*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cơm Chiên Trứng

Ngoại truyện 12: Đại đoàn viên

Dương Gia Lập kinh ngạc nhìn Diệp Đình: “Mẹ anh bảo anh nhanh chóng nhận con nuôi à?”

Ánh mắt Diệp Đình vẫn còn dán lên màn hình máy tính bảng đang phát ra ánh sáng yếu ớt, nhìn qua trông có hơi tùy ý: “Ông nội của anh cũng nói như vậy, bảo anh nhanh chút, làm thủ tục sớm sớm, nhanh chóng làm xong chuyện này.”

Dương Gia Lập nhíu mày: “Sao thái độ của anh lại thờ ơ như vậy?”

Diệp Đình ngẩng đầu dậy, nhướng nhướng mày: “Sao lại nói thế?”

Dương Gia Lập: “Chuyện này anh chẳng những hoàn toàn không thương lượng với em, tới bây giờ mới nói cho em biết, hơn nữa còn nói theo kiểu chuyện này là chuyện vặt chỉ tiện tay làm thôi ấy. Nhưng đây là chuyện nhận nuôi một đứa trẻ cơ mà, cũng đâu phải là nhận nuôi mèo hay nuôi chó đâu.”

Diệp Đình gật đầu: “….. Có khác nhau nhiều không?”

Dương Gia Lập: “……”

Diệp Đình nhìn vẻ mặt trở nên nghiêm túc của Dương Gia Lập, hắn bỏ máy tính bảng trong tay xuống, nửa ngồi dậy, thở dài giải thích: “Dương Dương, gia đình và môi trường xung quanh khiến cho suy nghĩ của anh có thể có chút cực đoan. Từ nhỏ anh gần như là sống một mình, bị nhét vào môi trường giáo dục tỉ mỉ, mỗi một bước đều phải dựa theo tiêu chuẩn của trưởng bối đưa ra, Trong mắt anh, nếu đã là con cháu của nhà họ Diệp, đơn giản chính là được cung cấp điều kiện và tài nguyên, đi đôi với việc giáo dục tốt, hoàn thành từng bước một là được…… Anh không biết em có thể tiếp nhận hay không.”

Dương Gia Lập nghẹn một ngụm khí trong lồng ngực, cậu muốn phản bác, muốn nói với Diệp Đình rằng không nên nuôi dạy đứa trẻ theo trình tự hóa như vậy, một gia đình cũng không nên có không khí như thế, nhưng khi cậu nhìn vào đôi mắt của Diệp Đình, câu gì cũng không nói ra được.

Hơn nửa ngày sau cậu mới thở dài một hơi.

Ông nội của Diệp Đình là vị trưởng bối có thể hạ lệnh và có thể kết luận, ông đã nói thế, Dương Gia Lập biết chuyện này có lẽ đã quyết định xong xuôi rồi. 

Cậu chui vào trong ổ chăn, buồn rầu: “Bỏ đi, không nói nữa, đi ngủ.”

Trong lòng Dương Gia Lập còn nghẹn chuyện đó nên đêm này ngủ cũng không an giấc, trong mơ nghe thấy tiếng trẻ con khóc, cậu luống cuống tay chân hoang mang sợ hãi, kéo dài đến sáng mới tỉnh lại.

Vài ngày nữa có một thông cáo tiệc tối, Dương Gia Lập phải đi đến hội trường để tập diễn.

Trong hậu trường của hội trường, Dương Gia Lập vừa mở cửa đi vào đã nhìn thấy Lý Đại ôm một đứa trẻ, Vương Dương đứng bên cạnh cầm trống lắc* chơi đùa.

*Trống lắc 



Dương Gia Lập bị cảnh này làm cho sốc óc.

Cậu trợn tròn mắt: “Con nhà ai vậy…… Mấy ngày không gặp, Vương Dương sinh hả?”

Vương Dương bị câu hỏi xấu hổ của Dương Gia Lập chọc cho đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Không phải, không phải, đây là con của chị họ anh Thành Vinh ấy, chị họ của anh Thành Vinh có việc nên nhờ tụi em trông giúp một ngày.” 

Dương Gia Lập vỗ vỗ ngực: “Hóa ra là của chị họ Lý Đại, làm anh sợ muốn chết, còn tưởng là em…..”

Lý Nhị đang ngồi ăn cơm hộp bên cạnh nhịn không được phản bác: “Trước tiên không bàn chuyện Vương Dương là nam, anh Dương anh tưởng này là đẻ trứng hả, nhanh như thế đã đẻ ra rồi?”

Dương Gia Lập vò mái tóc lộn xộn của mình, thở dài một tiếng.

Lý Đại ôm đứa nhỏ đến bên cạnh Dương Gia Lập, ý cười dịu dàng: “Đừng nói chuyện này nữa, đứa trẻ này đáng yêu lắm, anh Dương, anh xem nè, đang cười đó, aiyo, lại dẩu cái miệng nhỏ lên rồi này.”

Dương Gia Lập cúi đầu nhìn, em bé mặc tã lót, đôi mắt chớp chớp, trên mặt có thịt, giống như cái bánh bao da mỏng nhồi thịt, lại giống như cục bột nhồi không đều, lông mi cũng chưa thấy rõ, cậu nhìn sao cũng không nhìn ra nó đẹp chỗ nào.

Nhưng cậu vẫn làm trái lương tâm tâng bốc nó: “Đáng yêu, đáng yêu ghê.”

Lý Đại đột nhiên ngửi ngửi hai cái, nói với Vương Dương: “Có phải nên thay tã rồi không?”

Vương Dương hiểu ra, hai người vội vàng đặt em bé xuống tháo tã cũ ra. Tay Lý Đại đang bận nên nhờ Dương Gia Lập lấy tã mới qua. Dương Gia Lập đưa tã cho Lý Đại, thấy cơ thể mềm yếu của em bé, nhịn không được hỏi: “Trẻ con mỗi ngày đều phải thay tã hả?”

Lý Đại bật cười: “Đương nhiên rồi, phải thay thường xuyên nếu không nó sẽ khóc lóc rồi sinh bệnh đó.” 

Dương Gia Lập có chút đăm chiêu gật đầu, thoáng nhìn xuống dưới, vừa đúng lúc nhìn thấy cái tã của em bé, trên tã là một mớ hỗn độn, Dương Gia Lập nhìn xong có chút buồn nôn, nhưng mà Lý Đại lại không có phản ứng gì, ngược lại hắn thay tã trông còn rất vui vẻ, Dương Gia Lập cũng không làm hắn mất hứng.

Lờ mờ hoàn thành xong buổi diễn tập, Dương Gia Lập không trực tiếp về nhà mà lại đi đến cửa hàng bán đồ dùng của trẻ em để xem.

Chủ tiệm rất nhiệt tình, hỏi Dương Gia Lập cần gì, đứa nhỏ được mấy tuổi rồi.

Dương Gia Lập lắc đầu: “Để tôi xem xem, xem thử chút đã.”

Chủ tiệm gật đầu, cười nói: “Cần gì cứ gọi tôi, ở đây tôi có đủ loại cả, hàng nhập khẩu cũng rất nhiều.”

Dương Gia Lập đi quanh mấy gian hàng,

Cậu nhìn quần áo của trẻ em treo bên trên, quần yếm, âm nhạc dưỡng thai, bộ sách giáo dục trẻ em, xe trẻ em, sữa bột và đủ loại vật phẩm chuyên dùng cho trẻ con. Từ trước đến giờ cậu chưa từng để tâm, nhưng giờ nghĩ lại, nuôi một đứa nhỏ rắc rối hơn những gì cậu nghĩ, trách nhiệm quá nặng nề.

Cuối cùng Dương Gia Lập mua đại hai bộ quần áo xong rồi đi ra trước cửa hàng, nhìn thấy phía đối diện là một trường tiểu học.

Giờ này vừa đúng lúc trường tiểu học tan học, nhóm bạn nhỏ lưng đeo cặp ồn ào chen lấn đi ra khỏi cổng trường, một số sẽ chạy vào vòng tay của cha mẹ, một số sẽ lo lắng đứng chờ, một số bạn nhỏ im lặng đi về một hướng nhưng cũng có một số bạn nhỏ đùa giỡn không ngừng, nói chuyện ồn ào.

Dương Gia Lập đứng nhìn nhóm bạn nhỏ này thật lâu.

Chờ đến khi về nhà, Dương Gia Lập mở máy tính lên, bắt đầu từ việc dạy dỗ trẻ nhỏ đến việc học lên của trẻ em và kế hoạch cho tương lai của chúng, cả quá trình đều xem theo “cách tiếp thu không có chọn lọc”.

Tắt máy tính xong, Dương Gia Lập chống má nghĩ ngợi, cậu thật sự được không?

Cậu không phủ nhận chuyện Diệp Đình có thể khiến cho đứa nhỏ trở thành người có tiền sinh hoạt nhiều nhất trong lớp, đi xe sang nhất đến trường, được giáo viên giỏi nhất dạy học, nhận được điều kiện tốt nhất, nhưng như thế thật sự có ổn không?

Diệp Đình không có khái niệm về “nhà”, có lẽ hắn chỉ có thể cho đứa nhỏ sự quan tâm trao đổi tình cảm vừa đủ, chỉ có thể hướng dẫn giáo dục gia đình và giáo dục tình cảm cho đứa nhỏ, khiến nó trở thành một người vĩ đại như bình thường, nhưng hắn thật sự có năng lực và khả năng như thế không?

Dương Gia Lập trầm mặc.

Lại qua thêm vài ngày, tiệc tối kết thúc hoàn mỹ.

Sau khi thông cáo xong, Lý Đại Lý Nhị và Dương Gia Lập đều thở phào một hơi, Lý Nhị la hét ầm ĩ đòi làm tiệc ăn mừng cho đoàn đội, Dương Gia Lập liền đề nghị dứt khoát làm trong nhà cậu,

Vì thế tối hôm đó Lý Đại Lý Nhị và Vương Dương đi đến nhà Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập và dì giúp việc bận rộn làm một bàn đồ ăn, Lý Nhị cầm đũa quét sạch như quỷ chết đói, Lý Đại ghét bỏ nhìn cậu ta, châm chọc nói: “Ăn uống như thế này, anh thật sự muốn xem xem có cô gái nào vừa ý em không.”

Lý Nhị nuốt miếng cá hồi vào miệng, không để tâm hừ một tiếng: “Anh cứ việc châm chọc em đi, em đã tìm được một cô gái rồi, đã thoát thân xử nam suốt hai mươi mấy năm luôn rồi.”

Lý Đại “hửm?” một tiếng: “Chuyện hồi nào, sao không nghe em nói.”

Lý Nhị cười trông gian xảo: “Chuyện từ hồi trước rồi, chưa ổn định nên chưa nói cho các anh nghe.”

Vương Dương hỏi một câu: “Đối phương là người như thế nào?”

Lý Nhị lập tức buông đũa xuống, hệt như một cô gái hoài xuân nói: “Cô gái này đặc biệt phù hợp với tiêu chuẩn của em, em ấy tên Lệ Lệ.”

Vương Dương lắc đầu: “Tên này nghe không đáng tin lắm nhỉ.”

Lý Đại cũng phụ họa: “Giống như mấy tên đàn ông thô tục trên MoMo lén lấy ảnh tự sướng của những người nữ nổi tiếng để lừa tiền mấy người đàn ông không biết gì ấy.”

Hiếm khi Diệp Đình cũng cong môi: “Vẫn nên cẩn thận chút.”

Lý Nhị lập tức không vui, trừng mắt nhìn mấy người trên bàn, phát hiện Dương Gia Lập vẫn chưa phát biểu quan điểm, lúc này kêu gọi viện binh, ầm ĩ nói: “Anh Dương, anh xem bọn họ nói như thế kìa, anh phải phân xử cho em.”

Ánh mắt của Dương Gia Lập rơi trên bát, không có phản ứng.

Lý Nhị gõ bát: “Anh Dương?”

Lúc này Dương Gia Lập mới hoàn hồn lại.

Cậu ngẩng đầu dậy, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, xấu hổ à một tiếng: “Nghe nè, nghe nè. Cưng nói cưng là xử nam đúng không, tốt lắm, cưng không nói anh còn nghĩ cưng à xử nữ ấy.”

Lý Nhị: “?”

Lý Đại, Vương Dương, Diệp Đình: “?”

Dương Gia Lập mở to mắt nhìn: “Anh đang kể chuyện cười để điều chỉnh không khí một chút ấy mà, không nghe ra sao?”

Lý Nhị: “……..”

Lý Nhị: “Nghe ra, ha ha, ha ha.”

Diệp Đình thấy Dương Gia Lập như thế, chân mày khẽ cau lại.

Mấy ngày nay hắn bận chuyện dự án, đến giờ mới nhận ra hình như trong lòng Dương Gia Lập đang cất giấu tâm sự không nói cho hắn nghe.

Chờ tiệc kết thúc, tiễn Lý Đại Lý Nhị và Vương Dương về, Dương Gia Lập cầm khăn tắm: “Em đi tắm.”

Diệp Đình kéo cậu lại: “Khoan đi đã.”

Dương Gia Lập quay đầu lại: “Sao thế?”

“Lúc ăn cơm anh cảm thấy em không tập trung, Dương Dương, em suy nghĩ cái gì thế, nói cho anh biết đi.”

Giọng điệu Dương Gia Lập trầm xuống: “Em đi tắm trước rồi bàn sau.”

Diệp Đình kéo cậu lại, cương quyết nói: “Bây giờ nói đi.”

Dương Gia Lập quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt vừa đen vừa sâu của Diệp Đình, một lúc lâu sau cậu hít một hơi thật sâu, giống như đã hạ quyết tâm, bình tĩnh nói: “Em không muốn nuôi con.”

Diệp Đình nhíu mày: “Tại sao?”

Dương Gia Lập nói: “Em không đồng ý quan điểm nuôi dạy con của anh, nhưng bản thân em cũng không đủ tự tin để thay đổi. Em không nghĩ mình có khả năng có thể nuôi nấng và dạy dỗ một đứa trẻ thật tốt, em không dám gánh vác cuộc đời của một người khác một cách dễ dàng như vậy được, em không có chuẩn bị để làm một người ba tốt, dù cho bây giờ hay tương lai, em cảm thấy em không thể có sự chuẩn bị tốt như thế được.”

Diệp Đình bình tĩnh nói: “Em xác định chưa, anh nghĩ em sẽ rất thích trẻ con.”

Dương Gia Lập lắc đầu: “Mấy ngày trước Thiệu tổng có dẫn con của anh ấy đến làm khách, quả thật em và con của Thiệu tổng chơi rất vui, có lẽ vì thế anh cho rằng em thích trẻ con. Nhưng nói thật, em thích một mặt đáng yêu của mấy bạn nhỏ, nhưng nó chỉ có thế thôi. Dù sao em vẫn cảm thấy bản thân em chưa đủ trưởng thành, nói em ích kỷ cũng được nhưng muốn em đối diện với đứa trẻ khóc lóc ầm ĩ, chùi mông cho nó, đút sữa dỗ nó ngủ, bảo em phụ đạo học tập cho nó, quan tâm thành tích của nó, muốn em lên kế hoạch cho cuộc sống của nó, lúc nào cũng lo lắng đề phòng nó đi nhầm đường, nói thật, em làm không được đâu.”

Dương Gia Lập thở dài: “Cho tới bây giờ em chưa nghĩ đến chuyện làm ba, thật sự đó. Tới tận bây giờ em cũng chưa hề có tính toán và chuẩn bị cho chuyện này, nhưng ông nội anh đã nói như thế, em…..”

Diệp Đình nhẹ nhàng xoa tóc Dương Gia Lập, cười nói: “Mấy ngày nay đang lo nghĩ chuyện này sao?”

Dương GIa Lập tủi thân ừm một tiếng.

Diệp Đình cúi đầu hôn lên trán Dương Gia Lập một cái, dịu dàng hỏi: “Vậy thì đừng nghĩ nữa, cứ giao cho anh là được rồi, em đi tắm đi.”

Dương Gia Lập nhíu mày: “Anh có ý gì?”

Diệp Đình không trả lời mà chỉ đẩy Dương Gia Lập vào phòng tắm.

Mấy ngày tiếp theo Diệp Đình giống như đã quên đi lần nói chuyện này, ở trước mặt Dương Gia Lập cũng không nhắc đến chuyện nhận nuôi con, Dương Gia Lập nghi ngờ chừng vài ngày, cuối cùng nhân lúc Diệp Đình đón cậu về nhà, nhịn không được hỏi: “Về chuyện đứa nhỏ, anh……”

Đèn chuyển sang màu đỏ, Diệp Đình dừng xe lại.

Hắn nhìn Dương Gia Lập một cái, vuốt ve gương mặt của Dương Gia Lập: “Giải quyết xong rồi.”

Dương Gia Lập kinh ngạc hả một tiếng: “Anh đã làm thủ tục ôm con về rồi hả?”

Diệp Đình mỉm cười: “Không phải, là quyết định không nhận nuôi nữa.”

Dương Gia Lập càng ngạc nhiên hơn: “Tự anh quyết định hả? Bên phía ông nội với người nhà của anh có đồng ý chưa?”

Diệp Đình nói: “Cuộc sống của anh, trừ em ra thì người khác không có quyền can thiệp vào. Lúc trước nghĩ muốn nhận nuôi con là vì anh cảm thấy em sẽ thích, không tính là yêu cầu của bên dòng họ, nếu giữa hai người xảy ra mâu thuẫn, anh đương nhiên sẽ đặt em lên đầu. Yên tâm đi, bên phía ông nội và cha mẹ của anh đã giải quyết xong rồi, không sao đâu.”

Dương Gia Lập vẫn không dám tin: “Nhưng mà…..”

Diệp Đình tiến tới hôn lên cánh môi mềm mại ấm áp của Dương Gia Lập một cái: “Không cần lo lắng, nhà họ Diệp không thiếu con cháu. Sau anh, trong nhà vẫn còn một số tiểu bối mà, nhà họ Diệp sẽ không vì anh mà không có người thừa kế đâu.”

Dương Gia Lập bị tin tức này là cho đầu óc hồ đồ, mơ mơ màng màng bị Diệp Đình chở về nhà.

Lúc ăn cơm tối, tắm rửa, lúc bị Diệp Đình đè, Dương Gia Lập vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Diệp Đình thấy Dương Gia Lập đang hành sự mà còn dám mất tập trung, lúc này hắn híp mắt lại, bỗng nhiên dùng sức một cái, đâm thẳng khiến Dương Gia Lập chảy mồ hôi đầy lưng, cổ họng đều khàn giọng cầu xin tha thứ mới buông tha cho cậu.

Dọn dẹp sạch sẽ bãi chiến trường, Dương Gia Lập tỉnh táo lại, ôm chặt cổ Diệp Đình.

Dương Gia Lập hỏi hắn: “Mấy chuyện anh nói đều là thật sao?”

Diệp Đình ăn xong chùi mép vô cùng thỏa mãn, gặm cắn vành tai của Dương Gia Lập, giọng nói mang theo hơi thở nóng bỏng đầy từ tính bay vào trong tai Dương Gia Lập: “Bé cưng, anh là người không có cảm tình với những người khác, chỉ trừ em ra thôi. Anh cũng không thích, không cần có con, anh có em là có tất cả rồi. Em nói cả đời này chỉ cần một mình anh, muốn xây dựng một gia đình với anh, không muốn người khác, chẳng lẽ anh còn có thể nói không sao?”

Trái tim Dương Gia Lập từ từ thả về lại lồng ngực.

Đêm nay ham muốn của Diệp Đình rất lớn, làm một lần không đủ, hắn lại kéo Dương Gia Lập làm lần thứ hai, gây sức ép tới mức hai chân Dương Gia Lâm mềm nhũn đầu óc choáng váng, đến khi sắp kết thúc, Diệp Đình ghé vào tai Dương Gia Lập: “Chỉ cần em không hối hận, anh sẽ không hối hận.”

Dương Gia Lập mơ màng mở mắt ra rồi lại mơ màng nhắm mắt lại, hơn nửa ngày mới đáp: “Ừm.”

Những ngày bình yên cứ thế trôi qua, giống như sóng gió nhận nuôi con chưa bao giờ xảy ra vậy.

Ba tháng sau ba mẹ Diệp Đình lại đến thăm, Dương Gia Lập và bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm.

Dương Gia Lập cũng không biết Diệp Đình dùng cách gì để khiến cho ba mẹ và ông nội của hắn nhượng bộ. Mẹ Diệp Đình dùng một ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Diệp Đình và Dương Gia Lập, rốt cuộc cũng không nói thêm gì, chỉ khi đến cuối ngày ngồi xe rời đi mới nói một câu: “Bây giờ mẹ mới biết, từ trước tới nay mẹ chưa bao giờ hiểu con trai mình. Bỏ đi, tụi con cứ sống cuộc sống của tụi con đi, mẹ không chen vào nữa đâu.”

Nửa năm sau, Lý Đại và Vương Dương ra nước ngoài lãnh giấy kết hôn, Dương Gia Lập đến tham dự hôn lễ của bọn họ.

Lại thêm nửa năm sau, Lý Nhị cũng có tin tức mới, hắn và cô nàng Lệ Lệ kia đã xác định mối quan hệ xong, Lệ Lệ thật ra là một cô gái tốt, tốt nghiệp thạc sĩ đại học Thượng Dĩnh, cực kỳ có khí chất của người tri thức, người cũng hay ngại ngùng nhưng dịu dàng, quả thật không phải tên đàn ông bỉ ổi giả gái lừa tiền.

Lại một năm nữa trôi qua, Diệp Đình nói với Dương Gia Lập, con trai của giám đốc đương nhiệm tập đoàn Cố Thị nhỏ hơn Dương Gia Lập vài tuổi, tên là Cố Gia Duệ đã nhận nuôi một đứa nhỏ ở cô nhi viện, gia đình nhà họ Cố từ trên xuống dưới đều đầy đủ.

Dương Gia Lập cười nói: “Tốt quá nhỉ.”

Diệp Đình hỏi cậu: “Em có từng hối hận chuyện quyết định không nhận nuôi con không?”

Dương Gia Lập lắc đầu: “Em vẫn vậy thôi, toàn tâm toàn ý muốn ở bên cạnh anh là đủ rồi.”

Diệp Đình chậm rãi gật đầu: “Được.”

Sau đó, lá cây xanh tươi dần chuyển sang vàng, vàng rồi lại chuyển xanh, các tòa nhà cao tầng dần mọc lên thêm, diện mạo của thành phố giờ đây lại thay đổi một lần nữa, ba năm nữa lại trôi qua.

Đứa Thiệu Thành con trai của Thiệu Cẩm Hoằng đã tốt nghiệp nhà trẻ, gần đây Thiệu Cẩm Hoằng và vợ hắn đang suy nghĩ xem nên cho con mình học tiểu học ở đâu thì tốt hơn.

Giám đốc lớn Cố Phong của tập đoàn Cố thị đã rút lui khỏi giới, giờ đây trở thành đầu bếp tại nhà, mỗi ngày đều siêng năng làm mấy món tới chó cũng không ăn nổi để lấy lòng vị kia. Cố Gia Duệ, con của hắn chính thức nhậm chức, nâng thương hiệu của Cố thị lên cao. Sau này cũng không còn là Cố tổng nhỏ bé nữa, trở thành tân Cố tổng lớn.

Lý Đại và Vương Dương mua nhà mới, nằm ở vị trí mặt đường tốt, cuộc sống gia đình nhỏ đâu lại vào đấy.

Lý Nhị và Lệ Lệ cũng kết hôn, và đương nhiên, người ta tên thật là Lương Di Lệ.

Đầu năm, Lam Thiên có về nước thăm Dương Gia Lập một lần, khi cậu ta đến, trên tay có hai chiếc lồng mèo, Dương Gia Lập thấy trên ngón tay cậu ta có đeo nhẫn cưới kiểu nam — hoa văn được khắc trên nhẫn cưới đương nhiên cũng là hình chú mèo.

Con gái Tiêu Nhạc Nhạc của Triệu Hướng Hải đã lên lớp 8, hình như gần đây đang có khuynh hướng yêu sớm. Anh Hải có lòng muốn trò chuyện với con, nhưng lại sợ con gái cảm thấy anh đang rình trộm chuyện riêng tư của con, làm con gái tổn thương lòng tự trọng nên đang buồn phiền không thôi. Tiêu Dã vẫn ngốc ngốc như ngày nào, mỗi ngày đều gọi “Anh Hải, anh Hải” rất chi là vui vẻ.

Tuy qua nhiều năm như thế nhưng Diệp Đình không hề già đi chút nào, ngược lại tuổi tác càng lớn, hơn thở gợi cảm của người đàn ông trưởng thành trong hắn càng nồng, tây trang giày da, hơn nữa tiền tài quyền thế ngày càng nhiều, mấy năm nay người muốn đến làm ấm giường cho hắn nhiều đếm không xuể, nhưng đáng tiếc Diệp Đình hoàn toàn không có hứng thú, tất cả chấp niệm của hắn đều đặt lên người Dương Gia Lập, không còn chút gì chừa lại cho người khác.

Diệp Đình hỏi Dương Gia Lập: “Qua thêm mấy năm nữa em vẫn không hối hận chuyện không nhận nuôi con sao? Bây giờ không nhận, sau này thật sự sẽ không còn cơ hội nữa.”

Dương Gia Lập suy nghĩ một lát, dứt khoát lắc đầu: “Vẫn không hối hận đâu.”

Diệp Đình nói: “Được. Vậy thì đời này chỉ có anh và em thôi.”

Dương Gia Lập trịnh trọng ừm một tiếng. 

Lại sau đó nữa, qua thêm ba năm, Dương Gia Lập nhận được giải thưởng giai điệu vàng, nhận được cổ phần công ty quản lý, chính thức lui về hậu trường, làm công việc phát triển hoạt động và sáng tác nhạc, cuộc sống từng chút từng chút nhàn hạ,

Chú mèo A Phúc này cũng dần già đi, cũng may mèo con nhỏ của nó đã trưởng thành, lớn thành một đàn, rất ầm ĩ.

Có một biểu chiều, Diệp Đình chở Dương Gia Lập về nhà như thường ngày, Dương Gia Lập nhìn căn biệt thự bọn họ đã ở cùng nhau nhiều năm và bãi cỏ xanh mướt trước biệt thự, tràn đầy cảm thán nói: “Có đôi khi nhìn người khác rồi nhìn lại trong nhà mình vẫn sẽ cảm thấy có chút tịch mịch nhỉ.”

Diệp Đình cười cậu: “Không phải lúc trước nói tuyệt đối sẽ không hối hận sao?”

Dương Gia Lập gật đầu: “Không hối hận, nhưng mà có chút xúc động thôi. Chỉ cần anh còn ở cạnh em, bao nhiêu năm em cũng sẽ không hối hận.”

Ánh mắt Diệp Đình dịu dàng nhìn sườn mặt được ánh hoàng hôn chiếu sáng của Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập nhìn sân cỏ thật lớn kia, bỗng nhiên nổi hứng cười nói: “Đúng rồi, hôm nào em đi mua có bàn nướng thịt, sân cỏ lớn như vậy, mình dọn dẹp một chút rồi dùng để nướng BBQ dã ngoại là tuyệt vời luôn. Em sẽ mời anh Hải với Tiêu Dã đến, nói bọn họ dẫn Nhạc Nhạc theo nữa.”

Diệp Đình gật đầu: “Vậy anh sẽ mời Cố tổng, hai vị Cố tổng, bọn họ nhất định sẽ dẫn anh Dư và Thiện Lương…..bây giờ chắc đang làm tổng thanh tra tài vụ. Thiệu tổng với Tiểu Lý Tử cũng phải mời đến nữa, con của bọn họ thú vị lắm.”

Dương Gia Lập nói rất vui vẻ, lại bổ sung thêm: “Lý Đại Lý Nhị Vương Dương đương nhiên cũng không thể thiếu, Lam Thiên với Nguyễn tổng cũng phải mời tới nữa, gần đây cậu ấy ở trong nước, mấy con mèo con của A Phúc còn đang để cậu ấy nuôi kìa. Em nghĩ đã, còn có…….Ai da, dù sao ai có thể mời thì mời hết đi, sân cỏ lớn như vậy, nhiêu cũng chứa đủ.”

Diệp Đình cười nói được.

Chiếc xe chậm rãi chạy vào ga ra, ánh mắt của Dương Gia Lập vẫn nhìn về sân cỏ.

Hình như cậu nhìn thấy dưới ánh mặt trời màu vàng kim tỏa sáng, nắng hoàng hôn đầy trời buông xuống cùng với khói lửa ngập tràn nhân gian, Cố tổng tiền nhiệm Cố Phong đang cười tủm tỉm nướng xiên thịt gà cho Dư Bảo Nguyên, kết quả bị Dư Bảo Nguyên ghét bỏ; Cố tổng đương nhiệm Cố Gia Duệ và Thiện Lương tay chân nhanh nhẹn nướng được một đống xiên đồ ăn, nói nói cười cười.

Thiệu Cẩm Hoằng, Diệp Đình, Triệu Hướng Hải, ba con người sống theo hệ healthy ngồi trên ghế uống trà trò chuyện về hướng phát triển của thị trường tài chính. Tiêu Dã bày mấy chiếc mô tô của Diệp Đình cất ra, định thể hiện oai phong trước mặt anh Hải, để tránh cho hắn bị người ta cho rằng mình là chú chó ngốc chỉ biết phá nhà.

Lý Đại, Lý Nhị, Vương Dương, Lương Di Lệ thì ồn ào ầm ĩ, suốt nhiều năm như thế vẫn còn tranh chấp vô số chuyện vặt vãnh đến long trời. Hồ Lý, vợ của Thiệu Cẩm Hoàng, tính trẻ con vẫn chưa mất, hệt như đứa trẻ cầm đầu dẫn thế hệ tiếp theo của nhà họ Cố, dẫn Tiêu Nhạc Nhạc và mấy đứa trẻ khác gây rối khắp nơi.

Lam Thiên vẫn không bỏ được bản tính làm sen của mèo, cầm xiên thịt mèo có thể ăn chạy đuổi theo mèo ở khắp nơi, Nguyễn Ngạn Đình thì cầm xiên thịt Lam Thiên có thể ăn chạy đuổi theo cậu ta.

Còn bản thân Dương Gia Lập, cậu ngồi ở nơi dưới ánh tà dương đẹp đẽ nhìn ngắm hết thảy cảnh tượng trước mắt.

Cậu tuyệt đối không hối hận, cũng hoàn toàn không cô độc.

Tất cả tình cảm của cậu đều đặt lên người Diệp Đình, nhận được sự thỏa mãn lớn nhất trong nhóm người tựa như một gia đình này.

Dương Gia Lập đắm chìm trong tưởng tượng của mình, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Sẽ có một ngày nào đó thôi.”

Không biết Diệp Đình có nghe hiểu hay không.

Hắn chỉ nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Dương Gia Lập, mỉm cười: “Sẽ mà.”

Dương Gia Lập không biết chính là, cảnh tượng náo nhiệt ấm áp trong tưởng tượng của cậu, ở một ngày nào đó trong tương lai đã thật sự được thực hiện.

Đương nhiên, đó là thuộc về thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều năm về sau.

Toàn văn xong

~~~~~~~~~~~~~~

Tung bông ăn mừng ♡\( ̄▽ ̄)/♡.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play