Ban ngày là giờ học của Giản Khinh Hàn. Y bước vào thư phòng
cũng không nói linh tinh, lập tức đưa đề kiểm tra chuẩn bị từ
trước ra cho Tô Linh Phong làm.
Nàng nhận lấy nó, vùi đầu vào viết, không lâu sau đã làm xong đề
kiểm tra. Gỉan Khinh Hàn kiểm tra một lần. Lần này cũng như lần
trước, không có câu nào sai.
Tô Linh Phong bình tĩnh lấy ra một quyển sách thuật luyện kim trung
cấp. Ánh mắt Giản Khinh Hàn đầy vẻ ngạc nhiên, nàng đang tính
tính toán toán, viết đầy trên giấy.
Thì ra nàng cố gắng tranh thủ thời gian là vì muốn học tập thuật luyện kim! Trước đây cảm thấy mặc dù thiên phú cô bé này không tệ nhưng lại có phần cuồng ngạo, không đủ khiêm tốn, xem ra là y trách oan nàng…
Điều khiến Giản Khinh Hàn ngạc nhiên hơn chính là quyển sách Tô Linh
Phong đang đọc. Đó là sách luyện kim trung cấp! Điều này có
nghĩa nàng đã đột phá luyện kim thuật sơ cấp rồi!
Tuổi nhỏ như thế đã có thể trở thành luyện kim sư, xem ra tinh thần lực của nàng nhất định rất mạnh mẽ! Không biết thuật luyện
kim của nàng có thể đột phá trên mức cao cấp hay không. Nếu
nàng trở thành đại kim sư, như vậy…
Được rồi, nghĩ đi đâu vậy… Giản Khinh Hàn lắc đầu, con người trở
thành luyện kim sư trình độ cao nhất cũng chỉ đến mức cao cấp
mà thôi. Luyện kim đại sư trước nay chỉ có duy nhất tộc Địa
tinh mới có hy vọng đạt tới trình độ ấy. Mà luyện kim đại
tông sư, kể cả trong tộc Địa tinh cũng mấy trăm năm mới có một
người…
Trong lòng Giản Khinh Hàn thất vọng. Tô Linh Phong không hề hay biết,
cũng không quan tâm. Nàng còn đang tính toán xem phải mất bao lâu mới có thể đột phá luyện kim sư trung cấp đây.
Muốn đột phá luyện kim sư trung cấp cần độ thuần thục nhiều hơn
gấp bội khi đột phá luyện kim sư sơ cấp! Cái này cần rất
nhiều thời gian và tài liệu, mà muốn mua tài liệu rất cần
tiền. Tiền của nàng cũng không nhiều. Hơn nữa, muốn thu mua tài liệu để chế “Phục hồn dược” cần một khoản tiền rất lớn.
Làm sao có thể mở miệng xin Tư Đồ Tiêu Sơn đây? Tô Linh Phong sờ
tay lên cằm…
Còn một vấn đề nữa, những cách điều chế và hình vẽ minh họa
trong các cuốn sách luyện kim đều quá bình thường. Chế tác
những vật này, độ thuần thục sẽ tăng rất chậm. Nếu như có
mấy bản vẽ quý hiếm thì tốt rồi, độ thuần thục sẽ tăng rất
nhanh, có thể tiết kiệm không ít thời gian. Vấn đề này có nên
tìm ông ngoại đại nhân để giúp không đây?
Nhưng linh hồn nàng không phải của thân thể này! Mặc kệ đi, bây giờ
nàng là chủ nhân thân thể này. Nàng chính là đại tiểu thư Tô
gia, là cháu ngoại của thành chủ thành Lăng Vân. Giờ muốn xin
người thân mình ít đồ cũng không phải quá đáng xấu hổ.
Tô Linh Phong mắy nhìn vào cuốn sách, không ngẩng đầu lên nói:
“Ông ngoại muốn thầy dạy ta văn sử, địa lý…Thầy cũng không phải
sư phụ luyện kim. Nếu đã không thể dạy ta thì đừng lãng phí
thời gian của ta.”
Tính theo tuổi của Giản Khinh Hàn, nếu ở hiện đại cùng lắm cũng
chỉ là sinh viên học đại học sắp tốt nghiệp hoặc là vừa bước chân vào đời mà thôi, dựa vào cái gì mà dám lên mặt ở trước
mặt Tô Linh Phong? Nàng làm sao có thể chịu được! Hơn nữa, dù
là văn sử địa lý y cũng không dạy nàng được gì, gọi y một
tiếng sư phụ là nể mặt Tư Đồ Tiêu Sơn lắm rồi…
“Trò…Trò…Nha đầu này…” Giản Khinh Hàn cố gắng kiềm chế, không chấp Tô Linh
Phong, khuôn mặt tuấn tú trở nên đen sì, y uống hớp nước trà,
lại cúi đầu đọc sách, không để ý nàng nữa.
Tô Linh Phong cũng mặc kệ Giản Khinh Hàn ngồi một bên phiền muộn, tiếp tục vùi đầu ghi chép, tính toán, không quan tâm sự có
mặt của y.
Hai người không làm phiền nhau. Thời gian buổi sáng trôi qua cũng nhanh chóng.