong thấy nước miếng của Đoàn Tử đã sắp chảy thành sông thì vội
lấy một cái khăn nhỏ trong nhẫn trữ vật ra rồi buộc vào cổ cho nó, sau
đó lại cầm một cái dĩa nhỏ rồi nhét vào tay nó, sau đó đẩy tô thịt tới
trước mặt nó, ra hiệu nó có thể ăn ước, dĩa ăn này cố ý chuẩn bị cho
Đoàn Tử, nàng quả thực không nhìn nổi nó lấy tay bốc đồ ăn nữa, lần nào
cũng mỡ màng vô cùng, ăn xong lại phải lau rửa cho nó rất phiền.
Đoàn Tử cũng không khách khí, lủi tới bên tô thịt rồi xiên ra một miếng lớn
bắt đầu ăn, thấy thế, Tiểu Bạch lại lắc đầu thở dài, đồ tham ăn đúng là
đồ tham ăn! Bó tay rồi.
Lúc này Tiếu Minh Lãng đã mở vò rượu ra, rót đầy ba chén cho Tô Linh Phong, Hứa Nặc và mình rồi mỉm cười nói: “Tiểu thư, Hứa Nặc nha đầu, nếm thử
rượu này đi, không tồi đâu.” Nói xong ông bê chén để dưới mũi hít say
mê.
Tiếu Minh Lãng tự mình rót rượu, Tô Linh Phong không thấy gì nhưng Hứa Nặc
lại được sủng mà kinh, vừa định nhận vò rượu để rót nhưng Tiếu Minh Lãng không chịu nên chỉ đành bê chén rượu nhìn Tô Linh Phong. Khứu giác của
nàng rất nhạy, đã sớm ngửi thấy mùi hương đặc thù của rượu này rồi, quả
thực rất mê người! Nhưng nàng cũng không thể bỗ bã được.
Tô Linh Phong thấy ánh mắt của Hứa Nặc thì mở miệng: “Em cứ uống đi, không uống được thì không cần cố.” Nói xong cũng bê chén rượu kề dưới mũi,
hương rất thơm, như thể mùi thơm của rượu trái cây mà Lôi Uyên đưa cho
Nguyệt Quang trong rừng Lạc Nguyệt hôm nào.
Lý Mập đi ra từ phòng bếp, trông thấy động tác của Tô Linh Phong thì vội
vàng chạy tới để thịt lên bàn, sau đó chờ mong nhìn Tô Linh Phong.
Tiếu Minh Lãng, Hứa Nặc và Tiểu Bạch cũng nhìn Tô Linh Phong, ngay cả mấy
người lính đánh thuê cách đó không xa cũng nhìn nàng. Chuyện Tiếu Minh
Lãng và Lý Mập đánh cuộc, bọn họ cũng nghe thấy được, đều rất tò mò cô
bé này có uống được loại rượu mạnh thế này không. Phải biết rằng rượu
ngon lão kia ủ rất mạnh! Rượu mới còn đỡ, say còn chậm, uống nhiều thì
về nhà ngủ lăn quay mà thôi, nhưng đây lại là Trần Nhưỡng ủ năm năm rồi, không đùa được đâu, người không có tửu lượng uống một ly đã có thể bất
tỉnh nhân sự rồi.
Chỉ có Đoàn Tử trong mắt chỉ có thịt, không chú ý động tác của Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong kề rượu tới bên môi, còn chưa mở miệng, lúc này ngoài cửa
điếm lại có mấy người đi vào, một giọng nói dễ nghe vang lên: “Chú Mập,
chúng ta tới rồi, vẫn như cũ, một tô thịt to, ba chén rượu, nhanh một
chút nhé!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT