Edit: Bắp Xào Bơ

Ngoại truyện 15: Tỉnh mộng 15

Vương Dương gói sủi cảo được một nửa, chuông điện thoại chợt vang lên.

Cậu nhìn màn hình điện thoại đang phát sáng, dùng khăn lau bàn tay dính đầy bột mì rồi nhấn vào chế độ rảnh tay.

Nghe chưa đến mấy câu, sắc mặt cậu thoáng chốc trắng bệch, hô hấp gần như ngừng lại.

Cũng không quan tâm xưởng sủi cảo to này nữa, cậu hoảng sợ đứng dậy, lấy áo khoác ở trên ghế sô pha rồi chạy như bay ra khỏi nhà, bắt  xe vội vàng đi đến bệnh viện gần đó. 

Lúc cậu đến bệnh viện trời cũng đã tối. 

Vương Dương thở hổn hển hỏi số phòng ở quầy tiếp tân, không dám chần chừ một giây nào, chạy ba bước gộp làm hai phi thẳng lên lầu.  

Khó khăn lắm mới tìm được số phòng bệnh, cậu đẩy cửa nhìn vào, Lý Đại đang nằm bên trong, trên đầu băng bó vài vòng gạc dày cộp, vải gạc vẫn còn rướm máu, trông có hơi nhếch nhác.

Lý Nhị ngồi bên giường của Lý Đại, nhìn thấy Vương Dương đến, cậu gật đầu.

Vương Dương nuốt nước bọt xuống cổ họng, khàn giọng hỏi: “Chuyện là thế nào?

Lý Nhị đưa mắt nhìn Lý Đại, thở dài rồi đem sự việc kể hết ngọn ngành cho Vương Dương nghe.

Thì ra lần trước Lý Đại đã giáo huấn tên Du Bân đó một trận, bị cắt đi đường tiền tài hắn liền ôm hận trong lòng. Nhân lúc Lý Đại đưa Vương Tầm ra ngoài chạy đêm, khi đi qua sân bóng rổ nhỏ vắng người, một vài tên như chó điên cùng lao đến, hung bạo đập chai rượu vào Lý Đại.   

Lý Đại sợ Vương Tầm bị thương, thế là đưa người che chắn, đầu bị đập toác ra.

Tên đó cũng không dám nán lại lâu, nhìn thấy máu thì đá vài phát vào Lý Đại để xả giận rồi vội vàng cụp đuôi bỏ chạy.

Vương Dương nghe Lý Nhị kể xong, sốt ruột đi đến bên giường Lý Đại, nhích lại gần xem xét cái đầu đang bị băng bó của Lý Đại, nhỏ giọng hỏi: “Vết thương, không sao chứ?”

Lý Đại cười toe toét: “Không sao.” 

“Có mấy mảnh vụn thuỷ tinh, bác sĩ đã dùng nhíp gắp ra hết rồi. đã khâu vài mũi, cũng chụp CT não luôn rồi, vẫn chưa ra kết quả, nhưng mà tôi đoán chắc cũng không sao đâu, đổ chút máu ấy mà, đàn ông con trai xíu vết thương này nhằm nhò gì, cậu đừng sợ.”

Vương Dương nhìn nụ cười của Lý Đại và vết thương trên đầu, thoáng chốc chỉ cảm thấy cổ họng buốt rít.

Im lặng không bao lâu, bên ngoài phòng bệnh lại vang lên tiếng chân dồn dập.

Cửa phòng được đẩy từ bên ngoài ra, Dương Gia Lập nhận được tin cũng vội vội vàng vàng chạy đến. 

Dương Gia Lập bước vào phòng bệnh, Diệp Đình bám sát theo đằng sau như vệ sĩ, mặt không cảm xúc canh chừng lấy người, một khắc cũng không chịu buông.  

Dương Gia Lập đi đến bên Lý Đại, hỏi bệnh tình của hắn rồi lại hỏi ngọn nguồn nguyên nhân.

Lý Nhị đem chuyện kể lại từ đầu đến cuối cho Dương Gia Lập một lần nữa, Dương Gia Lập nghe xong thì nổi giận đùng đùng, chửi thẳng: “Đám nhóc ranh này, đem mấy thứ kia uy hiếp, lừa lọc, vứt bỏ lương tâm đi lừa tiền, mẹ nó còn có lý không, báo cảnh sát chưa?”   

Lý Nhị gật đầu: “Vừa báo rồi, tạm thời vẫn chưa có kết quả.”

Dương Gia Lập đảo mắt, khom eo đi quanh giường bệnh một vòng, nói: “Không được, anh rất giận, đám rác rưởi này anh một khắc cũng không muốn để bọn nó sống vui vẻ hạnh phúc, giây nào chưa bắt được nó, anh lại thấy nóng.”   

Cậu đưa ánh mắt ngây thơ đổ dồn vào Diệp Định đứng im như tượng nãy giờ, chớp chớp mắt: “Ông xã, xiên chết tụi nó!

Diệp Đình có lẽ được hai chữ “ông xã” làm mát lòng mát dạ, khóe miệng cong lên không dễ nhận thấy, hắn liền cầm điện thoại gọi cuộc gọi đi.

Dương Gia Lập an ủi Lý Đại và Vương Dương: “Hai người yên tâm, rồi tụi nó cũng sẽ gặp quả báo.”

Vương Dương gật đầu với Dương Gia Lập, mắt ngấn nước: “Anh Dương, cám ơn.”

Dương Gia Lập mãi tám với bọn họ đến quên cả trời đất, đến khi Diệp Đình vào giục rồi, cậu mới dặn dò nốt mấy câu rồi theo Diệp Đình rời đi. Lý Nhị liếc nhìn anh cả nhà mình với Vương Dương, rồi cũng biết tự giác lùi ra khỏi phòng bệnh, còn tiện thể đóng cửa lại.  

Chờ khi phòng bệnh quay về vẻ yên tĩnh, Lý Đại lặng lẽ thở phào.

Vương Dương cẩn thận giúp Lý Đại lau mặt, cậu cúi đầu, có chút áy náy nói: “Xin lỗi, chuyện này suy cho cùng vẫn là tôi liên lụy cậu.”  

Lý Đại đáp vội: “Cái gì mà liên lụy hay không, cứ nói mấy lời xa lạ vậy làm gì chứ.”

Thấy Vương Dương cúi gằm mặt không nói gì, Lý Đại lại bổ sung: “Tôi giúp cậu, bảo vệ hai ba con cậu, đó là tôi can tâm tình nguyện. Nay bị đánh, đó cũng không phải lỗi của cậu, dù cho thêm một lần nữa, tôi cũng sẽ chấp nhận.”

Vương Dương bây giờ mới im lặng ngước mặt lên, trong mắt đã nổi ra tơ máu.

Vương Tầm vẫn nằm yên trong lòng Lý Đại, Vương Dương thở dài, duỗi tay định ôm cậu về.

Vương Tầm trước giờ luôn rất nghe lời Vương Dương, hôm nay lại khác lạ bám chặt lấy eo của Lý Đại không chịu buông, đến Vương Dương cũng không tài nào kéo ra được.

Vương Dương nhíu mày: “Vương Tầm, nghe lời.”

Vương Tầm ngước lên nhìn Lý Đại, trên khuôn mặt nhỏ dàn dụa nước mắt, cậu thút thít nói: “Không đau, không đau.”

Lý Đại nhìn thấy nước mắt lã chã trên mặt cậu, liền vội dùng tay áo giúp cậu lau đi, an ủi nói: “Không đau, chú thật sự không đau, Vương Tầm là nam tử hán, không được khóc.” 

Vương Dương đưa tay về phía cậu, nói: “Vương Tầm, ngoan, qua đây với ba.”

Vương Tầm lắc đầu, giọng vẫn run run như đang khóc, nhìn vào Lý Đại, nói: “Cũng là ba, cũng là ba.” 

Lý Đại hiểu được ý mà Vương Tầm nói, chợt có chút sững sờ.

Vương Dương cũng ngây người vài giây, rồi lập tức bình tĩnh cười một tiếng, nói: “Vương Tâm thật ra rất mẫn cảm. Ai thật lòng đối tốt với em ấy là em ấy sẽ gọi người đó là ba, anh đừng để bụng.” 

Lý Đại nhìn khuôn mặt khóc nức nở của Vương Tầm, nghĩ bụng “Tôi mới không để bụng, vui nữa là đằng khác.” 

Hắn xoa đầu Vương Tầm, hôn lên trán cậu như lời an ủi: “Không khóc nữa, Vương Tầm không khóc nữa, khóc nữa sẽ thành con mèo mít ướt mất.”

Thấy Vương Tầm vẫn đang sụt sịt, cánh tay khỏe mạnh của Lý Đại đỡ nách của Vương Tầm, nhấc cậu lên rồi lại thả xuống như một tên ngốc chơi đùa Vương Tầm, Vương Tầm ban đầu vẫn sợ hãi la toáng lên, nhưng không lâu sau thì đã bị Lý Đại chọc cho hết khóc lại cười.   

Vương Dương đứng bên nhìn thấy cảnh này, hô hấp lặng lẽ gấp rút hơn, tâm trạng trong lòng có hơi phức tạp.

Lý Đại thôi chọc ghẹo Vương Tầm, để cậu lại nằm trên người mình. Vương Tầm mệt bở hơi tai, ban nãy vì lo lắng nên mới căng cứng người, bây giờ hiểu ra Lý Đại không sao rồi, toàn thân mới được thả lỏng, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Vương Dương đắp chăn giúp cậu. 

Trong phòng bệnh lại trầm lặng xuống, Lý Đại lén liếc mắt vài cái quan sát Vương Dương, nhưng vẫn không nói gì.

Vương Dương ngồi bên giường Lý Đại, một lúc sau đột nhiên lên tiếng gọi: “Anh Thành Vinh.”

Lý Đại bật đầu lên như lò xò, mắt sáng trưng, giống như đang mong đợi Vương Dương sẽ nói với hắn điều gì đó.

Vương Dương bình tĩnh nói: “Khoảng thời gian này may là có anh chăm sóc, tôi và Vương Tầm nhờ vậy mà vui vẻ và thuận lợi hơn lúc trước rất nhiều, tôi rất cảm ơn anh. Nhưng trong lòng tôi giữ câu hỏi này rất lâu rồi, lúc nào cũng chưa thể hỏi anh.”

“Cậu nói đi.”

Vương Dương hít sâu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Lý Đại: “Anh sao lại đối tốt với tôi và Vương Tầm như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play