1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300
Mặc Vấn Trần tất nhiên sẽ không đợi Tá Dịch vung nắm đấm trên mặt mình. Lúc quả đấm sắp rơi xuống, Mặc Vấn Trần quay sang bên
cạnh, thoát khỏi một kích của Tá Dịch, lại ra tay trước một
bước, dựng thẳng tay đánh về phía cổ Tá Dịch! Khốn kiếp! Nhìn thân thể Phong Nhi nhà hắn, còn dám chạy đến trước
mặt hắn càn quấy, thật sự đáng ăn đòn! Tự mình tìm đến! Tá Dịch cũng phản ứng tương đối nhanh nhẹn. Hắn nghe thấy tiếng
gió mạnh mẽ sau cổ liền biết có sự chẳng lành thì lập tức
thu quyền, dời bước, cánh tay vung ra phía sau, đỡ một chưởng
của Mặc Vấn Trần. Trong tích tắc, hai thân thể va chạm đều bị
thương đồng thời lùi về phía sau ba bước. Tá Dịch nhìn Mặc Vấn Trần, đôi mắt hắn hừng hực lửa giận. Mặc
Vấn Trần cũng nhìn Tá Dịch chằm chằm, đôi mắt hắn lạnh lẽo. Hai
người đối mặt một lát, Tá Dịch bỗng rút Cự Kiếm ra. Cùng lúc đó, Mặc Vấn Trần ngưng kết đấu khí trên tay. Cả hai không nói
một lời, ra tay cùng lúc. Trong học viện Linh Kiều Phong Vũ có không ít đệ tử nhìn thấy Mặc
Vấn Trần và Tá Dịch bước vào Hồng Phong Lâm nên sinh lòng tò mò. Còn có không ít thiếu nữ hâm mộ thực lực cường hãn của hai
mỹ nam cũng để ý động tĩnh trong cánh rừng này. Mà Mặc Vấn
Trần và Tá Dịch vừa tiến vào rừng cây, bên trong đã truyền ra
âm thanh đánh nhau khiến mọi người kinh ngạc. “Có chuyện gì vậy? Bên trong sao giống đang đánh nhau vậy??” Một võ
sĩ thiếu niên nhìn về phía Hồng Phong Lâm, nghi ngờ hỏi. “Đúng là tiếng đánh nhau rồi…” “Sao tự nhiên lại đánh nhau thế? Thầy Thương Ngô và Tá Dịch vương tử không phải bạn bè à? Nghe nói trong buổi tiệc sinh nhật của
tiểu thư phủ thành chủ, hai người họ còn ngồi chung bàn đấy…” “Chắc hẳn đang luận võ…” Có người suy đoán: “Cả hai người còn trẻ
như vậy đã là cao thủ thánh giai, trên đại lục khó có người
thứ ba. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt, đương nhiên họ muốn luận bàn đọ sức một phen rồi.” “Ta thấy không đơn giản như vậy. Lúc mới vào, sắc mặt Tá Dịch
vương tử không được tốt, phải nói là rất lạnh lẽo. Ta cảm thấy hình như ngài ấy đang tức giận…” Người vừa nói chuyện là một thiếu
nữ có tình cảm với Tá Dịch. Không ngờ nàng ta còn có thể phân
tích vẻ mặt hắn rõ ràng như vậy. “Chúng ta có nên nói với các thầy khác hay không? Phải tìm cách kéo
họ ra mới được…” Một thiếu nữ khác nhìn về phía Hồng Phong
Lâm, lo lắng nói. “Trong trường này, ngoại trừ hiệu trưởng và thầy Thương Ngô còn cao
thủ thánh giai nào khác sao?” Một nam sinh liếc mắt nhìn cô gái kia, bĩu môi nói: “Cao thủ so chiêu, những người không đủ thực
lực nếu đến gần chính là chịu chết! Đến điều này cũng không
biết sao?” “Vậy… Vậy thì tìm hiệu trưởng là được mà!” Nữ sinh dậm chân nói. “Hiệu trưởng cũng chỉ là một cao thủ thánh giai, sao có thể ngăn hai cao thủ thánh giai khác đang đánh nhau!” Nam sinh khinh bỉ liếc
thiếu nữ kia. “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để bọn họ đánh tiếp sao?” Lại một cô gái khác xen vào. “Mọi người yên tâm đi. Sẽ không có chuyện gì đâu. Ta không biết vị Tá Dịch vương tử của Ninh Viễn quốc kia thế nào nhưng thầy Thương
Ngô là người có chừng mực. Điều này ai ai cũng biết.” Lúc
nhắc đến Mặc Vấn Trần, giọng nói của nam sinh kia lộ rõ vẻ
sùng bái. Bùi Ngọc Khiết đang đứng ở cửa sổ góc hành lang của phòng đọc
