“Anh sắp kết hôn sao?” Hoắc Hải Phong bước ra từ phòng tắm, chợt nghe tiếng Tô Quỳnh Thy hỏi mình, cô chỉ vào màn hình TV, lúc này kênh giải trí đang phát tin tức anh chuẩn bị kết hôn.
Đôi lông mày của anh khẽ nhíu lại, đi tới bên giường tiện tay lấy chiếc điều khiển trong tay cô rồi tắt TV.
Sau đó một tay lau tóc, một tay ôm cô vào trong lòng ngực, lạnh giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là hôn nhân thương mại thôi.” Cơ thể Tô Quỳnh Thy hơi sững lại, trong lòng thầm nghĩ, cái gì nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới.
Cô ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh: “Ông cụ chọn ai cho anh?” Hoắc Hải Phong hơi ngẩn ra, quay người rút một điếu thuốc, nhưng cầm mãi mà không châm lửa, chỉ kẹp giữa ngón tay. Anh lên tiếng nhưng không nghe ra là ẩn chứa cảm xúc gì: “Trần Mộc Châu.” Hơi thở của anh quanh quần trước mặt, từ góc nhìn của Tô Quỳnh Thy không thấy rõ nét mặt của anh.
“Thiên kim của tập đoàn Phước Sơn, cô ta còn là con gái một, thực sự rất xứng đôi với anh. Chúc mừng anh, anh Phong.” Tô Quỳnh Thy nở nụ cười dịu dàng nhất có thể.
Hoắc Hải Phong lại nhíu chặt đôi mày, hình như cũng chẳng có gì là Vui Vẻ.
Lúc Tô Quỳnh Thy ở bên cạnh Hoắc Hải Phong đã từng ước định với anh, quan hệ của bọn họ sẽ kết thúc khi anh kết hôn.
Giờ đây đã qua bốn năm, Hoắc Hải Phong đã ba mươi tuổi. Từ hai năm trước Tô Quỳnh Thy đã chuẩn bị sẵn sàng để có thể rời xa anh bất cứ lúc nào.
“Phía bên Mỹ sắp có công ty mới, nếu như em đồng ý sang đó thì anh sẽ tìm cơ hội sang bên đó thường trú.” Hoắc Hải Phong lơ đãng nói, nhưng ngón tay hơi cong khẽ cứng lại chứng tỏ anh cũng đang khá hồi hộp.
Tô Quỳnh Thy cảm nhận được một luồng đau đớn dội thẳng vào trái tìm, cô siết chặt tay nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ bình thản như trước: “Anh biết là em sẽ không đồng ý mà.” Khi anh chưa kết hôn, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là đôi tình nhân trong bóng tối. Giờ anh sắp kết hôn, vậy thì vị trí của cô sẽ biến thành người thứ ba.
Cô không muốn như thế, đây là sự tôn nghiêm duy nhất và cũng là cuối cùng của cô trước mặt anh.
Giọng nói của Tô Quỳnh Thy rất bình thản, không có một gợn sóng.
Từ lâu Hoắc Hải Phong đã đoán được cô sẽ phản ứng như thế, nhưng khi thật sự trải qua lại cảm thấy trong lòng vẫn khá khó chịu.
Tô Quỳnh Thy đi đến bên giường, cởi áo ngủ ngay trước mặt anh, sau đó nhặt quần áo dưới đất lên mặc, cười nói với Hoắc Hải Phong: “Anh Phong, còn ba tiếng nữa trời sẽ sáng. Em muốn đi thăm anh trai em, món nợ mấy năm nay của nhà họ Tô cũng không còn nhiều nữa, may nhờ có anh giúp, em thật sự rất biết ơn anh.” Dáng lưng Hoắc Hải Phong càng sững lại, trước khi anh kịp mở miệng, Tô Quỳnh Thy đã vội nói: “Vậy em đi trước đây, tiền đêm nay không cần gửi cho em đâu.” Bốn năm nay mỗi lần anh ngủ với cô đều sẽ đưa một khoản tiền.
Đây cũng là ước định của bọn họ lúc ở cùng nhau. Tô Quỳnh Thy dựa vào số tiền đó mà dần trả hết nợ nần cho nhà họ Tô, ngẫm lại số lần ngủ với anh đúng thật là cũng không ít.
Tô Quỳnh Thy nở một nụ cười tự giễu, giữ vẻ bình tĩnh rời khỏi khách sạn. Sau khi chắc chắn mình đã cách xa tầm mắt Hoắc Hải Phong, cô gần như là chạy như bay tới bệnh viện.
Chỉ để lại Hoắc Hải Phong một mình đợi ở khách sạn, khuôn mặt của anh vô cùng u ám đáng sợ, cuối cùng anh tức giận đá ngã cái bàn bên cạnh.
Bệnh viện nhân dân số một Gia Đình.
Tô Kiến Định yên lặng nằm trên giường bệnh, Tô Quỳnh Thy thay anh ấy dém lại tấm chăn, cứ lẵng lặng ngồi bên cạnh nhìn anh trai, một ánh mắt vô định dần trở nên ấm áp.
“Anh à, anh biết không? Anh Phong sắp kết hôn rồi…” “Anh nói xem, nếu như anh tỉnh dậy thì có phải là em đã tốt hơn một chút rồi không. Em và anh ấy cũng sẽ không trở thành như thế này đúng không anh?” “Anh ơi, anh phải mau tỉnh dậy, em chỉ có mình anh nữa thôi…” Âm thanh của Tô Quỳnh Thy dần nhỏ lại, cả người ghé nằm bên cạnh Tô Kiến Định, cô không khóc bởi vì những giọt nước mắt kia đã cạn khô rồi.
Trong vụ nổ rung trời chuyển đất năm năm trước, cả gia đình nhà họ Tô ngoại trừ anh em nhà họ Tô ra thì không một ai thoát khỏi. Người thừa kế duy nhất của nhà họ Tô là Tô Kiến Định mặc dù sống tiếp được nhưng lại thành người thực vật.
Một gia tộc lớn chỉ trong vòng một đêm đã hoàn toàn biến mất.
Cây đổ thì gãy cành, tường đổ thì người đi. Tập đoàn Á Đông chẳng mấy chốc đã bị chia cắt sạch sẽ, chỉ sót lại cái vỏ rỗng sau khi bị người ta đẩy cho vô số nợ nần. Sau đó tập đoàn Á Đông tuyên bố phá sản, tất cả tài sản trên danh nghĩa nhà họ Tô bị niêm phong. Trên vai của một Tô Quỳnh Thy mười tám tuổi là món nợ kếch xù, và thêm cả người anh trai thực vật.
Ngay giờ phút cô khó khăn nhất thì vị hôn phu Hoắc Hải Phong lại biến mất không thấy tăm hơi.
Cô đã từng tới nhà họ Hoắc tìm anh vô số lần nhưng đều bị từ chối ở ngoài cửa. Sau đó mới được cho biết rằng anh đã đi Mỹ, tạm thời sẽ không 2 trở về.
Hôm đó Tô Quỳnh Thy một mình từ nơi nhà họ Hoắc trở về bệnh viện, cô không có tiền đón xe, một mình bước giữa cơn mưa đêm lạnh lẽo, cuối cùng ngất trước cửa bệnh viện.
Từ đêm đó, lòng Tô Quỳnh Thy đã chết rồi, đã dần khô héo trong trận mưa to ấy.
Cho nên mặc kệ sau này Hoắc Hải Phong có làm gì đi nữa, từ đầu tới cuối cô với anh vẫn luôn có một lớp ngăn vô hình, vẫn luôn giữa một khoảng cách nhất định.
Nhưng đến hôm nay, khi biết anh sắp kết hôn, cô ít nhiều cũng thấy hơi khó chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT