“Phải” Hứa Nặc gật đầu, khách khí nói: “Phiền Tiếu thúc rồi, tiểu
thư muốn đến nơi đánh bạc lớn nhất trong thành.”
Đánh bạc? Tiếu Minh Lãng sửng sốt một chút. Y không nghĩ tiểu thư
lại thích trò này. Tuy không hoàn toàn đồng ý nhưng y vẫn thức thời không mở miệng ngăn cản mà vung roi, hướng đến Thiên Bảo
các – địa điểm đánh bạc lớn nhất thành Lăng Vân.
Thiên Bảo các là một tòa nhà có bốn tầng rất ấn tượng, lớn gấp
hai lần Khai Bảo đường. Bên cạnh là một bãi đất trống rộng lớn được dùng làm nơi đỗ xe. Ở đó đã có đầy những cỗ xe ngựa hoa lệ, quý phái.
Xe ngựa Tô Linh Phong ngồi tuy rộng rãi, thoải mái dễ chịu nhưng
trang trí lại vô cùng đơn giản nên khi đặt cùng những cỗ xe kia
liền trở nên mờ nhạt. Chỉ những người tinh ý mới có thể nhận
ra xe ngựa này được làm từ đồng mộc vô cùng quý giá, ngựa kéo xe cũng là thiên lý mã. Đồ vật đều là thượng hạng, chỉ là
không quá màu mè thôi.
Ba người Tô Linh Phong cũng không làm người khác chú ý.
Tiểu Bạch vừa vào Thiên Bảo các, đôi mắt đã lập tức trợn tròn, hai
móng nâng lên, nước miếng chảy không ngừng: “Ah ha ha a… Thật
nhiều bảo thạch… Bảo thạch đẹp quá đi… Ha ha ha a…”
“Tham tiền!” Đoàn Rử nhìn qua đầu Tô Linh Phong, xem thường nhếch miệng:
“Mẹ, Đoàn Tử không biết nó, quả thật quá mất mặt rồi!”
“Ah ha ha a… Bảo thạch! Tất cả đều là của ta…” Lúc này, trong mắt
Tiểu Bạch chỉ có đống bảo thạch kia, không thèm đấu võ mồm
với Đoàn Tử mà đâm đầu vào một bệ đá nguyên thạch gần nhất…
Tô Linh Phong cũng không nói chuyện nữa mà chui vào đống thạch phía trước, bắt đầu chuyên tâm chọn lựa nguyên thạch.
Đây là loại đá trung bình, giá không phải quá cao cũng không quá
thấp. Thái độ của tiểu nhị ở đây tốt hơn ở Khai Bảo đường
nhiều. Bọn họ thấy Tô Linh Phong không mang theo đồ để đánh bạc
liền lấy kính thủy tinh khuếch đại và đồng chiếu quang cho nàng.
Tiếu Minh Lãng không có hứng thú đánh bạc nên im lặng đứng một bên.
Ngược lại, Hứa Nặc vô cùng tò mò, sờ khắp nơi, có thể thấy rõ ràng nàng ấy vô cùng hứng thú với đồ dùng trong cờ bạc. Tuy thế
nhưng nàng cũng không có ý định đánh bạc. Tiền lương hàng
tháng Tô Linh Phong trả không ít. Nếu muốn thử vận may, một
nàng không phải không trả được ít nguyên thạch giá rẻ. Nhưng
nàng vẫn biết tự chủ, hiểu rõ hai chữ “cờ bạc” này đầy cám
dỗ, không có kinh nghiệm trò này thì không tham gia vẫn tốt hơn.
Theo lời “máy soi siêu cấp” Tiểu Bạch, Tô Linh Phong nhanh chóng chọn
được ba viên nguyên thạch như nó miêu tả. Mấy viên nguyên thạch
này thuộc tính đều bình thường, chỉ là điểm đầu không nhỏ, nếu bán lại cũng kiếm được không ít tiền.
Tô Linh Phong nghĩ đi nghĩ lại rồi lại đi đến chỗ khác, tùy ý
chọn lấy hai viên nguyên thạch nhỏ, tìm một bàn nhỏ để giải
bảo, lại ra lệnh cho tiểu nhị giúp nàng chuyển ba viên nguyên
thạch chọn trước đến, chuẩn bị giải bảo.
“Mấy viên nguyên thạch này nhìn quá bình thường!” Một tên mập nhìn
mấy viên nguyên thạch cạnh chân Tô Linh Phong thì lắc đầu nói.
“Hình dạng này cũng chưa chắc không phải hàng tốt. Hai ngày trước
lão vương kia giải được một viên bảo thạch phòng ngự. Nếu không
phải chọn nguyên thạch bình thường, sao hắn có thể thu được lợi
nhuận lớn như thế!”
“Lão Vương buổi sáng giẫm phải phân chó nên có vận khí phân chó rồi!”
“Ha ha, vậy trước khi huynh đánh bạc cũng nên tìm một đống phân chó để giẫm đi!”
Tô Linh Phong bỏ qua tiếng nghị luận xung quanh, trước tiên chọn ra
viên nguyên thạch lớn nhất, Tiếu Minh Lãng giúp nàng cố định
nó thật tốt. Nàng lấy ra đồ giải bảo, một đao cắt xuống vị
trí Tiểu Bạch chỉ!
“Bà mẹ nó, nhìn mau, bảo vật ra rồi!” Tô Linh Phong vừa cắt viên đá kia thì có người đã hoảng sợ kêu lên.
“Không phải đâu, một đao mà đã tìm được bảo vật rồi à? Tiểu cô nương này thật may mắn!”
Tiếu Minh Lãng sửng sốt, vận may của tiểu nha đầu này cũng không tệ.
Tô Linh Phong hạ đao chuẩn xác, động tác lưu loát, cắt toàn bộ
phần bên ngoài của tảng đá, lại bắt đầu uốn lượn đồ mài
bằng đá, đánh bóng… Một lát sau đã giải ra được bảo thạch minh
liệu màu xanh da trời, độ khoảng hai xích, có vằn nước.
“Viên minh liệu lớn như vậy chỉ ra 500, tiểu tử ngươi cũng quá xấu tính rồi! Tiểu cô nương, bán cho ta, ta ra 600!”
“650!”
“700!”
“800…”
Tô Linh Phong bỏ ra 200 kim tệ để mua bảo thạch, cuối cùng dùng 850 kim tiện bán lại, thành giao!
Viên thứ hai được Tô Linh Phong mua với giá 5 kim tệ, hình dạng quá
kém, tất cả đều lắc đầu nhưng nghĩ đến viên đầu tiên Tô Linh
Phong giải đã là minh liệu nên vẫn có phần chờ mong.
Kết quả, Tô Linh Phong cắt viên nguyên thạch này như đang cắt đậu
hũ, nhẹ nhàng thuần thục. Qủa nhiên lần này nàng cược thua
rồi!
Tô Linh Phong mặt không đổi sắc, lại cố định một viên khác…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT