Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 199: Ngoại truyện 14: Tỉnh mộng 14


1 tháng

trướctiếp

Edit: Bắp Xào Bơ

Ngoại truyện 14: Tỉnh mộng 14

Lý Đại cử một vệ sĩ hộ tống Vương Dương về.

Chờ khi Vương Dương ra khỏi công xưởng bỏ hoang này rồi, Lý Đại mới quay đầu lại, ra lệnh cho đám vệ sĩ “gọt dũa” lại mấy tên lưu manh này một trận.

Còn mình thì thong thả bước đến chỗ Du Bân.

Du Bân đã sợ đến mức hai chân phát run, giống như con gà trụi lông run lẩy bẩy giữa gió lạnh.

Hắn gượng cười xin khoan thứ: “Anh, không cần phải vậy chứ, em không cần tiền nữa, em…”

Hắn chưa kịp nói hết câu, Lý Đại đã vung tay táng một bạt tai vào mặt hắn, tức khắc khiến đầu Du Bân nghẹo qua một bên. Tai Du Bân vẫn đang kêu ù ù, Lý Đại lại tiếp tục tung một cước đá mạnh vào thân dưới của hắn, Du Bân đau đớn đến mức xé họng gào lên như heo trên bàn mổ. 

Cả đời Lý Đại ghét nhất là mấy tên khốn làm việc phi pháp.

Hắn cho người thu dọn mấy tên rác rưởi này, rồi lại ép Du Bân và cái tên cao kều đó khai ra nơi ẩn nấp, đẩy bọn chúng lên xe, đi thẳng một mạch đến ngôi nhà thuê bẩn thỉu bừa bộn đó của Du Bân. 

Cửa bị đạp ra, Lý Đại ngửi thấy bên trong nhà một mùi tanh hôi, ghê tởm đến mức buồn nôn.  

Hắn đè nén cảm giác khó chịu xuống, quát lên một cách lạnh lùng và nghiêm nghị: “Video mày dùng để uy hiếp, file gốc để ở đâu?”

Du Bân nghe xong có chút do dự. 

Lý Đại híp mặt lại, tay vừa dùng lực, thiếu chút nữa thì tháo cả khớp cánh tay của Du Bân xuống, Du Bân đau đớn kêu gào thảm thiết, mặt trắng bợt, chân mềm nhũn, mồ hôi đầm đìa. Du Bân cầu xin tha thứ: “Tôi nói, tôi nói. Video ở trong máy tính, ổ đĩa F.”  

Lý Đại sai người mở chiếc laptop duy nhất trong nhà, tìm được file đó. 

Lý Đại quay lại vẻ hung dữ, hỏi: “Còn lưu ở chỗ khác không?”

Du Bân lắc đầu: “Ngoại trừ ổ này với USB ra, thì không còn chỗ nào nữa, thật đấy, thật đấy.”

Lý Đại cười khẩy một tiếng, rồi giật lấy USB của Du Bân, cho người xoá sạch dữ liệu trong máy tính của Du Bân rồi, vẫn chưa yên tâm, hắn lại cho người lục soát trong nhà một lần nữa, khi không phát hiện thiết bị dự trữ khác rồi mới thả tay Du Bân ra. 

Du Bân nhếch nhác ngồi trên sàn, trong ánh mắt đang rũ xuống cất chứa đầy oán hận.

Lý Đại tìm được trên người hắn thẻ căn cước công dân, chụp ảnh làm bằng chứng xong rồi mới trả lại cho hắn, Lý Đại nhếch miệng cười, uy hiếp nói: “Số thẻ căn cước của mày và những thông tin khác tao nhớ hết rồi. Nếu ngày nào đó tao thấy được video này xuất hiện bên ngoài, thì mày cứ đợi đấy.”

Xử lý mọi thứ xong xuôi, Lý Đại mới dẫn người rời đi.

Sau khi Lý Đại rời đi, Du Bân ngồi trên sàn một lúc lâu, lông mày vì cảm xúc chập chờn mà run nhẹ, vết sẹo khắc sâu đó cũng run rẩy theo. Một lúc lâu sau, hắn mới lảo đảo nhấc người dậy, cầm một chiếc bát nhỏ từ trên bàn trà lên, ném phịch xuống đất, phát rồ chửi một tiếng “Đệt” trong bất lực. 

Sau khi Lý Đại cho đám về sĩ trở về, hắn gọi điện cho Vương Dương báo bình an.

Đêm hôm đó, Lý Đại ngủ rất êm.

Đêm hôm sau, Lý Đại đến nhà Vương Dương đưa Vương Tầm ra ngoài chạy đêm như thường lệ.

Vương Dương có vẻ đã bình tĩnh trở lại, lúc Lý Đại bước vào nhà, cậu đang ngồi bên bàn ăn, trên bàn có một xửng hấp bằng tre, bên trên có vài chiếc bánh sủi cảo đã gói xong. Vương Dương vừa nhét nhân thịt đã được trộn vào trong vỏ bánh thì liếc thấy Lý Đại bước vào, cậu ngẩng đầu lên, mỉm cười.

Lý Đại xoa mũi, rõ ràng hôm qua lúc gặp chuyện, dáng vẻ của hắn oai hùng vô cùng, bây giờ khi ở riêng với Vương Dương, hắn lại trở nên rụt rè, tay chân cũng lóng nga lóng ngóng. 

Lý Đại ấp a ấp úng nói: “Cậu đang gói sủi cảo.”

Vương Dương “ừ” một tiếng: “Anh thích nhân thịt heo rau hẹ, đúng không?” 

Mắt Lý Đại sáng rực lên, vội vàng đáp: “Đúng đúng đúng.”

Vương Dương cúi mặt gói xong chiếc sủi cảo trong tay rồi đặt vào trong xửng hấp, dịu dàng nói: “Hôm nay, anh với Vương Tầm về sớm chút.”

Lý Đại ngây người một lúc, không hiểu sao, bốn chữ “Về sớm một chút” lại khiến tim hắn như bị thứ gì đó chọc mạnh vào, toàn thân đều mềm nhũn ngay tức khắc.

Vương Tầm thấy Lý Đại đến rồi, thay xong giày thể thao liền hừng hực chạy đến ôm lấy chân Lý Đại.

Lý Đại bế cậu lên, mỉm cười với Vương Dương rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

Hắn vừa đi đến sảnh, Vương Dương đột nhiên đứng dậy, bước đến phía sau hắn, nhẹ nhàng kéo áo của hắn.

Lý Đại quay mặt lại, nhìn thấy gương mặt trắng ngần của Vương Dương đỏ ửng.

Vương Dương đè thấp giọng nói: “Cám ơn anh.”

Tức khắc Lý Đại như rối bời tâm trí, đến nói chuyện cũng trở nên lộn xộn: “Không có gì, chuyện nhỏ này, cậu nên sớm nói với tôi chứ, đồ tôi bảo hắn xoá rồi, sau này, mọi thứ, đều tốt, không có vấn đề.”    

Vương Dương “ừ” nhẹ một tiếng.

Cậu cầm ra một chiếc khăn mặt khô quàng lên cổ Lý Đại, nhỏ nhẹ nói: “Ra mồ hôi thì chùi đi, mùa đông hong gió dễ bị cảm lắm, thể chất tốt cũng phải giữ giọng.” 

Lý Đại trợn tròn mắt.

Cho đến khi Vương Dương ngồi về chỗ tiếp tục gói sủi cảo rồi, hắn mới mơ màng bế Vương Tầm ra khỏi cửa.

Vương Tầm ở trong vòng tay hắn nói: “Chú, ba cho chú khăn mặt.”

Lý Đại cũng ngây ngốc đáp lại: “Đúng vậy, ba con quan tâm chú đó.” 

Đến lúc xuống dưới lầu bị gió lạnh của tiết trời mùa đông quét qua, hắn giờ mới tỉnh táo lại, mân mê chiếc khăn mặt sạch sẽ đang ở trên cổ, trong lòng chợt như chứa đựng cả màn bắn pháo bông “chíu chíu”, vui đến mức tai đỏ hết cả lên. 

Hôm đó, Lý Đại đẫn Vương Tầm chạy đêm mà cứ lâng lâng như thể bơm máu gà.

Hắn vừa chạy vừa quay đầu hối thúc Vương Tầm: “Nào, nhanh chút nữa, nam tử hán, không sợ mệt!”

Tiểu Vương Tầm đáng thương chạy đến mức thở hồng hộc như trâu, vừa đến điểm đích liền ngồi liệt trên đất.

Lý Đại cõng cậu lên lưng cười ha ha, một lớn một nhỏ dưới ráng trời sắc đêm và sắc chiều phía chân trời giao thoa dần ngả màu đỏ tía cùng thong dong đi về.   

Lý Đại hôm nay vui mừng khôn xiết, hắn thao thao bất tuyệt, nói nhiều hơn lúc thường, mặc kệ Vương Tầm có đáp lời hắn hay không.

Vương Tầm thực sự đã mệt rã rời, vừa ôm lấy cổ của Lý Đại, vừa thở hổn hển. 

Lúc đi ngang qua một sân bóng rổ yên tĩnh cách nhà không xa, Lý Đại cuối cùng cũng chịu lấy khăn lau mồ hôi, hắn nhướng mày cười, nói: “Vương Tầm, khăn của ba con sao còn có cả mùi thơm nữa.”

Vương Tầm nói: “Ba, giặt bằng tay.”

Lý Đại cảm thán: “Ba con cũng chịu khó ghê, rõ ràng có thể dùng máy giặt mà, cậu ấy sao phải…”

Còn chưa dứt lời, Vương Tầm cưỡi trên cổ nãy giờ đột nhiên ôm chặt lấy cổ hắn, hoảng sợ thất thanh hét lên một tiếng về phía sau.  

Lý Đại giật mình, ngoảnh đầu lại, một bóng người lao đến.

Tim hắn nhảy thót lên, chưa kịp phản ứng lại, một bình rượu thuỷ tinh vụt mạnh vào đầu hắn, “bốp” một tiếng, thoáng chốc vỡ thành trăm mảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp