Edit: Bắp Xào Bơ

Ngoại truyện 16: Tỉnh mộng 16

Lý Đại bị câu hỏi này đập vào ngơ ngác.

Hắn không ngờ Vương Dương trong lúc này sẽ hỏi ra câu hỏi như thế một cách thẳng thừng như vậy.

Mặt hắn như thể con tôm bị luộc chín, tức khắc đỏ bừng lên.

Vương Dương liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lý Đại, liền hỏi thăm dò: “Anh đồng cảm với chúng tôi?”

Lý Đại giật mình, vội vàng lắc đầu: “Không phải, sao có thể là đồng cảm chứ.”

Vương Dương: “Không phải đồng cảm, vậy là vì cái gì?”

Lý Đại nhìn vào đôi mắt trong vắt của Vương Dương, có lời nhô lên nơi cổ họng, muốn nói, nhưng như thể bị chặn lại, dù thế nào cũng không đủ dũng cảm để thốt ra.

Hắn cảm thấy bản thấy chưa bao giờ hèn nhát như vậy.

Lý Đại cúi thấp đầu, giống như một con gấu cường tráng đang hoang mang, ấp úng nói: “Tôi chỉ nghĩ là, nên đối xử tốt với hai người, tôi lúc trước chưa làm được, nhưng sau này hiểu rồi, tôi chỉ muốn bù đắp, tôi rất muốn cho hai người sống tốt một chút, là vì, à ừm..”

Nói lòng vòng một hồi vẫn chưa nói ra được mấu chốt. 

Vương Dương im lặng đưa mắt nhìn Lý Đại, rồi cúi mặt xoa lên đầu của Vương Tầm.

Cậu ngồi thẳng người dậy, bình tĩnh và thẳng thừng hỏi: “Anh thích tôi?”

Lý Đại vẫn đang đắn đo câu sau nên nói thế nào thì nghe thấy ba chữ này, hắn trợn tròn mắt.

Vương Dương mỉm cười, nói: “Anh thích tôi, vậy nên mới đối tốt với tôi và Vương Tầm như vậy sao? Là như vậy sao?”

Sắc mặt Lý Đại lại đỏ bừng thêm lần nữa, lần này không phải là đỏ tôm mà là đỏ như máu bò.

Lý Đại hoảng loạn, khua tay múa chân rồi cũng chẳng biết phải trả lời làm sao, úm ớ mở miệng nói “tôi tôi tôi” cả chục lần vẫn chưa thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Đang lúc bối rối, cửa phòng bệnh lại được bên ngoài mở ra.

Y tá cầm sổ ghi chép và bút trong tay, không buồn ngẩng đầu, nói: “Đến giờ thay thuốc rồi.”

Vương Dương gật đầu, im lặng đứng lên nhường chỗ cho y tá.

Lý Đại thấy Vương Dương đứng sang một bên không nói gì nữa, hắn cũng thở phào một hơi, rồi lại chợt thấy vô cùng hối hận, chỉ muốn giật lấy sổ ghi chép trong tay y tá mà đập mạnh vào cái đầu ngu ngốc của mình cho rồi.

Y tá chỉ chăm chú thay thuốc, cũng không nhận ra sóng ngầm mãnh liệt trong phòng bệnh. 

Cô thay bông băng cho Lý Đại xong, dặn dò vài câu, rồi ra khỏi phòng bệnh.

Y tá đi rồi, Vương Dương cũng không nhắc lại chủ đề lúc trước nữa, cậu đứng dậy dọn cơm giúp Lý Đại, biết tay hắn giờ không tiện, cậu đành đút cho hắn ăn. Xong xuôi, cậu dọn dẹp bát đũa, im lặng không nói. 

Lý Đại ở trong bệnh viện vài ngày.

Hắn thể trạng khoẻ mạnh, khả năng hồi phục rất nhanh, vết thương vốn dĩ cũng không nặng lắm, không bao lâu đã gần như hồi phục hẳn rồi.

Ngày xuất viện, Dương Gia Lập kéo Lý Đại Lý Nhị và Vương Dương đến quán Tiểu Nam Xuân gần đó ăn một bữa đã đời. 

Suốt bữa đó, Lý Đại uống không ít rượu, tuy không đến mức say, nhưng vẫn hơi ngấm men một chút, tai cũng đỏ rực lên.

Đến khi bữa cơm sum họp kết thúc, Dương Gia Lập đi thanh toán, Lý Nhị không uống rượu thì đi lấy xe.

Đơn độc còn lại Lý Đại và Vương Dương ở trong phòng.

Vương Dương thu dọn đồ đạc xong, cầm áo khoác gật đầu với Lý Đại: “Cần tôi đỡ không?”

Lý Đại lắc đầu, bước chân hơi lảo đảo đứng lên, đi cùng Vương Dương đi đến trước cửa quán Tiểu Nam Xuân.

Cuối thu, tiếng gió rì rào, sắc đêm đen lạnh.

Vương Dương bị lạnh đến mức run lẩy bẩy, quấn chặt áo lại.

Lý Đại đưa mắt trộm nhìn Vương Dương, nhìn thấy động tác của cậu thì lặng lẽ cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người Vương Dương.

Vương Dương ngây người, nhìn chiếc áo rộng dày được khoác lên người mình.

Lý Đại gãi mũi, nói: “Tôi mặc bên trong nhiều lắm, uống rượu vào cũng nóng người, không khoác nổi cái áo này. Cậu mà lạnh thì cứ khoác đi, đừng khách sáo.”

Vương Dương trầm mặc một lúc, song vẫn cởi áo ra, trả lại cho Lý Đại.

Lý Đại nhìn chiếc áo Vương Dương trả về, không nhận lấy, chỉ nắm lấy cổ tay của Vương Dương.

Vương Dương nhấc mí mắt lên, dùng ánh mắt để chất vấn.

Đầu Lý Đại có chút lâng lâng, câu trả lời vướng mắc trong lòng bấy lâu nay cuối cùng nương theo men rượu mà cuốn ra khỏi miệng. Hắn nói: “Cậu lúc trước hỏi tôi có phải thích cậu không, tôi miệng mồm vụng về, không biết nói lời thương, cứ sợ sẽ nói sai mất, nên không dám nói ra.” 

Vương Dương bình tĩnh nói: “Vậy bây giờ anh định nói với tôi sao?”

Lý Đại gật đầu.

Hắn hít thật sâu, nhưng vẫn không nói gì, chỉ tiến lại vài bước, trong ánh mắt kinh ngạc của Vương Dương, hắn cúi đầu xuống, vụng về hôn lên khoé môi của Vương Dương, nhưng cũng chỉ chạm nhẹ rồi buông ra.

Vương Dương bị nụ hôn bất ngờ của Lý Đại làm cho trái tim đập loạn xạ.

Cậu nhìn Lý Đại vừa hôn xong liền dời ánh mắt đi, một lúc sau, cậu kiễng chân lên, cũng hôn nhẹ lên cằm Lý Đại một cái.

Lý Đại ngừng thở ngay tức khắc, cả kinh nhìn về phía Vương Dương.

Vương Dương dịu dàng nói: “Anh Thành Vinh, cảm ơn anh đã thích tôi.”

Đầu óc Lý Đại có hơi quay cuồng, vốn dĩ chỉ uống hơi say, nhưng được Vương Dương hôn như vậy, cả người hắn lại cứng đờ.  

Chỉ là hắn còn chưa kịp bình tĩnh lại, còn chưa kịp vui mừng, Vương Dương đã dời ánh mắt đi.

Vương Dương nhìn vào sắc đêm thâm trầm, nói: “Nhưng anh đừng thích tôi nữa thì hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play