Phượng Dạ vừa về, hắn còn hào hứng muốn vào bếp tự tay làm đồ ăn.
Nhưng chú ý nhìn trên giường một cái, không thấy Mộ Diệp đâu cả.
Hắn liền hoảng loạn, nhìn xung quanh đều vắng lặng.
“ Mộ Diệp! ” Phượng Dạ chạy xung quanh phòng, mở cửa phòng này một cái, mở cửa phòng kia một cái, sau đó cuối cùng là mở cửa phòng tắm.
Mộ Diệp đang thư thả ngồi trong thùng nước tắm, tầng tầng lớp lớp ẩn ẩn sương bao quanh cả phòng.
Phượng Dạ ngây người.
Mộ Diệp thoáng nhìn sang hắn, thấy cửa phòng tắm mở, y đỏ bừng mắt, vội vàng lớn tiếng.
“ Phượng Dạ! Mau ra ngoài! Nhanh! ”.
Phượng Dạ thất thần vội vàng xoay người, nhưng sau khi định thần lại, hắn liền nghĩ hiếm có cơ hội được nhìn gần thế này, hắn liền quay sang nhìn thêm một cái nữa.
Mộ Diệp tức giận, trừng mắt lườm hắn, Phượng Dạ mới lúi húi đóng cửa.
Nhưng thế nào lại vấp phải bậc cửa, té nhào một cái.
Mất mặt quá đi.
.
.
Phượng Dạ bởi vì đau đớn truyền một tiếng kêu đau, rơi vào tai Mộ Diệp.
Mộ Diệp còn tưởng hắn có chuyện gì, y vội vàng khoác qua loa bên người chiếc khăn tắm, sau đó chạy lại về phía Phượng Dạ, vừa đỡ hắn vừa hỏi hắn có làm sao không.
Mộ Diệp vốn muốn kéo Phượng Dạ dậy, lại sợ mình động tác quá lớn, động đến vết thương trên người Phượng Dạ, vậy nên chỉ đành ở yên bên cạnh hắn hỏi thôi.
Phượng Dạ vốn chỉ là cảm thấy trên lưng rất đau, lại bị Mộ Diệp khoảng cách gần hỏi như vậy, phát hiện trước mắt xuân quang vô hạn, mặt bỗng đỏ bừng mở to hai mắt.
“ Ừm, không có sao lắm đâu ”.
Mộ Diệp thấy mặc dù Phượng Dạ có nói không sao, nhưng mắt chỉ chăm chú nhìn chằm chằm phía dưới.
Gì chứ? không phải là đau lưng lắm sao? Nhưng đến khi y theo hướng ánh mắt hắn mà nhìn, y liền phát giác ánh mắt kia là dừng ở trên người y.
Mộ Diệp đỏ bừng mắt vì giận dữ, nhưng Phượng Dạ đang bi đau, y không thể vô cớ đánh đau hắn.
Vậy nên chỉ đành ấm ức đóng sầm cửa, mặc lại chỉnh trang y phục.
Một khắc sau, Mộ Diệp ra ngoài đã thấy Phượng Dạ đang làm thức ăn, hương thơm bay lên nghi ngút.
Y đứng đằng sau không khỏi cảm thán liền chọc chọc hỏi hắn, “ Không ngờ đệ như vậy cũng biết vào bếp ”.
Phượng Dạ cười nhạt, nhớ đến lại thêm thương tâm, “ Đương nhiên biết vào bếp.
Từ nhỏ ta đã học nấu ăn, còn học cả chuyện may vá thêu thùa của nữ nhi.
Huynh có biết vì sao không? ”
Mộ Diệp lắc đầu, hỏi lại, “ Vì sao? ”
“ Bởi vì lúc trước ta thích một người, người đó không biết làm gì cả, chỉ biết cả ngày ham chơi, giỏi thì cầm đao múa linh tinh vài cái.
Nhưng ta vô cùng thích người đó, ta hứa sẽ bảo hộ y, chăm sóc y, thứ tốt nhất đều cấp cho y, vậy nên ta mới học cách chăm sóc người khác, bù đắp những thiếu sót mà y không có ”
Thật ngu ngốc, có phải hay không?
Bởi vì sau đó, mọi cố gắng của hắn đều đổ sông đổ biển, người đó vừa không thích, lại còn vừa không chịu tiếp nhận.
Thậm chí sau khi hắn trở về, người đó liền vì kẻ khác mặc giá y, sau đó hỏi tên hắn là ai.
.
.
Mộ Diệp ngây người.
Chung quy y vẫn không biết người mà Phượng Dạ đang kể là ai.
Nhưng khi nghe hắn kể về kẻ khác, ánh mắt nhu tình bi thương đến thế, y không biết tư vị trong lòng ẩn hiện là gì.
Đố kị sao? Những thứ tốt đẹp này, đáng lẽ nên thuộc về người khác, không phải y.
Vậy nên chính mình mới sinh ra loại cảm giác đố kị?
Nhưng những lời Phượng Dạ nói hôm nay, dù nghe thế nào, Mộ Diệp cũng không khỏi cảm thấy thật quen thuộc, tựa như chính mình đã nghe qua rồi, lại không nhớ rõ lắm.
Từng mảng hồi ức hiện lên trong đầu chỉ có mờ mờ thân ảnh thiếu niên, hắn nói tên hắn là Phượng Huyền.
.
.
Hắn nói hoặc là y gả hoặc là hắn gả.
Ánh mắt Mộ Diệp hiện lên tia trào phúng, y cười nhẹ, quay sang nói với Phượng Dạ, “ Người mà đệ kể ấy, thật quá mức may mắn rồi, vậy mà có thể để đệ hao tâm như thế ”
“ May mắn sao? ” Phượng Dạ cười nhạt, đáy mắt ngập tràn chế giễu, “ Người đó đúng thật là may mắn, nhưng ta lại không đủ may mắn như thế, vậy nên người ta thích mới không thích ta.
Ta thổ lộ không biết bao nhiêu lần, người đó cũng do dự không trả lời ”
“ Trong lòng đệ, vẫn còn y sao? ” Mộ Diệp ngập ngừng hỏi, y thấy rõ ràng Phượng Dạ khi nhắc đến người kia vẫn còn đau lòng đến vậy, này nhất định.
.
.
là còn giữ trong lòng đi.
“ Đương nhiên, ta chỉ có khái niệm thích, chứ không có hết thích.
Huynh đói chưa, cơm chín rồi, huynh ra bàn đi, để ta sắp đồ tới ” Phượng Dạ không muốn nhắc đến nữa, dù sao người hắn thích cũng ở trước mắt hắn rồi, y thích lại hay không cũng không còn quan trọng đến thế.
Mộ Diệp bị Phượng Dạ đẩy ra, y ủy khuất trong lòng, lại không dám nói câu nào hết.
Vậy mà mới hôm qua còn nói thích y đấy, hừ, nhìn đã biết là nói dối rồi, cũng may y không đáp ứng.
Thật may.
.
.
.