Đồ ăn đều được Phượng Dạ sắp xếp hết lên bàn, Mộ Diệp chỉ việc chờ đợi hắn rồi ăn.
Nhưng bỗng nhiên bữa nay đặc biệt lạ.
Từ lúc xuất cung đến giờ, Phượng Dạ để ý đây là lần đầu tiên Mộ Diệp u sầu phiền não, cơm cũng chỉ chậm rãi ăn từng chút một, dường như không chú tâm.
“ Sao vậy? ” Phượng Dạ cuối cùng cũng không nhịn được cất tiếng hỏi.
Mộ Diệp đang ngây ngẩn liền hoàn hồn, y vội lắc đầu, “ Không có sao, chỉ là suy nghĩ một chút chuyện thôi ”.
“ Là chuyện gì ? ” Phượng Dạ vừa gắp thức ăn vào bát Mộ Diệp, vừa hỏi y.
Mộ Diệp phát ngốc, y lăng lăng nhìn miếng thịt trong bát, mím mím môi.
Này không thể nói, y làm sao có thể nói chính mình để ý mấy lời vừa nãy Phượng Dạ kể chứ?
“ Thật sự.
.
.
không có gì cả ”.
Phượng Dạ chăm chú nhìn ánh mắt hiện lên vài tia ảm đạm của Mộ Diệp.
Hắn liền đoán chắc là y nghĩ gì rồi, biểu cảm đau lòng này của y chỉ vì riêng Phượng Huyền mà có.
“ Huynh nghĩ đến Phượng Huyền đúng không? Yên tâm đi, ở chỗ hắn còn rất nhiều các thần tử tận trung vì hắn, kiểu gì chẳng có ngày hắn để ý đến hậu cung ”
“ À.
.
.
” Mộ Diệp cười cười gật đầu.
Phượng Dạ nhắc y mới nhớ, không biết Phượng Huyền thế nào rồi.
Mà thôi kệ đi, dù sao bên cạnh hắn cũng còn Tuyết Linh Chi mà.
Y tự an ủi chính mình không sai, nhưng vẫn không thôi ảo não “ bạch nguyệt quang ” trong lòng Phượng Dạ.
Phượng Dạ vì người đó mà học nấu ăn, học những chuyện của nhi nữ bình thường.
Thật cũng quá si tình đi.
__
Sáng hôm sau, Phượng Dạ đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Kế hắn là một chiếc xe ngựa vô cùng lớn.
Mộ Diệp thầm cảm thán không biết hắn lấy từ đâu, này có phải quá phô trương rồi không?
Phượng Dạ cong môi, đáp lại y, “ Rộng như vậy để huynh ngủ mới thoải mái ”.
Mộ Diệp cười nhẹ một tiếng, cùng hắn vào trong xe.
Trong xe ngựa đầu tiên, Mộ Diệp trầm tĩnh đọc sách, Phượng Dạ ôm y vào trong lòng, lấy cớ là hắn lạnh, cần y ủ ấm.
Mộ Diệp cũng không quản hắn, chỉ bất đắc dĩ nhắc nhở, “ Ta cái gì cũng chưa đồng ý với đệ đâu ”.
“ Nhưng ta thật lạnh mà, Mộ Diệp, huynh xem, tay ta đỏ lên vì lạnh rồi ” Phượng Dạ tựa đầu chôn ở trong cổ y, thanh âm rầu rĩ nói, “ Mộ Diệp, huynh mau mau đồng ý đi, thật quá tổn thọ ta rồi ”.
“ Đệ không ngại ta từng qua tay người khác? ” Mộ Diệp nhịn không được trêu chọc hắn, mặc dù y cùng Phượng Huyền cái chuyện kia chưa có làm, nhưng lại muốn xem biểu cảm của Phượng Dạ một chút.
Phượng Dạ nhíu nhíu mày, quả nhiên là khó chịu, hắn ủy khuất lẩm bẩm, “ Cái gì mà qua tay kẻ khác? Ta chưa từng nghĩ tới, ta chỉ cần biết huynh là Mộ Diệp, ta thích huynh, muốn cùng huynh một đời ”
“ Thật? ” Mộ Diệp ngạc nhiên, mở lớn mắt nhìn hắn.
Phượng Dạ cong môi cười, nói, “ Đương nhiên thật, hừ, huynh đừng để ý đến ta nữa, lo mà coi sách của huynh đi ”.
Mộ Diệp gật đầu, từ khi xuất cung đến giờ, y cứ vô thức nghe theo Phượng Dạ chỉ bảo mà làm, dù cho có là việc nhỏ nhặt nhất cũng luôn tuân theo hắn.
Nhưng thời điểm Phượng Dạ thật sự không được y để ý tới, hắn lại cảm thấy nhàm chán bực bội, vội vàng kéo tay y, “ Thôi, bỏ sách xuống, hay là huynh cùng ta nói chuyện đi ”.
“ Chuyện gì đây? ” Mộ Diệp quay đầu cười hỏi Phượng Dạ.
“ Ừm, chuyện về lúc nhỏ của huynh ấy, huynh còn nhớ hay không? ” Phượng Dạ dò hỏi y, ánh mắt có phần thanh lãnh.
Mộ Diệp gật đầu cái rụp, nhanh chóng kể cho hắn, “ Đương nhiên nhớ.
Đệ không biết đâu, hồi nhỏ ta được mệnh danh là thiên tài am đao, ngày ngày đều cùng cha ta luyện đao, đến hoàng thượng cũng phải nể ta vài phần, nói ta lớn lên nhất định sẽ là một thần tử tài giỏi giống cha ta ”
Ba hoa một hồi, Mộ Diệp quay sang Phượng Dạ, nâng mí mắt, “ Hửm, thế nào? Nể phục ta chưa? ”
“ Nói dối ” Phượng Dạ véo nhẹ tay y một cái, “ Huynh vậy mà dám lừa cả ta ”
Mộ Diệp ngạc nhiên.
Cái này làm sao Phượng Dạ biết y lừa hắn? Y rõ ràng nói rất trơn tru mà?
“ Đệ nói gì vậy, ta rõ ràng là nói thật.
.
.
”
“ Nói thật? Nói thật phải là thế này, huynh từ nhỏ cái gì cũng hậu đậu, sau đó bị Mộ tướng quân thường xuyên trách phạt, huynh vì vậy mà lười biếng, ngày nào cũng trốn phủ ra ngoài chơi.
Thế nào hửm? Có đúng hay không? ” Phượng Dạ vừa nói vừa ôm siết lấy y, thì thầm vào tai y, “ Về sau đừng lừa ta nữa, dù là chuyện nhỏ nhất cũng không được ”
“ Được được, không lừa đệ ” Mộ Diệp đồng ý hắn, nhưng không nhịn nổi tò mò, “ Có chuyện này ta muốn hỏi, vì sao đệ biết ta lừa đệ? Lúc trước đệ có gặp qua ta sao? ”
Mỗi câu y nói tựa như chiếc kim nhỏ, từng chút một ghim sâu vào tim hắn.
Phượng Dạ cười nhạt, y thật sự quên rồi, ngay cả hắn cũng quên, đúng là đầu gỗ mà.
“ Có gặp, nhưng có lẽ huynh không ấn tượng.
Dù sao, cũng không quan trọng ”
Mộ Diệp thấy ánh mắt của Phượng Dạ đã lãnh đạm đi nhiều, vậy nên cũng không hỏi nữa.
.