Viên nguyên thạch thứ ba được giải là một viên bảo thạch minh liệu
kháng mê, độ tinh khiết sáu, cũng không nhỏ, bán được 600 kim
tệ.
Người vây quanh xem Tô Linh Phong giải bảo ngày càng nhiều, nhã gian trên lầu hai cũng có không ít người vây xem.
Tiếp theo Tô Linh Phong giải bảo là hai viên nguyên thạch dùng năm kim tệ
để mua nên đương nhiên là thua. Nhưng mọi người cũng không hề có ý
định đi, vẫn chờ Tô Linh Phong tiếp tục giải viên nguyên thạch
còn lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Linh Phong bình tĩnh, không có một chút
chấn động nào. Nàng đang cố trụ một viên nguyên thạch được Tiểu Bạch chọn lựa, tiếp tục giải bảo.
“Vận may cái cọng lông! Tiểu cô nương này xem ra là người trong nghề, rất có nhãn lực!”
Mọi người nghe vậy đều quay qua nhìn nàng, ánh mắt cực nóng bỏng. Đặt cược năm viên, thua hai viên, thắng ba viên. Tỷ lệ như vậy
sao có thể là may mắn chứ! Thật không ngờ tiểu cô nương nhỏ
tuổi này lại là người trong giới đổ bảo này!
Trong lòng Tiếu Minh Lãng càng khiếp sợ. Y vốn cho là Tô Linh Phong
nhỏ tuổi, không biết đổ bảo, chỉ là tùy ý chơi đùa thôi, không ngờ nàng lại thắng cược liên tiếp!
Hơn nữa có thể người khác không biết nhưng Tiếu Minh Lãng hắn lại nhìn rất rõ ràng, những viên nguyên thạch giải được bảo kia
mới là do Tô Linh Phong chọn lựa, còn hai viên thất bại kia nàng vốn không nhìn qua, chỉ tùy ý nhặt lên thôi. Chắc hẳn nàng sợ
làm quá nhiều sẽ người chú ý nên mới cố ý cược thua thôi…
Vấn đề là nàng vẫn chưa đến mười bốn tuổi! Tài năng đổ bảo kinh
người như vậy ở đâu ra? Cứ coi như người cả đời ở với nguyên
thạch cũng không có ánh mắt chuẩn xác đến vậy…
Tiếu Minh Lãng lại nhìn Tô Linh Phong, ánh mắt có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu, trong lòng thầm nghĩ: không biết thành chủ đại
nhân có biết đứa cháu ngoại này của ngài là một cao thủ đổ
bảo không nhỉ?
Trong lòng Hứa Nặc không giật mình như Tiếu Minh Lãng. Một là do
nàng không hiểu quá sâu về đổ bảo, hai là lúc ở Gia Thành,
nàng đã nghe sự tích Tô Linh Phong giải được ba viên bảo thạch
minh liệu, bây giờ tiểu thư thắng được mấy viên nguyên thạch cũng
không bất ngờ.
Tô Linh Phong nhanh chóng cầm theo viên bảo thạch đã giải. Một viên
bảo thạch kháng tính hệ hỏa lại có độ tinh khiết chín/
Bề ngoài của bảo thạch hỏa này rất đẹp! Hoa văn Hỏa diễm cũng xinh đẹp làm người ta không thể rời mắt.
“Thôi đi… Bảo thạch này là mẹ giải được, liên quan gì đến ngươi!”
Đoàn Tử liếc trắng Tiểu Bạch, kích thích nó: “Chuyện đó nói
sau đi. Cho dù mẹ thưởng cho ngươi thì ngươi chắc cầm được sao?”
“NGAOOO…OOO… Con thú ngu xuẩn này…”
“800 vàng, tiểu cô nương, bán viên minh liệu này cho ta đi!” Một
người đàn ông nhìn chằm chằm vào viên minh liệu trên tay Tô Linh
Phong, vội hô giá.
Nguyên tố thuộc hệ hỏa là hay gặp nhất, ma thú thuộc hệ hỏa cũng
tương đối nhiều, linh thuật sĩ hệ hỏa cũng nhiều hơn so với hệ khác nên bảo thạch kháng tính hệ hỏa đắt hơn cũng không ngạc
nhiên. Hơn nữa, Tô Linh Phong giải được viên bảo thạch có độ tinh khiết rất cao, kích thước lại không nhỏ, hiển nhiên có thể
bán được giá tốt. Vì thế cái giá hô ra đầu tiên chắc chắn
không thấp.
Tô Linh Phong không để ý đến Tiểu Bạch đang khóc rống, cất kim
phiếu vào túi bên eo mình, xoay người đi ra ngoài. Đám người
Hứa Nặc, Tiếu Minh Lãng theo sát phía sau.
Thiếu niên kia giao khối bảo thạch cho thị vệ, lại đuổi theo Tô Linh
Phong nói: “Tiểu muội muội, nàng còn muốn chọn nguyên thạch
sao?”
Tô Linh Phong cũng không quay đầu lại, chỉ “Ừ” một tiếng, tiếp tục chọn nguyên thạch cùng Tiểu Bạch.
Nàng không còn ý định giải bảo ở chỗ này nữa. Không tính chi phí, hôm nay nàng đã thu về hơn 2700 kim tệ. Mặc dù vẫn còn cách xa
số tiền nàng cần nhưng tiền không phải chỉ là lợi nhuận thu
trong một ngày. Bây giờ nàng đang định chọn lựa những nguyên
thạch có thuộc tính cao hơn, chính là để cho bản thân dùng.
“Này, tiểu nha đầu sao lại không lễ phép vậy hả? Đây là thái độ
của cô với người mua sao?” Thấy thái độ hờ hững của Tô Linh
Phong, thiếu niên bên trái la lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT