Giản Khinh Hàn nhàn nhã uống trà. Y muốn giết chết nhuệ khí Tô
Linh Phong. Chỗ nội dung kia thực chất chính là kiến thức học
trong năm ngày!
Trong thư phòng thoáng yên tĩnh trở lại. Ngoại trừ tiếng Tô Linh
Phong lật trang sách và tiếng y uống trà thì không còn tiếng động nào khác.
Nhìn chỗ kiến thức Giản Khinh Hàn giao, Tô Linh Phong liền biết rõ
là y cố tình ra oai cho nàng một đòn phủ đầu. Biết là khó
nhưng cửa ải này nàng nhất định phải vượt qua! Để tránh những tiết học nhàm chán như thế này, cũng là vì sau này có thể
có thêm thời gian rảnh…
Cũng may, ở kiếp trước, Tô Linh Phong có trí nhớ rất tốt. Bây giờ
xuyên không, những kiến thức lịch sử không cần suy nghĩ hay tính toán, chỉ cần ghi nhớ này căn bản không làm khó được nàng.
Cho dù phạm vi hôm nay cần học đã vượt xa kiến thức trong một
ngày nhưng nàng cũng không phải không thể hoàn thành…
Mục Đạt âm thầm lắc đầu, xem ra tiểu thư và Giản tiên sinh không hòa hợp. Cũng không biết trong tương lai, ai có thể chịu được tính
cách của nàng đây…
Y nhận lấy mấy trang giấy kia, cẩn thận kiểm tra, càng xem lại
càng kinh hãi, y không tìm ra bất cứ điểm sai lầm nào! Kiểm tra đáp án, chính xác tuyệt đối…
Thật là trí nhớ kinh người! Thì ra cô bé này thấy qua điều gì đều
không thể quên! Chẳng trách nàng dám đưa ra yêu cầu như vậy cho
y.
Hắn từ nhỏ đã được gọi là “thiên tài”, là “thần đồng” cũng bởi y là kẻ thấy qua một lần sẽ không quên.
Bây giờ Giản Khinh Phong đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì thái độ khó chịu với cô bé này vào buổi sáng, thật đáng giận. Trong lòng y lại nảy sinh vài phần thương hại, nhưng lại không để lộ trên
mặt.
Giản Khinh Hàn đặt bài thi xuống, ngẩng đầu liếc Tô Linh Phong, nghiêm túc nói: “Làm tốt lắm. Trò đã vượt qua kì kiểm tra rồi. Nhưng trò vẫn còn trẻ, vẫn nên khiêm tốn một chút, không nên cuồng
ngạo tự mãn. Trời sinh trò thông minh hơn người. Tuy vậy, sau này vẫn cần cố gắng rèn luyện thêm. Nó cũng rất quan trọng. Trò
nên nhớ, biển học là vô bờ…”
Khóe miệng Tô Linh Phong co rút, im lặng gật đầu.
“Xin sư phụ cho Linh Phong phạm vi bài học tiếp theo để ta chuẩn bị
trước. Khi lên lớp, sư phụ trực tiếp ra câu hỏi là được, tránh
lãng phí thời gian của cả hai.” Nàng nói, mặt không biểu tình.
Cơ trên khuôn mặt tuấn tú của Giản Khinh Hàn run rẩy, rốt cục y đã thu nhận một đệ tử như thế nào đây…
Bữa tối, Tô Linh Phong lại bị Tư Đồ Tiêu Sơn gọi đến cùng dùng
bữa. Hai người rất ăn ý, không nói một lời, chỉ im lặng dùng
bữa.