Dùng điểm tâm với Tô Linh Phong xong, Tá Dịch cũng không quấn lấy nàng nói
chuyện mà rất biết điều rời Lâm Phong Uyển, Tô Linh Phong nhìn bóng lưng Tá Dịch thì mày nhíu lại như có điều suy nghĩ.
Hứa Nặc thu dọn bàn ăn xong liền đứng trước mặt Tô Linh Phong, muốn nói lại thôi, Tô Linh Phong lại không cho nàng cơ hội mở miệng, liếc mắt nhìn
nàng một cái rồi thản nhiên nói: “Ta xuống tầng hầm, không có việc gì
đừng tới quấy rầy ta.”
Hứa Nặc sửng sốt một chút rồi vội vàng gật đầu đáp: “Vâng, tiểu thư, Hứa Nặc đã biết.”
Tô Linh Phong không nhiều lời nữa, ôm Đoàn Tử đi tới tầng hầm luyện tập
thuật luyện kim của nàng, Tiểu Bạch đương nhiên là bay theo phía sau Tô
Linh Phong, chẳng qua nó hơi ủ rũ, vẻ mặt hơi đần, dáng vẻ rất là phiền
muộn.
Vừa rồi Đoàn Tử hôn Tá Dịch, không biết tại sao trong lòng nó cảm thấy rất
khó chịu nên liền gào lên với Đoàn Tử, nhưng Đoàn Tử chỉ tặng cho nó một ánh mắt xem thường rồi liền không thèm để ý đến nó nữa, thật tứ chết
bản Long ta rồi!
Đi vào tầng hầm, Tiểu Bạch thấy Tô Linh Phong lấy một viên bảo thạch minh
liệu đỏ rực trong nhẫn trữ vật ra, nó lập tức khôi phục trạng thái phấn
khởi, một đôi mắt rồng chợt lóe ký hiệu $_$, miệng chảy nước miếng, hàm
hồ nhào tới: Bảo thạch của ta, Bảo thạch đẹp quá…”
Đoàn Tử xem thường bĩu môi hừ một tiếng: “Hừ! Tham tiền! Rồng thối.”
Tô Linh Phong đặt bảo thạch trên bệ, lại lấy ra một vài nguyên liệu luyện
kim, nàng cũng không quên nàng có một trận đặt cược kỳ hạn là ba tháng
với Dịch Thủy Giác, bây giờ thời gian còn không đến hai tháng, có lẽ
nàng phải nắm chắc thời gian nghiên cứu này mới được
Có điều nàng lại chẳng có bao nhiêu kiến thức với những nguyên liệu này,
nắm một viên kim loại trong tay nhưng trong đầu lại trống rỗng, không
nghĩ ra bước tiếp theo phải làm gì.
“mẹ, mẹ đang suy nghĩ cái gì đấy?” Đoàn Tử thấy Tô Linh Phong nửa ngày cũng
chưa nhúc nhích thì liền nhảy lên trên vai nàng mở một đôi mắt to nghi
hoặc lên tiếng hỏi.
Đoàn Tử thấy Tô Linh Phong bắt đầu lấy bảo thạch ra thì đã liền lâm vào
trạng thái si mê rồi, căn bản cũng không phát hiện Tô Linh Phong có gì
khác thường.
Tô Linh Phong bị Đoàn Tử gọi hồn trở về, buông nguyên liệu xuống than nhẹ
một tiếng nói: “Không có gì.” Dứt lời, nàng đứng dậy đi tới cửa tầng hầm
“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?” Đoàn Tử tò mò hỏi.
“Đi ra ngoài một chút” Tô Linh Phong thản nhiên nói.
“Ồ? Hôm nay mẹ không luyện kim sao?” Đoàn Tử lại hỏi.
“Ừ, không vội.”
Tô Linh Phong ra đến cửa chính tầng hầm rồi khóa cửa lại, Tiểu Bạch bên
trong bị tiếng khóa cửa làm bừng tỉnh, không thể không nhanh chóng đi
ra, hơi buồn bực đi sau lưng Tô Linh Phong.
Lúc Tô Linh Phong mang theo Đoàn Tử và Tiểu Bạch muốn rời khỏi phủ thành
chủ, quản gia Mục Đạt đuổi theo hỏi: “Tiểu thư muốn ra ngoài sao?”
“Ừ.” Tô Linh Phong gật đầu “Ta muốn ra ngoài dạo chơi một lúc.”
Khóe miệng quản gia Mục Đạt hơi giật, trong phủ còn có khách nhân chưa về
đâu, thành chủ đại nhân thì đi tìm Trịnh Ân hiệu trưởng nói chuyện rồi,
tiểu tiểu thư cũng không tự giác mình là chủ nhân, chưa bao giờ đi ra
tiếp đãi khách nhân không nói, còn muốn chuồn ra phủ đi dạo phố, thật
đúng là…
Nhưng nghĩ đến thân phận Tô Linh Phong thế này, những người đó mục đích lại
quá rõ ràng, Tô Linh Phong sẽ không thèm để ý đến những người đó nên Mục Đạt lại cảm thấy tuy rằng nàng không quan tâm đến khách nhân nhưng cũng không có gì là không đúng, khuôn mặt ông lập tức liền mỉm cười nói:
“Tiểu tiểu thư nếu ra ngoài thì để lão nô cho người đi chuẩn bị xe ngựa, để cho Tiếu thị vệ với Hứa Nặc cô nương đi cùng cô.”
“Tùy quản gia Mục Đạt sắp xếp đi.” Tô Linh Phong hơi trầm ngâm rồi gật đầu,
có lẽ là Mục Đạt không yên tâm để nàng ra ngoài một mình.
Xe ngựa nhanh chóng được chuẩn bị tốt, Hứa Nặc và Tiếu Minh Lãng cùng chạy tới, lên xe ngựa, Hứa Nặc cắn môi, lúc sau cẩn thận thấp giọng hỏi:
“Tiểu thư đi ra ngoài, sao lúc đầu không nói với Hứa Nặc một tiếng ạ?”
Nếu không phải quản gia Mục Đạt phái người tới gọi nàng thì có phải tiểu
thư sẽ không mang nàng ra ngoài hay không? Có phải là nàng đã làm chuyện gì khiến tiểu thư không vui không? Hứa Nặc bận tâm về chuyện này.
Tô Linh Phong nhìn thần sắc của Hứa Nặc, biết nàng đã suy nghĩ nhiều rồi
nên liền tùy ý giải thích một câu: “Vừa rồi mới nảy ra ý định muốn đi ra ngoài một chút thôi.”
Thật ra nàng đột nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn, muốn đi ra ngoài hít thở
không khí thôi, về phần loạn vì ai, loạn vì cái gì thì nàng cũng không
rõ.
Tô Linh Phong một mực vẫn chưa nói muốn đi đâu, cứ như vậy ngồi trong xe
ngựa đi dạo cho tới trưa cũng không nói muốn dừng lại, cuối cùng vẫn là
Đoàn Tử kéo góc áo của Tô Linh Phong, đáng thương nói: “Mẹ, Đoàn Tử đói
bụng rồi…”
“Tiếu thúc, tìm một quán rồi ngừng lại đi.” Tô Linh Phong nói vọng ra bên
ngoài với Tiếu Minh Lãng đang đánh xe. Đúng vậy, đánh xe chính là Tiếu
Minh Lãng, bởi vì Tô Linh Phong lúc ra ngoài không muốn quá nhiều người
đi theo.
Thoáng dừng một chút, Tô Linh Phong bỗng nhiên lại bổ sung thêm một câu: “Tìm
nơi an tĩnh một chút, không cần quá lớn, sạch sẽ một chút là tốt rồi.”
Tô Linh Phong tin tưởng rằng qua yến hội sinh nhật 14 tuổi của nàng, người trong Lăng Vân thành có thể nhận ra nàng cũng không ít, đi các quán ăn
xa hoa rất có thể gặp một số người Quý tộc linh tinh, nàng cũng không có nhiều thời gian và tinh lực để đi ứng phó với bọn họ.
“Được.” Tiếu Minh Lãng đáp lời, xe ngựa đi đến một ngã tư liền rẽ vào bên trái.
Xe ngựa dừng ở một chỗ vắng vẻ yên tĩnh, Tiếu Minh Lãng gõ cửa xe, cất giọng cung kính nói: “Mời tiểu thư xuống xe ạ.”
Hứa Nặc nghe vậy thì vội vàng mở cửa xe, chủ tớ hai người cùng nhảy xuống xe.
“Ngõ nhỏ này tuy yên tĩnh nhưng bên trong lại có một quán ăn nhỏ cũng không
tệ, điều đặc biệt ở nơi này mùi thơm của thịt và mùi thơm của rượu trái
cây ngọt ngào khiến cho người ta khó quên, không biết tiểu thư có hứng
thú nếm thử không? Chỉ là ngõ này quá nhỏ nên xe ngựa không thể đi vào,
bây giờ chỉ có thể đi bộ vào thôi.” Tiếu Minh Lãng híp mắt lại nhìn vào
trong ngõ, vẻ mặt hoài niệm.
“Đi thôi.” Tô Linh Phong khẽ liếc nhìn Tiếu Minh Lãng, ra hiệu cho ông đi
phía trước dẫn đường. Cũng đã mang nàng đến đây rồi, còn hỏi nàng có
hứng thú không…
Trong ngõ nhỏ phần lớn là nhà dân, cửa hàng cũng không nhiều lắm, quán ăn
cũng chỉ có một nhà, từ xa xa đã nhìn thấy bảng hiệu của quán ăn đề tên
“Rượu thịt quán”
Tô Linh Phong khoé miệng hơi co rút, “Tửu Nhục quán”… tên quán ăn thật là đủ thông dụng.
“Thơm quá, thơm quá đi.” C=Còn chưa đến quán ăn mà mũi Đoàn Tử đã bắt đầu khụt khịt không ngừng.
Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Đoàn Tử một cái, trên mặt tiểu Long lại xuất hiện
biểu lộ sầu khổ, lắc đầu thở dài: “Đồ tham ăn vẫn là đồ tham ăn, biến
thành cô bé rồi mà vẫn không có dáng vẻ của một cô bé, biết làm sao bây
giờ đây…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT