Theo giọng nói, ba dáng người xinh đẹp bươc vào cửa. Tô Linh Phong nghe
giọng hơi quen tai nên quét mắt trông qua, sau đó đôi mày lá liễu thanh
tú không khỏi nhướn lên.
Cô gái đi đầu nàng đã từng gặp ở hoạt động săn Thánh Thú ở Tùng Ngâm sơn
cốc năm đó, là người của Học Viện Thanh Kiều. Đây là một học viên trong
đội của thầy Khâu Cát Nhĩ, lúc đó cô gái này và Ngọc Khiết là hai đệ tử
bắt mắt nhất trong đội bọn họ.
Quả đúng là cuộc đời không có chỗ nào lạ! Nhưng nghĩ lại cũng đúng, bọn họ
là đệ tử Học Viện Thanh Kiều Linh Vũ, trông thấy bọn họ ở thành Lăng Vân cũng không có gì là lạ, chỉ không ngờ nàng ta lại tới tửu quán nhỏ
trong ngõ sâu này, nhìn qua có vẻ như là khách quen.
Tô Linh Phong nhìn lướt qua rồi thu mắt lại, lực chú ý đặt vào chén rượu trong tay lần nữa.
Lý Mập đã nghe được giọng cô gái kia nhưng cũng không đứng dậy tới mời mà chỉ tùy tiện phất tay, giọng điệu hơi qua loa: “Mấy nha đầu các cô qua
tìm chỗ ngồi trước tí, chốc nữa sẽ mang rượu và thức ăn lên!” Lúc nói
chuyện, đôi mắt ông ta vẫn nhìn chén rượu trong tay Tô Linh Phong chằm
chằm, chờ nàng uống rượu.
Tiếu Minh Lãng ngồi đó nâng chén mỉm cười, Hứa Nặc thấy Lý Mập bất chấp như
vậy nhưng cũng không nói gì, nghe nói đại thúc béo này là người rất
thích đánh bạc, Tiếu Minh Lãng quả là gãi đúng chỗ ngứa của ông ta.
Ba cô gái kia thấy Lý Mập không thèm để ý mấy cô thì không khỏi liếc nhìn
nhau, cất bước tới ngồi xuống bàn Tô Linh Phong, tò mò ngó trông.
Cô gái đi đầu thấy rõ khuôn mặt Tô Linh Phong thì sững sờ, hiển nhiên cũng nhận ra nàng là ai, đợi trông thấy vò rượu trên bàn bọn họ thì càng
thêm kinh ngạc, đây chính là vò rượu Trần Nhưỡng đó, nàng đã thấy thúc
Mập lấy ra một lần, nghe nói đây là rượu mạnh vô cùng! Vị tiểu học muội
này cầm chén rượu kia, không phải là loại rượu này đó chứ…
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Tô Linh Phong kề chén rượu tới bên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, hương thuần, vị ngọt kéo dài, quả là rất
ngon! Nàng trước kia cũng đã từng uống nhiêu rượu, nhưng chén rượu này
là chén rượu ngon nhất mà nàng từng uống ở thế giới này!
Tô Linh Phong ngửa cổ, dốc hết rượu còn lại vào miệng, uống một hơi cạn sạch, thoải mái! Sảng khoái!
“Tiểu thư, không sao chứ ạ?” Hứa Nặc không kịp ngăn cản, thấy thế thì rất lo
lắng, vội vàng rót chén trà cho Tô Linh Phong, “Tiểu thư cô nóng nảy
quá, uống chúp nước trà đi ạ.”
Một bàn lính đánh thuê kia, mấy cô gái, còn cả mấy người Tiếu Minh Lãng và
Lý Mập cũng nghiêm túc nhìn sắc mặt Tô Linh Phong, có mấy người đã khẽ
đếm trong lòng, muốn xem xem Tô Linh Phong có thể chịu được bao lâu.
Lý Mập đếm tới mười nhưng vẫn chẳng thấy mặt Tô Linh Phong hồng lên, ngay
cả nửa vẻ say rượu cũng chẳng có thì lấy làm lạ lầm bầm: “Sao không say
ta?”
Khóe môi Tô Linh Phong khẽ cong, nhàn nhạt cười nói: “Rượu không tồi.” Nói
xong lại tự rót cho mình một ly đầy, chưa đợi mọi người kịp phản ứng thì nàng đã ngửa cổ uống hết, lúc này ngay cả Tiếu Minh Lãng cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Mãi đến khi Tô Linh Phong uống đến chén thứ ba, Tiếu Minh Lãng mới kịp phản ứng lại, ông đưa tay đoạt vò rượu lại, đau lòng nói: “Ôi chao, tiểu
tiểu thư của tôi, rượu ngon phải nếm từ từ, nào có ai nuốt chửng như vậy đâu! Hành vi đâu mà lãng phí không phúc hậu vậy chớ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT