Cô chỉ cảm thấy hoảng hốt, chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi, đầu óc cô đã trở nên trống rỗng. Những thứ lóe lên đều là những hình ảnh mấy năm nay Lê Quốc Nam ở bên cạnh, ủng hộ cô, bao dung cô, bảo vệ cô, nước mắt trong mắt điên cuồng trào ra bên ngoài.
Bên tại truyền đến tiếng vang "ong ong ong", hình như là ù tai làm cho cô không thể nghe rõ ràng lời người xung quanh đang nói. Đột nhiên cổ của Tô Quỳnh Thy bị vệ sĩ hung dữ tóm lấy, đau đớn lỗi suy nghĩ của cô trở lại trong nháy mắt. Hai mắt cô bắn thần, phun ra hai chữ từ bên trong cánh môi tái nhợt: “Tôi gọi.
“Hải Phong, anh, anh... Bây giờ sức khỏe của anh đã hồi phục thế nào rồi?" Tô Quỳnh Thy cầm điện thoại trong tay, giọng nói cô run nhè nhẹ, lộ ra vẻ hoảng sợ nhưng không quá rõ ràng. Nếu như Hải Phong không trả lời thì sao, bây giờ ở Hải Phòng hằntrời đã sáng rồi.
Bên trong phòng khách sạn tràn ngập mới năm mốc nhàn nhạt. Mùa này không phải là mùa mọi người du lịch nhiều, thị trấn này cũng không phải là địa điểm thu hút khách du lịch, hắn đã rất lâu rồi khách sạn này chưa đón khách qua đường. Gian phòng trông qua thì có thể miễn cưỡng đánh giá là sạch sẽ gọn gàng, nhưng vẫn làm cho Hoắc Hải Phong có chút không nhịn nổi. Anh cau mày, bên trong mắt lấp lóe thứ cảm xúc mà người khác không thể đoán được.
"Cũng không tệ lắm." Dường như anh đang phòng đoán xem trong lời nói của cô có thâm ý sâu xa nào.
Tô Quỳnh Thy lắp ba lắp bắp hỏi xong câu này, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình đổi cái khác khôn ngoan hơn. Trong hoàn cảnh hiện tại, cô không thể làm chủ những gì mình có thể được làm. Bây giờ Lê Quốc Nam đã thoi thóp, co quắp nằm ở trên mặt đất thậm chí không thể phát ra tiếng gì. Trần Mộc Châu nhìn cô chăm chẳm, ánh mắt ra hiệu cho cô nói nhanh hơn một chút.
"Em... Hải Phong, em..." Tô Quỳnh Thy như bị nghẹn ở cổ họng, dù có cố gắng như thế nào cũng không thể phát ra tiếng nổi.
“Dám lên ra ngoài một mình, biết sợ rồi à? HoặcHải Phong đỡ lời trước cho cô, tiếng cười nhẹ nhàng truyền tới theo giọng nói của anh: "Bây giờ em đang ở đâu rồi? Ngoan ngoãn mà ở lại đó chờ đợi một lúc nữa thôi anh sẽ qua đón em, ngoan
Hoặc Hải Phong nói xong thì hai bên yên lặng hồi lâu, Tô Quỳnh Thy rưng rưng gật nhẹ đầu, đáng tiếc người đối diện lại không thấy được.
Đáy mắt cô lóe sáng giống như là một mũi kiếm sắc nhọn làm người khác sợ hãi. Cô há hốc mồm, đang chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên trên cổ truyền tới cảm giác lạnh buốt. Một ánh sáng lạnh lẽo hiện lên, lưỡi dao lạnh ngắt đang kể ngang ở trên cổ của cô.
Trong lúc đó, Chu Văn sợ hãi hít sâu một hơi, hai tay chống lên đất lùi hai bước về sau làm lộ ra mấy không thể nghe thấy tiếng vang. Vệ sĩ đứng ở cách đó không xa hành động rất nhanh, lập tức tiến lên che miệng của Chu Văn lại, ghim cổ cô ấy kéo về sau hai bước.
Dù tiếng động rất nhỏ nhưng Hoắc Hải Phong vẫn
nhạy cảm nhận ra.
Hầu kết của anh trượt lên trượt xuống, vội nuốt xuống những lời định nói, anh hơi nhăn đầu lông mày: “Quỳnh Thy, em đang ở đâu vậy?"
"A, em, em đang ở." Tô Quỳnh Thy cố gắng kìmnên nước mắt, nhíu mày thật chặt. Cô trừng mắt nhìn Trần Mộc Châu chăm chăm, cuối cùng quyết tâm kêu lên thật to: "Hải Phong, em đang ở trong một xưởng che thuoc o Frigiliana..."
Cô còn chưa nói hết lời, điện thoại đã ngay lập tức bị cúp máy, cũng may Tô Quỳnh Thy đã nói gần hết những gì cần nói.
Lập tức, Trần Mộc Châu vung tay tới tát Tô Quỳnh Thy một cái làm ngừa ra phía sau, ngã xuống mặt đất.
"Cô điên rồi à? Quả nhiên trong lòng cô không hề coi trọng tính mạng của Lê Quốc Nam đúng không?"
Dao găm sắc bén làm rách da ở cổ của Tô Quỳnh Thy, máu màu đỏ tươi tràn ra khỏi vết thương. Đồng thời những vệ sĩ vốn đã dựng tay lại lần nữa vây quanh Lê Quốc Nam, ra tay không hề nhẹ, đè anh ta xuống đất đánh một trận.
Che vết thương trên cổ, Tô Quỳnh Thy đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Trần Mộc Châu, dù bây giờ chúng ta đang ở nước ngoài, nhưng Hải Phong đã biết tôi ở đâu. Cô có giết người thì cũng sẽ không có được kết quả tốt hơn đâu!”
Chuỗi đạo nhắm vào cằm Tô Quỳnh Thy của cô đập một cái làm cho mắt cô nổi đom đóm, ngã trên mặt đất mãi mà không thể đứng lên được.Ý thức của cô dần dần trở nên mơ hồ, đầy mắt của Trấn Mộc Châu bắt đầu xuất hiện sát ý lạnh lùng. Cô quay người đi đến bên cạnh Lê Quốc Nam ngồi xuống, phát phát tuy để vệ sĩ dừng lại, nằm dao găm dính máu đào tới đào lui trên người anh ta, trông dáng vẻ như đang tìm chỗ tốt để ra tay.
Cô ta làm như thế trong một khoảng thời gian rất lâu, dường như rốt cuộc cũng đã tìm được một chỗ làm cho cô ta hài lòng. Sắc mặt của Trấn Mộc Châu không thay đổi đâm một phát vào đùi của Lê Quốc Nam. Máu tươi phun tung tóe ra ngoài, mặt mũi cô ta tràn đầy vết máu, Trần Mộc Châu cảm thấy ghét bỏ giơ tay ra lau đi, đưa tay rút dao ra định đâm xuống chỗ khác.
Tô Quỳnh Thy ở cách đó không xa trông thấy cảnh này thì sắc mặt tái nhợt. Cô khó khăn đứng dậy, dùng hết sức bổ nhào qua, tay không cầm lấy dao găm mà Trấn Mộc Châu đâm xuống, đau đớn làm cho cô nghiến răng nghiến lợi.
“Trần Mộc Châu, có chuyện gì thì cô hãy trút lên tôi này, bắt nạt một bệnh nhân cơ thể yếu ớt đang dưỡng bệnh thì có gì hay!"
Hai tay dính đầy máu tươi, Tô Quỳnh Thy cảm giác dao gấm trong tay vẫn còn đang di chuyển xuốngchưới, chỉ có thể nhịn đau mà nằm lấy nó thật chặt.
