Hôm nay thứ sáu, tâm trạng Sâm Lãng rất tốt, thời gian đồ chơi Nha Nha phỏng vấn là thứ ba tuần sau.
Lấy một két bia từ tiệm tạp hoá, kéo cửa sớm, lo cho người già ngủ trước, cũng đánh tiếng nói tối nay không về.
Đêm đầu tiên không về.
Chạy tới nhà trọ vừa đúng 9 giờ, theo thói quen ngước nhìn lên cửa sổ lầu 4, không ngờ nhìn thấy, đèn nhà bếp sáng choang.
Sâm Lãng mở cửa nhà, đặt két bia ở huyền quan, thay dép đi vào trong.
Hứa Duệ bình thường chưa bao giờ vào bếp, nói khói dầu hại cho cổ họng. Lúc này cậu đang rửa đồ trong nhà bếp, nghe thấy tiếng cửa tắt nước, đứng bên bồn rửa ngẩng đầu: "Về rồi à? Cơm nấu rồi, không biết nước có bỏ nhiều không, em mua chút đồ ăn, thấy anh chưa tới, nên chuẩn bị một chút."
Sâm Lãng dựa vào cửa, giương cằm lên: "Hôm nay ngọn gió nào thổi vậy?"
Hứa Duệ cúi đầu, hơi bối rối, cắn môi không nói lời nào.
Sâm Lãng tưởng cậu ngại, trong lòng cảm thấy thú vị, nhớ tới lần trước hai người tan rã không vui, và oán trách Hứa Duệ lúc sắp đi, đối phương tới cầu hoà?
Sâm Lãng rũ mắt im lặng, đôi chân dài bước vào bếp, ở sau lưng đối phương, tiện tay vịn eo cậu, kéo về trước người mình.
Sâm Lãng cao 1m87, mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo mới thấy có thịt. Hứa Duệ 1m75, mặc áo len cổ lọ nhạt màu, gầy, cực kỳ gầy, lên hình đẹp vô cùng, nhưng trong thực tế, toàn thân gầy gò đến mức không ra hình người.
Sâm Lãng ôm cậu từ đằng sau.
Hứa Duệ không tránh, tiếp tục gọt khoai tây.
"Múa dao cầm súng, không hợp với em." Sâm Lãng cầm lấy dụng cụ trong tay cậu, hơi thở phả cổ cậu, "Ngón tay bị thương, anh đau lòng lắm."
Cả người Hứa Duệ run lên, nắm lấy cổ tay đối phương, tránh về phía trước, "Đừng nghịch, đưa dao đây."
Sâm Lãng cho rằng cậu còn đang giận mình, không quan tâm sự giãy giụa của đối phương, hai tay quấn lấy cậu, cười kề sát vào cậu, "Tiểu Duệ, em với cái người của Phong Kình đi Tam Á?"
"??!"
Hứa Duệ hoảng hốt, nghiêng đầu, mở to hai mắt nhìn anh: "Sao vậy? Ai nói gì rồi?"
Sâm Lãng: "Hình trên Weibo."
"Ừ, đúng rồi, còn thêm mấy người nữa."
Giọng Hứa Duệ đang phát run.
Sâm Lãng cười: "Anh biết mà, một đám người chơi ở bờ biển, hôm nay nhìn thấy hình bãi biển của em, anh liền nhớ (1) em..."
"Nhớ, nhớ em rồi, mới mấy ngày thôi mà." Hứa Duệ ngay lập tức nghiêng mặt sang một bên, giống như cô dâu nhỏ bị bắt quả tang, trong lòng Sâm Lãng cười thầm, hôn phớt lên miệng cậu một chút, Hứa Duệ cắn môi ngẩn người.
Chưa đợi định thần lại, đã bị nắm chặt hai vai, thân thể cũng bị xoay qua, Sâm Lãng khẽ hôn cậu: "Chính là muốn (2)..."
(1) (2) Hai chỗ này tác giả đều dùng từ 想 nên nghĩa có hơi phong phú, có nghĩa là nhớ, muốn, nghĩ...
Hứa Duệ: "???"
Sâm Lãng nhìn cậu sững sờ, cười trầm thấp: "Muốn làm."
Hứa Duệ: "......"
Đây là Sâm Lãng giả phải không?
Mới một tuần không gặp, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì rồi?
Qua nhiều năm như vậy, Sâm Lãng chưa từng nói kiểu tán tỉnh thế này, cũng chưa từng chủ động bao giờ.
Hứa Duệ đẩy anh: "Anh sao vậy?"
Sâm Lãng không đáp, tựa như đã kiềm nén rất lâu, lập tức siết chặt đối phương, hôn khắp nơi.
"Anh Lãng?"
Thân hình Sâm Lãng gầy gò, nhưng lại bá đạo, cánh tay quấn lấy cậu, bàn tay dùng sức giam chặt lưng cậu, Hứa Duệ đau, rầm rì phản kháng, vội vàng đẩy anh, lại bị kéo ngược trở về, đè lên tủ bếp hôn.
Trên người Hứa Duệ mất trọng lực ngã ra sau, vội vàng đưa tay ôm cổ anh.
Thành thật mà nói, Sâm Lãng cũng hơi mơ màng, anh biết cái này không bình thường, từ sau khi cuối tuần trước bị bệnh đã như vậy, trước lúc ngủ muốn làm, tắm muốn làm, còn mơ kiểu kia, trước đây chưa bao giờ có cảm giác này, giống như thú đực động dục.
Má, thời kỳ dậy thì đã qua lâu rồi mà.
Sâm Lãng khẽ dùng sức, ôm Hứa Duệ, tay áp chặt lên cơ thể đối phương, nhấc lên, mất kiểm soát muốn xoa dịu sự kích động của bản thân, bế cậu vào phòng ngủ.
"Đừng nhúc nhích, ngoan một chút."
Trên giường trong phòng ngủ, Sâm Lãng ôm cậu dậy, đưa tay cởi áo len cổ lọ của đối phương.
Một tay Hứa Duệ nắm chặt lấy quần áo, một tay cố gắng đẩy anh ra: "Khoan đã, không được, thật sự không được, chờ chút!"
Sâm Lãng cúi đầu hôn cổ cậu: "Không chờ được."
"!!!"
Hứa Duệ liều mạng chống cự: "Sâm Lãng! Em không muốn, hôm nay không muốn, anh có hơi không đúng rồi, mau thả em ra..."
Sâm Lãng cắn lỗ tai cậu: "Em không phải luôn cảm thấy, anh chưa đủ yêu em sao?"
"Không có, dừng lại, em nói, đừng quậy!!!"
Hứa Duệ la to.
Sâm Lãng: "......"
Dưới ánh đèn vàng, áo len cổ lọ nhạt màu bị vén ra một chút, lộ ra dấu đỏ hồng chưa tan hẳn.
Toàn thân Hứa Duệ cứng đờ, nhận ra tầm mắt của đối phương dừng lên cổ mình, lúc này cậu không rõ chuyện gì đang xảy ra, giơ tay sờ lên, mới đoán được, hoảng hốt nhanh chóng kéo cổ áo lên trên, dường như muốn che tới cằm.
Cảm nhận được người đàn ông trên người tỏa ra sự tàn bạo, Hứa Duệ dừng động tác lại, cũng không dám cử động.
Cặp mắt đào hoa híp lại, Sâm Lãng chậm rãi ngồi dậy, giơ tay lên, nhẹ nhàng bỏ tay Hứa Duệ ra, từng chút một kéo cổ áo xuống.
Một người đàn ông 25 tuổi, đã không thể ngu đến mức tin chuyện nhảm nhí cái gì mà "Chơi ngoài trời trên núi, bị muỗi độc chích" nữa.
Anh từ từ đối mặt, nhìn chăm chú Hứa Duệ cũng đang nhìn thẳng vào mắt mình, Sâm Lãng nghĩ, đôi mắt này sáng cỡ nào, dường như chỉ có thể nhìn thấy được mình.
Anh không hỏi gì cả.
Đúng vậy, hai người đối diện nhau tròn một phút, vậy mà Sâm Lãng không hỏi câu nào.
Thậm chí Hứa Duệ biến thái mà mong đợi, mong rằng đối phương có thể nổi trận lôi đình, lớn tiếng chất vấn cậu "Có phải lên giường với người khác rồi không?"
Cứ như vậy, bản thân có thể uất ức oà khóc, càn rỡ trút giận, sau đó tuyệt vọng rít gào với anh: "Đúng, em uống nhiều quá, bị người ta hiếp, làm sao đây, anh Lãng anh nói đi, em nên làm sao đây?"
Chỉ cần cuối cùng ném vấn đề qua một bên, Sâm Lãng sẽ đứng ở lập trường của người khác mà suy nghĩ, nhiều năm như vậy, Hứa Duệ hiểu rõ anh quá rồi.
Nếu như vậy, Sâm Lãng sẽ không hề nghi ngờ, chỉ càng đau lòng hơn cho mình thôi?
Hứa Duệ nghĩ.
Chỉ cần bản thân vẫn thừa nhận yêu anh, anh sẽ không tổn thương mình.
Chỉ cần mình không cất lời nói muốn rời xa anh, anh sẽ không vứt bỏ mình.
Đối với chuyện tình cảm, cho dù là hợp hay tan, Sâm Lãng cũng sẽ không chủ động.
Trên thế giới người hiểu rõ Sâm Lãng, trừ mình ra, không còn có ai khác.
-- Tôi là tín ngưỡng của anh ấy.
Chỉ cần tôi nói, dù cho sự thật là gì đi chăng nữa, anh ấy cũng sẽ tin tưởng --
Tối hôm Thương tổng tới đón sân bay, sau khi Lệ Uy Dương trở lại thành phố, đúng lúc không có hẹn, liền liên lạc với Hứa Duệ. Bởi vì Phong Kình đầu tư một bộ phim mạng IP, Hứa Duệ không muốn bỏ qua cơ hội này, vì vậy rất vui vẻ đồng ý.
Hai người ăn bữa cơm tối, Lệ Uy Dương nói chuyện hài hước, Hứa Duệ cũng vui vẻ cam chịu, bọn họ uống sạch cả chai ruợu ngoại, Lệ Uy Dương liền đưa cậu về nhà -- nói là nhà, chẳng qua là căn biệt thự lúc bình thường hay tụ tập bạn bè.
Hứa Duệ cảm nhận được sự điên cuồng và bá đạo ở trên giường của người đàn ông này.
Ngày trước hay cổ vũ Sâm Lãng, nói mấy lời tán tỉnh như "Ông xã vừa lớn vừa giỏi" để thêm tình thú, trở nên thư thái dễ chịu hơn trong những cơn chìm đắm vào đê mê.
Lớn thì lớn đó, có thể tận mắt thấy sự thật, nhưng giỏi hay không thật sự còn phải so thử.
Sâm Lãng luôn tôn trọng và kiềm chế lúc làm tình, khiến trong lòng Hứa Duệ rất bức bối, ngột ngạt không nói nên lời.
Năm thứ 7 tràn ngập nguy khốn, Hứa Duệ nếm trải được một mùi vị khác ở trên giường.
3 ngày qua, cậu vẫn luôn ở lại trong biệt thự, thương tích đầy mình, không xuống giường nổi. Cho dù là 0, thì cậu cũng là người đàn ông bình thường, cũng sẽ tinh trùng lên não, cơ thể của cậu nhận được sự an ủi trước nay chưa từng có, cùng với Lệ Uy Dương, cả ăn cơm cũng ở trên giường.
Cho tới chiều nay, Lệ Uy Dương nói cho cậu biết, tuần sau có thể đi thử vai, vai nam 3, trên cơ bản đã định sẵn hết rồi, thử vai chỉ để cho đủ trình tự.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng, mặc âu phục England, áo mũ chỉnh tề, đặt Hứa Duệ trần truồng trên tay vịn cầu thang, lấy cà vạt cột tay cậu ra đằng sau, cười nói: "Em xem như là bỏ vốn để vào đoàn phim, cố gắng diễn đi, kiếm chút mặt mũi cho anh, quay xong về tìm anh."
Trước đó còn tưởng là một vụ mua bán một lần.
Không lẽ Lệ tổng để ý mình?
Trên cổ cũng có dấu, Hứa Duệ đắm chìm trong cơn vui sướng mãnh liệt, mới đầu cũng hoàn toàn không biết. Lúc Sâm Lãng chạm vào cậu, sở dĩ giãy dụa, là do mới vừa về lên lầu, phía dưới của cậu vẫn còn có thứ chảy ra.
Thực ra đêm nay hoàn toàn có thể không gặp nhau, nhưng cậu thật sự quá muốn chia sẻ tin tức với Sâm Lãng rằng "Rốt cục cũng đã tranh được vào giới diễn xuất", rồi lại nghĩ, chẳng qua là ăn bữa ăn khuya mà thôi, gặp nhau cũng chẳng sao, chỉ cần mình nói mệt quá, không chủ động dính vào, thì sẽ không có chỗ nào sơ suất.
Chỉ cần bản thân không nói, Sâm Lãng cũng sẽ không biết gì hết, mãi mãi cũng sẽ không biết.
Nhưng lại không ngờ, Sâm Lãng của đêm nay như uống trúng phải thuốc kích dục, vậy mà chủ động muốn làm, thậm chí ngay cả phản ứng cơ thể cũng hơi mất khống chế.
Hứa Duệ hơi bị sợ, một khi đối phương tiến vào, cho dù là dùng bao, cho dù là tắt đèn, có cảm nhận được mình mới vừa làm không?
Thế nhưng, Sâm Lãng không hỏi gì cả.
Hứa Duệ cảm thấy bản thân hiểu rõ Sâm Lãng nhất.
Sao Sâm Lãng không hiểu cậu?
Một ánh mắt thôi, đã hiểu rõ ngọn nguồn.
Không cần hỏi bất cứ điều gì, Sâm Lãng chỉ nhìn cậu chăm chú, sự tàn bạo trên người đã được thu lại, có lẽ sự nhiệt tình cũng nguội lạnh rồi, không muốn ôm cậu, không mắng cậu, càng không có đánh cậu.
Cứ như vậy, im lặng trải qua một quãng thời gian rất dài, chắc khoảng hơn 10 phút.
Trước khi đối phương có hành động gì đó, Hứa Duệ đứng dậy đi tới trước tủ quần áo trong phòng ngủ, kéo vali của mình ra.
Cậu không ôm hết số lượng quần áo vốn đã không nhiều ra, rồi nhét tất cả vào trong vali, mà ung dung thong thả, động tác chậm rãi, lấy từng bộ quần áo từ trong tủ, gấp gọn gàng từng chiếc một, xếp chồng từng cái vào trong vali.
Như hai chàng trai trẻ nghèo khó lúc trước, treo từng chiếc quần chiếc áo vào trong tủ, sau đó cậu cười với anh nói: "Ông xã, chúng ta có nhà rồi."
Hứa Duệ nói: "Sâm Lãng, 7 năm, chúng ta đã quá rõ rồi, anh không nhiệt tình với em, em không trung trinh với anh, bây giờ cũng coi như hòa nhau rồi. Sự nghiệp của em, anh cũng không ủng hộ, sự nghiệp của anh, còn không có tin tức; em làm việc rất cực khổ, ở bên cũng không giảm được chút áp lực nào. Em nghĩ rồi, nhân lúc chúng ta còn trẻ, ngưng tổn thương cho nhau ngay đi."
Sâm Lãng ngồi dựa vào giường, gật đầu nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, chờ đợi đối phương tiếp tục, chấm một dấu chấm hết cho đoạn đường tình yêu dài đến bảy năm này.
"Tuy rằng chúng ta không thể đăng ký kết hôn, nhưng cũng tính hôn nhân thật sự rồi, tuy chúng ta vẫn luôn theo chế độ AA (*), nhưng lúc trước khi mới làm livestream, em nhận quà tiền của anh, khoảng hơn 30 vạn, số tiền đó sau này em sẽ gửi vào tài khoản của anh." Hứa Duệ nói.
(*): Hai vợ chồng đều phấn đấu cùng nhau làm việc, mua nhà, chia sẻ mọi chi phí trong cuộc sống gia đình nhưng lại độc lập về tài chính, không ai phụ thuộc vào ai.
Sâm Lãng nói: "Không cần, lúc trước đã nói rồi, anh chỉ giúp việc nhỏ thôi."
"Đúng rồi, giúp việc nhỏ, đối với anh, chuyện liên quan đến em, đó giờ không hề có chuyện lớn phải không? Có lúc em nghĩ, chúng ta có phải không có tình yêu không, anh đã nói, hai người bên nhau, yên bình thanh thản mới là thật, nhưng em không thích cuộc sống như thế.
"Sâm Lãng, từ nhỏ em đã thích anh, đến bây giờ trong lòng cũng yêu anh, nhưng chúng ta thật sự không thể ở bên nhau -- không phải em đá anh, không phải, bây giờ em cũng khó chịu vậy, khó chịu như sắp chết đến nơi rồi. Nói câu khó nghe, em ở dưới, coi như chia tay, anh cũng không chịu thiệt đúng không? Anh không phải gay bẩm sinh, có lẽ xa em rồi, tương lai anh sẽ cưới vợ sinh con, sẽ yêu người nào đó, nghĩ đến mấy thứ này, em thấy tim cũng sắp vỡ ra rồi..."
Nói tới đây, Hứa Duệ đè bộ quần áo cuối cùng lên vali, đứng dậy, nhìn vào mắt Sâm Lãng.
Cặp mắt đào hoa đẹp muốn chết kia, bình tĩnh nhìn một điểm nào đó trên sàn nhà, không hề gợn sóng lớn.
Em làm như vậy, cũng là vì sự nghiệp.
Hứa Duệ tự nhủ nhiều lần.
Vì sự nghiệp.
Không biết thêm một lý do đường hoàng chính đáng cho việc "bắt cá hai tay", cảm giác tội lỗi, hổ thẹn, nhục nhã trong lòng, có giảm đi được chút nào không.
Hứa Duệ im lặng cười: "Anh cảm thấy em nhẫn tâm cũng được, yêu tiền cũng được, dơ bẩn cũng được, nhưng em vẫn muốn trước 30 tuổi liều một phen, không sợ gì, không buồn không lo. Tốt nghiệp xong, suốt ngày anh chỉ làm ổ trong căn tiệm tạp hóa đó, chưa từng thấy cảnh đời gì -- thế giới quan của chúng ta có sự chênh lệch, em không thể nào trao đổi với anh, bạn bè bên cạnh có xe sang biệt thự, có công ty có quan hệ rộng, ai cũng có cuộc sống chất lượng. Sâm Lãng, đừng nói anh không quan tâm, không muốn, cũng đừng nói anh không có dã tâm, không ham muốn, đó là do anh không có hiểu biết, chưa từng trải nghiệm cuộc sống của người có tiền."
Hứa Duệ lấy ra một xấp tiền từ trong bóp, để lên bàn máy tính, kéo dây kéo vali, đặt đứng vali lên.
"Tiền thuê nhà 2 năm qua là do anh trả, 1 vạn tệ này là phần của em. Không chỉ là tiền, 7 năm qua, chúng ta đều đã trả giá rất nhiều, không ai có lỗi với ai. Sâm Lãng, ông xã, em yêu anh, bây giờ cũng yêu anh, nhưng mà, em muốn sống tốt hơn, cũng muốn có người yêu em, em muốn rời xa anh, có được không?"
Hàng mi dài khẽ rung dưới ánh đèn, những câu hay nói đùa sở trường thường ngày cũng không có tác dụng, anh chỉ muốn đùa nhảm một chút, nhưng tình cảm ghi lòng tạc dạ không đủ cho phép hai người cách xa tới mức đùa quá trớn (??).
7 năm, đáng giá để có một màn chia tay nghiêm túc và long trọng.
Vì sự nghiệp?
"Được." Sâm Lãng giương mắt nhìn thẳng vào cậu, khẽ gật đầu với cậu một cái, "Hứa Duệ, chúc em thành công."
Hứa Duệ: "......"
Trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Không ngờ, Sâm Lãng không một chút nghĩ ngợi, cứ như vậy mà đồng ý.
Không giữ lại, không chất vấn, không tức giận.
Hai mắt Hứa Duệ đỏ ửng, mở cửa phòng ngủ, quay đầu cười cười: "Nói thật, em vẫn muốn hỏi anh, anh rốt cuộc có thật lòng yêu em không? Đừng nói cho em nấu miếng cơm chính là yêu em, em không phải yêu bảo mẫu."
Sâm Lãng: "... Em muốn kiểu gì, mới xem là yêu?"
Hứa Duệ cười, "Bỏ đi", thấp giọng lẩm bẩm, đột nhiên rơi nước mắt không ngừng, cậu để chìa khóa lên tủ, cứ như vậy kéo một vali lớn, vác túi lớn túi nhỏ chậm rãi đi ra phòng khách.
Đi tới huyền quan thay giày, lúc mở cửa ra, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng Sâm Lãng từ trong phòng ngủ truyền ra --
"Còn làm bạn được không?" Sâm Lãng hỏi.
Ánh mắt Hứa Duệ ảm đảm: "Anh còn làm bạn với em được sao?"
"7 năm rồi, em muốn... nói đứt là đứt với anh?"
"Anh rốt cuộc có mệt không vậy?" Tiếng khóc của Hứa Duệ truyền vào, "Sâm Lãng, cả đời này, em có thể sẽ vẫn luôn thích anh, không thể làm người yêu, thì cũng không bao giờ có thể tiếp tục làm bạn bè; nếu như có thể sinh ra lần nữa, em cũng không muốn tiếp tục thích anh, sau đó yêu tận 7 năm, tự ti sầu khổ mà cầu xin anh yêu em nhiều thêm một chút..."
Sâm Lãng khẽ nói: "Em hối hận rồi?"
"Không có! Mẹ nó em chưa từng hối hận!"
Hứa Duệ gào nhẹ một tiếng, chuyển vali ra cửa, khẽ lên giọng, làm cho cổ họng biết hát của cậu trở nên không nghẹn ngào: "Sâm Lãng, bye bye."
"Ừm, thuận buồm xuôi gió."
Trong phòng ngủ, Sâm Lãng đưa tay lên, che đôi mắt lại.
Tựa như trải qua một trận đánh ác liệt, người trúng đạn chính là mình.
Đối thủ, cũng là bản thân mình.
---
Đây là một căn nhà cũ được xây từ năm 2000, diện tích phòng ngủ không lớn, phòng khách rộng rãi, có ban công quay mặt ra đường.
Vào những lúc nắng nóng, Sâm Lãng luôn chuyển cây trúc đá trong phòng khách ra ban công, Hứa Duệ sẽ chuyển cây hoa hồng vào phòng khách.
Hai người ở trong căn nhà này gần 2 năm.
Đêm nay quá lạnh, cây tuyết ngoài cửa sổ rung rinh trong cơn gió rét, Sâm Lãng đứng ở ban công nhìn ra ngoài, uống một hớp bia, lúc đầu óc không tỉnh táo, mới nhận ra rằng, bản thân dường như lại trở về mùa đông năm ấy mẹ bất ngờ qua đời.
Lúc canh linh cữu, bên cạnh không có một ai quen biết.
Không có một người.
Khi trở vào bếp, trong tay anh vẫn còn cầm lon bia, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Thu dọn xong xuôi rau củ trong bồn rửa, rửa sạch xoong nồi, dọn dẹp tủ lạnh, bỏ đồ ăn hết hạn dụng, còn có mấy túi sữa bị hỏng, bốc ra mùi chua khó chịu.
Anh nghĩ, có lẽ ngày thường anh có thiên phú có thể dễ dàng thuyết phục người khác, nhưng trên thực tế, đàn ông thất tình hụt hẫng lúc này, ngay cả bản thân cũng không thuyết phục được, thậm chí không biết nên làm sao để đối mặt với căn nhà chỉ có một người.
Giống như nhà thám hiểm cô độc mất đi la bàn hay bản đồ.
Uống hết 12 lon, Sâm Lãng cầm áo khoác, gần như là trốn ra khỏi nhà.
---
Lên xe, lái đến cổng khu dân cư chưa bao lâu, đã nhìn thấy ven đường ở đằng xa, hình như có đèn hiệu cảnh sát chớp nháy.
Cuối năm rồi, cảnh sát giao thông tuần tra toàn thành phố, nếu như bị bắt được, phạt tiền giữ bằng là còn nhẹ, ngồi tù tước bằng lái mới là chuyện lớn.
Hà hơi vào lòng bàn tay, mùi rượu phả vào mặt, tuy rằng đã uống tới say mèm, nhưng chạy trốn hoàn toàn là bản năng, tìm con hẻm nhỏ chui vào, lẩn quẩn vài vòng, như bị ma dắt, đi loanh quanh các cụm toà nhà, cuối cùng dừng xe, mệt đến không muốn yêu nữa.
Trong đêm đen, yên lặng như tờ, cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ.
Lấy điện thoại ra, mở Wechat, nghịch cả buổi.
Không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, say khướt đến mức đã làm những gì cũng không nhớ rõ.
Lúc nửa mê nửa tỉnh, nhìn thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa xe, mặt của hắn cóng đến trắng bệch, đang gõ kính xe Đại Bạch, cũng không biết đã gõ bao lâu rồi.
Người này, đẹp trai thật.
Sâm Lãng dụi mắt, nhấn kéo cửa xe xuống, nấc cục.
Thương Vũ Hiền mới vừa tiến lên trước nửa bước, đã nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong xe, còn nghe thấy mùi rượu nồng nặc.
Sâm Lãng rượu vào lời ra, mở khóa xe, nhả chữ không rõ: "Anh, anh đẹp trai, ánh (*) tìm ai?"
(*): Chỗ này SL bị lạc giọng.
Thương Vũ Hiền nhíu mày: "Uống bao nhiêu vậy?"
Sâm Lãng gục trên tay lái, cặp mắt đào hoa nhắm lại: "Uống bao nhiêu? Em, còn quan tâm... hức tới chuyện của anh sao... Thời gian dài như vậy, em, thích, thích anh ở điểm gì?"
Thương Vũ Hiền lạnh đến đôi môi trắng bệch: "... Cậu hỏi vậy, làm tôi rất bối rối."
Sâm Lãng cười cười, cong đôi mắt cười đẹp đến long trời lở đất, "Anh hỏi em nói đi."
Yên lặng một hồi, âm nhạc hào hùng trong xe, truyền đến tiếng ca vang vọng mạnh mẽ, "Đời người có đắng cay ngọt bùi, thiện ác phân rõ hai lằn ranh... Dõi theo tiếng vó ngựa, dồn dập khắp giang sơn vạn dặm..." (*)
(*): Mượn trời xanh thêm 500 năm nữa.
Sâm Lãng móp mép miệng, nhỏ giọng: "Anh biết, anh biết chứ, em chê anh không tốt..."
Tên nhóc này chắc không phải bị điên rồi chứ?
Nhìn gương mặt đẹp trai thường ngày nở nụ cười đã làm người ta tim đập chân run, giờ lại bày ra vẻ oan ức, Thương Vũ Hiền nhịn một chút, âm thanh tựa như rít ra từ trong kẽ răng:
"Không có chuyện đó đâu, chỗ nào cậu cũng tốt."
"Thật sao? Vậy còn tạm được, hơ hơ." Một câu thôi đã được dỗ cho vui vẻ, Sâm Lãng mở cửa xe, đưa tay tới hắn, "Vợ à, sao, sao em, thành đẹp thế này rồi?"
"Câm miệng."
Mặt mày Thương Vũ Hiền tái xanh, giơ tay bắt lấy cánh tay anh.
"Ái phi, khởi, khởi giá, hồi cung!"
Thương Vũ Hiền run lên: "......"
Lúc mở cửa xe, Thương Vũ Hiền tránh qua bên cạnh, chỉ có thể yếu ớt đỡ lấy cánh tay của Sâm Lãng.
Sâm Lãng ngồi dậy trên ghế lái, loạng choạng siêu vẹo, đột nhiên cất giọng, gào thét lên hát một câu: "Tôi thật sự! Còn muốn! Sống! Thêm Năm! Ư ư! Trăm! Năm nữa!"
Sau đó, chân dài bước về phía trước một bước, đạp hụt, hiên ngang thẳng đứng, nhào xuống đất.
Thương Vũ Hiền: "......"
"Tới giờ rồi, cục cưng, ngủ, ôm vào lòng."
"... Ưm khụ khụ khụ..."
Khi thấy đối phương té từ trên xe xuống như một đống bùn nhão, Thương Vũ Hiền liền vội vàng tiến lên, đỡ anh, theo quán tính, lui về sau mấy bước liền, tầm nhìn bị chàng thanh niên trước mặt cản trở, rồi loạng choạng ngã đến bầu trời tối đen.
Thương Vũ Hiền nằm ngửa trên đống tuyết đọng ven đường.
May là trong hẻm hình như mới có người quét tuyết, đống tuyết chất lên rất cao, nhưng eo hắn hình như cấn cấn trên cái gì đó.
Sâm Lãng ôm hắn, đè trên người hắn.
Lần này va không hề nhẹ.
Tay chân già cỗi, bao lâu rồi chưa ngã?
Sâm Lãng cao 1m87, thân hình gầy gò, cơ bắp ít, lại căng tràn mạnh mẽ. Thương Vũ Hiền 1m80, thân hình cân đối thon dài, không giống như đối phương mặc quần áo thì gầy cởi ra thì có thịt, hắn cũng không có cơ bắp, bỏ tập lâu rồi, miễn cưỡng có thể thấy được cơ bụng cũng đang dần dần biến mất, cân nặng càng không thể so với đối phương.
Đâu phải là tuyển thủ hạng nặng.
Thương Vũ Hiền mở mắt ra, trong con hẻm nhỏ tối tăm, cảm thấy mình bị một sức mạnh kiên cố mà vi diệu đè nặng, mới vừa mở miệng muốn nói chuyện, chiếc cằm nhọn của đối phương đã trực tiếp cho vào trong miệng.
Bước đệm lùi về sau hai bước phát huy tác dụng, lúc té ngã, theo bản năng, hai tay Thương Vũ Hiền ôm chặt lấy anh.
Sau khi tỉnh táo lại, nghe thấy Sâm Lãng đang kêu rên, Thương Vũ Hiền giờ mới cảm thấy dưới đầu của mình có lót một cái tay, dưới eo còn có một cánh tay.
Người thanh niên trong nháy mắt đó che sau gáy và xương cụt của mình.
Thương Vũ Hiền có chút ngây người.
Tên này uống nhiều thật à?
Thương Vũ Hiền động viên vỗ vỗ lưng anh, đáy mắt trở nên dịu dàng: "Không sao rồi, tay cậu không sao chứ?"
Sâm Lãng nghe vậy, mê man ngẩng đầu lên, miễn cưỡng kéo khoảng cách mặt đối mặt của hai người, nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Thương Vũ Hiền, nhìn đủ mười mấy giây, cặp mắt đào hoa dính một lớp nước: "... Thương, Thương, Vũ Hiền?"
Con ma men này rốt cục nhận ra mình rồi.
Thương Vũ Hiền muốn mở miệng chế giễu anh, khóe miệng giật giật, đây là lần đầu tiên chàng thanh niên gọi thẳng tên mình, không hiểu sao đáy lòng trở nên mềm nhũn, nhỏ giọng đáp lại: "Ừm, là tôi."
Sâm Lãng cười híp mắt cúi đầu, cằm cọ vào mặt hắn, phả hơi rượu ra: "Ch, chú, nằm ở đây, làm gì?"
Thương Vũ Hiền suýt chút nữa hộc máu: "......"
"Đè tôi khó chịu quá, cậu dậy trước đã." Thương Vũ Hiền tránh hơi rượu của anh, đưa tay đẩy lồng ngực anh, "Bị cậu làm đau nhức toàn thân."
"... Hả?" Sâm Lãng động đậy, sau đó cả người cứng đờ, nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, không biết nhìn ra được gì đó từ trên nét mặt của đối phương, đột nhiên kinh hồn há miệng.
"Tôi, tôi, tôi làm?"
Chàng thanh niên lắp bắp.
Chắc là do bị mùi rượu phả vào, mặt của hắn cũng càng ngày càng đỏ.
Đã vượt ra khỏi phạm vi tự trách mình.
Thương Vũ Hiền nghi ngờ nhìn phản ứng của anh: "?????"
Sâm Lãng khẽ nói: "Tôi... tôi, không nhớ rõ..."
Huyệt thái dương của Thương Vũ Hiền giật lên thình thịch: "Không sao, đừng để ý, cậu mau đứng lên đi."
Sâm Lãng rút cánh tay từ dưới thân hắn, ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi... hức, nhất định... sẽ chịu trách tới cùng, với chú!"
Thương Vũ Hiền: "??? Không đâu, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi còn chưa bị liệt mà."
"Hãy giao cơ thể cho tôi!!"
"???????"
"Nói chuyện đi." Cặp mắt đào hoa hoảng hồn, "Đau, đau không, tôi kiểm tra một chút..."
"Tôi từ chối." Thương Vũ Hiền tỏ vẻ sống không còn gì tiếc nuối nữa, "Mau xuống khỏi người tôi."
"Vậy anh tự, tự làm?"
"Cậu muốn chết hai lần à thằng nhóc thối?!!"
Thương Vũ Hiền mắng ra tiếng.
"Đừng đừng đừng nóng, tôi ôm, hức, ôm anh đi bệnh viện."
"Cút xuống!!!!"
Thương Vũ Hiền quát khẽ một tiếng.
Mắng xong, cảm giác cả người như trút khỏi gánh nặng, sức ép toàn thân chỉ còn thu lại thành một tờ tiền âm phủ, không tăng thêm nữa.
Sau khi tiếng vọng lại từ trong cổ họng phát ra, Sâm Lãng lại chậm chạp không nhúc nhích, híp mắt nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó phân tán ánh nhìn, hai tay chống người càng lúc càng mềm nhũn.
Đôi môi từng chút một sáp lại, đụng một chút lên môi Thương Vũ Hiền, cọ nhẹ mấy lần, như chuồn chuồn lướt nước...
Thương Vũ Hiền ngây người, nhớ tới Lệ Uy Dương mỗi lần uống rượu là ôm hôn loạn xạ, hắn không vui cau mày, thấp giọng: "Anh bạn nhỏ, thói quen lúc say rượu của cậu, không tốt lắm đâu..."
Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên, cơ thể đối phương đổ ập xuống!
Thương Vũ Hiền rên rỉ: "..."
Thương Vũ Hiền giơ tay che miệng, môi đau rát, bị trúng hàm răng của đối phương, rách môi dưới, trong miệng toả ra mùi máu tanh.
Sâm Lãng nằm nhoài trên người Thương Vũ Hiền, không nhúc nhích, một lát sau, khẽ khò khè mấy tiếng, còn dùng miệng đâm đâm lên mặt Thương Vũ Hiền.
Thương Vũ Hiền: "......"
Vì sao lại phải đơ người một chỗ với tên này?
Trong đầu toàn là câu hỏi.
Còn nữa, vì sao lại quen biết cậu ta, tại sao lại càng đi càng gần, tại sao không kéo dây cương ngựa trước vách đá?
Tối hôm đó, đón Đường Đường tan học, bởi vì mình không kìm được nỗi lòng, khiến chàng thanh niên chịu tủi thân.
Người thanh niên quá ngây thơ đơn thuần, bản thân trong lúc vô tình làm tổn thương đối phương, mấy ngày qua hắn vẫn luôn hồn vía lên mây, liên tục mở Wechat mấy lần, muốn tìm một cơ hội hẹn gặp anh... Ừm, làm hòa, nói lời xin lỗi, giải thích một chút, tiện thể nói thẳng chuyện hôn nhân với anh.
Trước mắt xem ra, bản thân có loại suy nghĩ này mới ngây thơ nhỉ?
"Vui vẻ như lúc ban đầu" cái gì, từ não tàn này, căn bản cũng không thích hợp với mình.
Chỉ cần ở bên cạnh tên này, cảm xúc sẽ càng thêm mất khống chế, thay đổi đến mức hoàn toàn không còn là mình nữa, cực kỳ bị động, hỗn loạn, bất đắc dĩ, kìm lòng không đậu bị chàng thanh niên dắt mũi.
Người khác kết bạn, khắc kim (*); tôi kết bạn, khắc mệnh.
(*): nạp tiền game.
Đây giống như là tự mình hủy diệt, còn cậu ta chính là tay đao phủ!
Cái eo già của tôi.
Thương Vũ Hiền nằm trong tuyết, trên người bị con ma men đè bẹp.
Đây chính là bóng đè, hắn nghĩ.
Tối nay, đông lạnh, đã nửa đêm, dỗ con xong, tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, uống hai viên thuốc an thần, tư thế ngủ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, khó khăn lắm mới có chút buồn ngủ, sắp thiếp đi, thì nhận được một tin nhắn.
Sâm Lãng gửi, cái gì mà Pinduoduo (*) mời bạn trồng cây.
(*) App mua sắm, trồng cây để được tích lũy hay gì đó, nó có thể liên kết với Wechat giống như Shopee bên mình liên kết Fb,...
Trồng cây biết không, trồng cây, trồng cây...
Hơ hơ.
Giữa bạn thân có rạn nứt, nhiều ngày không liên lạc, người mở lời trước, lại kêu hắn đi trồng cây?!
Đây là lần đầu tiên hắn nhận được tin nhắn kiểu này.
Ngoại trừ số làm việc do Tiểu Viên quản lý giúp, Wechat trên căn bản đều là "bạn bè". Bình thường nhắn tin với Thương Vũ Hiền dùng giọng điệu gì, dùng "ngài" hay dùng "cậu", cuối câu dùng dấu chấm tròn hay là dấu chấm than, "bạn bè" đều phải suy nghĩ cả ngày trời, ai gắn sai dây thần kinh rồi mới có thể gửi thứ đồ chơi này cho Thương tổng?
Thương Vũ Hiền hơi mơ màng, tiện tay nhấn chuyển khoản, 5555 tệ.
Thương Vũ Hiền: "Không có thời gian, thuê cậu một tháng, giúp tôi trồng một cái cây."
Lương Nguyệt Tại Thượng mở bao lì xì chuyển khoản.
Sâm Lãng hỏi: "Anh muốn, muốn cây, cây gì?"
Nghe người thanh niên nói chuyện, rõ ràng là say, hơn nữa đã say mèm rồi, Thương Vũ Hiền cau mày, ở trên giường ngồi dậy, nói: "Trồng một cái cây rụng tiền."
Đối phương cả buổi không trả lời.
Một lát sau, Lương Nguyệt Tại Thượng cũng chuyển khoản, 10000 tệ.
Lương Nguyệt Tại Thượng: "Tôi ra gấp đôi, anh trồng cây rụng tiền, rụng xuống, tôi lấy."
Thương Vũ Hiền ngẩn người, do dự một chút, cũng không biết suy nghĩ gì, cúi đầu cười cười, nhận tiền chuyển khoản, nhìn lại mình một chút, mặc đồ ngủ tơ tằm, gọi video sợ không lịch sự lắm, liền nhấn gọi điện thoại.
Sâm Lãng bắt máy, Thương Vũ Hiền nghe thấy, tiếng nhạc bên kia rất lớn.
Chàng thanh niên đang khóc.
Tuy rằng nghe không rõ, có lẽ là tiếng nhạc cụ, có lẽ chỉ là say rượu nghẹt mũi, nhưng Thương Vũ Hiền ảo thính giống như cảm thấy, anh đang khóc.
Thương Vũ Hiền hỏi, anh không đáp, không có động tĩnh.
Trong lòng khỏi lo lắng, nghĩ bậy nghĩ bạ, đứng ngồi không yên, không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ lừa gạt, kêu đối phương chia sẻ định vị, bỏ một mình con gái ở nhà, mặc quần áo đi ra khỏi cửa, suốt đêm phi xe từ trong trung tâm, lái đến ngoại thành...
Mà không hề có một chút do dự.
Kết quả...
Rất tốt.
Rất đặc sắc.
Thương tổng nằm trong đống tuyết, mắt phượng híp lại, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng , đụng tới vết thương trên môi, rên lên một tiếng đau đớn.
Tôi phải giết cậu.
Tôi nhất định phải giết cậu.
Chỉ cần giết cậu, sẽ không ai biết tôi đã từng làm chuyện ngu xuẩn vì cậu.
...
...
...
Tác giả có lời muốn nói:
Một ngày nào đó, hai người tham gia chương trình tạp kỹ, trong đó có một trò chơi là "Độ ăn ý", hai người đeo máy phát hiện nói dối.
MC rút ra một câu hỏi: "Xin hỏi, anh Sâm với anh Thương, lần đầu tiên hai người hôn nhau ở đâu? Lần đầu tiên, rất thần thánh, rất quan trọng, ừm... Đây là câu hỏi của ai vậy, quay xong khoan hãy đi, tôi mời bạn ăn cơm ha ha ha ha."
Dưới khán đài ha ha ha ha.
Fan trước máy tính ha ha ha ha.
Sâm Lãng không hề nghĩ ngợi: "Chuyện như vậy, ai mà làm ở chỗ hoang vu chứ, đương nhiên là ở nhà rồi."
-- Máy phát hiện nói dối không phản ứng.
Sắc mặt Thương Vũ Hiền lạnh lẽo, con ngươi lộ ra vẻ tiêu điều, cười lạnh nói: "Đúng vậy, ở nhà."
--BBBBBB.
Máy phát hiện nói dối reo lên ầm ĩ.
Sâm Lãng: "???????????????"