“Tôi trở thành bộ dạng như hiện tại đều là do các người bức ép, tất cả những người ở Hải Phòng, không có một ai vô tội cả

Tô Quỳnh Thy mim mỗi đứng ở chỗ cũ, cảm thấy trong tim mình dường như đang có vật gì sắc nhọn đang mọc lên.

“Tôi..." Tô Quỳnh Thy như bị hóc xương cá, không nói ra được một câu nào, thất thần cầm chiếc gối, ngồi lại lên trên giường.

Thật ra lúc này trong lòng Trần Mộc Châu cũng cảm thấy khó chịu, những chuyện trước đây như một cái gai, đâm thật sâu vào trong lòng cô, cho dù bề mặt vết thương đã hồi phục như ban đầu, thế nhưng bên trong vẫn thổi rữa như vậy, chỉ có mình cô ta biết.

Vết thương bị vạch ra rồi lại khép vào rất nhiều lần, lâu dần, để lại một vết sẹo xấu xí khó coi.

Hai người khó khăn lắm mới ngồi được với nhau mà không nói lời nào, im lặng đợi ở vị trí của mình,không ai động đến ai.

Lúc này Lê Quốc Nam đang bị dày và, cả người như đang ở trong một chảo dấu, lăn qua lần lại trên giường. Bây giờ, trong đầu anh ta trống rỗng. Thậm chí Tổ Quỳnh Thy ở bên cạnh, anh ta cũng không nhận ra.

Vì Tô Quỳnh Thy chắn ở giữa, Trần Mộc Châu không nhìn thấy biểu cảm lúc này của Lê Quốc Nam. Cô ta hơi nghiêng sang, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh ta, giương mắt lên nhìn Tô Quỳnh Thy đang đau khổ muốn chết, cười lớn dựa lên ghế, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Một tên vệ sĩ bên cạnh Trần Mộc Châu bước lên, là người vẫn hay đi theo cô ta.

Vệ sĩ đưa trà lên, cúi đầu nói vào tại cô ta: "Cô chủ, cô đã không trở về trong khoảng thời gian dài rồi, cậu chủ rất lo lắng, hỏi khi nào cô trở về nhà, còn nói gần đây có mấy vị khách không mời mà đến thành phố, cậu chủ bảo cô cần thận một chút."

“Biết rồi, đi nói với anh ấy, một vài tiếng nữa tôi sẽ về. Đi điều tra về mấy vị khách đó, tra rõ xem rốt cuộc là ai đến, nếu như là người đó, lập tức thông báo cho Vũ Nguyễn Hải." Khuôn mặt Trần Mộc Châu lạnh nhạt, điện thoại ở cạnh số pha đột nhiên rung lên, tên lớn hiện rõ ràng trên màn hình.Cô ta cháu mày lại, liếc mắt nhìn vệ sĩ, anh ta cũng là một người biết thức thời, gật đầu rồi quay người nhanh chóng rời đi.

Chưa đi được vài bước, lại nghe thấy Trấn Mộc Châu hỏi: "Đã liên hệ được chưa?"

Đối phương hình như đã nói điều gì đó làm cô ta không vui, Trấn Mộc Châu bỗng nhiên tức giận: "Đám ăn hại này, nhanh lên Cô ta lập tức cúp máy, đồ cốc trà trong tay xuống

chân Tô Quỳnh Thy, nước trà nóng bỏng hắt vào chân

cô.

“Người đã cho cô nhìn rồi. Tôi thấy Lê Quốc Nam cũng không có thời gian để ôn lại chuyện cũ với cô đâu, cô vẫn nên đi với tôi trước đi!”

Tô Quỳnh Thy bị vặn tay lại, đối mắt với Lê Quốc Nam, tuy đã tưởng tượng đến cảnh này rất nhiều lần, thế nhưng lòng cô vẫn cảm thấy hoảng loạn.

Vệ sĩ túm lấy cổ cô, cằm dưới của cô bị Trần MỘC Châu cấu đến bật máu, đau đớn vô cùng, lúc này cô mới tỉnh táo hơn một chút.

“Gọi điện thoại cho Hải Phong." Giọng điệu không có chút thương lượng nào, bộ dạng coi thường sinh mạng của tất cả mọi người.

"Gọi đi, bảo rằng bây giờ có rất an toàn, đã đónđược Lê Quốc Nam rồi, để anh ấy ngoan ngoan đợi ở trong nước, nhân tiên bảo Hải Phong nói một tiếng với Tô Kiến Đỉnh. Nhớ kỹ, chỉ cần có một người trong bản họ qua đây tìm cổ, Lê Quốc Nam chắc chắn sẽ mất mang.

Đôi mắt Trần Mộc Châu lộ ra sự hưng phần đến điên cuồng, cô ta nhìn Tô Quỳnh Thy, nhắc lại một lần nữa.

Nghe cô ta nói như vậy, trong lòng Tô Quỳnh Thy đã có một kết luận chắc chắn. Hải Phong hoặc anh trai cô, một trong hai người bọn họ đã đến đây, thậm chí có thể lập tức tìm đến chỗ cô, rất có khả năng... Cô sẽ

được cứu. Cô nhổ nước bọt lên mặt Trần Mộc Châu, ánh mắt tàn nhẫn: "Hải Phong đã đến đây rồi! Trần Mộc Châu, cô nói xem, nếu như Hoắc Hải Phong nhìn thấy bộ dạng độc ác tàn nhẫn này của cô, sau này anh ấy sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì!”

"Con đĩ, không gọi đúng không!" Má Trần MỘC Châu hơi ướt, con người cô ta co lại, nhanh chóng quay đầu đi nhưng không tránh kịp, nỗi hận đã lấp đầy cổ ta. Cô ta hung hằng lau nước trên mặt đi, Trần Mộc Châu tất Tô Quỳnh Thy một phát, âm thanh của bàn tay chạm vào má lảnh lót, chỉ cần nghe tiếng thôi làbiết Trấn Mộc Châu dùng nhiều sức đến mức nào.

Một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng của Tô Quỳnh Thy: "Tôi nhất định sẽ không gọi. Trấn Mộc Châu, Hải Phong sẽ tìm thấy tôi trước khi cô giết chết tôi, sau đó trả thù cho tôi không một chút lưu tình” Nhổ một ngụm máu ra, Tô Quỳnh Thy mím môi, trong họng toàn là mùi máu tươi, cô vẫn cảm thấy không thể thích ứng, miệng toàn là mùi vị kỳ lạ, biểu cảm trên mặt càng dữ tợn hơn.

"Đương nhiên cô có thể không gọi. Thế nhưng người trong đó, tôi không bảo đảm được sẽ làm ra chuyện gì, chính là... Không biết cô có cảm thấy đau lòng không!"

Tô Quỳnh Thy run rẩy lùi về sau hai bước, nhìn Trần Mộc Châu, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.

Vệ sĩ nhìn Chu Văn, bước lên trước chắn tầm nhìn của cô ấy, thấp giọng mắng: “Đồ vô tích sự

Tô Quỳnh Thy vươn người lên, kinh ngạc nhìn về phía cô ấy: "Lê Quốc Nam không có tội, cô đừng làm bừa!"

Lúc cô hét lên, Lê Quốc Nam đã bị vệ sĩ của Trần Mộc Châu kéo xuống giường, một người đàn ông cao lớn cuộn mình trước mặt cô, ba tên bảo vệ vây quanh anh ta, những cú đấm như mưa xối xả rơi xuống.“Trấn Mộc Châu, không, không được đánh, Cử đánh như vậy sẽ lấy đi mạng người mất!” Chu Văn không nhìn tiếp được nữa, vô thức nhìn về phía Trần Mộc Châu, âm thanh tuy nhỏ nhưng lại rơi vào tại tất cả những người ở đây.

Dù sao cô ấy cũng là bác sĩ, lúc đầu học y là vị muốn cứu người, làm một thiên sứ áo trắng chính nghĩa, không phải ở đây giúp người xấu làm điều ác, tùy ý làm hại người vô tội. Cô ấy không đành lòng.

Đối mặt với cảnh này, Tô Quỳnh Thy vô cùng phẫn nộ trợn mắt nhìn Trần Mộc Châu, dùng tất cả sức lực của bản thân mình để vùng vẫy. Mặt cô đỏ lên, hai tên vệ sĩ giống như không thể giữ cô được nữa, hai mắt đỏ

rực.

“Đồ vô liêm sỉ, Trần Mộc Châu!”

Cô oán hận nghiến răng. Lúc cô cảm thấy khó khăn nhất, Lê Quốc Nam đã giơ tay ra giúp đỡ, vào lúc phải lựa chọn giữa sống và chết, dành hết hy vọng sống cho cô và anh trai. Một người nghĩ cho cô như vậy mà bây giờ lại phải chịu đau khổ. Lòng đau như bị dao cửa cũng không đủ để miêu tả nỗi đau của cô lúc này. Một bên là người cô lựa chọn ở cùng suốt quãng đời còn lại, một bên là người cô nợ ân tình, cả đời này có lẽ không thể gọi một tiếng "Anh" được nữa. Rồicuộc phải chọn như thế nào?

Nếu như thật sự trên đời có những lựa chọn có thể vẹn toàn đội bên, sao còn những người phải đấu tranh khổ sở như vậy nữa.

“Tô Quỳnh Thy, tôi không phải là người kiên nhẫn đầu, tiêm thuốc cho tôi!” Trần Mộc Châu cười lạnh, vắt chân lên ghế.

“Cô Trần Mộc Châu, anh ta thật sự không thể tiêm nữa, như vậy…" Chu Văn quay đầu lại nhìn Lê Quốc Nam, nửa quỳ bên cạnh Trần Mộc Châu, kéo chân của cô ta, lại bị đá một cái, ngã sang bên cạnh.

"Tô Quỳnh Thy, cô chọn nhanh đi, là mạng người quan trọng hay những đồ vật hư vô lúc ẩn lúc hiện ấy quan trọng!" Chu Văn ôm bụng, đau đến nhăn hết mặt lại, vẫn hướng về Tô Quỳnh Thy mà hét lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play