“Phong Nhi. . .” Mặc Vấn Trần nghe vậy thì bất đắc dĩ thở dài, khẽ đẩy Tô Linh Phong ra một chút, tạo thành một khoảng cách nhỏ, chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt, mặt đối mặt với Tô Linh Phong. . . Trong cặp mặt tĩnh mịch mà đầy phức tạp kia lóe lên một tia hào quang màu tím diêm dúa lẳng lơ. . .

“Phong Nhi không nhìn lầm. . . Mắt ta.. đôi lúc sẽ trở thành như bây giờ. . .” Mặc Vấn Trần than nhẹ.

Tô Linh Phong nhìn màu mắt của Mặc Vấn Trần, hừ lạnh một tiếng nói: “Chịu mở miệng rồi?”

Mặc Vấn Trần cười khổ nói: “Nếu ta không nói, Phong Nhi nhất định xem ta là địch nhân. . .”

“Nói đi.” Tô Linh Phong mặt không biểu tình.

“Trên người ta. . . Có huyết thống Ma tộc. . .” Mặc Vấn Trần trầm lặng nói.

Tô Linh Phong tỏ ra không ngoài ý muốn khi biết Mặc Vấn Trần thừa nhận có huyết thống Ma tộc, trên sách ghi lại, chỉ có Ma tộc và Thần Tộc mới có con ngươi màu tím! Chỉ là. . .

“Ma tộc, Thần Tộc, không phải đã biến mất mấy ngàn năm trên đại lục rồi hay sao?” Khuôn mặt Tô Linh Phong bình tĩnh, giọng nói thanh lãnh vang lên trong bóng tối.

Mặc Vấn Trần nói khẽ: “Trong đại lục vẫn có tồn tại hai tộc ma, thần, chỉ là thế nhân không biết mà thôi.”

Tô Linh Phong chần chờ một chút, lại hỏi: “Vậy… bây giờ huynh bao nhiêu tuổi?”

Tuổi của Thần Tộc, Ma tộc lớn hơn rất nhiều so với Nhân tộc, người trước mặt nàng này, chẳng lẽ là lão quái vật mấy ngàn năm?

Mặc Vấn Trần sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, đưa tay vuốt đầu Tô Linh Phong, khẽ cười nói: “Ta mới hai mươi mốt.” Dừng thoáng một chút, hắn lại giải thích nói: “Mẹ của ta là người Ma tộc, trong thân thể của ta còn có một nửa huyết mạch là Nhân tộc.”

“Ồ. . .” Tô Linh Phong không có ham mê bát quái, cũng không có ý định tiếp tục tìm hiểu về chuyện của cha mẹ Mặc Vấn Trần nữa, nhìn kỹ con mắt Mặc Vấn Trần, lại nhíu mày hỏi “Hôm nay ………huynh đã xảy ra chuyện gì??”

“. . .” Mặc Vấn Trần nhấp nhẹ môi mỏng, không trả lời ngay vấn đề của Tô Linh Phong.

“Không thể trả lời?” Tô Linh Phong khiêu mi.

“Phong Nhi. . . Gần đây có gặp ác mộng không?” Mặc Vấn Trần bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Ác mộng?” Tô Linh Phong sửng sốt một chút, nói, “Huynh nói cái gọi là ác mộng, chính là. . .”

“Đúng. . . Nói cách khác. . .” Mặc Vấn Trần thoáng dừng, nói khẽ: “Ở trong mộng, sẽ thấy một vài thứ gì đó. . .”

Tô Linh Phong giật mình, “Cái huynh nói …….là U Linh sao?”

“Đúng thế. . .” Mặc Vấn Trần gật đầu.

“Là có trông thấy, thế thì sao?”

Từ khi Tô Linh Phong bắt đầu tu tập linh thuật sẽ trông thấy linh hồn nhân loại và ma thú vừa mới chết, hơn nữa, khi nàng thu nạp nguyên tố phần tử cổ quái ngày càng nhiều, nàng nghĩ việc nàng nhìn thấy linh hồn thể cũng càng ngày càng rõ ràng. . .

Càng cổ quái hơn chính là, trước giờ nàng ngủ chưa bao giờ nằm mơ, vậy mà lại bắt đầu nằm mơ! Trong giấc mơ, những thứ nàng thấy lại chính là những linh hồn của người chết, mới đầu chỉ có một, hai linh hồn mờ nhạt xuất hiện trong giấc mơ của nàng, nhưng càng về sau thì số lượng ngày càng nhiều hơn, kết thành từng đám từng đám. . .

Mắt có thể thấy được những linh hồn này, nhưng nàng lại không có cảm giác gì, đương nhiên sẽ không sợ những vật trong mộng này, nàng đại khái cũng có thể đoán được là trong cơ thể nàng chính là “sức mạnh U Minh ” đang quấy phá, cho nên cũng không coi vào đâu.

“Thế còn…… khi ta ở cạnh muội thì sao?” Mặc Vấn Trần lại hỏi.

Tô Linh Phong nghe Mặc Vấn Trần vừa hỏi như thế, lập tức ngây ngẩn cả người, đúng rồi, lúc còn ở Gia thành, đêm đó Mặc Vấn Trần xông vào gian phòng của nàng, ôm nàng ngủ, nàng không thấy những thứ kia xuất hiện. . . Tối hôm qua, tuy rằng nửa đêm Mặc Vấn Trần đã bỏ đi, nhưng sau đó nàng cũng ngủ rất ngon. . .



” ‘Sức mạnh u minh’ trên người ta có quan hệ gì vớiuynh h?” Tô Linh Phong nhìn chằm chằm vào Mặc Vấn Trần, trầm giọng hỏi.

“Trong khi Phong Nhi kế thừa ‘sức mạnh u Minh’ sẽ tự động kích phát hấp thu ‘ nguyên tố Minh hệ’, hơn nữa trước kia Phong Nhi là người chưa tu luyện linh thuật, mà ‘nguyên tố Minh hệ’ là nguyên tố rất khó giữ và khống chế, nếu như kế chủ không cách nào khống chế sức mạnh, có khả năng sẽ bị cắn trả. . .” Mặc Vấn Trần thoáng dừng một chút, lại thở dài một tiếng nói: “Ta làm vậy là muốn lợi dụng sức mạnh của bản thân giúp Phong Nhi trấn áp một chút ‘nguyên tố Minh hệ’ kia, nhưng mà . . Sức mạnh của ta đã bị phong ấn hơn phân nửa, ngày hôm qua muội lại cắn bị thương ta, ‘nguyên tố Minh hệ’ trong cơ thể muội theo huyết dịch xâm nhập thân thể của ta, vào lúc khu trục ‘Nguyên tố minh hệ’, lực lượng của ta dường như bị hao tổn không ít, cho nên. . . Mới nhất thời không trấn ép được nguyên tố phần tử trong cơ thể muội, mới lộ ra đồng tử màu tím. . .”

Tô Linh Phong nghe Mặc Vấn Trần nói xong mọi chuyện, trong lòng vô cùng khiếp sợ! Mãi sau vẫn không nói tiếng nào. . .

Nguyên tố cắn trả? Nghe giống tẩu hỏa nhập ma vậy. . . Mặc Vấn Trần ban đêm xông vào gian phòng của nàng không phải là vì khinh bạc nàng, mà là vì giúp nàng trấn áp thu phục chiếm được sức mạnh trong cơ thể sao?

Sức mạnh của Mặc Vấn Trần bị phong ấn hơn phân nửa?! Sức mạnh của hắn tại sao phải bị phong ấn?? Thực lực của hắn bây giờ đã đủ mạnh rồi, nếu như hắn giải trừ phong ấn, như vậy. . .

Mồ hôi trên mặt Mặc Vấn Trần tuôn ra như mưa, rơi lên trên mu bàn tay Tô Linh Phong. . .

Tô Linh Phong cả kinh, phục hồi tinh thần lại, đưa tay lại sờ soạng cái trán một cái Mặc Vấn Trần, rất nhiều mồ hôi. . .

“Mặc Vấn Trần, huynh không sao chứ?” Tô Linh Phong hỏi.

“Không có việc gì, sẽ tốt hơn thôi. . .” Mặc Vấn Trần dịu dàng trả lời.

“Ánh mắt của huynh. . .” Tô Linh Phong nhíu mày, nếu như bị người khác phát hiện ra màu mắt khác biệt của hắn, nhất định sẽ mang tới phiền toái không nhỏ đâu!

“Yên tâm, trước khi trời sáng sẽ trở lại bình thường.”

Tô Linh Phong lấy ra một chiếc khăn, đưa cho Mặc Vấn Trần, “Lau đi.”

Mặc Vấn Trần hơi cong môi, nói khẽ: “Ta không có sức, nàng giúp ta. . .”

Tô Linh Phong nhét khăn vào trong tay Mặc Vấn Trần, tức giận nói: “muốn lau hay không thì tùy huynh.”

“. . .” Mặc Vấn Trần dùng khăn lau hết mồ hôi trên trán, sau đó đưa tay ôm Tô Linh Phong vào trong ngực, thấp giọng nói ở bên tai nàng: “Phong Nhi. . . Chớ trách ta được không? Chuyện ngày hôm qua, ta chỉ là. . .”

“Không cho phép nhắc tới chuyện ngày hôm qua!” Tô Linh Phong mặt chìm xuống, quát to.

“Được được, ta không nhắc tới. . .”

“Tại sao trong cơ thể ta lại có ‘sức mạnhU Minh’ ?” Tô Linh Phong hỏi.

Mặc Vấn Trần khẽ thở dài: “Vấn đề này, ta không trả lời được. . .”

“Không trả lời được?” Tô Linh Phong nheo lại con mắt.

“Bởi vì, ta cũng không rõ tại sao ‘sức mạnh U Minh’ phải lựa chọn Phong Nhi làm kế chủ, nhưng mà. . . Phong Nhi tốt nhất đừng nói cho người khác biết chuyện này, miễn đưa tới mầm tai vạ.” Thoáng dừng một chút, lại tiếp tục nói: “’Sức mạnh U Minh’ bổ sung có ‘lửa minh trì” mà người bình thường không thể nhận ra, nàng ngược lại có thể xem đó như linh thuật hệ hỏa bình thường, hơn nữa còn sử dụng dễ dàng.”

“Huynh cũng không rõ lắm sao?” Tô Linh Phong hơi hoài nghi.

Mặc Vấn Trần thở dài: “Nha đầu, lời của ta là thật, nàng phải tin tưởng ta.”

“Tại sao ta phải tin tưởng huynh? Tại sao huynh lại dây dưa không rõ với ta?” Tô Linh Phong bĩu môi, một người mang theo mục đích tiếp cận nàng, lại muốn nàng tin tưởng hắn lần nữa, đây là kiểu suy luận gì?

Mặc Vấn Trần trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Phong Nhi, đợi sau này có thời gian, ta sẽ dẫn nàng đi gặp một người. . .”



“Một người? Người nào?” Tô Linh Phong nhướn lông mày.

“Một lão yêu bà. . .” Trong giọng nói Mặc Vấn Trần dường như mang theo chút căm giận vậy.

Khóe miệng Tô Linh Phong hơi co rút, “. . . Ta không có hứng thvới lão yêu bà ú.”

“. . . Thấy bà ấy, nàng sẽ hiểu.” Mặc Vấn Trần vuốt ve mái tóc của Tô Linh Phong, ôn nhu nói.

Tô Linh Phong nhíu mày, nàng không thích loại cảm giác bí bí mật mật này.

Mặc Vấn Trần dùng hai tay nâng khuôn mặt Tô Linh Phong lên…, rất nghiêm túc nói: “Phong Nhi. . . Có một số việc, từ khi nàng bắt đâu kế thừa sức mạnh kia, cũng đã đã quyết định vận mệnh của chúng ta, từ lần đầu tiên ta xông vào khuê phòng của nàng, đến khi chúng ta dây dưa ở cùng một chỗ, không được hoài nghi ta, ta và nàng không phải là kẻ thù, ta vĩnh viễn cũng sẽ không thương tổn nàng. . .”

Tô Linh Phong không nói gì, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giá rất kỳ lạ. . .

Mặc Vấn Trần ôm Tô Linh Phong nằm xuống, vùi đầu của nàng vào lồng ngực của mình, ngữ khí nhu hòa nói: “Phong Nhi. . . Ngủ đi. . .”

Trong chăn, bàn tay to của hắn bắt được một bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong, mười ngón đan xen cùng nàng.

Thân thể Tô Linh Phong hơi cứng ngắc nhưng cũng không lại kháng cự muốn rút tay của mình ra nữa. . .

Trời mới vừa tờ mờ sáng, Mặc Vấn Trần đã đứng dậy, sửa sang lại quần áo mình, cúi đầu nhẹ hôn khẽ một cái lên đôi má ngây thơ phơn phớt hồng nhuận của Tô Linh Phong, sau đó trong miệng thấp giọng đọc chú ngữ, rồi biến mất trong hư không. . .

Sau khi Mặc Vấn Trần đi không lâu, Tô Linh Phong liền mở mắt, ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, nhíu mày trầm tư. . .

“Chủ nhân chủ nhân. . . Thả ta ra ngoài đi, NGAO NGAO NGAO. . . Người ta về sau không bao giờ … lắm miệng nữa… chủ nhân chủ nhân, đừng nhốt ta ở chỗ này… rất buồn chán. . .” Bị nhốt vào không gian ma sủng hai ngày, rồng con Tiểu Bạch sắp không chịu được, lại bắt đầu kêu gọi Tô Linh Phong.

“Mẹ, nó ồn ào quá, người ta không muốn ở cùng một chỗ với nó đâu… quá đáng ghét. . .” Đoàn Tử cũng đã tỉnh, ngáp ngáp nói vọng ra, chịu không được lên tiếng kháng nghị.

“Ngươi mới đáng ghét! Quỷ tham ăn, đồ ngốc ham ngủ, đồ yếu như sên, nịnh hót!” Tiểu Bạch nổi cáu rồi, thở ra long khí phì phì, gào to.

“Chỉ biết ức hiếp ta, đáng ghét, mẹ không thích ngươi!” Đoàn Tử trừng đôi mắt đen lúng liếng như bồ đào, không cam lòng yếu thế quát.

“Đồ thú ngu xuẩn nhà ngươi, lại dám khiêu chiến uy nghiêm Cự Long!!” Tiểu Bạch phun long khí, một người tiếp một người phun hướng Đoàn Tử.

“Mẹ, nó ức hiếp con kìa. . .”

Tô Linh Phong nhìn hai đứa nhóc vừa được thả ra ngoài đang cãi nhau ầm ỹ, nhíu mày quát lớn: “Câm miệng, không cho phép ồn ào, qua một bên đi chơi đi!”

Hai nhóc nhìn ra tâm tình Tô Linh Phong không quá tốt, không dám đi chọc giận nàng, từng người ôm hai tay đi về hai phía trái ngược nhau, bĩu môi mắt trợn trắng, dùng cái mũi trùng trùng điệp điệp hừ khí.

Lập tức, Tiểu Bạch bay ra khỏi phòng, khoái hoạt thông khí đi. . .

Đoàn Tử nhảy về phía mâm hoa quả trên chiếc trà kỷ, nâng một quả táo thật to lên bắt đầu gặm. . .

Sau khi dùng xong điểm tâm, Mục Đạt dẫn người mang vài rương hòm sách tới, còn có bút, giấy các loại, giúp Tô Linh Phong bố trí một thư phòng thoải mái dễ chịu trong Lâm Phong Uyển.

“Tiểu tiểu thư, những sách này là sách vở cô cần khi đi học.” Mục Đạt chỉ vào một loạt sách vở ở tầng trên cùng của giá sách thông báo với Tô Linh Phong.

“Ừ, ta biết rồi.”

“Mấy bản này là thành chủ đại nhân phân phó lão nô tìm cho cô, nói là tiểu tiểu thư muốn dùng.” Mục Đạt lại chỉ vài cuốn sách vào trên bàn sách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play