1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300
“Thương Ngô, ngươi đừng quên mình và Linh Phong là thầy trò!” Tá Dịch
trầm mặc chốc lát lại nói. Hắn và Thương Ngô khác nhau ở điểm này. So với hắn, Thương Ngô lại càng không thể như vậy với Tô
Linh Phong… Lòng Tá Dịch đang tìm cách bao biện cho bản thân, muốn giảm bớt
cảm giác áy náy, thế nhưng… Cách này dường như không có tác
dụng, ngược lại càng làm hắn thấy mình khốn kếp. Mặc Vấn Trần nhìn Tá Dịch chằm chằm bằng đôi mắt lạnh như băng,
bình tĩnh nói: “Ta chưa từng nghĩ quan hệ thầy trò giữa ta và
Phong Nhi là vấn đề. Cứ theo tính tình nàng, nếu nàng cũng
thích ta, ngươi cảm thấy nàng sẽ để ý những thứ này sao?” “…” Tá Dịch nghe vậy thì môi mỏng khẽ nhếch, nói không nên lời, hai tay cũng không tự chủ nắm chặt thành quyền. Tuy hắn và Tô Linh Phong chỉ ở chung mấy tháng nhưng tính cách
nàng hắn tương đối hiểu rõ. Nàng thích làm theo ý mình, rất
có chủ kiến, sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi người ngoài,
lễ giáo phong tục hay những yếu tố linh tinh khác, hoặc nói
cách khác là nàng vốn chẳng để chúng vào mắt. Một tâm hồn cao ngạo như vậy sao có thể để ý đến cái nhìn của
người ngoài chứ. Người khác đối với nàng thế nào đều không
có ý nghĩa gì… Mặc Vấn Trần nhìn thần sắc hoảng hốt trên mặt Tá Dịch thì vẻ mặt
không khỏi hơi hòa hoãn, hắn than nhẹ một tiếng, chân thành nói: “Tá Dịch, ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương
Phong Nhi, kể cả bản thân ta. Ngươi lo lắng thừa thãi rồi.” Tá Dịch nghe vậy vẫn im lặng, chỉ khẽ chau mày, hắn nhìn thẳng mắt Mặc Vấn Trần, đôi mắt lộ vẻ không tín nhiệm. Mặc Vấn Trần cũng không để ý, tiếp tục nói: “Ta biết huynh cũng
thích Phong Nhi. Bị một cô gái đặc biệt như vậy hấp dẫn cũng
là chuyện thường. Những người thích nàng không thể đếm hết, ta không ngại cạnh tranh công bằng với huynh.” Lời nói của Mặc Vấn Trần lúc này tràn đầy tự tin, giọng điệu trôi chảy, nhưng thật ra lòng hắn không bình tĩnh được như vậy. Hắn
đang âm thầm sầu não: Tiểu nha đầu kia giờ mới mười ba mười
bốn tuổi đã nhiều nợ hoa đào như vậy, vài năm nữa sẽ thế nào đây? Hắn cũng có thể đoán được tương lai mình sẽ phải liên
tục đuổi mấy đóa hoa đào quanh nàng… Thật là mạng khổ mà! Mặc Vấn Trần không dám khinh thường Tá Dịch. Hắn phải thừa nhận
người đàn ông này rất ưu tú, phẩm chất, tướng mạo, bối cảnh,
thực lực, còn cả tình cảm với Tô Linh Phong đều không thua kém
mình. Hắn ta có thể coi là một đối thủ mạnh trong tình
trường. Vì thế mình phải dồn hết sức để phân chia cao thấp với
hắn, không thể thua khí thế! Cạnh tranh công bằng? Tá Dịch sửng sốt một chút rồi lập tức kịp
phản ứng. Đúng rồi, sao hắn suy nghĩ phức tạp vậy? Qua cuộc
nói chuyện với Tô Linh Phong vào buổi trưa, hắn hiểu nàng vẫn
chưa yêu mến bất kì ai. Như vậy hắn vẫn còn cơ hội, cần phải
tranh thủ… “Được. Vậy thì cạnh tranh công bằng!” Tá Dịch gật đầu rồi thu Cự
Kiếm lại, hắn xoay người bước theo hướng dẫn ra ngoài rừng phong. “Mau nhìn kìa, có người bước ra từ Hồng Phong Lâm!” Một số đệ tử
vẫn luôn chú ý đến động tĩnh trong rừng đều trợn mắt nhìn
người đi tới từ phía rừng cây. “Ồ, là Tá Dịch điện hạ. Thầy Thương Ngô đâu?” “Thầy Thương Ngô… Không, không phải thầy ấy đã thua chứ??” Một thiếu niên lắc đầu lo lắng nói. “Sao có thể! Đừng nói năng lung tung! Thực lực thầy Thương Ngô mạnh
như vậy, sao có thể thua!” Các đệ tử sùng bái Mặc Vấn Trần
đáp. Bọn họ tuyệt đối không cho phép người khác nghi ngờ thực
lực của thần tượng trong lòng họ. Tá Dịch đến gần, một đệ tử hoảng sợ kêu to: “Tá Dịch điện hạ như bị thương vậy!” Mọi người nhìn kĩ. Còn không phải bị thương sao, trên trán Tá Dịch còn rõ khối máu ứ đọng to bằng quả hạnh… “Sao lại đánh lên mặt vậy. Sẽ không để lại sẹo chứ?” Một thiếu nữ nhỏ giọng hỏi đầy lo lắng. “Chắc không đâu…” “Khuôn mặt anh tuấn như vậy, nếu có sẹo thì thật đáng tiếc. Nếu mặt mày hốc hác thì còn chấp nhận được…” Thính lực Tá Dịch vốn hơn người, những lời bàn tán kia không tránh
khỏi lỗ tai hắn. Nhưng hắn không để ý, cũng không thèm liếc
đám đệ tử kia, chỉ bước nhanh về phía cổng. Thật ra vết máu ứ đọng trên trán Tá Dịch nếu nói là bị thương
cũng hơi quá lời, chỉ là bị một chút dư ảnh từ đạo đấu khí
của Mặc Vấn Trần áp sát mà thôi. Nhưng Tá Dịch vẫn rất khâm phục thực lực của Mặc Vấn Trần. Hai
người bọn họ mỗi người làm bá chủ một phương. Nếu Tá Dịch sử
dụng toàn bộ thực lực thì hỏi trên đời có mấy người có thể tới
gần hắn, làm hắn bị thương. Mà lúc giao thủ với hắn, Mặc Vấn Trần rõ ràng không sử dụng toàn bộ năng lực. Ai chẳng biết
Mặc Vấn Trần là Linh Vũ song tu, nhưng lúc nãy hắn ta chỉ dùng đấu khí, không dùng linh thuật… Mặc Vấn Trần thấy Tá Dịch bỏ đi cũng không vội vã ra khỏi rừng.
Hắn chậm rãi nâng ống tay áo rộng thùng thình bên phải lên,
thấy rõ một đường rách lớn, là do kiếm khí của Tá Dịch gây ra… Tuy hắn làm trầy da Tá Dịch nhưng lại bị hỏng mất áo bào, trên
thực tế cũng không tính là thắng. Mặc Vấn Trần trầm tư một
lát, cởi bỏ áo ngoài bị hỏng rồi lấy từ trong nhẫn vật một
chiếc áo choàng mới, ưu nhã mặc lên. Sau khi thay quần áo, Mặc Vấn Trần quan sát cảnh tượng bừa bộn
xung quanh, khẽ nhíu mày rồi cũng chầm chậm bước ra khỏi rừng
cây. Một vài đệ tử nhìn thấy Mặc Vấn Trần bước ra đều âm thầm thở phào. “Ta đã nói rồi, thầy Thương Ngô sao có thể bị thương…” “Tá Dịch điện hạ có một vết thương nhẹ, thầy Thương Ngô lại không tổn hại gì, chẳng lẽ thầy thắng rồi?” “Cái này khó nói lắm. Dù sao Tá Dịch vương tử cũng là người ra khỏi Hồng Phong Lâm trước…” “…” Mỗi người một ý kiến, tất cả đều suy đoán rốt cuộc chuyện gì
đã xảy ra, nhưng tất cả vẫn chỉ là dấu chấm hỏi. Hai thánh
giai cao thủ trẻ tuổi đột nhiên đánh nhau nhưng chẳng ai thắc mắc lý do. Khi hai cao thủ động võ thì nguyên nhân cũng không còn quan
trọng nữa. Cái mọi người quan tâm là kết quả… Mặc Vấn Trần chỉ mấy nam sinh vẫn còn chưa kịp phản ứng: “Trò,
trò, cả trò nữa, vào Hồng Phong Lâm dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ sân
bãi.” “Vâng, thầy Thương Ngô…” “Vâng…” Mấy nam sinh kém may mắn bị Mặc Vấn Trần điều đi dọn dẹp đều mang vẻ mặt đau khổ chậm chạp bước vào Hồng Phong Lâm… Tá Dịch trở về phủ thành chủ, rửa mặt, thay quần áo xong thì
trời cũng vừa tối. Mục Đạt tới mời Tá Dịch, nhìn thấy trán
hắn có vết tím thì sửng sốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300