sách tầng ba. Chỗ đó rất yên lặng, trùng hợp có thể nhìn
thấy Hồng Phong Lâm. Nàng ta tất nhiên cũng biết bên trong có
tiếng đánh nhau nên nhìn về phía rừng cây xem xét. Thầy Thương Ngô ra tay với vị Tam vương tử của Ninh Viễn quốc sao? Sao bọn họ tự nhiên lại đánh nhau? Là vì vị tiểu thư của phủ
thành chủ thành Lăng Vân, Tô Linh Phong ư? Vừa nghĩ tới Tô Linh
Phong, Bùi Ngọc Khiết liền chau mày, cánh môi xinh đẹp màu hồng không tự chủ nhếch lên, bàn tay đang bám vào khung cửa sổ càng
xiết chặt.Vì sao mỗi lần nghĩ đến hoặc nhìn thấy nàng ta, lòng mình đều có cảm giác bất an thế này… Tiếng đánh nhau từ rừng cây vọng ra đã hơn một canh giờ vẫn chưa
dừng lại. Đám người đứng bên ngoài không ai dám vào rừng xem
cuộc chiến nên đi thông báo với các thầy khác. Bọn họ nghe xong
đều lắc đầu, hoàn toàn không có ý định đi ngăn cản. Đương nhiên cũng có kẻ chạy đi báo với hiệu trưởng Trịnh Ân. Chỉ
là vị hiệu trưởng này chỉ vuốt râu “Ừ” một tiếng, thể hiện
mình đã biết, ngoài ra cũng không có ý định nhúng tay vào. Mãi đến khi mặt trời ngả dần về phía tây rồi, Tá Dịch đang đấu
với Mặc Vấn Trần bỗng nhiên nhảy khỏi vòng chiến, dùng Cự
Kiếm chỉ vào Mặc Vấn Trần hô: “Ngừng!” Mặc Vấn Trần cũng dừng ra chiêu, ôm vai, híp mắt nói: “Sao thế? Tá Dịch, ngươi nhận thua?” Khuôn viên học viện Thanh Kiều Linh Vũ rất rộng lớn, diện tích có thể vượt qua một thành trì của vài quốc gia bình thường. Hồng Phong
Lâm này nằm ở góc phía Tây Bắc, cũng là một rừng cây không
nhỏ nhưng giờ phút này, xung quanh Mặc Vấn Trần và Tá Dịch
đều là cây cối đổ gãy, nhánh cỏ bay tán loạn, là một đống
bừa bộn. “Hừ!” Tá Dịch hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Mặc Vấn Trần:
“Thắng thua chưa rõ, sao ta có thể tự nhận thua!” “Đã không nhận thua sao còn hô ngừng?” Mặc Vấn Trần hỏi. “Bây giờ thời gian không còn sớm. Thương Ngô, ngày khác ta sẽ lại
tìm ngươi khiêu chiến!” Tá Dịch lạnh giọng trả lời. Thật ra
hắn hô dừng là vì sắp đến giờ cơm tối rồi. Bây giờ hắn đang
làm khách ở phủ thành chủ, nếu về trễ, để Tư Đồ Tiêu Sơn và
Tô Linh Phong chờ thì quá thất lễ. “Ta sẽ theo đến cùng.” Mặc Vấn Trần không nhanh không chậm trả
lời: “Chỉ là ngươi đừng tìm ta khi ta lên lớp. Thời gian của
học trò vô cùng quý giá. Làm chậm trễ việc học của các đệ
tử là hành vi rất ích kỷ, độc ác.” “Không cần ngươi phải dạy. Có thời gian thì ngươi nên tự kiểm điểm
lại bản thân đi. Chính ngươi mới là kẻ vô sỉ! Học viện Thanh
Kiều có loại thầy bại hoại như ngươi, ta thật lo lắng cho tương
lai của các đệ tử ở đây!” Về mặt đá xoáy, Tá Dịch cũng coi như
có chút khả năng, từng câu từng chữ đều bén nhọn, cay nghiệt. “Tá Dịch, so với ta, ngươi có điểm nào hơn hả? Dấu vết trên người
Phong Nhi chắc chắn không phải nàng chủ động cho ngươi xem! Rốt
cuộc ngươi đã làm gì với Phong Nhi?!” “…” Tá Dịch nghe đến đây liền không khỏi nhớ đến việc mình cưỡng
hôn Tô Linh Phong, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ ửng, nhất thời
không biết trả lời Mặc Vấn Trần thế nào. Đúng vậy, giữa trưa hắn làm những việc như vậy với Tô Linh Phong,
nàng lại không muốn, chẳng phải bắt buộc nàng sao? Như thế hắn đâu cao thuợng hơn Mặc Vấn Trần? Thật hạ lưu, thật xấu xa! Cho
dù hắn với Tô Linh Phong chưa tới giai đoạn đó nhưng thật ra cũng không có gì khác biệt…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300