Bị Mặc Vấn Trần áp lên giường, Tô Linh Phong nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nàng nhớ hơn một tháng trước, hắn thiếu chút nữa đã không khống chế được bản thân. Thân thể mềm mại của Tô Linh Phong bỗng chốc cứng đờ, hoảng
sợ nói: “Mặc Vấn Trần, huynh… a …” Tô Linh Phong còn chưa dứt lời, nửa
câu sau đã bị Mặc Vấn Trần hôn vào. Tô Linh Phong bị Mặc Vấn Trần hôn đến mức không thở nổi. Lần này khác
với những lần trước, nụ hôn kéo dài, mạnh mẽ. Hắn ôm chặt lấy nàng như
muốn dùng tư thế này hòa làm một với nàng…
Tô Linh Phong giãy dụa mấy lần nhưng phản kháng không hiệu quả. Cuối
cùng nàng thầm than một tiếng, không phản kháng nữa, mặc kệ Mặc Vấn Trần tham lam vừa hôn vừa cắn miệng nàng. Nàng không chống cự nữa mà triền
miên dây dưa với hắn…
Một lúc sau, Mặc Vấn Trần mới buông Tô Linh Phong ra, nhìn cái miệng
nhỏ nhắn của nàng bị hắn gặm sưng lên. Mắt hắn như có hai ngọn bùng cháy nhiễm mùi dục vọng…
Mặc Vấn Trần khẽ vuốt má Tô Linh Phong, đè nén ngọn lửa đang bùng phát
trong người, hỏi nàng bằng giọng nói nhẹ nhàng ấm áp nhất: “Phong Nhi,
nàng… có thích ta không”?
“…” Đáy mắt Tô Linh Phong hơi mờ mịt. Nàng điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhìn Mặc Vấn Trần hỏi lại, “Cái gì?”
Mặc Vấn Trần nhìn Tô Linh Phong chằm chằm, hỏi lại một lần nữa: “Ta
hỏi… Phong Nhi, nàng… Có thích ta không? Chỉ một chút thôi cũng được.”
Tô Linh Phong nghe xong thì hơi sửng sốt. Nàng muốn trả lời hắn là
“Không”, nhưng nhìn đôi mắt nóng rực có vẻ gấp gáp, lời vừa muốn thốt ra khỏi miệng lại nuốt ngược vào trong, không thể nói ra…
“Phong Nhi, trả lời ta được không?…” Mặc Vấn Trần mất kiên nhẫn hỏi tiếp.
“Ta…” Tô Linh Phong ngập ngừng, không biết trả lời sao. Bây giờ đầu óc
nàng trống rỗng, cơ thể cũng không phản ứng kịp. Bây giờ nàng không biết nên trả lời vấn đề Mặc Vấn Trần như thế nào.
Nói thích hắn sao? Nàng biết Mặc Vấn Trần tiếp cận với nàng vì mục đích nào đó, nhưng đến giờ nàng vẫn chưa tìm ra. Nàng vẫn luôn luôn cảnh
giác với hắn, sao có thể thích hắn được??
Nói không thích sao? Bây giờ nàng cũng không tránh né mỗi lần hắn hôn nàng… Chẳng lẽ đó chỉ là nhu cầu sinh lý???
Mặc Vấn Trần thấy Tô Linh Phong không trả lời câu hỏi của hắn thì cảm
thấy thất vọng trong lòng. Nhưng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng không
dứt khoát nói “Không thích” …
“Phong Nhi, ta thích nàng… Rất thích…” Mặc Vấn Trần nói xong liền hôn lên mắt, lên môi, lên má…
Tô Linh Phong vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích , mặc kệ cho Mặc Vấn Trần đưa tay cởi thắt lưng của nàng, tiếp tục hôn lên tai rồi di
chuyển xuống cổ…
Đầu óc nàng nhớ lại trước đây Mặc Vấn Trần từng nhiều lần nói: “Ta
thích nàng.. Rất thích…” Nhưng lần này lòng nàng run lên một cái…
“Ừ…”
Mặc Vấn Trần đưa miệng ngậm lấy quả anh đào trước ngực nàng, thân thể
Tô Linh Phong khẽ run, bất giác phát ra tiếng rên khe khẽ…
Mặc Vấn Trần nghe thấy Tô Linh Phong khẽ rên rỉ thì như có thêm động
lực, động tác trở nên mạnh mẽ, xé rách quần áo của mình và Tô Linh
Phong, dùng miệng hôn lên từng tấc da thịt trắng nõn, bàn tay tùy ý đưa
khắp người nàng.