Trấn Mộc Châu cười lạnh một tiếng, đột nhiên duỗi một tay ra đầy Tô Quỳnh Thy một cái, không hề e ngại rút dao từ trong tay cô ra giống như là không nhìn thấy máu tươi đầy trên tay cô. Cô ta vẫn giữ nguyên và mặt lạnh lùng, lấy giấy ra lau máu trên dao.
"Nếu cô đã tốn công tìm cách để cho Hải Phong biết được như vậy. Tốt thôi, đương nhiên tôi sẽ thỏa mãn cô, chỉ mong đến lúc đó cô vẫn có thể kiên cường như bây giờ." Sau khi xoay đầu qua, Trần Mộc Châu chớp chớp mắt với Tô Quỳnh Thy, khỏe miệng cô ta nhếch lên, bật cười như kẻ điên. Cô ta mặc kệ Tô Quỳnh Thy đang nằm liệt trên mặt đất, ném mạnh con dao trên tay xuống rồi mới ngồi trở lại trên ghế.
Tô Quỳnh Thy chỉ có thể tách hai tay ra, cổ và hai
tay cô đau đớn, vô lực ngồi ở bên trong vũng máu.
Trần Mộc Châu liếc mắt sang một chút, vệ sĩ đi lên trước mang bịt mắt cho cô, kéo cô đi đến chỗ khác. Lê Quốc Nam mất máu quả nhiều, ý thức bắt đầu trở nên mơ màng, máu ở trong vết thương ở trên đùi
vẫn còn đang chảy ra ngoài.
Chu Văn núp ở phía sau nhìn không nổi nữa, run rấy bò lên cầm máu qua loa cho anh ta.
Trong một căn phòng rộng rãi, trong lòng DươngThừa Húc đã nóng như lửa đốt. Hai tay anh ta chấp ở sau lưng, liên tục đi lòng vòng ở trong phòng, hai mắt lại chi nhìn về phía cửa không dám thể lòng dù chỉ trong một giây.
cửa bị gõ một cách nhẹ nhàng, Trần Mộc Châu dẫn máy người đàn ông xa lạ bước vào, lao vào trong cái ôm của Dương Thừa Húc.
Cà ngày rồi cô ta chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc nãy khi còn ở trên đường đã ngủ thiếp trên xe một lát, lúc này không còn chút tâm trạng nào. Thậm chí cô ta còn không còn để ý đến cơn đau đớn ở hai chân mà bổ nhào vào trong lồng ngực của Dương Thừa Húc, có cọ vào cổ của anh ta, ngáp một cái.
Được ôm, Dương Thừa Húc cười xán lạn, vội vàng ôm lại người bạn gái ngoan ngoãn của mình, nhẹ nhàng xoa đầu của cô ta: “Sao em lại đi lâu như vậy? Lúc nãy, anh còn phát hiện gần đây xung quanh nhà chúng ta ngày càng xuất hiện nhiều người xa lạ, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Thoải mái có người lại ở trong ngực Dương Thừa Húc, Trần Mộc Châu tạm thời không muốn suy nghĩ về những vấn để bực mình đó nữa. Hoắc Hải Phong đã biết được cô ta đưa Tô Quỳnh Thy và Lê Quốc Nam Quan đi đâu, nhưng trước mắt đối với cô ta xưởng chế thuốc này đã là nơi tốt nhất để giấu người, dù HoặcHải Phong có tới, xưởng chế thuộc của cô ta thà chết cũng không nhận thì chắc chắn sẽ không có ai có thể biết đi tìm người ở đâu và thế nào,
“Mấy ngày nữa chúng ta dọn nhà di, xung quanh đây càng lúc càng nhiều người, em thích yên lặng
hon."
Cơ thể được ôm thả lỏng hơn rất nhiều, chỗ đau ở đầu gối bắt đầu hiện ra, Trần Mộc Châu nhe răng trợn mắt buông Dương Thừa Húc ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT