“Tiểu thư, có lẽ Giản tiên sinh sẽ sớm đến, cô nên chuẩn bị trước một chút!” Mục Đạt nói
Tô Linh Phong gật đầu “Ta đã biết!”
Quản gia vừa đi, nàng đã nhanh chóng thu dọn quyển sách về thuật luyện kim, lại đặt sách văn sử lên bàn.
Không lâu sau, Mục Đạt dẫn một nam tử bạch y bước vào.
“Tiểu thư, vị này chính là đệ nhất lão sư – Giản tiên sinh, Giản tiên sinh, đây là Linh Phong tiểu thư.”
“Linh Phong ra mắt sư phụ.”
Sau khi hành lễ, nàng bình tĩnh dò xét vị sư phụ mới tên Giản
Khinh Hàn này. Hắn tầm 23-24, áo trắng như tuyết, không nhiễm
một hạt bụi, mặt mày tuấn tú, khí chất nhã nhặn. Đặc biệt
là đôi mắt xinh đẹp kia, rõ ràng như gương lại thâm trầm như hàn uyên làm người ta nhớ mãi không quên…
Giản Khinh Hàn cũng âm thầm đánh giá Tô Linh Phong một phen, nhàn
nhạt gật đầu nói: “Linh Phong tiểu thư, bây giờ chúng ta bắt đầu
học.”
Mục Đạt phân phó hạ nhân mang vào một bình trà nóng rồi nhẹ nhàng lui xuống.
Đầu tiên, Giản Khinh Hàn giảng cho Linh Phong về lịch sử phát triển của Đông Lâm đại lục. Giọng nói của y êm dịu, giọng điệu nhẹ
nhàng, giải thích cũng rất cẩn thận tỉ mỉ, chỉ tiếc là quá
cứng nhắc, không đủ sinh động.
Tô Linh Phong xuyên không đến đây, việc đầu tiên làm là học thuộc
“Đại lục thông sử”. Tuy không đơn giản nhưng lịch sử của cả bốn đại lục, nàng đại khái đều đã nắm rõ. Vì vậy khi nghe Giản
Khinh Hàn giải thích, nàng không tránh khỏi có chút nhàm chán.
Tiểu Bạch ở một bên lấy móng vuốt che miệng, ngáp một cái: “Quá
vô nghĩa… Không nghe… Không nghe…” Vốn cho rằng đi học sẽ rất thú vị, ai ngờ lại chán như vậy, nó đập cánh bay khỏi thư phòng.
Vẫn là chính mình nên tự đi tìm thú vui cho bàn thân đi.