*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói xong, công tước Otto bước vào từ cánh cửa đang mở, khi đi qua đám vệ sĩ ấy, còn tiện tay lật một tờ tài liệu ra, gật đầu ngồi lên ghế sô pha, rót cho mình một cốc nước vô cùng thuần thục.
“Tất cả tài liệu và chứng cứ đã được kiểm tra rồi, không có vấn đề gì. Ông thuận tiện tìm cho mấy đứa con trai vài việc để làm, bảo đảm trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không thể nhúng tay vào việc ở Hải Phòng."
Tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, Tô Kiến Định không mở tài liệu ra xem nữa, chỉ gật đầu: “Những việc này con đều không lo lắng, chỉ là bây giờ không tìm được Quỳnh Thy, con hơi không yên tâm. Nó ở trong tay Dương Thừa Húc..."
“Cô ấy nhất định sẽ không sao. Chủ tịch, anh phải tin vào Hoắc Hải Phong, năng lực của anh ấy mọi người đều biết. Anh ấy đã tự đưa người đi tìm, nhất định sẽ đưa được Tô Quỳnh Thy và Lê Quốc Nam an toàn trở về." Tuy rằng trong lòng Chu Thanh không chắc chắn, nhưng đôi mắt do dự ngập ngừng của Tô Kiến Định, anh ta vẫn cắn răng nói.
Sự việc đã đến bước này rồi, chủ tịch rốt cuộc muốn bào thù như thế nào, mấy năm nay anh ta đều nhìn thấy, cho dù có chuyện gì, đã bắt đầu rồi thì không thể xảy ra bất kì vấn đề gì, Dương Minh Hạo nhất định phải chết.
Tô Kiến Định nheo mắt lại: “Biết rồi, mọi người đi xuống trước đi, tôi mệt rồi."
Người em gái mà anh ấy nương tựa vào bây giờ không rõ sống chết như thế nào, cộng thêm sáng sớm lại nhìn thấy những đồ vật kia, nhận lấy một gánh nặng anh ấy cũng không biết là đúng hay là sai. Bây giờ, anh ấy chỉ muốn nghỉ một lúc, thật sự không còn sức lực để đối mặt với những chuyện này.
Chu Thanh nhìn Tô Kiến Định, biết rằng nói nhiều thì không có lợi, lập tức đưa vệ sĩ ra ngoài.
Công tước Otto ngồi trên số pha, thần sắc có hơi khó xử: “Kiến Định... Vốn dĩ ông định nói với con về gia tộc Otto. Nếu như bây giờ con mệt rồi, vậy hôm khác ông lại đến, ông về trước đây."
Cho dù đã một ngày một đêm chưa ngủ, thế nhưng dáng vẻ của công tước Otto vẫn tràn đầy năng lượng. Chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng lại lộ ra vài tia mệt mỏi, nhìn không hề giống một người đã hơn bảy mươi tuổi.
“Gần đây ông điều tra rõ về Hải Phòng, phát hiện ra một chuyện rất thú vị, đợi sau khi tìm được chứng cứ rồi, ông sẽ nói chi tiết với con."
Những lời này, công tước Otto đã suy nghĩ rất lâu rồi mới nói ra, chỉ hy vọng chàng trai trẻ ở trước mặt có thể phấn chấn hơn một chút.
“Ông cứ yên tâm, còn có rất nhiều chuyện chưa làm, cho dù là vì báo thù, con cũng nhất định tiếp tục chống đỡ." Biết công tước Otto đang lo lắng điều gì, Tô Kiến Định mím môi, con ngươi tối đen vô cùng nghiêm túc.
"Được, nếu như con đã có ý chí chiến đấu như vậy, ông đương nhiên sẽ yên tâm, ông đã già rồi, không còn giúp con được nhiều năm nữa, Kiến Định, chuyện ở đây kết thúc, ông mong con có thể nhanh chóng trở về nước cùng ông, rất nhiều chuyện không thể làm được ở Hải Phòng, con cần phải mở rộng tầm mắt.”
Tô Kiến Định giương mắt nhìn công tước Otto, nhanh chóng cúi đầu xuống. Là người thừa kế của gia tộc Otto, Hải Phòng quả thật quá nhỏ bé, thế nhưng nơi này là nơi anh ấy đã trải qua trăm nghìn cay đắng, bày mưu tính kế rất nhiều ngày đêm, liều mạng đến đầu rơi máu chảy mới có thể đứng vững.
Bây giờ muốn anh ấy phải đi, rời khỏi nơi mà anh ấy sinh sống từ nhỏ, anh ấy có chút không nỡ...
Sau một hồi lâu im lặng, Tô Kiến Định mím môi, đột nhiên mỉm cười: "Được, đợi mọi chuyện kết thúc chúng ta cùng rời đi. Có điều, trước lúc ấy, con vẫn còn một số chuyện chưa làm, cần ông chờ con mấy ngày nữa."
Nhìn Tô Kiến Định, công tước Otto cuối cùng cũng thở phào, ngập ngừng mấy lần mới nói: “Nhiều nhất ông chỉ có thể cho con một tháng."
“Đủ rồi, ông trở về nghỉ trước đi, chuyện của gia tộc đợi đến khi xử lý chuyện của Dương Minh Hạo xong, chúng ta từ từ nói.”
Anh ấy ngước mắt lên, gương mặt tinh xảo như tạc tượng, mang theo ý cười, trong mắt đều là ánh sáng, giống như đang giấu ở trong viện bảo tàng, bảo vệ tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất, làm người khác muốn lại gần, thế nhưng lại không dám lại gần.
“Vậy ông đi trước đây." Công tước Otto nói xong, đẩy cửa rời đi.
Ngồi ở trên giường, nhìn công tước Otto rời đi, Tô Kiến Định nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh nắng mặt trời bên ngoài đang chiếu rực rỡ, lúc này những quán ăn ở xung quanh bệnh viện vô cùng náo nhiệt, tuy rằng có hơi xa một chút, nhưng mọi người vẫn ríu rít gọi nhau như chim sẻ.
Ánh nắng tươi đẹp như một bức tranh, trong khoảnh khắc cuối cùng của ngày hè, chậm rãi tỏa ra.
"Mùa thu sắp đến rồi." Nhìn một chiếc lá đang ngả vàng, Tô Kiến Định mím môi lại, cảm xúc trong mắt có hơi phức tạp.
Ở bên kia đại dương, lúc này Hoắc Hải Phong vừa đặt chân lên thành phố mà Trần Mộc Châu đang ở, một thành phố nhỏ tinh xảo diễm lệ, những ánh đèn vàng đan lẫn nhau, những bông hoa rực rỡ sắc màu ở khắp nơi, người người đi lại, trên mặt đều mang theo nụ cười.
Một thành phố nhìn bề ngoài trông thật vui tươi.
“Chủ tịch, Trần Mộc Châu có hoạt động bất thường, sau khi cô ta ra ngoài, cả một buổi tối không thấy trở về, Dương Thừa Húc đang tìm kiếm người ở khắp nơi, dường như cũng không biết rốt cuộc cô ta đang ở đâu, có cần phải cho người đi theo Dương Thừa Húc không?"
Xe vừa dừng chưa được một phút, trợ lý đã mở mắt ra, trong mắt anh ta đầy những tia máu, ngáp một cái, lau hết nước mắt, trợ lý mở điện thoại ra bắt đầu báo cáo tình hình.
"Tại sao lại không đi theo Trần Mộc Châu.” Tuy nói anh ở đây đúng là không có thể lực gì, thế nhưng những người anh phái sang đều những là người có năng lực của Sunrise, ngay cả những người này cũng không đuổi theo được Trần Mộc Châu, muốn dựa vào Dương Thừa Húc tìm người, đúng là nói chuyện viển vông.
“Bên cạnh Trần Mộc Châu hình như còn một đám người khác, bọn họ rất hung hăng, đã dặn người đi theo, thế nhưng bây giờ ngay cả đối phương là nam hay nữ, có bao nhiêu người chúng ta cũng không biết, đám người đó có lẽ