Mặc Vấn Trần nhìn loại quả màu xanh biếc trong tay Tô Linh Phong, cũng hơi
kinh ngạc nhướn mày, nhưng ngay sau đó liền mỉm cười: “Tiểu nha đầu,
nàng thật là may mắn, lần đầu tiên nhìn thấy đám tiểu tử kia đã được bọn chúng tặng quả chúc phúc.”
Mặc Vấn Trần cười thần bí, “Sau này nếu nàng muốn tu tập đấu khí, khẩu
quyết tâm pháp hoặc minh tưởng linh thuật thì nên ăn quả này trước. Nàng chỉ cần biết loại quả này rất kì diệu.”
Tô Linh Phong nghe vậy thì trong lòng thầm hiểu được loại quả này gần
giống như thứ nàng thấy trong tiểu thuyết võ hiệp, ăn loại quả này vào
thì có khả năng tăng công lực. Ngay lập tức, nàng không khách khí nữa mà cất luôn vào trong nhẫn.
Tiểu Bạch và tiểu yêu tinh nghịch ngợm kia chơi đùa với nhau cả buổi nên lúc chia tay khó trách lưu luyến không rời. Tính trẻ con của cả hai hiện rõ lên trên mặt, vẻ mặt bi thương vô cùng. Tô Linh Phong than nhẹ một
tiếng, nhét Tiểu Bạch vào trong không gian ma sủng rồi mới nhẹ gật đầu
với đám yêu tinh chúc phúc, tỏ ý chào tạm biệt.
Mặc Vấn Trần ngoảnh lại, nhìn ngôi mộ, dịu dàng nói: “Phụ thân, mẫu thân,
Vấn Trần đi trước, sẽ có ngày con và Phong Nhi quay trở lại gặp hai
người.” Dứt lời liền ôm lấy Tô Linh Phong đi vào đường hầm không gian.
Lúc đi vào đường hầm, tuy rằng việc mất phương hướng khiến Tô Linh Phong
cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng khi dấu hiệu của việc không thể khống chế tinh thần xuất hiện lần nữa, nàng nhắm mắt lại, cơ thể dựa sát vào lồng ngực ấm áp của Mặc Vấn Trần, đợi không gian này nhanh chóng kết thúc.
Mặc Vấn Trần vỗ nhẹ vào lưng Tô Linh Phong, hắn nói nhỏ vào tai nàng:
“Phong Nhi, đừng khẩn trương, thả lỏng ra. Ta ở bên cạnh nàng, vẫn luôn
bên cạnh nàng…”
Thời gian thay đổi khiến Tô Linh Phong cảm thấy bọn họ mãi không ra khỏi
đường hầm. Đến khi nàng cảm nhận một sức ép vô hình đang đè lên ngực
mình mới mở mắt ra thì phát hiện bọn họ đã về tới phòng ngủ của nàng.
Tô Linh Phong hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi: “Sao lại ở chỗ này? Không phải
chúng ta đến đại sảnh sao?” Nàng là nhân vật chính của tiệc sinh nhật
đó, nhưng lại bỏ đi giữa chừng cũng không quay lại, như vậy có vẻ không
ổn cho lắm.
Mặc Vấn Trần biết rõ Tô Linh Phong đang có suy nghĩ gì nên chỉ nhẹ giọng
giải thích: “Cũng đã qua nửa đêm rồi, khách mời chắc đã trở về. Nàng
không cần lo lắng chuyện mình bỏ đi giữa yến tiệc có gây ra hậu quả gì
không, vì thành chủ đại nhân chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa và cho
khách khứa một lời giải thích thỏa đáng.”
“À, ra vậy.” Nghe Mặc Vấn Trần nói thế, Tô Linh Phong cũng không suy nghĩ nữa.
Tô Linh Phong không thích bị một đám người vây quanh để hầu hạ. Nàng sắp
xếp cho các thị nữ ở rất xa phòng ngủ của mình, chỉ có phòng của Hứa Nặc là ở sát vách. Bên trong không có ánh sáng hay tiếng động, chắc hẳn yến tiệc vẫn còn đang diễn ra. Lúc này trong phòng rất yên tĩnh, ánh sáng
mờ nhạt từ thạch anh làm căn phòng được bao phủ bởi làn ánh sáng ấm áp
mông lung…
Tô Linh Phong muốn tắm rửa rồi đi ngủ nhưng Mặc Vấn Trần vẫn nhìn nàng
bằng ánh mắt dịu dàng, dường như không có ý định rời khỏi đây.
“Sao huynh còn chưa đi?” Tô Linh Phong cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng lên tiếng.
“Ta không nỡ…” Mặc Vấn Trần nhìn Tô Linh Phong, thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Hắn vẫn luôn muốn được ở một chỗ với Tô Linh Phong, không muốn xa cách. Chỉ cần nàng rời khỏi tầm mắt của mình, hắn sẽ không tự chủ tìm kiếm xung
quanh, dù chỉ tạm rời trong chốc lát nhưng hắn cảm thấy như đã lâu lắm
rồi. Trong lòng, trong đầu hắn đều tràn ngập bóng hình nàng, khuôn mặt
nhỏ nhắn không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng khiến đối phương phải rét
lạnh…
Trước khi gặp Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần chưa bao giờ trải qua cảm giác nhớ
đến da diết như thế này. Hơn nữa cảm giác kỳ quái này lại rất xa lạ và
ngày càng nghiêm trọng hơn…
Rất lâu trước đây, hắn từng hỏi “Lão yêu bà”: “Yêu là gì?”
Bà lão trả lời: “Chờ người mà cậu yêu xuất hiện thì cậu sẽ hiểu yêu là gì…”
Những năm gần đây, hắn cũng không biết rõ thích một người là thế nào, cũng
không biết cảm giác yêu một ai đó ra sao. Nhưng lúc này hắn phát hiện ra mình đang rất nhớ Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần bỗng nhiên bừng tỉnh: Có
lẽ đây chính là yêu…
Lúc ở nghĩa địa, Tô Linh Phong không kháng cự nụ hôn của hắn nên Mặc Vấn
Trần cho rằng hắn và Tô Linh Phong cũng có thể hòa hợp. Điều này khiến
hắn vô cùng hạnh phúc và xúc động. Thế nhưng hắn lại không thể xác định
quan hệ của bọn họ rốt cuộc đã tiến thêm một bước hay chỉ là bầu không
khí đêm nay làm nên sự khác biệt?
Có khi nào qua hôm nay, hai người sẽ trở lại như cũ?
Bây giờ Mặc Vấn Trần đúng là điển hình cho người lần đầu yêu đương, trong
lòng không ngừng thấp thỏm, suy đoán ý nghĩ của người kia nhưng lại
không biết làm thế nào để mở miệng, rất sợ mọi thứ không như mình suy
đoán, lúc nào cũng xoắn xuýt, lo được lo mất.
Tô Linh Phong né tránh ánh mắt của Mặc Vấn Trần, lạnh lùng nói: “Huynh phải về.”
Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Tô Linh Phong không ngừng đấu tranh,
lòng nàng hoàn toàn rối loạn. Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại tiếp
nhận nụ hôn của Mặc Vấn Trần. Tô Linh Phong cũng không biết hôm nay mình làm sao, sao lại xảy ra vấn đề này, rất đau đầu.
“Phong Nhi…” Thấy Tô Linh Phong trốn tránh ánh mắt của hắn, còn đột nhiên thay đổi thái độ khiến hắn hạ quyết tâm vươn tay ra ôm lấy khuôn mặt của
nàng, dán chặt môi mình vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Hắn nhất định phải khẳng định lại một lần nữa cảm giác của nàng.
“Mặc Vấn…Huynh….đừng…” Tô Linh Phong vừa giãy dụa vừa nói, thế nhưng lại vừa vặn tạo cơ hội cho đầu lưỡi của Mặc Vấn Trần xông thẳng vào miệng nàng, tùy ý càn quét ở bên trong…
“…!!” Đúng là đồ vô sỉ, nghiện đến vậy sao! Lòng Tô Linh Phong có hơi vẫy
nhưng cơ thể của Mặc Vấn Trần giống như một ngọn núi lớn, không nhúc
nhích tí nào. Nàng không làm gì được hắn!
Mặc Vấn Trần thấy Tô Linh Phong giãy dụa thì dùng một tay giữ chặt gáy
nàng, hôn càng lúc càng điên cuồng. Hắn âm thầm cầu khẩn trong lòng:
Phong Nhi, đáp lại ta, đáp lại ta được không…
Có lẽ từng trải qua việc này nên lúc cảm thấy hít thở không thông,nàng liền dùng mũi để thở.
Nụ hôn quá mức triền miên nồng nhiệt khiến cả người Tô Linh Phong như nhũn ra, không còn chút sức lực nào, tay bất giác đặt lên trên cổ Mặc Vấn
Trần, không thành thạo đáp trả lại nụ hôn của Mặc Vấn Trần. Nàng không
thể phủ nhận là bản thân không ghét nụ hôn của hắn. Thậm chí khi được
hắn hôn, nàng còn cảm thấy một loại cảm giác xa lạ nhưng tràn đầy khát
vọng…
Mặc Vấn Trần cảm thấy Tô Linh Phong đáp trả, cơ thể bỗng nhiên dừng lại,
ngay sau đó đột nhiên buông cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra, khom người
ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, bế nàng lên giường rồi sau đó lập tức
đè lên cơ thể nàng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT