Long Đình Thế kỷ nằm ngay CBD (*) tất đất tất vàng của trung tâm thành phố, bao gồm các toà chung cư 18 tầng dành cho thành phần tri thức cán bộ cấp cao, cả khu chia làm 3 kỳ, là tiêu chí quan trọng để Hằng Thương gia nhập vào lĩnh vực nhà đất, cả bất động sản cũng do Hằng Thương quản lý.
(*) CBD (Central Business District): khu trung tâm thương mại.
Khu dân cư mật độ thấp chỉ có 10 căn biệt thự, 10 gia đình này có minh tinh, thành phần tri thức, quan chức và đại gia, địa vị xã hội không cần phải nói nhiều.
Biển số nhà không có số 4 (*), Thương Vũ Hiền ở số 11.
(*): Số 4 trong tiếng Trung là [sì] gần âm với [sǐ] (chết), nên người Trung thường tránh ghi số này khi đánh thứ tự các tầng lầu, số nhà, số phòng...
1 giờ sáng, đại lộ Hoa Hồng đã chìm vào giấc ngủ say, Bentley Mulsanne chạy đến cổng chính Long Đình, bị thanh kim loại chắn ngay cổng. Anh bảo vệ đang chơi máy tính trong phòng gác, thấy xe tới, có bổn phận ngó đầu ra xem.
Chủ nhà có thẻ, đưa cánh tay ra là có thể quét, có vẻ hơi cường hào, thích ra vẻ, thích làm khổ người khác. Vậy cũng chẳng sao, tuy nói có thò đầu ra kiểm tra, nhưng đã nửa đêm rồi còn có người đến thăm, bình thường anh đều muốn tận mắt nhìn một chút, nhà cửa bình an, công việc thuận lợi, an toàn là trên hết.
Đây là quy tắc sếp đặt ra.
Anh bảo vệ tuân thủ quy tắc này tên Trương Đại Tráng, là lính giải ngũ, hồi chống lũ lụt bị thương chân phải, bước đi khập khiễng, quê ở vùng núi, còn chưa lấy vợ.
Anh vốn tưởng rằng, tìm việc ở thành phố lớn là chuyện không có hi vọng, tìm chút việc tay chân ở trung tâm giới thiệu việc làm, chờ hết Tết về nhà làm ruộng. Không ngờ rằng, chuyên viên tuyển dụng của Hằng Thương Thế kỷ vừa thấy chứng nhận xuất ngũ của anh, liền trò chuyện với anh vài câu, anh nói về chuyện năm đó, chuyên viên không nói thêm lời nào nhận anh vào, còn là nhân viên tại chức, tam hiểm (*) không thiếu cái nào, tiền lương mỗi tháng gửi về nhà cho bố mẹ, bản thân còn có thể giữ lại một chút để tiêu dùng hàng ngày, còn có tiền thưởng cuối năm.
(*): Bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp.
Sau này mới biết, đó là quy tắc sếp lớn đặt ra, thương binh và lính già, đều phải ưu tiên thuê người.
Trương Đại Tráng tiến tới nhìn kỹ, không thấy rõ biển số xe, nhưng nhận ra được chiếc xe đó trước.
Thương Vũ Hiền từ cửa sổ xe thò đầu ra, phối hợp nói: "Xin lỗi, quên mang theo thẻ, người trên xe, là bạn của tôi."
Lúc nhìn thấy người đàn ông, Trương Đại Tráng còn hơi mơ hồ, bình thường đều là trợ lý Phương hoặc tài xế, anh đều biết hai người kia, người này cũng không tự giới thiệu... Anh sững sờ vài giây, sợ giật cả mình, đây không phải là sếp lớn của mình sao, lập tức đứng dậy, kéo thanh chắn lên.
"Sếp, cực khổ rồi, muộn vậy." Trương Đại Tráng hơi sốt sắng.
"Cậu cũng vậy." Thương Vũ Hiền hỏi, "Tín hiệu mạng vẫn ổn chứ?"
"Hả? Sao ạ?"
Trương Đại Tráng đầu tiên là run lẩy bẩy, sợ trực ca đêm chơi game bị tóm gọn, nhưng lại nghĩ, lúc trước sư phụ nói, ông ấy mới nói chút chuyện "Mấy anh em không có mạng khó khăn, trực đêm chỉ có thể xài dung lượng", hoàn toàn không thể ngờ, sếp lớn vậy mà đặt ý kiến này trên bàn, ngay lập tức kêu người giải quyết vấn đề mạng mẽo, còn cấp cho 6 phòng gác mỗi phòng 3 cái máy tính.
Trước đây trực đêm, giống như phải bán mạng, thay nhau nghỉ ngơi cũng không được, cảm thấy khó chịu buồn ngủ, nghịch điện thoại rất nhàm chán, bây giờ có thể chơi máy vi tính, xem phim, chỉ cần canh gác nghiêm túc một chút, không làm chậm trễ công việc, không lén ngủ là được.
Trương Đại Tráng vội vã từ phòng gác đi ra, trước tiên đứng nghiêm, kích động nói: "Báo cáo! Tốc độ mạng rất nhanh, tín hiệu WIFI cũng tốt, cảm ơn sếp!"
Thương Vũ Hiền gật đầu: "Ca đêm mệt mỏi, mọi người cũng cực rồi, ban ngày chú ý nghỉ ngơi, tạm biệt."
"Vâng! Sếp đi thong thả! À, tạm biệt lãnh đạo."
Trương Đại Tráng cuống đến mức xoa chân, tuy nói khuôn mặt lãnh đạo không có tươi cười gì, nhưng lại khiến lòng người thoải mái, ngày đông khắc nghiệt, làm người ta ấm áp dễ chịu.
Cho nên nói --
Trương Đại Tráng thất thần nhìn Mulsanne lái vào cổng, thấy nó chạy về hướng khu biệt thự, đến tận khi đèn xe biến mất, trong khu chỉ còn ánh đèn yếu ớt ngoài sân, anh vẫn còn đứng tại chỗ ngắm nhìn.
Anh nghĩ, cho nên nói, giữa người với người, luôn không giống nhau, có những người, nạm vàng khảm bạc cũng vô dụng; có những người, trên người như phát ra vầng sáng, chắc chắc đó là lãnh đạo, chắc chắn phải.
---
Mulsanne trực tiếp lái vào trước sân biệt thự, mở cửa sau, Sâm Lãng nằm trên ghế ngủ say sưa, nhỏ giọng đánh thức chàng thanh niên say khướt, vừa đỡ vừa khiêng, cuối cùng đem được Sâm Lãng vào nhà.
"... Đến, đến nhà rồi?" Sâm Lãng mơ màng hỏi.
"Đến rồi." Thương Vũ Hiền khẽ thở gấp, ôm eo người thanh niên, đi ba bước lùi hai bước, đưa anh tới phòng khách.
Đầu ngón tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, chỉ cảm thấy cái eo già của mình sắp gãy đến nơi rồi.
Eo chàng thanh niên rất nhỏ, lại rắn chắc, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của cơ thể anh, gầy khỏe mà lại bá đạo.
Thương Vũ Hiền đổi dép cho đối phương, hai tay giữ chặt anh, hai người đứng giữa phòng khách, ôm nhau mặt đối mặt.
Đang lo có cần để Sâm Lãng lên sôpha trước hay không, để bản thân thở một lát, rồi khiêng chàng thanh niên đến phòng ngủ cho khách --
Không ngờ, Sâm Lãng đột nhiên cả người lấy đâu ra hơi sức, mới vừa rồi còn mềm oặt một đống trong lòng Thương Vũ Hiền, bỗng nhiên thẳng người dậy, như con thú nhỏ khó khăn tự tìm ổ cho mình, lảo đảo đi về phía trước, như đang mộng du, đi tới trước cầu thang, ngẩn ra, sau đó bắt đầu lên lầu.
Thương Vũ Hiền: "......"
Lầu một có hai phòng cho khách, lầu hai là phòng của hai vợ chồng và Đường Đường, còn có phòng trẻ em để đứa nhỏ học tập và vui chơi, lầu ba là phòng sách, phòng quần áo và rạp chiếu phim gia đình các thứ.
Từ sau khi chính thức ly thân với vợ, Thương Vũ Hiền từng mất ngủ liên tục mấy đêm, hắn nghĩ hết mọi cách, kêu người sửa lại phòng ngủ hai vợ chồng, đổi một chiếc giường lớn thoải mái hơn, giấy gián tường thay màu đậm, thay đổi hết phong cách, nhưng ban đêm vẫn khó ngủ.
Vì vậy, hắn chỉ đơn giản dời chỗ, ở một mình trong phòng cho khách dưới lầu.
Thương Vũ Hiền định thần lại, chỉ sợ người thanh niên lại bước hụt, liền theo sát lên lầu, đi tới bậc thang, hắn đỡ lưng chàng thanh niên, nghiêng đầu, nhìn mặt đối phương.
Lo Đường Đường bị đánh thức, Thương Vũ Hiền nhỏ giọng dò hỏi: "Anh bạn nhỏ, cậu đang ngủ, hay tỉnh vậy?"
Thanh niên im lặng không lên tiếng, tiếp tục lên lầu.
Lên tới lầu hai, rẽ phải, đi 5 6m trên hành lang, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Thương Vũ Hiền: "......"
Tưởng là lầu hai của tiệm tạp hóa sao?
Giây phút bước vào cửa, Thương Vũ Hiền mới nhận ra, bản thân đã 3 tháng chưa vào căn phòng này.
Phòng ngủ tối màu, sàn nhà tựa như có thể hút sạch, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất, trải dài trên giường lớn.
Sâm Lãng lần mò trong bóng tối, đi tới bên giường, ngẩn người một hồi, cũng không nằm, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, như ngồi thiền.
Thương Vũ Hiền đưa tay mở đèn.
Đèn tường đầu giường kiểu Âu phát ra ánh sáng vàng ảm đạm, hắn đi tới trước mặt Sâm Lãng, đáy mắt chợt lóe lên tia không nhịn được cười: "Sâm Lãng, cậu có biết bây giờ mình đang ở đâu, tôi là ai không?"
"Còn chưa tự giới thiệu mình, anh tên gì?" Sâm Lãng mở mắt ra, bị tia sáng chói vào híp mắt lại, "Ánh sáng vừa đủ, chúng ta tâm sự, họ tên, sở thích?"
Thương Vũ Hiền: "..."
Chợt nhìn lại, nét mặt chàng thanh niên khá là nghiêm túc, lúc đầu còn tưởng muốn một cuộc trò chuyện chính thức, nhìn kỹ lại, ánh mắt đối phương không đúng lắm, lạc trôi tận đâu đâu.
Tên này say quá hoá điên rồi?
Đã từng gặp người uống nhiều thích ca thích nhảy, thích ôm thích hôn, thích khóc thích quậy, thanh niên này lại tìm người tán gẫu?
Người quá cô quạnh, mới có thể sau khi uống nhiều, 1 giờ rưỡi sáng, trong tiềm thức muốn tìm người tán gẫu...
Sâm Lãng: "Họ, họ tên?"
Thương Vũ Hiền bất đắc dĩ thở ra một hơi, chỉnh máy điều hoà: "Thương Vũ Hiền."
"Sâm Lãng." Sâm Lãng tiếp tục hỏi, "Sở thích?"
Thương Vũ Hiền do dự một chút, "Kinh doanh?"
"Cái đó sao gọi là sở thích, anh không hiểu sự đời gì cả." Sâm Lãng nghiêm túc phê bình hắn, "Kinh doanh để làm gì, sở thích của anh, chính là... kiếm tiền."
Thương Vũ Hiền: "..."
Sâm Lãng: "Ưu điểm."
Thương Vũ Hiền chớp mắt: "Cậu vẫn chưa nói, sở thích của cậu là gì?"
"Đã nói là 'sở thích' rồi, thì cái nào tốt tôi đều thích, ví dụ như, con người chú cũng rất tốt, tiền, tiền cũng rất tốt." Sâm Lãng nói, "Về chuyện này, tôi, với anh, không khác lắm, anh kiếm tiền, tôi yêu tiền... Ưu điểm?"
Thương Vũ Hiền: "Kiếm tiền?"
"Lại, lại là kiếm tiền? Vậy cũng coi là ưu điểm à? Người như anh, là tinh anh kém cỏi nhất, tôi từng gặp đó, hức, nói chút ưu điểm mà người nhìn một cái là thấy được ấy, ví dụ như tôi, tôi này, toàn thân từ trên xuống dưới đều là ưu điểm."
Thương Vũ Hiền: "..."
Sâm Lãng nghiêng đầu: "Hỏi anh đó, ưu điểm, mà người khác nhìn một cái là, thấy được, anh vừa nói, người khác đều biết hết."
Thương Vũ Hiền suy nghĩ một chút: "Tiêu tiền, tôi có rất nhiều tiền, nhà rất giàu."
"Cái này." Sâm Lãng ngây ra, "Người khác ai cũng biết?"
Thương Vũ Hiền gật đầu: "Biết chứ."
"Hức, được thôi." Sâm Lãng nắm chặt nắm đấm, đóng dấu vào lòng bàn tay của tay còn lại, "Anh Thương, anh đạt tiêu chuẩn, nhất định phải tới, đi làm... Anh được tuyển dụng rồi... Sau này, đừng, đừng bực nữa..."
Thương Vũ Hiền: "?????"
Sâm Lãng lẩm bẩm xong, cặp mắt đào hoa cong cong, khẽ mím môi, từ từ, vẽ ra một đường cong dịu dàng.
Chàng thanh niên đang cười, ngẩng đầu, cười với hắn, khuôn mặt đẹp trai đến kinh người, sáng đến chói mắt.
Chẳng lẽ đồ chơi Nha Nha gửi thông báo phỏng vấn cậu ta, nên tâm trạng tốt, uống nhiều?
Người ta nói rượu vào say tình.
Chàng thanh niên uống nhiều rượu, người đầu tiên nhớ đến là mình?
Thương Vũ Hiền cụp mắt nghĩ ngợi một chút, cười nói: "Vừa nãy cậu nói, chỉ cần tốt, cậu đều thích, ví dụ như tôi, cậu thích tôi điểm gì?"
Sâm Lãng nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt lướt nhanh từ trên xuống dưới trên người hắn, cuối cùng dừng lại trên gương mặt hắn: "Khuôn mặt đẹp, phong độ nhẹ nhàng, trông rất trẻ, thân hình cũng không tệ, hơn nữa còn rất có khí chất."
Ánh mắt Thương Vũ Hiền hơi trầm xuống: "Không lẽ cậu chỉ thích bề ngoài của tôi thôi à?"
"Còn nữa, ngoại trừ lúc tức giận vẻ mặt của anh rất doạ người, lúc bơ người ta vô cùng lạnh lùng, ánh mắt đáng sợ lắm, nói chuyện có lúc miệng rất độc, có lúc lại quá nghiêm túc làm người khác căng thẳng, có lúc lại vô lý, không nể mặt người khác, thích trêu chọc người ta, tính tình còn có hơi lập dị ra, thì những thứ khác tôi đều rất thích."
Thương Vũ Hiền: "......"
Đồ khốn nạn.
Tên này chắc chưa từng nịnh sếp bao giờ đúng không, kiểu nịnh nọt này, chẳng có công việc gì có thể lâu dài cả.
"Chú à, nhìn tôi một chút." Sâm Lãng ngẩng đầu, "Nhìn rõ chưa, thấy chỗ nào lạ không?"
Thương Vũ Hiền hừ lạnh: "Sao?"
"Tôi bị chặt đó!" Sâm Lãng cúi đầu.
Thương Vũ Hiền quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "???"
5 giây sau, Sâm Lãng bổ sung thêm: "Chân."
Thương Vũ Hiền: "..."
Sau đó bắt đầu càu nhàu, ban đầu Thương Vũ Hiền còn chưa hiểu được anh đang nói cái gì, dần dần, manh mối ngày càng nhiều, quan hệ logic cũng rõ ràng.
Người thanh niên thất tình, bạn gái theo người khác?
10 phút sau.
Sâm Lãng: "Cứ như vậy đó, tôi nâng trong lòng bàn tay, hức, vợ tôi, bình thường còn không nỡ đụng vào, bị người ta làm thương tích đầy mình, trước đây tôi nói với cậu ấy, giang hồ hiểm độc, không được thì rút lui, nhất định phải chú ý an toàn, cậu ấy không nghe, đây không phải là đối nghịch với tôi sao..."
"Khoan đã." Càng nghe càng thấy sai sai, Thương Vũ Hiền cắt ngang lời anh: "Cậu buồn bã, tức giận, đau tới không muốn sống nữa, chỉ bởi vì cô ấy không nghe lời cậu, bị người khác làm tổn thương?"
Sâm Lãng chớp mắt: "Nếu không thì sao?"
Thương Vũ Hiền: "......"
Không phải là bởi vì chia tay, thất tình, luyến tiếc người kia, mới say thành bùn nhão sao?
Thương Vũ Hiền xoa khóe mắt khô khốc, trong đầu có một câu hỏi: Tôi đứng đây nghe một con ma men nói lâu như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?
Mạch tư duy của tên nhóc này không giống với người khác nhỉ, bản thân muốn khuyên nhủ an ủi, cũng không biết nên nói từ đâu.
"Trước đây tôi còn rất hâm mộ anh, bây giờ thì không rồi, tôi biết anh cũng có nỗi khổ trong lòng." Sâm Lãng mơ mơ màng màng đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Thương Vũ Hiền, mất mát nói, "Giờ tôi hiểu rồi, thứ đồ chơi 'tình yêu' này, không thể tùy tiện dính vào, như đỉnh Everest vậy, có can đảm, thì chúng ta đi thử thách một chút, nhưng không hợp để ở lâu dài."
Thương Vũ Hiền nhẹ giọng cười, xoa trán người thanh niên, "Cậu nói đúng, nhưng mà, cho dù chỉ là đi thử thách một chút, chúng ta cũng không chắc có thể sống sót trở về."
Sâm Lãng cứng đờ, năng lượng tích cực đã nói đâu, làm tiểu thiên thần cho nhau à?
Thương Vũ Hiền cười, quan sát dáng vẻ mất mát của chàng thanh niên.
Thôi, tùy cậu ta vậy.
Nhớ lần trước đi công tác, Tiểu Phương mua đồ ngủ cho mình, mới mặc một lần, Thương Vũ Hiền nghĩ, quay người tới trước tủ quần áo, tìm được bộ đồ ngủ lam đậm, rồi lấy một chiếc quần lót mới ra.
Trở lại trước mặt Sâm Lãng, thấy đối phương mơ màng dựa trên đầu giường, hình như là đang ngủ.
Thương Vũ Hiền bước đến, cởi áo phao cho anh, bên trong cũng không có áo lông cừu, chỉ có một chiếc áo sơmi mỏng manh, tay áo còn dính tuyết.
Ngón tay đã mở tới nút áo thứ ba, xuống chút nữa, tối quá, không thấy rõ lắm.
Thương Vũ Hiền khom người xuống, lòng bàn tay đè lồng ngực anh, không cho anh lộn xộn.
Sâm Lãng đột nhiên mở mắt ra: "Anh muốn đưa tay vào không?"
Một câu nói bất chợt thốt ra, Thương Vũ Hiền run một cái như điện giật, hắn dừng động tác, ngồi dậy, dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn chăm chú Tham Lãng.
Qua một lúc lâu, Thương Vũ Hiền lạnh lùng nói: "Sao cậu có thể yêu cầu kiểu này, cậu đây là quấy rối tình dục rồi."
Sâm Lãng: "???????"
Thương Vũ Hiền rũ mắt: "Người trẻ tuổi các cậu, đều không có trách nhiệm với mình, tương lai còn có ai dám dựa vào cậu? Cậu đừng chê tôi dông dài, bình thường tôi không có nhiều lời như vậy, nghe kỹ lời bạn thân khuyên, như chuyện cần phong độ không cần nhiệt độ không thể có nữa, lớn tuổi rồi sẽ dễ bị bệnh..."
Lời trong miệng còn chưa nói hết, mùi rượu đã phả vào mặt.
Gương mặt đẹp trai đến nao lòng, đột nhiên kề sát vào hắn.
Trạng thái của tên này lúc thì tỉnh táo lúc thì càn quấy, thực sự làm người ta bị quay như chong chóng.
Thương Vũ Hiền lui về sau một bước, chân dài cũng tiến sát tới một bước.
"Tôi nói, hôm quen biết anh." Sâm Lãng giơ tay lên, nâng mặt hắn lên, rũ mắt nhìn hắn, hỏi một câu kỳ lạ, "Anh, có phải nguyền rủa tôi không?"
Thương Vũ Hiền: "????"
Sâm Lãng bỗng nhiên nghiêng người tới gần, dùng môi chặn khóe miệng hắn, nhẹ nhàng hôn lên mép môi của hắn.
Không một chút dấu hiệu báo trước.
Thương Vũ Hiền đầu tiên là sững sờ mở to hai mắt, phản kháng đẩy anh mấy lần, không đẩy được, tránh không thoát, sau khi hao hết hơi sức, lười nhây với con ma men rượu vào hoá điên này, nếu là Lệ Uy Dương, đã đi đường quyền từ lâu rồi, nhưng tên nhóc trước mắt... Không thể làm gì khác hơn đành phải mặc kệ anh.
"Anh bạn nhỏ, thói quen say rượu này, là tối kỵ của nhân viên tiêu thụ, sau này chờ cậu sự nghiệp vững vàng rồi, thường sẽ có tiệc tùng, tiệc rượu..."
Thương Vũ Hiền còn chưa nói hết, đã bị đối phương cắt ngang --
"Tới bây giờ anh mới xuất hiện." Sâm Lãng nhấm nháp trên môi hắn, lẩm bẩm hỏi, "Lúc trước anh đi đâu vậy?"
Thương Vũ Hiền ngẩn người: "Cậu nói gì?"
"Nếu như lúc mẹ qua đời, chú ở bên cạnh tôi, thì tốt biết bao, như vậy, tôi sẽ không một mình nữa."
Sâm Lãng nói ra những câu này, vậy mà không lưu loát bật cười.
"Sao mới tốt đây, người ở bên cạnh, từng người một rời xa tôi." Anh phát run chôn mặt trên vai Thương Vũ Hiền, ôm chặt lấy eo hắn, "Tôi cảm thấy, sau khi biết anh, cả người đều có chút lạ lùng, thấy không tẻ nhạt nữa, nhưng lại cô đơn hơn."
Thương Vũ Hiền: "......"
Bởi vì lần trước không kìm chế được cảm xúc, sau đó không liên lạc với cậu ấy nữa?
Chỉ nhìn bề ngoài, chàng thanh niên không giống như người hay dựa dẫm vào người khác.
Xem ra, tên nhóc này lần này buồn thật rồi.
Ông ngoại đã lớn tuổi, chỗ bên bố cậu ấy cũng không dựa vào được, một mình, luôn có những lúc không thể chịu đựng được.
Giống như bản thân Thương Vũ Hiền, nơi chiến trường lúc nào cũng đầy súng gươm, hắn chưa bao giờ tháo giáp, trong ấn tượng của hắn, "mệt" không phải là cảm giác trong lúc nhất thời, mà là một phần của cuộc sống, là tín hiệu mà nhiều năm qua cơ thể phát tới cho đại não.
Không ai biết, khối cơ thể được người người noi theo này có thể chống đỡ được bao lâu.
Có điều, cho anh bạn nhỏ của mình mượn một bờ vai, để có thể dựa vào, vẫn còn thừa sức.
Hắn nhớ tới, chiều hoàng hôn nhàn nhã ở tiệm tạp hóa đó.
Cuộc sống thanh nhàn thoải mái, hạnh phúc che ngợp bầu trời.
Thương Vũ Hiền đứng đó ngây người một hồi lâu, do dự một chút, chậm rãi nhấc cánh tay lên, lòng bàn tay úp lên lưng chàng thanh niên, nhẹ nhàng vuốt ve, có chút vụng về an ủi anh: "Bây giờ cũng chưa muộn, ông ngoại còn khoẻ mạnh, Đường Đường thì đang lớn, tôi ở bên cạnh cậu, đừng buồn, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Đèn tường trong phòng hơi mờ ảo, bóng người khẽ động.
Tựa như trải qua một cuộc chiến trên thảo nguyên, trong đêm tối hai con thú dữ đang liếm láp vết thương cho nhau, bảo vệ, an ủi lẫn nhau, luôn luôn cảnh giác sự xâm lược của thế lực bên ngoài.
Qua một khoảng thời gian rất dài.
Sâm Lãng ổn định lại cảm xúc, dụi mắt trên vai hắn, tiện thể lau luôn nước mũi.
Thương Vũ Hiền nghiêng đầu liếc nhìn bờ vai của mình, "Thoải mái chưa?"
Sâm Lãng ưỡn ngực, cặp mắt đào hoa cong cong: "Anh đoán xem?"
Thương Vũ Hiền: "..."
Sắc mặt Thương Vũ Hiền tối sầm lại, tiến lên tóm chặt áo sơmi của Sâm Lãng, tựa như những chuyện xảy ra trước đó đều là giả, "Cho dù là cậu tỉnh rượu hay chưa, mau cởi quần áo, đi tắm, mùi rượu nồng quá."
"Biết rồi, biết rồi, đừng nóng, anh nắm áo tôi rồi..."
"Đừng có làm loạn hết cả lên, Đường Đường cũng không như vậy."
"Khoan khoan khoan, chú à chú cẩn thận chút..."
Sâm Lãng giãy giụa kịch liệt.
Trong sự vùng vẫy, anh mạnh mẽ cởi hết quần áo ra.
Thương Vũ Hiền: "......"
Sau đó đứng lên, chuẩn bị kéo khoá quần jean.
"Đừng, đừng cởi nữa, còn lại vào phòng tắm hẵng cởi." Thương Vũ Hiền nhẫn nhịn, chỉ cảm thấy chóng mặt, mệt lã người, yếu ớt phất tay một cái, "Đi tắm, cửa ở đó, đồ ngủ cầm lấy."
Sâm Lãng cầm đồ ngủ lên, nhìn thấy một chiếc quần lót tứ giác màu đen, giơ nó lên quan sát, than thở từ tận đáy lòng: "... Haizz, cái này, nhỏ quá không vừa đâu."
"Đừng có ôm quần lót của người khác buồn rầu." Sắc mặt Thương Vũ Hiền lúc xanh lúc trắng, "Còn nữa, đừng lắc lư trước mặt tôi, tôi chóng mặt."
"Tôi đã làm chuyện gì... Khiến anh chóng mặt vậy?"
Sâm Lãng cười hỏi.
Mí mắt Thương Vũ Hiền giật lên: "Nếu sau này muốn chính thức làm việc, khó tránh khỏi mấy chuyện giao bôi cạn ly, thói xấu say rượu phải sửa, tôi không có đùa đâu."
"Ừm." Sâm Lãng lười biếng đáp lại.
Vẻ mặt Thương Vũ Hiền trầm xuống: "Trả lời đàng hoàng."
Sâm Lãng run lẩy bẩy, hoàn toàn xuất phát từ bản năng, sắc mặt nghiêm túc: "Vâng, thưa sếp, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ ăm năn hối cải làm người mới, làm người một lần nữa, bỏ tật xấu, làm lại cuộc đời."
Thương Vũ Hiền: "..."
Sâm Lãng bước đi chậm rãi, đi tới trước mặt Thương Vũ Hiền.
Thương Vũ Hiền nhìn anh từ trên xuống dưới.
Quần lót bám thấp trên chiếc eo gầy rắn chắn, cơ bụng mỏng, rãnh bụng cũng không sâu, nhưng lại rõ ràng nét nào ra nét đó, đường nhân ngư kéo dài xuống, biến mất ở bụng dưới.
Dáng người chàng thanh niên đẹp thật, rất hợp với thẩm mỹ của phương Đông.
Thương Vũ Hiền nặn góc mắt: "Tôi lớn tuổi rồi, không nhiệt huyết như mấy người trẻ tuổi các cậu, đi ngủ sớm chút đi."
"Căn phòng này, có mùi mới sửa lại, miếng dán bảo vệ ở đầu giường còn chưa tháo ra, không có hơi người, chắc lâu rồi không có ai ở, phòng ngủ của vợ chồng à?" Sâm - Conan - Lãng hỏi thẳng vào vấn đề.
Cái tên này, rốt cuộc lúc nào là say, lúc nào là tỉnh táo vậy?
Thương Vũ Hiền không đáp lại, gật đầu.
"Anh thấy..." Sâm Lãng rũ mắt, cặp mắt đào hoa chứa đầy sức sống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thương Vũ Hiền, "Tôi đi đâu ngủ, thì được?"
Thương Vũ Hiền giương mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau một hồi, bỗng nhiên đưa tay, nắm lấy cằm Sâm Lãng, cho anh nhìn về phía phòng tắm, "Tôi ở dưới lầu, cậu tắm xong, đi đâu ngủ cũng được, chỉ cần là chỗ tôi không nhìn thấy."
Sâm Lãng bắt được tay hắn, nét cười trên mặt thu lại, nhìn hắn chăm chú: "Tôi ngủ phòng này, cũng được sao?"
Thương Vũ Hiền nhìn thẳng vào anh: "Tùy cậu."
Ánh mắt Sâm Lãng dần dần đong đầy sự dịu dàng, nhẹ giọng: "Buông bỏ rồi?"
Thương Vũ Hiền cười khổ: "Ừm, nửa năm rồi, cũng nên buông bỏ thôi."
Sâm Lãng khẽ chậc một tiếng, quay đầu đi chỗ khác: "Bớt ra vẻ đi, cũng không biết là ai, khó chịu đến ngẩn ngơ, không kìm chế được cảm xúc, không thèm để ý người khác, khóc không ra nước mắt."
Không phải, Thương Vũ Hiền thầm nghĩ trong lòng, không phải như cậu nghĩ.
Thấy đối phương không đáp lời, Sâm Lãng nở nụ cười, không chút do dự bày vẻ mặt chế giễu: "Nếu như chú quá khó chịu, tôi cũng có thể cho chú mượn bờ vai mà."
Sao chủ đề biến thành nói móc, bới gốc nhau rồi?
"Không cần." Thương Vũ Hiền nghiêng người sang, khóe môi mang theo một nụ cười lạnh, "Đúng rồi, trước đó cậu hỏi 'ưu điểm' của tôi, cậu nói ưu điểm của cậu có phải.."
Còn chưa quên, có chút ấn tượng, khuôn mặt Sâm Lãng đỏ ửng: "Sao, khắp người anh đây đều là ưu điểm, ngưỡng mộ không?"
Thương Vũ Hiền lắc đầu, "Tôi cảm thấy, cậu không có nói thật..."
Sâm Lãng: "?????"
Thương Vũ Hiền híp mắt một cái, dùng ánh mắt "Nếu muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm" nhìn anh chăm chú, lạnh nhạt nói: "Hôm ăn cơm ở tiệm tạp hóa, ông ngoại có nói với tôi, chuyện trẻ trâu nhất của Lãng Lãng, chính là hồi nhỏ nằm dưới đất đi tiểu, có thể tiểu tới mặt mình?"
Sâm Lãng: "!!!!!!!!!"
Thương Vũ Hiền: "Đáng tiếc quá, cậu nên đi thi tìm kiếm tài năng."
Sâm Lãng: "......"
Mẹ nó, lần này quên mẹ hết rồi, trong đầu còn đứt bặt bặt mấy sợi dây thần kinh.
Ông già thối tha, vậy mà lại bóc phốt mình với ông chú?
Thương Vũ Hiền cười ôn hoà: "Sao, ngày mai thứ bảy, tôi và Đường Đường đều nghỉ, nếu như cậu còn chưa muốn tắm rửa đi ngủ, thì cứ tiếp tục tâm sự với tôi?"
"Không! Tôi vẫn chưa tỉnh rượu, không tâm sự, không tâm sự, tôi không sao cả, nếu anh không ngại, tôi sẽ ngủ ở đây, giường mới cứ để tôi rửa đi, tiền lì xì cũng đã miễn rồi." Sâm Lãng vội vã dời tầm mắt, đưa ngón tay trỏ chỉ chiếc giường lớn đó, ôm quần áo, đi vào phòng tắm.
Đẩy cửa phòng tắm ra, mới vừa bước một chân vào, dường như nhớ tới điều gì đó, Sâm Lãng lùi về sau một bước, nghiêng đầu nhìn về phía Thương Vũ Hiền, muốn nói lại thôi.
Khoé miệng Thương Vũ Hiền giật một cái, nhẫn nhịn: "2 giờ rưỡi sáng rồi, cậu lại muốn thế nào?"
Cặp mắt đào hoa liếc nhìn hắn một cái, "Ừm thì, tôi tuổi trẻ nhiệt huyết, nếu như anh muốn nhìn, tôi cởi mấy lần cũng được..."
"Sao tôi phải nhìn??? Cút vào!!!"
Cuối cùng cũng bộc phát lần nữa.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Thương Vũ Hiền: "Hồi nhỏ nằm dưới đất đi tiểu, tiểu tới mặt mình thật à?"
Sâm Lãng: "Hừ."
Thương Vũ Hiền: "Ha ha."
Sâm Lãng: "Bây, giờ, tôi, lớn, rồi."
Thương Vũ Hiền: "..."
- Hết phần 1 -