Đến khi bàn tay Mặc Vấn Trần chạm đến nơi thần bí kia, Tô Linh Phong
khép chân lại, kẹp lấy bàn tay Mặc Vấn Trần khẩn cầu nói: “Không được …”
Nhưng sự trơn ướt ở đâu đó lại bán rẻ Tô Linh Phong. Hơi thở Mặc Vấn
Trần trở nên gấp gáp, giọng nói nhỏ nhẹ khản đặc bên tai nàng hỏi: “Thật sự không được sao? Phong Nhi…”
“…” Tô Linh Phong vừa thẹn vừa giận, oán hận cơ thể của mình thật không có tiền đồ, không thể kháng cự nổi bản năng tình dục.
Là người của thế kỳ thứ 21, nàng cũng có phần hứng thú và chờ mong,
muốn cảm nhận cảm giác hưng phấn lạ lẫm đó. Là một người phụ nữ hiện
đại, nàng không quá xem nặng trinh tiết, không hề phản đối chuyện tình
một đêm, nhưng bây giờ không biết vì sao nàng không thể khống chế bản
thân được…
Mặc Vấn Trần không biết rằng trong lòng Tô Linh Phong đang đấu tranh,
hắn đặt hai chân Tô Linh Phong lên hông của mình…
Cho dù Tô Linh Phong chưa yêu hắn nhưng nàng cũng không tránh né việc
tiếp xúc thân mật với hắn. Hắn thật sự muốn cơ thể của nàng, rồi từ từ
nàng sẽ yêu hắn…
“Mặc Vấn Trần… đừng… Ta không muốn…” Tô Linh Phong vừa mở miệng ra nói đã bị Mặc Vấn Trần nuốt vào.
Hắn không cho nàng cơ hội hối hận, vật cứng rắn của hắn đã đưa đến cạnh nụ hoa của nàng, chỉ cần dùng thêm một chút lực nữa…
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Tiểu thư, cô
đang ở trong phòng sao?” Chắc là Hứa Nặc vừa từ bữa tiệc trở về.
Nàng đi ngang qua phòng của Tô Linh Phong thì bỗng nghe thấy âm thanh kỳ lạ bên trong nên mới nghi hoặc lên tiếng.
Ở trong phòng, hai người đang nằm trên giường bị dục vọng che mất lý trí, hoàn toàn không biết ở bên ngoài có người…
Giọng nói của Hứa Nặc vang lên, Mặc Vấn Trần dừng động tác, Tô Linh Phong cũng lập tức hồi phục lại tinh thần…
“Ta đang ở trong phòng!” Giọng đáp lại của Tô Linh Phong hơi bối rối.
“Tiểu thư, cô có sao không? Trong người không khỏe à?” Hứa Nặc nghe
giọng nói của Tô Linh Phong hơi khác lạ nên lo lắng hỏi.
“Ta không sao, có thể là do lúc này uống một chút rượu.” Tô Linh Phong điều chỉnh lại giọng nói của mình.
“À, vậy thì nô tỳ sẽ đi nấu chút canh giải rượu cho tiểu thư nhé.”
“Không cần!” Tô Linh Phong lập tức từ chối: ” Ta rất mệt, không muốn
uống. Ta muốn đi ngủ, ngươi ngủ sớm đi, không cần lo lắng cho ta.”
“Vâng, vậy được rồi, tiểu thư ngủ đi…” Hứa Nặc cau mày, đứng ở cừa
phòng Tô Linh Phong một lúc, thấy không có chuyện gì xảy ra mới quay về
phòng…
Mặc Vấn Trần nghe tiếng bước chân rời đi của Hứa Nặc mới vung tay tạo
một kết giới, sau đó ôm chặt lấy cơ thể mềm mại lấm tấm mồ hôi của Tô
Linh Phong. Tâm trạng của hắn bây giờ cực kỳ, cực kỳ phiền muộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT