Tô Linh Phong nhắm mắt lại, dựa người vào lồng ngực Mặc Vấn Trần, nghe
rõ tiềng đập trong lồng ngực hắn, không muốn rời khỏi người hắn. Hai người cứ ôm nhau nằm bất động. Một lúc lâu sau, Mặc Vấn Trần bắt đầu hôn lên môi, lên mắt, lên trán Tô Linh Phong…
Tô Linh Phong mở to mắt, nhíu mày quay đầu đi chỗ khác, tránh nụ hôn của Mặc Vấn Trần, không để cho hắn hôn nữa.
“Phong Nhi…” Mặc Vấn Trần sờ lên má Tô Linh Phong, giọng nói hơi rầu rĩ: “Ta rất khó chịu…”
Nghe xong, Tô Linh Phong xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Mặc Vấn
Trần, giọng nói thanh lãnh: “Mặc Vấn Trần, huynh còn nhớ huynh đã từng
nói sẽ tôn trọng ta không?”
“Huynh như thế này là đang tôn trọng ta sao??” Giọng nói của Tô Linh
Phong không mang theo chút ấm áp nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mặc Vấn
Trần.
“Phong Nhi, ta xin lỗi….” Mặc Vấn Trần không dám nhìn thẳng mắt Tô Linh Phong, trên mặt mang vẻ ngại ngùng và áy náy nói tiếp: “Ta thừa nhận
bản thân là người ích kỷ, hèn hạ, dùng cách hạ lưu xấu xa muốn chiếm
được thân thể nàng, muốn nàng thuộc về một mình ta…” Mặc Vấn Trần thở
dài một tiếng, vùi đầu vào cổ Tô Linh Phong, nói tiếp “Quả thực ta rất
muốn giấu nàng đi, chỉ có mình ta thấy nàng, nàng chỉ thuộc về một mình
ta mà thôi…”
Lời nói của Mặc Vấn Trần không che giấu cảm xúc. Tô Linh Phong nghe
xong đã hơi mờ mịt, trực giác nói cho nàng biết hắn không nói dối. Nàng
suy nghĩ, hắn thích nàng từ khi nào? Vì sao hắn lại thích nàng?
Tô Linh Phong lặng im một lát rồi nói: “Mặc Vấn Trần, nếu huynh thật
tình thích ta, xin đừng bắt ta làm những việc ta không thích.”
Mặc Vấn Trần vuốt tóc Tô Linh Phong, rầu rầu nói: “Được rồi, ta sẽ
nhớ.. tuy nhiên” Mặc Vấn Trần nói đến đây thì bỗng nhiên dừng lại, nhìn
vào mắt Tô Linh Phong, chân thành nói: “Nếu như lần sau nàng không từ
chối, ta sẽ nghĩ là nàng đã đồng ý đấy nhé, đến lúc đó ta sẽ không khách khí…”
Tô Linh Phong khẽ nhếch môi, không muốn Mặc Vấn Trần tiếp tục chủ đề
này. Nàng muốn đuổi người: “Huynh có thể đi được rồi.”
Mặc Vấn Trần bất đắc dĩ gật đầu, buông cơ thể mềm mại của Tô Linh Phong ra, nhắm mắt lại, suy nghĩ trong giây lát, đợi cơ thể trở về trạng thái bình thường rồi mới bắt đầu mặc quần áo vào…
Sau khi mặc xong, Mặc Vấn Trần hôn nhẹ lên má Tô Linh Phong rồi lầm bẩm đọc chú ngữ, cơ thể dần dần biến mất…
Mặc Vấn Trần vừa đi, Tô Linh Phong vẫn chưa mặc quần áo đã nhắm mắt
lại, cuộn tròn cơ thể mình trong chăn lăn qua lăn lại, không tài nào
chìm vào giấc ngủ được. Đêm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, đầu nàng
không ngừng suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra nhưng không biết nên bắt
đầu từ đâu…
Mặc Vấn Trần sau khi đi cũng không trở về phòng mà đi lang thang trên
đường. Bây giờ trời đã tảng sáng, con đường không một bóng người. Hắn
không ngừng oán trách bản thân nóng vội, biết rõ Tô Linh Phong không
vui, nàng mỏng manh yếu ớt, hắn còn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn
làm chuyện không nên làm…
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Linh Phong ngủ nướng không chịu dậy
Ngủ đến khi giật mình tỉnh dậy, ngồi trên giường thấy trên cơ thể mình
toàn những dấu vết mập mờ, nhớ lại tối ngày hôm qua mình suýt bị Mặc Vấn Trần ăn sạch sẽ, khuôn mặt Tô Linh Phong bỗng nhiên đỏ ửng, vội vàng
lấy một chiếc gương nhỏ trong chiếc nhẫn ra, quả nhiên khắp người toàn
dấu đỏ.
Tô Linh Phong xấu hổ thở dài, tìm quần áo trong nhẫn ra mặc, mò mãi
cuối cùng cũng tìm được một bộ quần áo “ kín cổng cao tường” mặc vào
người che hết dấu vết của buổi tối hôm qua…
Dọn dẹp quần áo trên giường, Tô Linh Phong mở cửa, Hứa Nặc đã mang một
chậu nước ấm đến. Sau khi đặt chậu nước lên bàn, Hứa Nặc quay lại đã
thấy Tô Linh Phong mặc quần áo, sửng sốt một chút, hỏi: “Sao tiểu thư
thay quần áo mà không gọi Hứa Nặc giúp người??” Hơn nữa bộ quần áo này
Tô Linh Phong đã cất trong nhẫn từ hồi đến Lăng Vân thành…
“Phiền lắm.” Tô Linh Phong tỏ vẻ không kiên nhẫn trả lời nhàn nhạt,
không giải thích gì thêm nữa. Lý do mặc bộ này vì nàng lười đến tủ quần
áo, hơn nữa lúc lấy quần áo ra sẽ phải mở cửa tủ. Nàng sợ phát ra âm
thanh Hứa Nặc nghe được sẽ bại lộ…
Hứa Nặc thấy Tô Linh Phong không muốn trả lời thì cũng không dám hỏi
tiếp, chỉ giúp Tô Linh Phong rửa mặt xong rồi nói với nàng: “Tiểu thư,
Tá Dịch điện hạ đang đợi cô trong đại sảnh.”
“À? Huynh ấy đến lâu chưa?” Tô Linh Phong hỏi.
“Sáng sớm đã tới rồi, muốn đợi tiểu thư dậy…” Hứa Nặc nhìn sắc mặt Tô
Linh Phong mới dám nói tiếp: “Đợi tiểu thư để ăn điểm tâm với cô…”
Tô Linh Phong nghe nói xong thì nhíu mày, ăn điểm tâm với nàng? Bây giờ có lẽ là ăn trưa thì đúng hơn!
“Sao không gọi ta dậy?!”
“Tá Dịch điện hạ nói muốn để cô ngủ thêm…”
“Ừ.” Tô Linh Phong không nói thêm gì nữa. Đầu nàng vừa nhớ ra, may mà
Hứa Nặc không đến gọi, nếu không nhất định Hứa Nặc sẽ nhìn thấy những
dấu vết kia.
Tá Dịch lấy thân phận khách quý ở lại phủ, theo lễ tiết nếu chủ nhân
bận không tiếp đãi được điểm tâm với cơm trưa, không muốn thất lễ thì
buổi tối sẽ tự mình chiêu đãi.
Tư Đồ Tiêu Sơn buổi sáng có rất nhiều công việc phải xử lý, Tá Dịch
liền tới tìm Tô Linh Phong, không ngờ mất nguyên một buổi sáng…
Tá Dịch ngồi ở trong sảnh chời Tô Linh Phong đến.
“Tá Dịch, huynh bị ngốc đó à? Không ăn sáng ở đây thì đi chỗ khác ăn…
Người khác không biết lại nghĩ thành chủ đại nhân tiếp đón khách không
chu toàn, đến diểm tâm cũng không cho ăn…” Tô Linh Phong vừa vào đại
sảnh đã không khách khí nói.
Nghe giọng nói của Tô Linh Phong, Tá Dịch mới tỉnh táo lại, cũng không
để ý thái độ của nàng, hắn ngẩng đầu, nhìn nàng nhàn nhạt mỉm cười,
“Nàng đã tỉnh.”
Tính tình Tá Dịch tốt, không để bụng. Tô Linh Phong không còn cách nào
khác, thở dài, ngồi đối diện Tá Dịch, nói với Hứa Nặc: “Ta đói bụng, dọn cơn lên đi.”
Hứa Nặc gật đầu đồng ý, quay người đi, lát sau bê đồ ăn nóng bày lên bàn.
“Ăn cơm đi.” Tô Linh Phong nói một câu, không quan tâm Tá Dịch đang ngồi đây, bắt đầu ăn…
Bữa cơm này có thể xem như vừa ăn điểm tâm vừa ăn cơm trưa được rồi. Tá Dịch ngồi phía đối diện không lên tiếng, đưa đồ ăn lên miệng, ánh mắt
kỳ lạ đánh giá Tô Linh Phong…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT